Results 1 to 30 of 30
  1. #1
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like

    NGHỀ NUÔI GÁI - TRƯỜNG LÊ (30 Tập)

    Lời tựa


    Chắc anh em ai cũng từng một lần đi đá pḥ , hoặc chí ít cũng từng gặp hoặc nghe đến những cô gái làm cái nghề mà xă hội cho là mạt hạng này. Tuy nhiên đó là cái nh́n khinh rẻ của xă hội , ban đầu tôi cũng có suy nghĩ như thế. Nhưng rồi khi tiếp xúc nói chuyện , chăm lo từng bữa cơm , giờ đi ngủ cho bọn nó th́ tôi thấy cái nghề lấy lỗ làm lăi đó đằng sau c̣n rất nhiều câu chuyện đáng cảm động


    CHAP 1: CÔNG VIỆC KHÔNG NGỜ ĐẾN.

    Chắc anh em ai cũng từng một lần đi đá pḥ , hoặc chí ít cũng từng gặp hoặc nghe đến những cô gái làm cái nghề mà xă hội cho là mạt hạng này. Tuy nhiên đó là cái nh́n khinh rẻ của xă hội , ban đầu tôi cũng có suy nghĩ như thế. Nhưng rồi khi tiếp xúc nói chuyện , chăm lo từng bữa cơm , giờ đi ngủ cho bọn nó th́ tôi thấy cái nghề lấy lỗ làm lăi đó đằng sau c̣n rất nhiều câu chuyện đáng cảm động.


    Giữa năm 2016 tôi từ bên Đài Loan trở về nước , trước đó tôi đi du học. Gọi là du học cho nó ha oai thôi chứ sang đó đi cày kiếm tiền hết. Gần ba năm bên đó tôi làm bếp trong một nhà hàng Hàn Quốc. Ban đầu được nhận cũng làm chân nhặt rau , rửa bát lương bèo bọt thôi. Nhưng v́ có máu đam mê nấu ăn trong người tôi lân la, gạ gẫm thằng sư phụ đứng bếp chính lúc bấy giờ dạy ḿnh cách cầm chảo, cầm dao, hất chảo nữa. Ham học hỏi nên sau 1 năm tôi được thay sư phụ đứng bếp chính khi mà nó lên làm quản lư, tạm biệt cái cảnh rửa bát ṃn vân tay. Hết hạn 3 năm tôi về nước, ban đầu cũng tính xin làm bếp ở các nhà hàng. Khổ nỗi bên kia tôi làm một tháng tính cả thêm giờ với tiền thưởng có tháng lĩnh tới 40tr. Giờ về nước ra mấy nhà hàng làm tháng 3tr nghĩ nó cũng nản. Vậy là tôi vật vờ chưa muốn làm ǵ , số phận đưa đẩy thế nào bà chị họ ngoài QN lại gọi tôi ra đó chơi. Ra đến nơi tôi mới biết bà ấy mở một quán cà phê , nhưng bên trong thực chất là nuôi Gái. Nh́n cái quán th́ lụp xụp , pḥng ngoài th́ kê tạm bộ bàn ghế ( chắc là để tiếp các thanh niên hay hội những người đàn ông goá vợ ) . Đi sâu vào trong là một gian nhà rộng được ngăn ra làm 3 pḥng để cho nhân viên ở. Lúc tôi ra th́ quán bà chị nuôi tầm 7 đứa. Tất cả đều là người dân tộc , tại sao tôi lại biết bọn nó là người dân tộc ..?? V́ lúc tôi vào quán thấy chúng nó ngồi nói chuyện x́ xà x́ xồ, mấy năm ở bên Đài có đi học đàng hoàng nên vốn tiếng Trung của tôi không phải ít. Nghe th́ ko phải tiếng Tàu rồi , tôi cũng hơi đơ th́ bà chị mới bảo chúng nó nói tiếng dân tộc đấy không hiểu được đâu.


    Quả thật nếu bọn nó mà không xổ tiếng bản địa ra th́ bố tôi cũng chẳng đoán được là người Kinh hay người dân tộc. Nói thế không phải phân biệt vùng miền mà đang kể chuyện thế thôi nhé các thím. Đừng chửi em mà tội, liếc qua một loạt th́ phải công nhận một điều bà chị tôi tuyển toàn hàng chất lượng, đứa nào cũng cao tầm 1m6 , trang điểm xinh xắn, tuổi đời c̣n rất trẻ , thấy bảo toàn 97-98. Nhưng chúng nó nh́n có vẻ già dặn hơn tuổi , chắc là do tính chất công việc phải di chuyển nhiều , với vào đời sớm nên việc lăo luyện so với tuổi đời có thể hiểu được. Thăm quan cái động của bà chị xong là hai chị em đi ăn hải sản để nói chuyện. Nói thêm về bà chị hoi tôi một chút , bà này cũng thuộc dạng xă hội , có quan hệ. Không thế mà cái động bàn tơ của bà ấy tồn tại ngót nghét chục năm nay chưa một lần bị Can sờ gáy. Tính t́nh th́ nóng nảy nhưng được cái bộ đội. Đang định đưa con tôm vào mồm th́ bà ấy hỏi thẳng luôn :


    - Về không tính làm ǵ hả cậu..??


    Tôi ngập ngừng đáp:


    - E chưa chị ạ, bên kia làm bếp mà về Việt Nam lương thấp quá. Đi làm công nhân có khi c̣n được 7-8tr một tháng.


    - Thế mày ở đây làm quán cho chị . Tiền nong chị không để mày thiệt. Ít nhất cũng gấp đôi cái lương công nhân.


    Tôi thấy làm lạ , nghĩ bụng : Chắc bà ấy trêu.


    Bà ấy tiếp :


    - Chị nói thật đấy, chị sắp mở một quán cầm đồ. Cần người làm ở quán cà phê để chị làm mảng khác. Giao cho người ngoài th́ không kiểm soát được. Tính cậu chị biết, nên muốn giao cho cậu làm.


    Tính chất công việc th́ cũng chẳng có ǵ, chủ yếu là thức khuya thôi. Quán thường mở cửa từ sáng đến tầm 1h đêm. Gọi là mở từ sáng nhưng ban ngày đa phần ít khách, nhân viên thường ngủ lấy sức để tối hoạt động. Bà chị tôi khôn ở chỗ là biết tôi thích nấu ăn nên nếu để tôi làm th́ việc cơm nước xem như là ổn định. Ngoài ra th́ c̣n tiếp khách thu tiền, chấm công cho mỗi đứa nữa. Bao giờ đóng cửa th́ tính tiền vào sổ....Đại loại là như thế. Nói thật th́ từ trước đến giờ làm toàn những công việc theo khuôn mẫu , cho nên nghe cái việc mới này thấy cũng ham ham. Một phần nữa là môi trường làm việc khá năng động . Suy nghĩ mấy giây tôi trả lời luôn :


    - Thế chị cho e làm thử , nếu được th́ e sẽ làm.


    Kiểu thấy tôi c̣n e dè bà chị nói :


    - Cứ làm đi, mặt đỏ th́ tháng nào cũng lo từ trên xuống rồi. Chị làm gần chục năm nay mà vẫn tồn tại th́ cậu biết. Mặt đen th́ lại càng ko phải sợ , có vấn đề ǵ cứ alo cho chị là được.


    Nghe thấy hai quả bảo hiểm có vẻ nặng đô nên tôi thấy tự tin hẳn. Vậy là tôi chính thức trở thành Cai Pḥ từ ngày hôm sau. Cái công việc mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến. Ngay hôm đó bà chị dọn ngay cho tôi một pḥng ở quán luôn , đồ đạc th́ tôi chỉ có mấy bộ quần áo . C̣n đâu pḥng ốc th́ đă có máy tính, điều hoà, giường đệm đầy đủ. Cư như bà này đă chuẩn bị từ trước chờ người đến ở vậy. Buổi tối hôm đó tôi được mục sở thị cung cách làm việc của Chủ đến Nhân Viên.


    Trời nhá nhem là các em bắt đầu xúng xính quần áo, tô son, trát phấn...Kiểu như chuẩn bị diễn thời trang ấy. Tám giờ tối trở đi là tầm cao điểm , khách vào từng tốp 2-3 người, có khi lại đi đơn lẻ. Đôi ba câu xă giao , mời chào đon đả là khách chọn nhân viên , các em mặt ai cũng tươi cười như hoa hậu thân thiện. Ngă giá trả tiền xong là mỗi em khoác tay một anh đưa sang nhà nghỉ phía sau quán. Vừa nh́n vừa suy nghĩ th́ tôi đoán ở đây đều làm việc theo hệ thống hết. Không như Đồ Sơn hay Quất Lâm mà tôi từng biết. Ở đây nhân viên từ quán phải dẫn khách sang các nhà nghỉ chứ không được đi tại gia. Nói nôm na là mỗi người một mảng , bạn không thể nào vừa kinh doanh Thịt mà lại đ̣i bán cả Cá được. C̣n nhà nghỉ cũng không được phép nuôi nhân viên , nếu nhà nghỉ có khách th́ sẽ alo sang các quán để mượn người. Đôi bên cùng có lợi, có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.


    Sau một tối nh́n nhận và ghi nhớ tôi phần nào nắm được giá cả, mấy nhà nghỉ xung quanh tên ǵ , và quan trọng nhất là nhớ mặt 7 đứa em Gái. Cái quán trông vậy mà đông khách phết , từ 8h tối mà cư đi đi , về về không lúc nào ở nhà đủ quân số. Hôm đó quán nghỉ sớm , 12h đêm bà chị đóng cửa gọi tất cả ra pḥng tiếp khách để giới thiệu Boss mới là Tôi. Không phải ṿng vo bà chị đi thẳng vào vấn đề :


    - Đây là em trai chị, từ ngày mai cậu ấy sẽ thay chị trông nom quán xá và quản lư các em. Tạm thời chị vẫn ở đây nhưng nếu cậu ấy làm tốt th́ sau này chị giao hẳn quán cho cậu ấy làm. Mấy đứa làm quen với cậu ấy nhé.


    Đờ mờ , nh́n bọn nó địa tôi từ đầu đến chân mà ngại đỏ cả mặt các ông ạ. Xong một hai đứa c̣n xổ tiếng dân tộc nói th́ thầm với nhau cái ǵ đấy mà tôi đéo thể nào hiểu nổi. Tôi vừa găi đầu vừa nói :


    - Chào mọi người , từ mai anh sẽ thử việc ở đây. Mong tất cả giúp đỡ.


    Thấy bộ dạng lúng túng của tôi chúng nó ph́ cười , xong c̣n trêu mấy câu bựa bựa. Ôi dào , chúng nó c̣n có thể ăn thịt tôi luôn chứ trêu đă là nghĩa địa ǵ. Chào hỏi xong th́ tôi lấy số điện thoại của từng đứa rồi cho số của ḿnh để tiện liên lạc. Đồng hồ lúc này cũng đă gần 1h sáng....Bà chị cho tất cả đi ngủ , tôi cũng khá mệt v́ hôm nay phải tiếp thu hơi nhiều cái lạ. Tôi đi vào pḥng của ḿnh chuẩn bị ngủ , đóng cửa pḥng mà vẫn nghe chúng nó ríu rít ở bên ngoài , đứa th́ thay quần ao, đứa th́ gọi nhau :


    - Thế mày đă đặt thuốc chưa , hôm nay nghỉ sớm ko đặt đi mai lại lười.


    Măi sau này tôi mới biết chúng nó đặt thuốc ǵ và đặt vào đâu. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.........

  2. #2
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 2: NGÀY ĐẦU TIÊN LÀM VIỆC..

    Chắc do hôm qua nh́n các em lượn đi lượn lại nhiều quá đâm hoa mắt hay sao mà tôi ngủ đến 10h sáng mới dậy. Mở cửa pḥng bước ra đập ngay vào mắt tôi là cảnh hai đứa em Gái áo dây, quần lót đi dạo khắp nhà. Tự nhiên như chỗ không người ấy , à mà cũng đúng thôi , từ trước giờ quán toàn là nữ bảo sao không thấy ngại . Dù chẳng muốn nh́n đâu nhưng nó cứ đập vào mắt , tôi cũng hơi lấy làm lạ v́ cứ nghĩ gái vùng cao th́ phải đen lắm , kiểu trên núi th́ gần mặt trời hơn. Thế mà sao mấy đứa này nó trắng thế , mà thôi kệ , lỡ nh́n rồi th́ biết làm sao. Nghe thấy tiếng động cả hai đứa quay lại , h́nh như chúng nó quên mất sự hiện diện của tôi trong nhà th́ phải , cả hai vội vàng kéo áo xuống che phần dưới lại. Nhưng khổ cái kéo xuống che th́ bên trên lại hở. Tôi th́ đứng chôn chân tại chỗ , hai đứa đỏ mặt chạy cuống vào pḥng.


