-
Senior Member
Vở diễn

… Nó “diễn” tuyệt vời, bên ngoài trông vào, nó vẫn là đứa con hiếu thảo, chăm ngoan nhưng thực ra nó lấy tiền của bố, mẹ để “lót” những chỗ cần”lót” và như vậy, cả bố và mẹ cứ tưởng nó học tử tế, giỏi, có đạo đức, chứ thực tế th́… Thấy giấy khen nó mang về, mẹ vui lắm:
- Con học thành tích tốt như thế này, mẹ rất mừng. Lần này được nghỉ dài ngày, như đă hứa, mẹ cho con vào Sài G̣n chơi.
Như mở cờ trong bụng, nó chạy vội trong pḥng đóng kín cửa, lấy điện thoại di động điện cho con bồ mới mười bốn tuổi:
- Em ơi! Chuẩn bị đi Sài G̣n chơi với anh. Mẹ cho rồi!
Không biết v́ sao lần này mẹ cho nó nhiều tiền thế, tiền trong tài khoản tự nhiên “ dày” lên cả “mét” lại cho đi chơi dài ngày. Không thể nào sướng hơn nên vào đến Sài G̣n, nó với con bồ thuê ngay một pḥng đặc biệt ở khách sạn hạng sang...Cũng v́ thế mà bất ngờ nó gặp bố cũng đưa “bồ” vào khách sạn này…
Bố nói với cả nhà là đi Hà Nội công tác, vé rơ ràng đề nơi đến là Hà Nội mà tại sao bây giờ lại là Sài G̣n??? Nó tự đặt câu hỏi rồi tự giải thích: Có thể đúng là bố ra Hà Nội, rồi từ Hà Nội bố bay vào Sài G̣n!!! Nó giật ḿnh. À! Ông này đóng kịch giỏi, bao lần ông ấy đi Hà Nội, cuối cùng lại vào Sài G̣n để hú hí với “bồ”.
Thế mà bây giờ nó mới biết, khổ thân mẹ. Mẹ vẫn thường nói với nó, có chút tự hào thầm: “ Con đừng học ai, cứ học bố, bố của con là một người lănh đạo tuyệt vời, cả đức lẫn tài” .
Bố nó có chức vị lănh đạo cao, thường xuất hiện trên ti vi, hay cắt băng khánh thành công tŕnh lớn, dự án to, hay ngồi đoàn chủ tịch… rất chỉnh chu . Bây giờ mới lộ bộ mặt thật của ông ấy. Nó càng nghĩ, càng tức bố , càng thương mẹ…
Mẹ nó, Tổng giám đốc một công ty lớn, có uy tín, ít khi có ở nhà. Cả bố và mẹ cứ lao vào công việc, bố về th́ mẹ đi, Mẹ về th́ bố đi…Ngồi nói chuyện với nhau đă hiếm, chứ chưa nói ngủ chung nhưng hai người vẫn vui vẻ, vẫn “anh… anh…em… em…” trước mặt mọi người, nh́n nhau lúc nào ánh mắt cũng đắm đuối, chia tay với nụ hôn. Ai cũng bảo gia đ́nh nó là gia đ́nh hạnh phúc, không dễ có gia đ́nh thứ hai!
Có ai ngờ…!
Suy nghĩ trằn trọc, nó quyết định điện cho mẹ:
- Mẹ à! Con báo cho mẹ một tin… một tin quan trọng…con bắt quả tang…bố dẫn bồ vào một pḥng…ở khách sạn…
Ở đầu dây bên kia, mẹ nó hỏi:
- Con nh́n có đúng không ?
- Đúng mà! Con c̣n chụp được ảnh, con sẽ truyền qua mail cho mẹ.
- Chuyện này bố có biết không? - Mẹ hỏi, giọng nhỏ lại nhưng nó nghe rơ ràng
- Không mẹ à! Thậm chí bạn gái con cũng không biết! - Nó nói ngay
- Thế mà sao con nói: “ Con đi một ḿnh vào thăm bạn”!!! Con nói dối mẹ. Lần này là lần thứ mấy rồi…Con hư lắm! - Mẹ nó mắng trong máy điện thoại di động.
Biết lỡ lời, nó quay lại ngay câu chuyện:
- Thôi, chuyện ấy… nhưng chuyện của bố, bây giờ mẹ tính sao?
- Thế này nhé - Giọng của mẹ nó không hề tỏ ra tức giận mà có vẻ b́nh tĩnh - Những tấm ảnh con chụp được, không cần truyền cho mẹ, con xóa hết đi, không để cho ai biết, coi như con không biết chuyện này. Nghe không?
- Phải xóa hết, hả mẹ! – Nó ngạc nhiên.
- Xóa hết, v́ để lại, nhỡ đâu bạn gái con xem, lộ ra rất nguy hiểm. Mẹ và con phải giữ uy tín cho bố, cho gia đ́nh ḿnh, con hiểu chưa! Khi nào bố về, mẹ sẽ nói chuyện này với bố, con yên tâm…
- Thế mẹ… mà mẹ ở đâu đấy!
- Mẹ ở pḥng làm việc… thôi con nhé… mẹ rất bận!
…Mẹ nó tắt máy điện thoại rồi quay sang nói với thằng trợ lư trẻ đang trần truồng nằm bên cạnh, giọng nũng nịu:
- Nào cưng…cho người ta sướng đi…ghét ghê cơ!
Trần Kỳ Trung
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
-
Forum Rules