Có nhiều lúc chẳng muốn làm thơ nữa
Mất nhau rồi thơ tắt lửa tàn tro
Những vần câu sao thoi thóp phạc phờ
Chẳng ăn nhập con tim trơ sỏi đá

Thơ lãng xẹt khi ta thành xa lạ
Chữ lạc dòng như chiếc lá lìa cây
Bao yêu thương ấp ủ những tháng ngày
Nay lang bạt theo đường mây nẻo gió

Thơ là tiếng của tâm hồn ta ngỏ
Những buồn vui tâm sự của riêng mình
Khi ta yêu vần thơ bỗng trữ tình
Khi giã biệt câu thơ chìm phiêu lãng

Mất nhau rồi bài thơ thành vô cảm
Chẳng còn đâu vầng sáng nẻo xa vời
Ta chỉ còn miền ký ức lạc trôi
Thơ vất vưởng tận chân trời xa lạ....

NGÔ QUANG HÙNG.