    Vậy đấy, thế mà tôi cứ tưởng chúng nó phải quen rồi chứ . Ai dè cũng ngại như b́nh thường , chắc là do tôi là em bà chủ với chẳng phải khách khứa giao kèo ǵ nên tụi nó thấy ngại cũng đúng. May mà chúng nó chạy mất chứ bọn nó mà ở lại làm tṛ trêu tôi chắc tôi Cứng Đơ mà chết . Đánh răng rửa mặt xong th́ bà chị tôi đi chợ mua đồ về nấu cơm , b́nh thường th́ là mua thức ăn với rau cỏ về cho các em ấy tự nấu. Nhưng hôm nay th́ tôi nấu , cơm canh th́ như những gia đ́nh b́nh thường thôi. Gần 12h th́ cơm cháo xong xuôi , các em th́ cũng dậy hết cả rồi. Ngủ ngày cày đêm mà , cho nên hầu như cứ gần trưa mới là b́nh minh. Ăn cơm th́ cả nhà ăn chung luôn , ban ngày mới ngủ dậy , chưa trang điểm nên nh́n các em kém sắc đi nhiều so với buổi tối. Được cái em nào ăn cũng khoẻ toàn 3 bát cơm mà chẳng đứa nào béo. Đúng là phải ăn nhiều th́ mới có sức làm việc.


    Ăn xong là mỗi đứa một tay một chân tập trung vào dọn rửa . Trong số đó cũng có vài đứa sạch sẽ lên khá là chăm. Buổi trưa ít khách là quét dọn nhà cửa pḥng ốc ngăn nắp. Bà chị tôi lúc này đă đưa số của tôi cho tất cả các nhà nghỉ xung quanh để có ǵ c̣n cho người đi làm. Đồng thời lưu tên các nhà nghỉ vào điện thoại tôi. Tầm 2h chiều cuộc gọi đầu tiên trong ngày làm việc của tôi đến từ nhà nghỉ Đồng Quê. Họ gọi hai người với yêu cầu là trẻ và chiều khách. Tôi nói với bà chị th́ bà ấy bảo cho cái Hoa với cái Mỹ đi :


    - Cậu cho hai đứa đấy đi, hai chị em nó tự đi xe máy , Đồng Quê cách đây tầm 1 cây cơ. Mấy hôm nữa quen đường xá chị dẫn cậu đi một ṿng các nhà nghỉ để biết chỗ c̣n điều nhân viên.


    Tôi đứng gọi với :


    - Hoa với Mỹ chuẩn bị rồi chở nhau lên Đồng Quê làm nhé.


    Trong pḥng vọng ra tiếng :


    - Dạ vâng, bọn em ra ngay đây ạ.


    Tầm 5' sau là hai đứa quần áo nhẹ nhàng như kiểu sinh viên đi học lên xe chở nhau đi làm. Nói thật nếu mà bọn nó ăn mặc kín đáo như này ra đường đố bố thằng nào biết tụi nó làm gái. Đă vậy c̣n đeo khẩu trang đội mũ bảo hiểm chấp hành đúng luật luôn. Tầm nửa tiếng sau th́ hai đứa về , bọn nó đưa tôi 400k . Cách đánh dấu cho mỗi vé của mỗi đứa th́ tôi biết rồi. Bà chị chỉ nh́n thôi. Nhưng có cái lạ là sao chỉ có 400k v́ tôi biết giá b́nh thường là 300k một vé nhanh. Bà chị giải đáp :


    - Khách vào nhà ḿnh th́ mới được 300k c̣n nhà nghỉ với nơi khác họ mượn th́ họ trả 200k. Nhưng ḿnh không mất tiền pḥng. Họ cũng thu 300k nhưng khách của họ , pḥng của họ th́ họ lấy 100k.


    À th́ ra là thế, c̣n phải tính vé nhà với vé mượn. Cũng lắm tṛ phết đấy thôi. Tôi đánh dấu cho Hoa với Mỹ mỗi đứa một vé mở hàng. Ban ngày ít khách nên thời gian khá thoải mái , tôi có thể nói chuyện với chúng nó. Hỏi ra th́ tôi biết quê của các em đa phần là ở Nghệ An , Hà Giang , Yên Bái nhưng đều là người dân tộc thiểu số. Có mấy đứa nhà c̣n gần nhau luôn. Như cái Hoa với cái Mỹ lúc năy là bạn bè rủ nhau cùng đi làm đấy. Nghe chúng nó kể th́ trên đó nghèo lắm , hồi ở nhà tụi nó c̣n phải đi địu củi với làm ruộng suốt. Cái Hoa th́ đi làm trước nhưng lúc đầu không phải làm ở đây, nó mới về quán chị tôi làm dc nửa tháng. Nó bảo trước nó làm ở Hà Nam , nhưng v́ chủ không chịu thanh toán tiền với không cho về nhà nên nó trốn. Làm ở đó được 3 tháng mà không có đồng nào , lúc trốn đi quần áo c̣n không mang theo , chỉ có cái điện thoại với mấy trăm ngh́n vừa đi khách xong chưa đưa cho chủ. Để em nói tên các em cho các bác đọc dễ h́nh dung. Quán th́ có 7 đứa tên như sau : Hoa - Mỹ - Dung - Ngọc - Hương - Trang- Mai.


    Nhưng đấy cũng toàn là tên giả thôi, v́ làm nghề chẳng đứa nào lấy tên thật. Nói tiếp đến cái Hoa về đây làm việc là nhờ quen cái Mỹ. Cái Mỹ này là do bà chị tôi nhờ mối đưa xuống , mất tiền cho mối nhưng không phải mua bán lừa đảo ǵ đâu nhé. V́ Mỹ nó đồng ư đi làm cái nghề này và nó biết điều đó. Nói luôn cho các bác biết là quán chị tôi làm toàn là tự nguyện đến chứ không mua bán người hay làm hợp đồng như ở Đồ Sơn . Mà có nhiều khả năng Mỹ bảo Hoa trốn ra đây làm cùng ḿnh cho có bạn có bè. Hoa kể :


    - Hôm đầu e ra đây trên người chỉ có mỗi bộ quần áo. Chủ ở Hà Nam khốn nạn lắm. E làm đó 3 tháng mà không trả một đồng nào. Vậy nên e mới trốn, ra đây gặp chị , chị cho tiền mua quần áo với ở cùng cái Hoa nên vui hơn nhiều.


    Cái Hoa sinh năm 98 , mà đấy là chúng nó nói thế chứ cũng chưa chắc là tuổi thật, c̣n v́ sao đứa nào cũng bảo sinh 97, .98 chắc các bác cũng đă biết lư do. Năm nay mới 18 tuổi mà đă có chồng với con rồi nhé. Nó bảo trên đó 14-15 tuổi đă lấy chồng rồi. Nhưng v́ c̣n trẻ nên căi nhau suốt. Ở nhà không làm ǵ ra tiền thấy bạn bè cùng làng đi làm hỏi han rồi cũng đi theo, cuối cùng thành quen với cái nghề này. Lấy chồng không có đăng kư , giấy tờ ǵ nên cũng chẳng coi là chồng. Giờ nó chỉ làm gửi tiền về nuôi đứa con đang ở với mẹ nó thôi. Nhưng mấy tháng nay chưa gửi được về đồng nào. Nó bảo e làm cố hết tháng rồi xin chị thanh toán tiền để về nhà mấy hôm. Chị cũng đồng ư rồi , xong em lại xuống. Tôi hỏi :


    - Thế e về một ḿnh hay về cùng với Mỹ...??


    Cái Mỹ nghe thế xua tay :


    - Nó về một ḿnh thôi , em không về đâu , em gửi tiền nó cầm về đưa bố mẹ em là được. Em đang cố kiếm tiền xây cho bố mẹ cái nhà gạch.


    Xong hai đứa dùng tiếng dân tộc nói chuyện với nhau. Thấy bảo là tiếng Thái, nghe chẳng hiểu ǵ tôi nói :


    - Chúng mày nói tiếng Kinh đi nói thế ai hiểu được. Mà gia đ́nh biết các em đi làm cái này không..!??


    Cái Hoa nói trước :


    - Biết anh ạ, bố mẹ em với bố mẹ con này biết hết. Nhưng chỉ cần gửi tiền về là được. Cả làng em đi làm cơ mà. Con Mỹ kia không muốn về là v́ cứ về nhà là bố mẹ lại ṿi tiền. Bố nó uống rượu cả ngày , nó có đứa chị gái cũng lấy chồng đẻ con xong bỏ đi. Giờ một ḿnh nó phải làm nuôi bố mẹ , em trai rồi cả cháu nữa. Nên nó không muốn về....


    Cái Hoa định nói tiếp th́ cái Mỹ x́ xồ ǵ đó. Nhưng tôi đoán nó ko muốn cái Hoa tiếp tục kể về gia đ́nh nó. Ở cái tuổi của nó tôi c̣n đang ăn bám bố mẹ, c̣n phá bao nhiêu tiền vậy mà chúng nó đă gánh trên vai cả gia đ́nh. Lại được thêm ông bố bà mẹ chỉ nghĩ đến tiền mà họ đâu biết con họ phải làm những ǵ....Đang dở câu chuyện th́ một ông chú tầm 40 tuổi vào hỏi :


    - Quán c̣n nhân viên không em ơi...!!!


  3. #3
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 3: ÔNG CHÚ ĐẠP XE ĐẠP..

    - C̣n anh ơi ( lẽ ra là phải gọi bằng chú , nhưng làm cái này nó thế kể cả có già bằng bố vẫn phải gọi bằng anh) nhà em con mấy người a vào nhà chơi xem ưng ai th́ đi.


    Dựng chiếc xe đạp trước cửa ông chú bước vào quán. Cái Dung nói nhỏ với em :


    - Ông này là khách quen của quán đấy anh ạ. Tuần nào cũng đến , hôm nay chắc chắn là thứ 3.


    Tôi bật cười , lại c̣n nhớ cả lịch của khách cơ à. Cơ mà đúng thật ko cần suy nghĩ ông chú chỉ cái Dung luôn.


    - Anh thu tiền khách luôn đi nhé. C̣n đâu để em.- Nó hướng dẫn cho tôi luôn.


    Ông chú đưa tiền cho tôi xong dắt xe đạp sang nhà nghỉ như một thói quen , cái Dung đi theo sau , vừa đi vừa bấm bấm cái điện thoại. Đợi cái Dung đi khỏi tôi mới hỏi mấy đứa ở nhà :


    - Ông này lần nào cũng chọn Dung à..!??


    Bọn nó đồng thanh : Vâng ạ.!!


    - Chỉ mỗi cái Dung đi được với ông ấy thôi. Có lần Dung nó đi làm ông ấy chọn em nhưng sau rồi cũng không đi được. - Mỹ nói.


    - Tại sao thế..!?? -Tôi thấy hơi lạ.


    Mỹ tiếp lời :


    - Ui ông ấy khó tính mà không lên được anh ạ. Vậy mà đi cái Dung về lần nào cũng vui vẻ. Tài thật ấy.


    Tôi nghĩ chắc các mẹ khó tính gắt gỏng , chê già th́ mới không đi được chứ. Nhưng suy nghĩ của tôi thật sai lầm, v́ ngay tối hôm đó bọn nó c̣n đi một tốp khách c̣n trên 50 tuổi. Cũng v́ ṭ ṃ mà tôi t́m bà chị hỏi chuyện th́ được thông năo như sau :


    - Dung nó khéo lắm, khách nào không đi được vào tay nó ok hết, mà đă đi một lần lần sau th́ lần sau chỉ đến t́m nó. Nó ở đây với chị cả năm nay rồi , ai không có khách th́ không có chứ nó bao giờ cũng nhất nhà.


    Đúng là làm cái ǵ mà chuyên tâm với nó th́ người ta gọi là Yêu Nghề. Vậy thôi chứ làm Gái cũng phải có bài của nó. Đâu phải cứ lên pḥng tụt hết ra là xong. Càng lúc tôi càng thấy cái nghề này nó ly kỳ mà nhiều chuyện để bàn. Nhưng đột nhiên bà chị tôi nói tiếp :


    - Mấy đứa kia không thích cái Dung v́ nó làm được nhiều. Chúng nó bảo nhau cái Dung h́nh như làm bùa hay sao ấy. Trên dân tộc nó có cái bùa gọi là bùa Mắt Rắn. Chỉ cần nh́n là người ta tự thích. Nhưng chị chẳng tin.


    Ôi vcl , câu chuyện tự nhiên đó đi theo một chiều hướng kinh dị . Chuyện bùa phép trên dân tộc th́ tôi nghe nhiều rồi , nào là có ông lên đó bị bỏ bùa về nhà bỏ vợ bỏ con đi lang thang như điên dại, hay yêu gái dân tộc mà lừa nó là cũng bị bùa làm cho sống dở chết dở. Tự nhiên bà này nói đến bùa tôi thấy lạnh sống lưng. Tôi cố tự trấn an :


    - Gớm, bùa phép ǵ , nó dễ nh́n lại cao ráo, khôn khéo th́ khách người ta thích. Chị nói thế kinh bỏ mẹ...Lỡ nó cho em quả bùa thật th́...Thôi éo dám nghĩ.


    Bà chị cười , nói kiểu doạ tôi :


    - Ừ th́ nghe bọn cùng làng cùng quê nó nói thế chứ tao sao biết. Mà cậu ko léng phéng với nó là được. Lo ǵ...!


    Tự nhiên sau quả đấy tôi lại thấy nghi nghi, éo dám nh́n vào mắt cái Dung từ hôm đấy. Nói chung là có kiêng có lành . Cái Dung đi tầm 1 tiếng mới về , v́ khách quen nên tôi cũng chẳng muốn gọi. Vừa về nó khoe :


    - Tao được bo 200.


    Bọn kia có vẻ không thích nhưng nó cũng kệ , cơm ai nấy ăn việc ai nấy làm mà. Tôi hỏi nửa đùa nửa thật :


    - Mày có bài ǵ mà hay thế em, a thấy bảo ông chú ấy khó tính lắm mà...!??


    Chẳng ngần ngại nó kể luôn :


    - Khó với người khó thôi anh , em lên pḥng lần nào cũng tâm sự với ông ấy đủ các chuyện từ gia đ́nh đến con cái. Thế là ông ấy thích em thôi.


    Nghe Dung kể th́ ông chú đạp xe đạp ấy năm nay 45 tuổi , vợ mất sớm một ḿnh ông làm than trong hầm mỏ bao năm nay cũng đủ nuôi con cái khôn lớn. Nhu cầu th́ ai cũng có nhưng với ông chú th́ c̣n cần cái gọi là chia sẻ nữa. Mấy đứa kia mà ngồi nghe ông già kể chuyện chắc ngán tận óc. Nhưng cái Dung nó lại thấy thích , lâu dần hợp cạ thành quen. Nó bảo con cái ông cũng khuyên ông lấy vợ hai , nhưng ông ấy bảo già rồi cưới xin ǵ nữa. Ông ấy chỉ cần có người thi thoảng tâm sự với giải toả nhu cầu là được. Quả thật có những tâm sự đôi khi gi không thể nói với gia đ́nh mà phải t́m đến Gái .


    Hóng chán chê , nh́n đồng hồ đă hơn 5h . Tôi bảo hai đứa ra nhặt rau phụ tôi nấu cơm. Được cái sau bữa đầu tiên không đứa nào chê cơm tôi nấu cả nên tôi thấy cũng Ổn. À mà quên không nói, cái Dung lớn tuổi nhất nhà , nó sinh năm 95 mà nh́n phải già dặn ngang tôi dù tôi hơn nó đến 5 tuổi. Điều đó càng chứng minh , tuổi đời và kinh nghiệm đôi khi lại hơn cả bằng cấp. Mà nghe bảo nó đi làm phải 3 năm nay rồi........


    Chap sau e sẽ kể về vụ ẩu đả với khách trong vài ngày sau.....

  4. #4
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 4: LẦN ĐẦU GẶP KHÁCH KHỐN NẠN..

    Vậy là tôi cũng đă làm công việc đầy năng động, thị phi này được tṛn 1 tuần. Trong một tuần qua mọi việc vẫn diễn ra đều đặn như thế. Đêm 2-3h mới được ngủ , sáng th́ 11h b́nh minh. Công việc không khiến tôi mệt mỏi, cái đau đầu nhất của tôi là "Hôm nay cho các em ấy ăn món ǵ." Phải chi tôi không từng làm đầu bếp th́ có khi bạ ǵ nấu nấy. Ngặt nỗi máu bếp núc mấy năm khiến tôi phải suy nghĩ. Không thể nào cứ ăn đi ăn lại một hai món được. Thế nên hôm nào cũng phải nghĩ làm sao để trong một tuần cơm cháo được đổi món mà lại dễ ăn. Cái này đúng bà nào yêu nội trợ mới hiểu được. May mắn cho tôi là tôi nấu ǵ chúng nó cũng ăn ngon lành. Nhưng cũng có lúc mệt mỏi hay có việc đột xuất đi đâu là các em lai liên khúc Mỳ Tôm bảy bát. Mà mỗi lần như thế tôi đều phải hứa bù món ngon vào hôm sau.


    Hôm đó là vào thứ 7 , cuối tuần khách đi chơi nhiều gấp đôi b́nh thường . Có lúc vào đến 7-8 người một lúc mà nhà th́ ko đủ nhân viên , mấy đứa đi làm chỉ c̣n lại cái Hương với cái Ngọc là ở nhà. Khổ thân tôi phải gọi điện đến các quán khác mượn người. Măi cũng mượn thêm được 4 em từ 2 nhà khác. Khách đi đông th́ thường đùn đẩy, đă đi chơi gái th́ hầu như ông nào cũng máu địt rồi. Cơ mà vào đến nơi th́ th́ ông nào cũng nhường nhau đi trước. Em nghĩ bụng :


    - Tổ sư cái bọn đă nghiện c̣n ngại, đi th́ đi nhanh mà không th́ lượn. Cứ ngồi ́ xong buông lời đểu cáng.


    Nghĩ vậy chứ làm ăn vẫn phải nhịn. Cuối cùng cũng xếp được cả 6 bố đi. Người bố nào cũng nồng nặc mùi rượu. Thế nên tôi phải thu tiền trước v́ bản thân đă thấy dự cảm không lành. Sang đến nhà nghỉ có bố c̣n ko leo lên được cầu thang cơ mà. Nh́n mấy đứa nhân viên lắc đầu ngao ngán mà tôi cũng định trả tiền ko cho đi nữa. Nhưng khốn nỗi mất công đi mượn người về giờ ko đi th́ lại lắm chuyện. Lần sau nhà khác nó đéo cho mượn nữa th́ cũng mệt. Nhắm mắt để chúng nó đi vậy. Cầm tiền rồi mà vẫn không dám đánh dấu v́ nhỡ đâu có đứa bật pḥng đi về. Được tầm 15' th́ cái Ngọc gọi điện về , tôi bắt máy ngay v́ chắc chắn có chuyện th́ nó mới gọi. Không th́ xong xuôi chúng nó tự khắc về. Giọng nó rơ to :


    - Anh ơi, khách đánh cái Hương trên pḥng ḱa. Ầm ĩ cả nhà nghỉ rồi, anh sang xem thế nào.


    Chuyện đánh nhau xảy ra không hiếm , chẳng thế mà bà chị cho tôi cả số bọn đàn em , ong ve của bà ấy. Tôi lấy máy gọi cho ba thằng đến. Đoạn chạy ngay sang nhà nghỉ. Mấy đứa nhân viên cũng tḥ đầu ra nh́n , thằng khách kia vẫn chốt trong pḥng gọi ko ra. Mất tầm 5' th́ mấy thằng kia đi ba xe mỗi xe đầm ba đứng dứoi cửa nhà nghỉ. Nói thật tính tôi rất ngại va chạm , đánh nhau là ngu vừa náo loạn , mà nặng th́ công an lại sờ đến. Tôi một ḿnh lên trên pḥng bảo chủ nhà nghỉ mở cửa. Cửa mở ra bên trong cái Hương c̣n chưa được mặc quần áo, kiểu nó bị tát c̣n in năm đầu ngón tay lên má. Thằng kia th́ mặc quần đùi ngồi hút thuốc như một vị thần.


    - Mặc quần áo vào rồi đi về đi. - Tôi nói với cái Hương.


    - C̣n ông anh đi chơi sao lại đánh nhân viên hả anh..?? Không thích không hợp th́ đổi người hoặc không đi nữa về quán e trả lại tiền. Đánh một đứa con gái không cho nó mặc quần áo Vui không...!??


    Nó ngước mắt nh́n em, nói thật e th́ cũng cao m75 nhưng nặng chỉ có 60 cân. Rít hơi thuốc nó chửi :


    - Đm mày nhân viên láo toét , làm cái này không làm cái kia không làm. Th́ tao đánh...Sao...!??


    Cái Hương từ nhà vệ sinh đi ra nói :


    - Khách ác lắm anh, đè em ra rồi cắn vú, em đau không chịu được phải hất ra th́ ông ấy tát em. Rút bao đáp cả vào mặt em. - Nó vừa nói vừa khóc, c̣n thằng kia không nói ǵ.


    Nghe đến đây th́ tôi cũng đéo thể lịch sự được nữa. Tôi bắt cái Hương đi về , đồng thời bọn đầu gấu kia cũng đă đứng ngoài cửa pḥng. Lúc này ông thần kia mới hiểu ra vấn đề , chắc bao nhiêu rượu tỉnh hết khi nh́n thấy một đống thằng bặm trợn đứng bên ngoài. Cả đám bạn nó đứng nh́n nhưng ko dám nói ǵ. Cũng phải thôi, sao thằng nào dám ho he, v́ nó biết thằng kia ngu rồi. Đóng cửa pḥng lại 5 thằng nó cầm tuưp với côn cứ thế mà nện. E quay ra nói với mấy thằng cũng định lao vào Can :


    - Đứng im đây tí đưa bạn về , c̣n một thằng nào nữa thích lao vào th́ đừng thằng nào hôm nay ra được chỗ này. Chúng mày ở đây có biết chị xxx vợ a yyy không. Tao tưởng vào quán chơi là phải biết quán của ai rồi chứ.


    - Bạn e nó say quá a tha cho nó.


    Đánh chán rồi mấy thằng kia tự dừng lại, vị thần kia mồm miệng máu toang ra. Em đến gần bảo :


    - Lần sau có đi chơi ở đâu th́ lịch sự hơn chút anh nhé. Biết là mất tiền th́ phải được vui. Nhưng vui đến mức a đánh con người ta chảy máu , lại c̣n lấy bao cao su đáp vào mặt nó th́ 300k của a h́nh như hơi rẻ.


    Tôi đi về, mặc kệ cả khách cả nhân viên đứng nh́n. Tôi gọi cho bà chị kể qua sự việc, bà ấy bảo lát sẽ nói chuyện với tôi. Xuống cầu thang vẫn nghe đám khách kia chửi bới , thôi th́ kệ. Đánh người là ḿnh cũng sai rồi. Nhưng nếu không làm ǵ th́ lần sau lại tiếp diễn. Hoặc khổ hơn nhân viên nó sẽ suy nghĩ ḿnh làm chủ mà không bảo vệ được chúng nó rồi th́ nó cũng đi. Dù ǵ tôi vẫn thấy thằng kia khổ, đi chơi vừa mất tiền vừa bị đánh. Nhưng âu cũng là do nó tự chuốc lây cả.


    Về quán thấy con Hương ngồi khóc tu tu , con bé sinh năm 97 , người nhỏ nhắn. Bảo sao thằng kia nó tát một cái là ngă cả xuống giường. Thấy nó lấy giấy bịt vào mũi cho máu đỡ chảy ra thấy khổ thân vô cùng. Mấy đứa c̣n lại th́ ngồi bàn tán xôn xao. Tôi cũng chỉ biết nói :


    - Khách say hăm quá em ạ, thôi đi rửa mặt mũi chân tay đi. Hôm nay nghỉ cũng được. Nó cũng bị đánh hộc máy mồm rồi. Sau đi khách th́ khéo , cảm giác say quá ko đi được th́ về bảo a. Cố đi làm ǵ.


    Nó vẫn thút thít :


    - Vừa lên pḥng hắn chửi em là đm con pḥ này. E cũng cố nhịn nhưng thật sự khi hắn cắn e đau lắm. Thế nên em mới dùng cả tay chân đẩy hắn ra. Xong hắn đánh em luôn.


    Tôi nh́n nó :


    - Rồi rồi, không nghĩ nữa. Hôm nay em nghỉ nhé. - Lúc đó mới là 10h tối.


    Nó lắc đầu :


    - Không anh ơi, tí em vẫn làm. Tí đỡ đau em trang điểm lại là xong.


    Cái Hương là người Nghệ An , nó làm ở đây cũng được 2 tháng rồi. Người nhỏ bé nhất nhà . Nó cũng là dân tộc Thái nhưng không giống với cái Hoa cái Mỹ. Hai đứa kia ở Yên Bái. Tuy cũng gọi là dân tộc Thái nhưng tiếng nói của bọn nó lại khác nhau. Cái này là do bọn nó nói tôi mới biết , nhà cái Hương có 4 chị em nó là thứ 2. Dưới nó c̣n hai em gái nữa. Nhà đẻ toàn nữ , nó đi làm là do đứa chị cả lừa dẫn xuống bán cho chủ chứa ở Nam Định năm 18 tuổi. Chủ ở đấy nuôi nó 6 tháng rồi mang đi bán trinh với giá 20tr. Không nói ra chắc chẳng ai nghĩ chị em ruột thịt lại lừa nhau đem đi bán làm gái đâu nhỉ...!?? Nó làm ở Nam Định được hơn năm th́ xin về nhà. Ở nhà một thời gian nó lại đi làm v́ trên đó th́ làm ǵ ra tiền trong khi một đống người ở nhà như thế. Bạn bè giới thiệu nó tự đến quán chị tôi làm. Nó kể qua loa :


    - Ngày đó em ngu lắm, chị bảo xuống dưới xuôi làm công ty may. Hôm đầu xuống vào cái nhà Bà đấy bảo là nhà nghỉ ngủ qua đêm. Sáng hôm sau th́ chị em đi mất. Bà béo đấy bảo em chị mày bán mày lấy 5tr rồi. Giờ mày phải ở đây làm cho tao.


    Lúc đầu cái Hương c̣n không biết là làm ǵ . Sau bà ấy hỏi nó đă ngủ với ai chưa .? Nó bảo chưa th́ bà béo mừng lắm, ngày nào cũng cho ăn ngon, mua quần áo đẹp cho nó mặc. Rồi sau đó nó bị mang đến cho một ông tầm 38-40 tuổi mua trinh. Sau lần đó th́ nó bắt đầu làm cái nghề này dù không muốn. V́ đâu phải muốn về là được. Nó bảo nó giận chị nó mất mấy tháng nhưng giờ th́ hết rồi. Xong nó lại cười như tối nay chưa hề bị đánh. Tôi nghe th́ thấy khó tin vô cùng, trong khi mấy đứa kia th́ cảm thấy như chuyện b́nh thường ở huyện . Đă vậy cái Trang c̣n tiếp lời :


    - Em đây c̣n bị D́ bán sang tận Trung Quốc này. Đợt đó quán bên Trung Quốc mà không bị đập th́ chắc e giờ c̣n chưa được về.


    Cứ bảo không nghe cave kể chuyện , nhưng đéo hiểu sao mỗi câu chuyện chúng nó kể tôi lại chăm chú nghe từng chữ một..........


  5. #5
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 5: SỢI DÂY CHUYỀN BỊ MẤT

    Đi đêm , không biết có bác nào đă đi qua đêm với nhân viên chưa nhỉ..?? Thường th́ đi đêm chỉ có các thanh niên trẻ tuổi , họ chưa có bạn gái , hoặc đôi khi rượu say không muốn về nhà. Và họ t́m đến quán để Đi Đêm. Giá đi đêm b́nh thường từ 12h đến sáng tầm 900-1tr, có khi gặp khách sộp c̣n có thể làm giá lên đến 5tr một đêm. Giá cao th́ thường là khách nghỉ ở các khách sạn từ 3-5 sao. Có thể nói họ là dân có tiền, nghỉ pḥng có giá 1-2tr một đêm và cần một cô em ngủ cùng với họ đến sáng. Lượng khách này không nhiều nhưng chất th́ khỏi bàn. Ngoài phải trả tiền đi đêm ra họ c̣n rất thoáng trong việc bo cho nhân viên. Không nói điêu đâu nhưng cái Dung đă từng được bo 7tr một đêm v́ khách quư. Vậy nên mỗi lần có khách đi đêm ở khách sạn xịn gọi là hầu như đứa nào cũng muốn đi. Nhưng đa phần cho đi đêm tôi thường chọn những em dễ chịu, khôn khéo và quan trọng là chiều được ḷng khách. Không tự nhiên người ta bỏ 2-5tr để mua bực vào người. Và mỗi lần như thế tôi phải chuẩn bị trước cho nó 5-6 cái bao loại Vip để dùng.


    Việc an toàn vẫn là trên hết, quán tôi có cho nhân viên đi khám định kỳ nhé. Đứa nào không nghe lời mà tự ư đi trần hay bệnh tật ǵ th́ cách ly , tự mua thuốc uống luôn. Dặn ḍ kỹ rồi, ko cho khách đi trần dù thế nào đi nữa. Gắt với chúng nó điều này cũng là ấm vào thân tụi nó thôi. Luật ra là vậy đấy nhưng quả đắng vẫn có , tất nhiên làm gái hay làm ǵ th́ vẫn luôn có t́nh yêu, mặc cho tôi nói sa sả với chúng nó rằng :


    - Những thằng nó biết em làm Gái th́ sẽ không có cái gọi là Yêu Em đâu.


    Nhưng đứa nghe đứa không, một hai câu anh yêu em là để nó xuất hết t́nh yêu vào bên trong. Đến tháng chậm kinh lại tá hoả lên, khổ ai, khổ nó đầu tiền rồi đến bà chị tôi và tôi chứ ai. Không đưa đi giải quyết th́ nó sao dám đẻ, sao dám về làng. Mà đưa đi th́ xảy ra bất trắc ai là người chịu hậu quả. Gần chục năm nay nghe chị tôi kể lại th́ cũng có ba đứa phải bỏ đi cái gọi là T́nh Yêu ấy. Người yêu nghe tin làm ǵ có thằng chó nào nhận. À mà lạc đề, đang nói đến đi đêm cơ mà. Khách sạn th́ thu được giá cao, c̣n b́nh dân học vụ th́ chỉ 8-900k một đêm cũng cho đi. Đi đêm th́ thường được nện hai nháy. Đến sáng th́ về, đêm hôm đó là thứ 2. Gần 1h sáng có một thằng thanh niên khá trẻ vào hỏi người đi đêm. Ko yêu cầu ǵ cả, nhưng vào quán nh́n một lượt nó chọn cái Trang. Cái Trang th́ ok quá rồi, mặt xinh , da trắng lại kiểu ngây ngô dễ thương ấy. Ban đầu tôi định không cho đi v́ biết tính nó kén khách, hay vùng vằng. Cho nên dù xinh nhất hội nhưng làm th́ chẳng bằng ai. Nó lúc nào cũng nghĩ nó xinh nên kiêu, khách già ko đi, khách say không đi, mà xấu nó cũng đéo đi nốt. Tôi là tôi bực con này lắm, nhưng vẫn phải giữ v́ các ông biết làm ǵ th́ làm vẫn cần có người đại diện. Nó là bộ mặt của quán, kiểu như hot gơn của quán luôn ấy. Có nó làm nền th́ quán tôi mới đông. Nhưng ai đi nó một lần th́ hiếm khi đi lại . Tôi từng bị khách về mắng vốn mà vẫn phải ngậm cười.


    - Ui zời, em này th́ xinh mà khó tính như bà già. Chạm đâu cũng không cho chạm, đi như khúc gỗ ấy. Phí cả tiền.


    Những lúc thế tôi chỉ biết nói đăi bôi :


    - Ừ th́ do bác chọn ấy chứ , em đâu có ép. Thôi lần sau đến em điều người khác ngoan hơn. Thông cảm nhé.


    Khách cũng gật gù đồng ư, nói luôn tôi cũng là một thằng giao tiếp tốt. Tôi nói giọng ǵ cũng được, thích mềm th́ tôi mỏng mà cứng th́ tôi cũng ngang đá xanh. Vậy nên bà chị tôi chẳng bảo từ đầu:


    - Chị thấy cậu làm được.


    Con mắt của một người đàn bà lăn lộn xă hội mười mấy năm đâu phải dễ coi thường. Đến giờ tôi vẫn coi bà ấy là số 1. Khách chọn cái Trang , ừ th́ sao giờ khách chọn chẳng lẽ ko cho đi. Với thằng này khá ngon zai, nên con kia cũng thích. Bảo nó đi nó đi luôn ko thái độ một chút nào. Thu tạm 900k tôi bảo Trang dẫn khách sang nhà nghỉ. Đợi tầm tiếng sau không thấy ư ới ǵ , tôi chắc mẩm nó đi ngon lành rồi. Đóng cửa quán tôi cho cả nhà đi ngủ. Mấy đứa kia kéo nhau đi ăn đêm. Tôi khoá cửa trước nhắn tin cho chúng nó tí về th́ đi cửa sau.


    Sáng hôm sau cái Trang gọi điện cho tôi mở cửa để vào nhà . Tiên sư mới có 8h sáng, con này hôm nay dở chứng về sớm. Nói thế là v́ b́nh thường bọn nó đi đêm hôm sau về cũng phải vào tầm 10h sáng mới về. Mẹ Trang hôm nay nhớ nhà thế đéo nào về sớm thế, đm mắt tôi c̣n cay xè. Mở cửa ra nó chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào nhà. Tôi cũng kệ v́ đi đến tầm đó cũng xong nhiệm vụ rồi, khách chắc cũng đă phắn. Lên giường tôi đánh giấc nữa đến 11h , dậy nấu cơm. Lúc tôi đang đánh răng th́ thấy cái Trang với cái Hoa ngồi ở pḥng khách. Cái Trang th́ rớm nước mắt, cái Hoa th́ nói :


    - Mày đi đêm ngủ kiểu ǵ mà mất, ngủ như mày nó khiêng đi bán cũng không biết đường nào mà lần.


    Miệng vẫn c̣n bọt tôi với ra hỏi :


    - Mất cái ǵ đấy, sao mà khóc.


    Như chờ tôi hỏi nó khóc oà lên :


    - Em bị lấy mất dây chuyền rồi , thằng khách đi đêm hôm qua nó tháo mất. Sáng dậy nó về sớm từ lúc 5h. Em kệ, vẫn ngủ , đến sáng dậy rửa mặt th́ không thấy sợi dây chuyền đâu...Hu..Hu.


    Tôi đớ ngươi mất mấy giây, vẫn cố hỏi nó :


    - Vào pḥng t́m kỹ chưa hay rơi đâu.


    - Lúc đi em vẫn c̣n đeo mà.


    Đúng là cái định mệnh , ba ngày trước nó vừa ứng 5tr đi mua dây vàng. Bà chị tôi chở nó đi chứ đâu. Mà trước khi nó mua đă bảo đi làm đeo dây chuyền làm ǵ.? Nó đéo nghe, c̣n bảo e thích th́ em mua. Xinh mà, làm điệu suốt ngày , thấy ai có cái ǵ là nó phải có cái đó. Địt mẹ , khách th́ có phải khách quen đéo đâu, đến mặt mũi nó như nào qua một đêm tôi đă hết cmn ấn tượng. Sang nhà nghỉ hỏi th́ họ cũng chẳng quen, khách đi nhiều th́ mới nhớ chứ 1 tháng đi nện 1 lần bố tôi cũng chẳng nhớ. Thế là mất , bảo sao ban đầu nó nói chọn ai cũng được. Thế nhưng địa qua một ṿng th́ nó lại chọn cái Trang. Đéo phải v́ cái Trang xinh mà là cái Trang đeo vàng. Đơn giản vậy thôi, vcl ăn trộm bỏ 900k được 5tr. Quả thật là làm giàu không khó , mà 900k kia nó nào có lỗ, đi đêm nó vẫn phang hai cái b́nh thường hơn cả cân đường hai hộp sữa. Cái Dung cũng tỉnh dậy đứng ở cửa nghe hơi nồi chơ ghé mồm đá câu :


    - Hôm trước mẹ mi gọi điện bảo gửi tiền về th́ không gửi. Đ̣i đi mua dây vàng, giờ th́ bị lấy mất. Cái tính ngủ như chết nói măi không chừa.


    Đúng là bọn này nó người dân tộc nên nghĩ ǵ nói nấy. Bạn th́ mất đồ mà vẫn c̣n mắng được. Sợ chúng nó căi nhau em bảo :


    - Cái Dung không nói nữa, nó đă mất đồ th́ chớ. Để tao sang kia nhờ check camera xem có thấy mặt nó không.


    Nói thế để dịu đi thôi, chứ cái Cam nhà nghỉ mờ như lồn hấp hơi ấy. Xe để bên ngoài c̣n đéo nh́n thấy ǵ nói chi đến mặt người. Mà có thấy mặt cơ hội t́m nó c̣n thấp hơn cả phong thấp. Giờ nó không té đi đâu rồi mới lạ. B́nh thường không ưa cái Trang lắm nhưng giờ lại thấy nó tội nghiệp, vừa mất đồ vừa mất sức. Mà sao đời lắm thằng chó má thế nhỉ, đm đi không bo th́ thôi đằng này c̣n ăn cắp của cả nhân viên. Đúng là đẹp zai th́ toàn đi lừa đảo, em nghe ông nào nói câu này trên tivi. Mà cũng khổ nó mà xấu th́ con kia lại giăy như đỉa phải vôi mà chối bay chối biến rồi. Vậy đấy dại trai nó ăn vào máu chị em rồi, làm ǵ th́ cũng thế thôi.....Mà thôi tại tôi không thích cái Trang nên tôi chẳng muốn t́m hiểu về hoàn cảnh của nó. Mẹ ốm xin tiền mà nó không cho là tôi éo ưa rồi. Trong khi tiền mua quần áo của nó không biết bao nhiêu cho đủ. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nói :


    - Mất rồi th́ thôi, lần sau chú ư, mà mày cũng tỉnh ra đi. Hôm qua đi đêm được 900k tao trả tiền pḥng 100k. C̣n 800k cho mày cả. Đừng có mà kể với chị.


    Xong xuôi tôi bảo chúng nó ra phụ tôi nấu cơm. Mặc dù tôi biết có đứa hôm nay làm sao mà nuốt nổi........


  6. #6
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 6: CÓ NHỮNG NGƯỜI C̉N MẠT HẠNG HƠN CẢ "NHÂN VIÊN ".

    Sau vụ cái Trang bị lấy mất dây chuyền th́ tính đề cao cảnh giác của mấy đứa nhà em được nâng lên một tầm cao mới. Chúng nó tự ngồi trao đổi kinh nghiệm với nhau , nào là đi đêm th́ ko được mang tiền, ngủ th́ điện thoại phải để dưới gối , mà tốt nhất là không đeo vàng bạc, trang sức ǵ cả. Cái Trang sau hơn một tuần từ ngày mất đồ th́ chăm cày cuốc hơn trước. Nói chung th́ nó vẫn kén , vẫn tỏ thái độ khi thấy khách không hợp gu , hoặc khách đứng tuổi nhưng được cái là nó vẫn chịu đi. Chắc con giời đang muốn kiếm lại cái sợi dây bị mất. Gớm mặt, nó mà chịu khó làm th́ hai ba ngày là nó mua được cái dây mới. Chuyện cái Trang bị mất đồ tôi cũng kể qua với bà chị , nói chung có vấn đề ǵ là ḿnh phải thông báo.


    Bà chị tôi làm cái nghề nuôi gái này hơn 10 năm nay , có thể nói bà ấy thuộc hàng đại thụ. Các mối quan hệ từ ông dân pḥng đến ông đồn trưởng trên huyện bà ấy đều nắm trong tay .Thêm vào đó chồng bà ấy lại là người có số má trong vùng, anh em bạn bè, đệ tử chân nhang cũng tầm vài ba chục đứa. Cho nên chẳng phải tự nhiên mà cái quán này tồn tại được lâu như vậy.


    Tháng nào cũng phải tầm 5 cái phong b́ để cúng các bố từ trên xuống dưới. Cũng phải thôi , muốn làm ăn yên ổn th́ phải có cái ǵ bịt miệng các bố vào chứ. Bà ấy cũng đi chơi , đi ăn uống với xxx liên tục, lần nào cũng là người chủ chi, mà mời c̣n phải có ḷng các bố ấy mới đi cơ. Mất tiền nhưng phải có thành ư nữa. Công nhận làm công an sướng. Ngoài mặt là thế nhưng bà ấy luôn bảo tôi :


    - Chơi với xxx như chơi với hổ ấy, cho ăn th́ nó vui , c̣n một khi đói là nó nhai cả xương ḿnh luôn. Đại khái là nó nhả ra th́ ḿnh sống mà nó bóp th́ ḿnh chết .


    Quả thật sau này câu nói ứng nghiệm , bà này nếu không phải họ hàng nhà tôi th́ chắc tôi phải nghĩ bà ấy là con cháu ông Lượng mới đúng. Phán câu nào không những chuẩn mà nó c̣n có khả năng cao sắp xảy ra nữa cơ. Như kiểu thầy bói gặp thời. Chập tối hôm đó, cả nhà vừa ăn cơm xong , đứa th́ rửa bát đứa thay đồ, đứa trang điểm. Tự nhiên ngoài cửa quán có một con xe oto trắng đỗ lại. Cửa kính hé ra một ông vẫy tay gọi tôi :


    - Thằng em, lại đây a bảo này..!


    Tôi chạy ra :


    - Dạ , có việc ǵ vậy anh..!??


    - Bà chủ có nhà không..???


    - Không anh ạ...Chị em giờ ở nhà trên cơ.


    - Bọn anh là xxx giao thông ở huyện này. Nhà có ai trẻ đẹp không , xếp cho 4 người.


    Nghe xxx với pikalong tôi cũng thấy chối. Mẹ sư nhà nó , cho đi cũng dở mà không cho đi cũng éo được. Tôi bảo mấy bố ấy đợi một chút rồi lấy điện thoại gọi cho bà chị :


    - Có mấy ông bảo là xxx ,có cho đi không chị...!?? Tôi c̣n tả cả cái ông lái xe mặt mũi, tóc tai như này như này. Xe màu ǵ, biển số bao nhiêu.


    Đờ mờ các anh , đi chơi gái th́ cứ đi lại c̣n trưng phông bật biển làm tôi thấy ái ngại vcl. Bà chị tôi nghe máy bảo :


    - À thằng Quân bên giao thông đấy. Có chứ, cứ cho đi b́nh thường. Pikalong với xxx nó đi chơi suốt. Nhưng dặn mấy đứa e khéo khéo tí.


    - Thế tiền nong thu sao..!??


    - Th́ vẫn như b́nh thường. Thằng ngố này, chúng nó đi chơi th́ cũng là khách.


    Nghe tư vấn có vẻ ổn ổn tôi vào nhà gọi mấy đứa em chuẩn bị. Đồng thời bảo khách đánh xe sang nhà nghỉ lấy pḥng. Quán tôi làm th́ thường thu tiền khách trước , cũng có lư do cả thôi. Lắm ông bựa lắm , đi lên cởi quần áo con người ta ra xong c̣n đ̣i đổi người. Hoặc đang đi dở lại dở tṛ không đi nữa để khỏi phải trả tiền....Tránh trường hợp như vậy nên tôi toàn thu tiền trước. Con cái nhà người ta đâu phải các ông muốn xem là xem, lên pḥng cũng đă mất tiền rồi chứ nói ǵ đến cởi quần áo con người ta ra. Chắc bắp để tránh xảy ra xô xát không cần thiết tốt nhất là cứ tiền chao mà cháo mới múc. Tiền tôi cầm rồi, lỡ có xảy ra một trong hai trường hợp trên th́ về quán đàm phán, nếu chưa đi mà mới xem th́ tôi trả lại nửa tiền. C̣n một khi đă đút vào th́ một nhấp hay hai nhấp cũng mất cả. Thế cho nó gọn gàng , không thu tiền trước xảy ra chuyện chẳng lẽ lại đè nhau ra đánh à. Thế chắc có mà đánh nhau cả ngày , sau vụ đánh khách lần trước tôi cũng bị mắng một trận rồi. Tại mấy thằng đầu gấu đầu mèo kia nó đánh chứ tôi có được hôi cái nào. Khổ cái là bọn kia nó đánh éo thương tiếc để rồi giờ đây tôi lại là người đưa đầu chịu báng.


    Quay lại chuyện mấy anh pikalong, sau khi đỗ xe đỗ pháo ngon lành tôi dẫn các anh vào nhà nghỉ lấy 4 pḥng. Pḥng phè xong tôi mới hỏi :


    - Vậy anh nào thanh toán tiền cho em , em trả tiền pḥng luôn. Các bác đi xong chỉ việc về..!!!


    Cái ông tên Quân ấy rút ví ra hỏi bao nhiêu tiền. ? Tôi trả lời :


    - 4 vé là 1tr2 , nhưng chỗ anh quen chị em th́ em lấy 1tr thôi.


    Tôi đă trái lời bà chị rồi đấy, nói chung làm ǵ th́ cũng tuỳ cơ ứng biến. Cái ǵ nó xuê xoa được th́ làm. Dù ǵ các anh ấy cũng là xxx, nịnh tí lấy lộc để lần sau các a c̣n đến. Đang chuẩn bị chờ anh cớm Quân x́ tiền th́ đột nhiên một thằng mặt to bụng phệ lấy cmn tay che cái ví lại, giọng trịnh thượng :


    - Thế đi xong giả tiền không được à , bọn tao có phải người vớ vẩn đâu. Quen biết th́ cứ đi xong giả tiền....Có được không..!?


    Các hạ thật là văi lol, tiền th́ người khác trả mà vẫn c̣n kỳ kèo. Đúng là cái thể loại vừa được ăn vừa được nói, có khi tí nó c̣n được gói mang về nữa cơ. Nghĩ chỗ bà chị quen chắc cũng đàng hoàng, lại thêm cái mác cớm nên tôi cũng đồng ư :


    - Vậy các anh chơi đi, xong lát qua quán thanh toán cho em cũng được.


    Cùng lúc đó Dung , Hoa , Hương, Ngọc cũng đứng đợi sẵn. Thằng béo mặt phệ mà mắt tinh như cú nó chọn ngay cái Dung. Chia cặp xong là 4 đôi lôi nhau lên pḥng hành sự. Có tí rượu bia nên các bố ấy đi lâu văi lồn , hơn tiếng mà chưa thấy đứa nào về. Đấy cứ dây đến cớm không vật vă th́ cũng trầy da tróc vẩy , cứ phải luồn cúi như thầy dùi. Tầm 5' sau cái Dung về :


    - Em đi đốt vía đây, khách khứa mất dạy không chịu được.


    Thiên địa ơi , cái đứa một quyền chết bảy này mà nó đi xong về c̣n đ̣i đốt vía th́ tôi có thể h́nh dung ra cái độ phanh bướm của 4 anh cớm nó như thế nào rồi. Tôi gọi nó lại :


    - Thế làm sao, không đi được à...!?? Khách như nào mà kêu trời kếu đất thế.


    Dung nh́n tôi nói :


    - Chịu thôi anh ạ, chiều chuộng đủ kiểu , bảo em kèn em cũng kèn. Nhưng đang đi dở lại cứ rút bao ra đ̣i đi trần. Đeo đi đeo lại cho ông ấy phải 4 cái bao. Ko đốt vía chắc hôm nay e ko làm ăn được ǵ quá.


    Đúng đời lắm thằng bệnh, đm đi chơi pḥ c̣n thích đi trần. Chúng nó không thấy sợ à..!?? Thế mà hôm trước cái Mai về kể có thằng khách đi c̣n phải đeo 2 bao cho nó an toàn. Bọn nào đi chơi gái mà đ̣i đi trần tôi cứ thấy chúng nó ngu đéo thể chịu được. Tầm 10' sau ba đứa kia cũng kéo nhau về. Giật ḿnh tôi hỏi :


    - Khách đâu rồi em....!!!


    Cái Hương trả lời :


    - Lên oto hết rồi a ạ.


    Ơ các anh pikalong h́nh như quên cái ǵ hay sao ấy. Tôi chạy ngay ra đầu đường th́ thấy con oto trắng đang nổ máy chạy thong thả một cách ung dung tự tại. Tôi đứng ngay đầu đường vẫy tay , gọi :


    - Anh ơi chưa trả tiền..!!!


    Thế mà cái bọn có tai như điếc , có mồm như câm ấy nó c̣n phóng nhanh hơn. Bất giác chạy về quán lấy con Sirius phóng đuổi theo. Đuổi gần đến nơi tôi vượt lên vỗ vỗ vào cửa kính , mồm vẫn :


    - Chưa trả tiền anh ơi..!!


    Nhưng đéo thằng nào care , kiểu như bị thần lol ám nên bọn này nó trở nên vô tri , vô giác hay sao ấy. Đến đoạn đèn vàng tôi đi sau, chúng nó vội vượt đèn vàng rẽ trái một cái thế là mất hút. Lần đầu tiên tôi đứng giữa ngă tư chửi bậy :


    - Địt con lồn mẹ lũ chó giao thông.


    May sao lúc đó không có anh áo vàng nào đứng cạnh. Ko lại bị lên đồn v́ tội xúc phạm người thi hành nhiệm vụ. Tôi phóng xe về nhà , mấy đứa nhân viên nh́n tôi bảo :


    - Mấy ông đấy là xxx hay sao ấy anh ạ. Lên pḥng ông nào cũng bảo anh làm xxx ở đây , ở đây. Thế nên bọn em cũng sợ, cố đi cho xong rồi về chứ cũng chẳng dám nói ǵ.


    Tôi nói :


    - Ừ , đm chúng nó là xxx với pikalong đấy. Đéo đuổi được chúng nó. Đm cái lũ địt chùa , nhục như con chó.


    Cái Hoa nh́n tôi nói :


    - Không lấy được tiền th́ coi như bố thí cho nó anh ạ. Em cũng không cần đánh dấu vé này đâu.


    Nhưng mặt ba đứa kia th́ không thích lắm, bọn nó không nói ǵ. Tôi đáp luôn :


    - Không sao, a là chủ không thu được tiền là lỗi của anh. Các em đi làm mất công không làm thế được...!!


    Tôi vẫn vào sổ cho mỗi đứa một vé, đồng thời thấy tởm mấy thằng xxx địt pḥ quỵt văi lồn.....Quả thật xă hội vẫn có những thằng c̣n mạt hạng hơn cả pḥ. Thế mà cũng mang tiếng là người có học. Nhưng kiểu vía đen , vía dữ nó ám hết vào mấy thằng xxx kia hay sao mà tối hôm đó quán đông khách văi ra. Mấy đứa em đi không nghỉ phép luôn. Cái Dung hôm đó làm được 15 vé chưa tính tiền bo, vừa đi xong đặt đít ngồi chưa ấm chỗ đă có khách gọi. Tuyệt chiêu đốt vía xem chừng hiệu nghiệm hơn cả mong đợi. Mấy đứa c̣n lại cũng toàn chục , hơn chục phát. Đă vậy tầm 12h hơn có nguyên một top thanh niên 5 người vào hỏi đi đêm. Thôi th́ em chém tạm mỗi chú 1tr bù vào quả pikalong chập tối.....Âu cũng là do số phận............

  7. #7
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 7: TRUNG QUỐC VÀ NỖI SỢ KHỦNG KHIẾP

    Mai là đứa mà tôi ít nhắc đến nhất từ đầu câu chuyện đến giờ. Không phải ghét bỏ ǵ nó đâu mà v́ nó là một đứa khá lầm lỳ, ít nói. Nó với cái Ngọc là bạn bè cùng quê , nhưng ngay cả với cái Ngọc nó cũng ít khi mở lời. Hiếm khi tôi thấy nó tám chuyện với những đứa c̣n lại. Nhưng tác phong đi làm của nó th́ lại ok nhất nhà, tác phong ở đây là nói đến sự nhanh nhẹn, quy củ . Nếu trưa mọi người ngủ th́ dù chỉ có một ḿnh nó vẫn ngồi ngoài pḥng khách để tiếp khách. Nhiều hôm lười là tôi để nó trông luôn cho tôi cả buổi trưa. Lúc nào nó cũng quần áo , trang điểm sẵn sàng, chỉ chờ có khách là đi. Chưa bao giờ nó phải để tôi hối thúc , ở đâu gọi nó là nó đi luôn trong ṿng một nốt nhạc. Lắm lúc tôi hay trêu nó :


    - Em giống người trong quân đội nhỉ, đúng kiểu thanh niên gương mẫu.


    Nó nghe xong cũng chỉ cười chứ cũng chẳng thèm nói ǵ. Biết tính nó nên tôi cũng chẳng hơi đâu mà tự ái. Cái Mai sinh năm 98 theo lời nó nói, người nó hơi đậm , da ngăm ngăm chứ không được trắng như mấy em c̣n lại. Nhưng nó có đôi mắt nh́n như muốn xuyên thấu người khác. Nh́n dáng nó th́ chắc cũng chỉ cao được tầm 1m56 , nhưng đi guốc , dép cao lên th́ cũng ngon lành cành đào. Tối đó trời mưa, đường không nặn ra được một mống người, cả bảy đứa thêm tôi là tám ngồi nh́n nhau lắc đầu ngao ngán, hôm nay hàng ế cmnr. Ơ thế mà éo phải, có hai con ḅ lạc lang thang t́m chỗ trú mưa. Thấy đứng ngó ngó vào quán tôi mới đi ra :


    - Vào nhà cho đỡ mưa hai anh ơi, vào ngồi chơi tí biết đâu lại thích.


    Cơ mà tôi đéo được rep các ông ạ, hai con ḅ lạc giờ lại c̣n ngơ ngác nh́n nhau như không hiểu tôi nói cái ǵ nữa cơ. Họ tiến lại gần cửa quán :


    - 你说什么..? (Mày nói cái ǵ.? )


    Goắt đờ hợi người Trung Quốc à..!?? May quá lại biết tí tiếng tàu, em xổ luôn :


    - 你好, 你们去玩吗..?要不要找小妹妹..?( Xin chào, chúng mày đi chơi hả , có muốn t́m gái không..? ) - Đại loại là thế e cũng chỉ biết nói bập bẹ.


    Hai thằng nó nh́n nhau , rồi hỏi :


    -这里有吗..?( Ở đây có không.!?)


    - 有, 还有很多 ( Có, vẫn c̣n nhiều) .


    Nói đoạn tôi chỉ vào bọn em ngồi bên trong.


    - 多少钱..?- Nó hỏi tôi bao nhiêu tiền.


    Tôi trả lời :


    - 30 碗 一个 ( 300k một cái ) . 你们两个那是 60碗 ( chúng mày 2 người th́ 600k) .


    Vừa nói tôi c̣n sợ nó ko hiểu, móc luôn 600k xong dơ hai ngón tay ra hiệu từng này 2 người. Thế là chúng nó gật đầu đồng ư. E bảo bọn nó đi vào nhà thích ai th́ chọn. Hai thằng vào th́ một thằng chỉ cái Hương, thằng kia chỉ cái Mai. Cái Mai lắc đầu bảo em :


    - Anh ơi em không đi khách Trung Quốc đâu. Em sợ lắm. A bảo người khác đi hộ em nhé.


    Tôi không hiểu sao nó lại không đi , nhưng chưa hỏi vội . Tôi bảo hai thằng Tàu là em này bị ốm không làm được. Chọn em khác đi , nó cũng đồng ư đi cái Dung. Bọn Trung Quốc thường thích đi người to , đậm đà, nhất là phải vú to. Trước có thằng vào quán chỉ t́m người vú to, Mai th́ to rồi nhưng hôm đó nó bị nên không đi. Mà không bị th́ nó cũng chẳng đi. Thế là tôi phải đi quán khác mượn một bà béo, nặng tầm 65 cân, nhưng vếu th́ khủng bố. Chở đến quán sợ nó chê béo , xấu ai ngờ nó làm dấu ok ra điều thích lắm. Đúng là mỗi người một sở thích, bà béo kia phải to gấp đôi tôi. Chẳng sao thích là được, may bà béo có thằng Trung Quốc ấy nó đi chứ không cả ngày không bói ra nổi một vé.


    Đợi cái Ngọc cái Dung dẫn khách đi xong tôi mới hỏi Mai :


    - Sao thế em, hôm nay mưa gió làm ǵ có khách , thế mà khách chọn c̣n không đi. Sợ chim nó to à....!??


    Nó vội căi :


    - Không phải...Mà là ngày trước e bị bán sang Trung Quốc làm 6 tháng. Đợt đó quán bên đó mà ko bị công an đập th́ em làm ǵ có ngày về. Sợ lắm anh ạ..!!


    Tôi cố gạ nó kể , mà nó cứ ngập ngừng :


    - Hôm nay mưa không có khách , e kể cho mọi người xem bên đó nó như thế nào. Có làm giống ḿnh không...??


    Cái Mai nghe vậy cũng đồng ư tâm sự. Nó bắt đầu kể từ việc v́ sao nó lại bị bán. Quê cái Mai ở Hà Giang , c̣n bản nào th́ em không nhớ. Ngày đó d́ nó cũng bảo sang Trung Quốc làm, nghe chúng nó kể th́ trên đó chúng nó đi xe đến gần biên giới là chủ chứa bên Trung Quốc sẽ ra đón. D́ nó bảo sang đó đi làm , trước lúc đi nó c̣n phải viết đơn xin giấy tờ ǵ ở làng xă rồi mới được đi. Bước chân qua biên giới là d́ nó bán nó luôn. Nó kể không chỉ ḿnh nó mà c̣n phải tầm 10 người cùng làng nữa cũng bị bán cho chủ chứa bên Trung.


    Nó nói :


    - Ngày đầu tiên họ nhốt tất cả vào cùng một pḥng, không cho ăn uống ǵ. Bên ngoài th́ toàn đàn ông người Trung . Ai khóc lóc hay bỏ trốn là nó đánh luôn. Toàn gậy sắt đập vào người.


    Sáng hôm sau th́ chúng nó đưa bọn cái Mai đến nơi làm việc. Một cái nhà to lắm , lúc nào cũng đông nghịt người. Bọn chủ Tàu cho chúng nó đi tắm rửa ăn cơm, cơm th́ chỉ có đậu hũ , với rau , thịt mỡ....Ăn xong là bắt làm luôn. Ban đầu c̣n bỡ ngỡ chẳng biết làm ǵ , bọn bảo kê nó lại lôi ra đánh. Ṛng ră như thế mất một tuần , không quen cũng phải quen. Cái Mai bị bắt đi khách theo t́nh trạng không lúc nào được mặc quần áo.


    Nằm trong pḥng hết thằng này xong , thằng khác lại vào. Cứ liên tục như thế từ sáng đến đêm, trừ hai bữa cơm mỗi bữa 20'. Một ngày phải đi đến 4-50 cái mà không có bôi trơn như này đâu. Nó bảo hôm nào cũng đau rát khắp người nhưng không dám kêu, v́ kêu là bị đánh thêm. Bất đồng ngôn ngữ, điện thoại không có chẳng biết cầu cứu ai. Mà lũ mọi khách Trung Quốc toàn thằng bệnh hoạn, nó bắt làm đủ các kiểu. Mai kể :


    - Em từng bị một thằng béo ụ ị bắt liếm từ chân lên đến cổ nó. Trong khi nó cứ túm tóc em giật liên tục. Không khác ǵ con chó. Nhưng em không làm th́ nó sẽ nói với bảo kê. Chúng nó lại đánh.


    Có lúc khách nhiều quá chúng nó c̣n chẳng chọn nhân viên. Đi qua pḥng là nó tự kéo vào, pḥng th́ tối om chẳng biết mặt mũi nhau như thế nào. Chưa hết nếu đi đêm thường phải phục vụ 2-3 thằng một đêm. Mà bọn Trung Quốc nó c̣n không đi bao . Chúng nó cứ như súc vật ấy, đau không dám hé nửa lời. Nghe đến đây th́ phần nào tôi hiểu được tại sao cái Mai lại lầm lỳ , ít nói. Quá khứ như thế th́ sao có thể vui vẻ nổi . Không bị điên đă là may lắm rồi. Tôi cũng hơi chột dạ v́ nó làm bên đó kiểu bầy đàn như vậy th́...bệnh tật....!?? :


    - Thế em có bị bệnh ǵ không..!!??


    Hỏi xong cũng thấy dơ mồm, nhưng chẳng biết hỏi làm sao. Mai nó cười bảo :


    - Số em may không dính bệnh a ạ, xuống đây chị cũng đưa em đi khám cẩn thận rồi. Nhưng chân em có cái sẹo to lắm. - Nói nó đưa bắp chân ra cho mọi người xem. Nó tiếp :


    - Sẹo này là do em trốn , bị chủ bắt lại nó đánh cho què chân gần một tháng. Hôm đó giờ ăn cơm em trốn ra đằng sau nhà rồi bật tường trốn. Chạy không được bao lâu th́ bị bắt lại.


    Trốn không thành cái Mai bị bắt lại, đánh chảy máu chân , không cho ăn 2 ngày. Nó bảo có lúc chỉ ước ḿnh chết đi cho xong. Nhưng ở nhà c̣n bố mẹ, rồi chồng con nữa. Tôi ngớ người :


    - Em có chồng con rồi á...!??


    - Vâng, em lấy chồng năm 14 tuổi, con em bây giờ được 3 tuổi rôi. Lúc e bị bán đi con em mới được hơn 1 năm. Cũng v́ nhà nghèo nên ai bảo đi làm kiếm nhiều tiền là đi ngay anh ạ.


    Chuyện trên dân tộc lấy chồng lấy vợ sớm tôi không lạ. V́ hầu như đứa nào cũng thế, có đứa 15 tuổi c̣n có đến hai đời chồng đấy chứ. Nhưng nghĩ cái Mai khổ thật sự. Tôi hỏi thế sao sau này lại về được. Mai kể :


    - Cuối năm 2015 nhà chứa đó bị công an dẹp. Bọn chủ chạy hết, c̣n gái th́ họ giải về trại. 2 tháng sau th́ họ trả về nhà. Không có vụ ấy th́ em không có đường về anh ạ.


    Nó bảo về nh́n bà D́ mà nó chỉ muốn giết, nó không bao giờ nói chuyện với bà d́ nữa. Chồng nó cũng biết nhưng vẫn yêu nó lắm. Ở nhà mấy tháng th́ cái Ngọc gạ nó xuống đây làm. Nó không dám nói với chồng là đi làm gái. Nó bảo nó đi làm công nhân, tháng nào nó cũng xin về 2-3 hôm để thăm nhà thăm con. Nghe xong câu chuyện th́ tầm lúc sau cái Ngọc với cái Dung đi khách về. Hai thằng Trung Quốc đi cũng không được lâu cho lắm. Bên ngoài bây giờ cũng đă tạnh mưa nhưng đường th́ vẫn vắng teo. Ngồi măi cũng chỉ được thêm mấy vé từ mấy nhà nghỉ xung quanh gọi mượn người. Cái Mai hôm đó được có 3 vé , mặt nó không lấy làm vui cho lắm , hôm nay vắng quá mà. Tầm 1h là cả bọn lại rủ nhau đi ăn đêm. Cái Mai không đi mà thay quần áo đi ngủ trước. Ít khi tôi thấy cái Mai đi ăn đêm , hôm nào mà khách rủ đi nó mới đi ăn.


    Nó tiêu pha tiết kiệm lắm , quần áo cũng không mua nhiều. Lắm lúc bọn kia đi ăn đêm nó không đi tôi hỏi :


    - Không đi ăn đêm hả em, hết tiền th́ ứng a đưa cho.


    Nó chỉ cười bảo : - Em không đói, với người dạo này béo em không ăn đêm.


    Nó cũng biết những đứa kia bảo nó là keo kiệt, nhưng nó chỉ bảo :


    - Khi nào như em tụi nó mới biết được....C̣n bao cái phải lo.


    Quả đúng thật , nó xác định đi làm là để kiếm tiền lo cho gia đ́nh mà. Nghề nào cũng vậy thôi , làm mà không tiết kiệm th́ tiêu bao nhiêu chẳng hết . Nhưng làm mệt th́ phải ăn chứ. Sáng hôm sau tôi đi mua một thùng ḿ tôm để trên tủ bếp bảo với chúng nó :


    - Đứa nào không muốn ăn đêm ở ngoài hay hôm nào mưa không ra quán ăn được th́ lấy mỳ ở đây mà pha. Trứng trong tủ lạnh.


    Trên đời này c̣n quá nhiều chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi......Hôm nghe chuyện Mai kể tôi thấy khó ngủ vô cùng.......


    --------------------------------
    Chap này là chap kể về Mai, hoàn cảnh của riêng Mai đă trải qua. C̣n không phải tất cả bọn Nuôi Gái bên Trung đều khốn nạn như này. V́ tôi cũng biết có những người sang Trung làm gái kiếm được rất nhiều tiền. Quán tôi cũng đă có một em làm bên Trung xuống làm vài ngày. Nhưng do lượng khách không bằng bên Trung nên em ấy về sang Trung làm lại.


    Số phận con người không phải ai cũng may mắn , nhưng những câu chuyện của bọn em làm quán tôi th́ không đứa nào được vui vẻ. Chính v́ thế mà ở cùng nhà gọi là chủ với nhân viên nhưng bản thân tôi coi chúng nó như người nhà.


    C̣n Tiếp

  8. #8
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 8: CUỘC SỐNG "NHÂN VIÊN" VẪN CÓ NHỮNG TIẾNG CƯỜI LẦY VÀ BỰA

    Hôm trước có mấy bác vào nói là thằng này kể phét vl ra. Làm đéo ǵ mà đi được những 15 vé một ngày hay có ông lại bảo đi thế không biết đau à...??? Thế tôi mới nói từ đầu có những chuyện nếu không kể ra th́ người ngoài sẽ chẳng bao giờ tin. Riêng tôi thấy ngày chúng nó đi 15 vé là điều quá b́nh thường , có đứa từng làm ở Đồ Sơn c̣n nói :


    - Dưới đó bọn em ngày c̣n đi được 20-25 vé là nhẹ nhàng.


    Mà quả thật , mấy năm trước tôi có thằng bạn trực điện thoại điều gái dưới đó bảo , có em một ngày khách gọi đến 3-40 lần. Em đấy phải thuộc hạng hotgirl body Ngọc Trinh mà lại xinh như Bạch Tuyết . Đồ Sơn toàn hàng thửa mà ,nếu so sảnh cả nước th́ chắc chắn Đồ Sơn phải đứng đầu về ngành công nghiệp Đóng Gạch Một Lỗ này. Tôi cứ tính trung b́nh cho mấy ông thắc mắc bảo tôi phét như này : Mỗi vé lâu nhất th́ cũng quy định 40' , hết thời gian là nhân viên tự về, hoặc tôi sẽ xem giờ để gọi. Ông nào không đi nhanh mà ra th́ nhân viên nó sẽ nhắc :


    - Sắp hết giờ a đi nhanh không lát em bị gọi về đấy.


    Thế là các quư ông phải dập cật lực mà xả ra thôi. Mà nói thật chỉ có bố nào chơi hàng chơi đồ vào th́ nó mới lâu. Chứ người b́nh thường chỉ cần tầm 30' là thoải mái , sung sướng. Đụ dai th́ hại sức chứ hay ho ǵ.


    Mà mấy khi có ông nào đi lâu thế đâu đa số 20-30 phút là xong. Nhanh nhanh mặc quần áo đeo khẩu trang , đội quả nồi cơm điện là phắn. Chứ đâu phải ai cũng như "Ông chú đạp xe đạp" xong c̣n nằm tâm sự. Mà ông chú đấy th́ chỉ đi vào tầm sáng nên quỹ thời gian nhiều, thoải mái. Chưa kể đến ông nào yếu sinh lư , vừa cho vào đă ra. Đm lắm khi 300k c̣n chưa được một nhấp. Vậy nên ngày 15 vé nó chỉ bé như hạt vừng. C̣n không có đủ khách cho bọn nó đi thêm ấy chứ.


    À c̣n các ông hỏi đi nhiều thế sao chịu được . Tôi th́ cũng chẳng biết là đau hay không..!.?? Nhưng làm được 2 tháng chưa bao giờ tôi thấy đứa nào về kêu em đi nhiều quá đau không làm được anh ạ. Tôi cũng dặn chúng nó suốt :


    - Ốm đau th́ xin nghỉ , khoẻ lại làm. Cố làm tiền thuốc lại quá tiền vé.


    Ở quán không có t́nh trạng ép đi đâu nhé, các ông cứ nghĩ xem , quán xá nằm ở mặt đường, xe cộ tấp nập , chúng nó đứa nào cũng có một ông Gia Cát Smartphone . Sống ác với tụi nó th́ nó ra đi không một lời từ biệt luôn ấy chứ. Kể cả là tôi có cầm mỗi đứa 1-2 chục triệu. Chúng nó đi làm Gái cái nó cần là một chỗ ổn định và chủ tốt. Chứ đă sợ th́ tiền nó cũng chẳng cần, c̣n người nó đi chỗ khác làm lại ra tiền. Chẳng thế mà cái Hoa hồi trốn ra đây mà tôi kể lúc đó trên người nó chỉ có mỗi bộ quần áo nhớ không..??? ( ông nào không nhớ lục lại nhé). Hôm đó tôi có hỏi nó như này :


    - Trốn đi không tiền , không quần áo mà em cũng dám trốn à. Không sợ nó bắt cóc hay sao..!.??


    Nó trả lời cụt lủn :


    - C̣n Lồn là c̣n tiền anh ơi. Lo ǵ...!??


    Đm , câu nói đáng được ghi vào sử sách. Mà đéo thể sai đi đâu được. Nó c̣n kể thêm :


    - Hồi trước em có hai đứa bạn , chúng nó rủ em đi chơi. Thuê khách sạn rồi bay nhảy với nhau trong đó. Có 20tr tiêu sạch. Không đủ trả tiền pḥng. Vậy mà hai con kia gọi cho ba thằng , đến mỗi đứa đi một vé thế là có tiền trả tiền pḥng.


    Đây thật sự là những pha Thần Lồn Cứu Chúa nếu mà không nghe chính mồm thân chủ kể th́ bố tôi cũng đéo tin. Cứu net th́ tôi nghe nhiều chứ gọi đến Nện lấy tiền cứu Khách Sạn th́ mới nghe lần đầu. Giờ th́ tôi phải gật gù công nhận cái câu : "C̣n Lồn Là C̣n Tiền" là Chân "Nư" .


    Lại hơi Lạc tí rồi, tiếp vấn đề đau hay không đau. Chúng nó đi làm đứa nào cũng đều có mang bôi trơn . Gơ ngay Google đánh chữ "Gel K.Y" rồi quay lại đây. Mỗi đứa có một tuưp để trong túi xách. Kiểu như dụng cụ hành nghề, các ông đi xây th́ phải có cái bay , tôi làm bếp th́ phải có chảo , chúng nó làm gái th́ phải có bao với gel . Nghề nào th́ dùng nấy. Mà khốn nạn nhất là nh́n cái tuưp bôi trơn ấy không khác ǵ tuưp thuốc đánh răng P/S . Kể ra th́ thấy không biết tôi Ngu hay là May. Chuyện nó như này :


    Có một hôm đêm rồi , quán chuẩn bị đóng cửa ngủ th́ tôi mới đi đánh răng. Lười vào nhà tắm v́ tầm đó nhiều đứa nó dùng. Mà nói luôn đợt đó tôi mới làm được mấy ngày c̣n ngại. Làm cốc nước cầm cái bàn chải th́ tôi thấy quả K.Y này trên bàn. Đlm nghĩ là kem đánh răng tôi mới gọi với :


    - Kem đánh răng đứa nào a xin một ít. Của anh để trong nhà tắm mà chúng mày trong đó suốt không lấy được.


    Đang định bóp cho vào bàn chải th́ cái Trang chạy ra :


    - Ấy ấy...Cái đấy là bôi trơn của em , không phải kem đánh răng đâu.


    Ối đm , phúc tổ nhà tôi , may quá là may. Cái Trang khi đó tôi nh́n đúng kiểu thiên thần có cánh. Cầm tuưp bôi trơn trên tay nh́n mất mấy giây tôi đéo thấy chữ P/S đâu cả. Chậm 1-2 phút nữa thôi là tôi bôi trơn cmn cả Mồm rồi. Thoát nhục trong gang tấc nhưng tôi vẫn c̣n thắc mắc là éo biết đánh vào nó có ra bọt không nhỉ..!? Ông nào thử đi rồi làm quả ŕ viu cho mọi người biết.


    Đấy , chúng nó có dụng cụ với bảo hộ đầy đủ. Chứ nói thật ngày 10 mấy cái, nước đâu chảy kịp, mà toàn người lạ, già , bựa , say đủ các kiểu th́ làm ǵ có cảm xúc. Nhưng chúng nó cũng đá quá quen với sự Chai Lỳ đó rồi. V́ đây là cái nghề của bọn nó mà. Vậy thôi nhưng mà đứa nào cũng có người yêu , trên mạng có mà gần chỗ làm cũng có. Thế nên là cứ đến ngày đèn đỏ không làm được , chúng nó xin đi chơi là tôi cho đi luôn. Nhưng phải bắt thằng kia đến đón , tôi phải lấy số đt, xem chứng minh mặt mũi như nào. Không làm thế , mấy con óc ngắn này nó lại lừa cho ra cửa khẩu th́ ai cứu. Mà khốn nhất là nó đưa nhân viên nhà ḿnh đi đâu c̣n có chỗ mà gơ đầu. Mấy thằng thanh niên chỗ đó có cho thêm tiền cũng chẳng dám đưa nhân viên đi không trả lại.


    Vừa là giữ cho ḿnh , vừa là pḥng cho chúng nó. Nhưng tôi vẫn không muốn để chúng nó yêu đương vớ vẩn. Toàn bọn lợi dụng ấy mà , khi th́ nạp anh cái thẻ, khi th́ hẹn xin 30' đi Chùa một phát. Tôi biết hết nhưng nói không nghe th́ chịu. C̣n khoản xin đi 30' kia th́ chỉ thỉnh thoảng , có lư do hợp lư với vào ban ngày th́ tôi cho đi. Mấy ông nhơi con tinh ăn muốn Nện free nhưng tiền lại cứ bị Quên th́ không ai bằng. Nói nhơi con v́ chúng nó toàn yêu mấy thằng bằng tuổi có khi c̣n nhỏ hơn, nhỏ nhưng lại bằng hoặc lớn so với "tuổi thật" của chúng nó.


    Tuổi của đám nhân viên vẫn luôn là ẩn số với tôi. Bọn nó không dám nói tuổi thật nhưng tôi cũng chỉ cần biết cái tuổi chúng nó nói đủ để tránh rắc rối là ok.


    Lúc nào mà không có khách ngồi nghe chúng nó nói chuyện thôi cũng đủ đỏ cả mặt. Con Dung th́ bá rồi, nên những câu chuyện về khách của nó th́ văi loằn, vừa ăn hoa quả nó vừa kể :


    - Tối qua đi một thằng cao , to c̣n có h́nh xăm nữa. Nhưng chim bé đúng bằng đầu ngón tay....Cởi quần ra thằng bé c̣n ngại.


    Địt mịa con bóc phốt này đểu thật, thế mà lúc nó đi với thằng đó về quán tôi c̣n thấy hai đứa t́nh tứ , ôm vai bá cổ , vậy mà giờ nó đă bóc được ngay. Xong nó tiếp :


    - Chim to th́ chỉ có ông già đạp xe ấy, ông đấy to lắm , phải bằng nửa cổ tay , mà lại c̣n đụ lâu. - Nó vừa nói vừa cười.


    Cái Mỹ đế vào :


    - Đúng , đúng...Ông đấy to lắm . Nhưng hôm đi với em không lên được. Mà ông ấy không tắm xà bông ở nhà nghỉ. Em thấy ông ấy gọi cục Lai Boi trong tờ báo mang đi tắm.


    Dung gật đầu : - Ừ đúng rồi, ông ấy lần nào cũng thế. Kiểu như sợ bẩn.


    Đang bàn tán về chim c̣, đúng chuyên môn nên bạn nào cũng hồ hởi , Hương cũng tiếp chuyện :


    - Em sợ đi thằng nào to lắm, một lần đi khách ở nhà nghỉ Hoàng Mai mà em đau mấy hôm. Thằng đó nó to mà đi c̣n ác nữa. Lúc xuống cầu thang mà e suưt gục v́ đau.


    Rồi nào là bi bủng , khuyên khủng các kiểu con đà điểu dần dần được các mẹ liệt kê hết. Có khi đến cánh đàn ông c̣n đéo thể hiểu rơ thằng Cu của ḿnh bằng các chị ấy. Nhưng sau cùng chuyện của cái Ngọc mới là máu me, nghe mà thốn nhất , Ngọc kể :


    - Đợt mới làm á, em đi với một thằng c̣n là học sinh . Lúc cho vào vừa dập th́ nó kêu đau không chịu được. Rút ra th́ máu me be bét. Em sợ hết hồn, không biết bị làm sao. Gọi cho chủ th́ chủ nó bảo hay em đến tháng. Nhưng đến tháng em phải biết chứ. Lấy khăn lấy giấy lau cho nó mà đỏ loe, đỏ loét.


    Lúc sau thằng đó mới bảo đây là lần đầu tiên đi chơi Gái. Bố ấy bị rách bao quy đầu, nghe kể mà cũng thấy nhột . Đó cũng là kinh nghiệm làm việc, thế nên sau này mà thấy mấy ông choai choai đi Nện , tôi hay hỏi :


    - Mới đi chơi lần đầu hay sao hả em..!?


    Thằng nào mà Gật th́ tôi điều cho em Dung kinh nghiệm đầy ḿnh , đảm bảo không có Đổ Máu. À c̣n vấn đề đặt thuốc ngay phần đầu đă nói , cái đấy th́ tôi đi hỏi bà chị , bà ấy bảo đấy là thuốc chống viêm nhiễm, chúng nó đi làm như này kể cả đeo bao nếu không đặt thuốc vẫn có thể bị viêm, sưng. Éo mẹ , ma sát như thế lại chả viêm. Vậy nên cứ hai ngày là đặt thuốc một lần. Thuốc viên be bé màu trắng, bao giờ đi ngủ không làm nữa th́ rửa ráy vệ sinh xong , lấy thuốc đó nhét vào bên trong (.) , sáng mai đi rửa lại là sạch.....Bố nào đang ăn cơm đọc quả này chắc ăn mất ngon c̣n ǵ.


    Chỉ những lúc bàn tán chuyện nghề, trao đổi kinh nghiệm tôi mới thấy chúng nó Cười tươi như vậy. Trong cái khổ đôi lúc vẫn có cái Vui...................


  9. #9
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 9: "NGỌC"

    Có bạn nói với tôi , nên kể lại cả 2 mặt cuộc sống trong cái nghề làm gái lẫn nghề nuôi gái này cho nó hấp dẫn , và trở nên thật hơn. Trước tiên xin cảm ơn bạn đă góp ư kiến , nhưng mục đích ban đầu khi tôi bắt tay vào viết những câu chuyện như thế này không phải muốn thể hiện cái ǵ cả. Tôi muốn các bạn hiểu hơn về cuộc sống của những cô gái mà xă hội gọi là Pḥ. Tôi không bênh , không nói đây là nghề tốt đẹp . Cái tôi viết không đánh đồng tất cả của cả xă hội, tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn những hoàn cảnh của những cô "Pḥ" mà tôi biết , ở cùng tôi và làm việc cho tôi.


    Mặt khác có lẽ mọi người đều biết đó là làm Gái th́ kiếm tiền dễ, kiếm tiền nhanh và kiếm tiền nhiều. Cái này th́ đúng luôn , một ngày mỗi đứa có thể kiếm đến 2-3tr tính cả bo. Không th́ kém cũng được 1tr một ngày. Trừ những ngày đèn đỏ , mệt mỏi ra th́ trung b́nh một tháng mỗi đứa phải kiếm được ít nhất là 30tr. Mưa đôi khi vẫn đến mặt, mà nắng th́ đến toàn thân luôn. V́ nhiều hôm trời mưa mà nhà nghỉ ở xa gọi vẫn phải mặc áo mưa đi làm , không phải v́ tham mà là v́ mối quan hệ làm ăn. Những nhà nghỉ họ có một lượng khách dồi dào. Nhà nghỉ th́ khách tứ xứ thập phương, từ người lao động, dân lái xe, thanh niên, học sinh, kể cả là đại gia đôi khi vẫn đi nhà nghỉ.


    Chính v́ lượng khách tập hợp đủ thành phần như vậy nên nhà nghỉ rất hay gọi nhân viên, công nhân đi làm về trốn vợ phi vào nhà nghỉ gọi tạm một em đổi món. Thanh niên muốn đổi gió cũng đến nhà nghỉ gọi một em thử cảm giác khác lạ. Không phải ai đi chơi gái cũng vào quán, tính ra nhiều khi lượng khách vào quán có khi không bằng nhà nghỉ. Có hôm một nhà nghỉ gọi đến 15-20 lần. Chính v́ thế làm ăn mà kiêu chảnh nắng ngủ mưa nghỉ mát trời đi chơi th́ chắc bốc cám mà ăn.


    Nhà nghỉ có thích quán bạn , thích nhân viên nhà bạn th́ họ mới gọi. Làm ăn không giúp đỡ nhau , phật ḷng nhau th́ họ sẵn sàng gọi nhà khác. Đâu phải quán tôi độc quyền nhân viên. Xung quanh c̣n một mả các quán khác nữa, thế nên mưa nắng, trừ băo hoặc điều kiện thời tiết nguy hiểm nếu nhà nghỉ gọi th́ các em nó vẫn phải đi. Luật là thế rồi , nói thế để các bạn biết không phải chỉ là nằm ngửa ăn sẵn đâu. Tính chất công việc không những năng động mà c̣n di chuyển thường xuyên luôn , đôi khi lại thân thiện với môi trường. Mọi người c̣n ngại mưa nắng chứ nhân viên quán tôi chịu thương chịu khó lắm , không quản nắng mưa.


    Chẳng đồng tiền nào là dễ kiếm cả các bạn ạ, có khi cho các bạn đi làm các bạn cũng không thể nào chịu nổi ấy chứ. Đùa thôi, dù ǵ th́ một công việc đàng hoàng vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Nói thế không phải biện minh mà là đôi khi Nghề chọn Người các bạn ạ. Thế nên tôi vẫn sẽ kể những câu chuyện nói về công việc cũng như hoàn cảnh của bọn nó cho các bạn đọc. Những hoàn cảnh theo tôi là đáng thương tâm. Và lần này tôi xin kể về Ngọc , bạn cái Mai quê ở Hà Giang.


    Nếu ở lần trước việc Mai bị bán sang Trung Quốc đă khiến các bạn cảm thấy cuộc đời Mai đầy bi kịch , đau thương th́ nếu nghe kể về cuộc đời của Ngọc tôi nghĩ các bạn c̣n thấy thống khổ hơn nhiều lần. Ngọc sinh năm 96 ( theo em ấy nói ) , cũng đă lấy chồng và có một con. Ngọc nó có một dáng người nhỏ nhắn , 96 nhưng nh́n trẻ con lắm, khuôn mặt tṛn rất đáng yêu. Tóc th́ luôn để ngắn ngang vai , uốn cụp vào trong. Nhiều tuổi thứ hai nhưng nh́n xinh th́ chỉ kém cái Trang mà thôi. Nói là kém hơn nhưng đấy là do tôi cảm nhận chứ khách vẫn ưng cái Ngọc v́ Ngọc nó không kén chọn , không vùng vằng quá đáng như cái Trang. Nhưng Ngọc nó có một khối u ở năo các bạn ạ. Cái này ngay hôm đầu xuống làm nó đă bảo với chị tôi. Ban đầu chị tôi không dám nhận v́ quá nguy hiểm. Tuy rằng chưa biết được khối u của nó lành tính hay ác tính. Nếu nhận nó không may xảy nhỡ ra vấn đề ǵ khi đi làm th́ ai mà đỡ nổi. Nhưng cái Ngọc nó nói :


    - Chị để em làm đi, em không sao đâu. Em sẽ viết giấy tự đi làm có vấn đề ǵ không liên quan đến chị. Chị chỉ coi như cho em ở trọ ở đây thôi. Ai hỏi em cũng không nói em làm nhân viên cho chị . Chứ giờ chị không nhận th́ e cũng chẳng biết phải đi đâu.


    Nó vừa nói vừa khóc, chị tôi mới hỏi :


    - Em bị bệnh thế không ở nhà c̣n đi làm làm ǵ. Mà không chữa trị ǵ à..!?


    Cái Ngọc bắt đầu kể:


    - Nhà em nghèo lắm làm ǵ có tiền chữa hả chị, u năo cũng chữa sao mà khỏi. Đi khám người ta bảo phải nằm ở viện để theo dơi xem u lành hay ác. Nhưng em nằm được một ngày trốn ra luôn.


    Nhà cái Ngọc trên Hà Giang , nghèo lắm, bố mẹ đẻ mất sớm , nó ở với bố mẹ nuôi từ năm 10 tuổi. Năm 16 tuổi nó đi lấy chồng , cũng có với nhau một mụn con. Đẻ con ra một thời gian nó thấy cơ thể yếu dần, lắm lúc đi c̣n không vững, hay đau đầu rồi buồn nôn chóng mặt. Chồng nó phải đạp xe mấy chục cây số để nó bắt xe đi bệnh viện khám. Bác sỹ chụp chiếu th́ kết luận nó có khối u trong năo. Từ khi nó biết ḿnh bị u năo nó cũng không làm được ǵ nặng. Thằng chồng nó cũng không khoẻ mạnh được như người b́nh thường , nó bảo chồng bị bệnh thận . Nhà toàn người đau ốm bệnh tật , chẳng có ai là lao động chính . Con cái th́ nheo nhóc , bố mẹ nuôi cũng c̣n phải trông vào nó. Nó bảo đi khám xong xuống dưới xuôi làm kiếm tiền , cho nên khi nghe bác sỹ bảo nó phải nằm viện một tháng để theo dơi th́ hôm sau nó trốn . Nghe ai giới thiệu nó có số chị tôi gọi xin xuống làm, nhưng xuống đến nơi nó mới dám nói về bệnh t́nh của ḿnh.


    Cuối cùng bà chị tôi cũng nhận để nó làm, nhưng không dám để nó làm nhiều, nó cũng đồng ư điều đó. Không những thế cứ hai tuần bà chị tôi lại chở đi nó đi bệnh viện khám qua xem thế nào . Lần nào bác sỹ cũng bảo cần nằm để theo dơi t́nh h́nh nhưng nó đều không chịu. Nghe câu chuyện về nó tôi càng cẩn thận hơn trong việc xếp khách cho nó đi làm. Những khách nào mà say , nh́n kiểu lấc cấc, hách dịch th́ tôi không để nó đi. Đi xa tôi cũng hạn chế để nó đi. Những khách quen hay vào nhà th́ tôi cố nói nhẹ nhàng gạ khách đi cái Ngọc. V́ đă là khách quen th́ họ lúc nào cũng lịch sự , không bao giờ chày bửa. Tôi cũng dặn Ngọc :


    - Em đi làm th́ cố gắng nhẹ nhàng, nh́n mặt th́ không đoán được tính cách. Nên nếu vào pḥng cảm giác khách khó quá th́ xin phép về luôn cho a. Với em đi khách mà gặp ai tử tế th́ xin số thành khách quen của em. Tránh va chạm là trên hết. Mà người có mệt hay đau đầu thế nào phải bảo anh ngay nhé. Mày không nghe th́ anh cũng không giữ mày ở lại làm đâu.


    Tôi nói thế v́ sợ nó không nghe lời , nhưng nó ngoan lắm. Ăn cơm xong hầu như hôm nào nó cũng là người dọn dẹp , rửa bát. Tôi cũng bảo mấy đứa kia :


    - Nhà có mấy chị em th́ chia nhau làm, đừng có nhừa việc. Ai cũng đi làm cũng kiếm tiền như nhau thôi.


    Nó đi làm được tiền bo nó gửi chủ hết, nó bảo nó gửi để nếu không may nó có làm sao th́ nhờ chủ gửi về nhà cho nó. Cũng nhờ chú ư, quan tâm đến nó, nhắc nhở nó uống thuốc điều độ , khách nó đi cũng toàn người hiền lành nên mấy tháng trôi qua không có vấn đề ǵ xảy ra cả. Việc ăn uống tôi cũng mua nhiều cái ngon , bổ hơn. Những tưởng mọi chuyện cứ b́nh yên như thế th́ cũng may mắn. Nhưng cái số con người khi mà đă rơi xuống bùn lầy càng vùng vẫy càng bị lún sâu. Cái Ngọc là trường hợp như vậy , số nó khổ từ bé , đến tận bây giờ chưa lúc nào được thoải mái. Khi nó đang đi khách th́ ở nhà gọi điện xuống , Mẹ Nuôi nó mất . Nó ngất luôn tại pḥng , khách chưa làm ǵ cả. Ngày hôm đó cả quán cả nhà nghỉ náo loạn. Ông khách cũng sợ vă cả mồ hôi. Tôi gọi cho bà chị, bà chị ngay lập tức đánh xe xuống chở nó vào bệnh viện.


    Ngồi trên xe, lay người nó không tỉnh tôi cũng thấy sợ. Đưa vào đến pḥng nằm , bác sỹ thăm khám xong th́ lúc sau nó tỉnh. Vừa tỉnh nó đă khóc tu tu , may sao bệnh của nó không ảnh hưởng ǵ. Chỉ là nó sốc quá nên ngất đi. Nó đ̣i về nhà nhưng chị em tôi không cho về bắt nằm ở bệnh viện sang ngày hôm sau. Sáng hôm sau nó bảo :


    - Chị ơi , cho em về nhà làm đám tang mẹ.


    Chị tôi đồng ư, chở nó về quán mọi người giúp nó xếp quần áo. Chị tôi th́ tính tiền thanh toán cho nó, c̣n cho thêm mấy triệu xong đưa nó ra bắt xe. Xong dặn :


    - Đi về cẩn thận, có chuyện ǵ th́ alo cho chị hoặc anh.


    Nó đi về mà vẫn không ngừng khóc. Tôi cũng khá yên tâm khi nó không về một ḿnh mà có cái Mai đi cùng. Tôi cũng dặn cái Mai đi đường chú ư quan tâm đến bạn. Hai đứa lên xe tôi mới đi về.


    Hai đứa nó về phải mất hai tuần sau mới xuống. Hôm nó xuống nh́n nó gầy , đen mà mắt thâm quầng do thiếu ngủ. Cái Mai th́ nghỉ ngơi hôm sau đi làm luôn. C̣n cái Ngọc tôi không cho làm, tôi bảo nó nghỉ ngơi vài ngày , ăn uống cho khoẻ xong rồi làm được th́ làm. Mọi chuyện lại diễn ra như trước khi mẹ nuôi cái Ngọc mất. Ngọc vẫn đi làm , nhưng giờ do kém sắc hơn nên khách không c̣n chọn nó như trước nữa. Nhưng ít ra ở đây nó vẫn thoải mái hơn ở nhà.


    Nó xuống được mấy hôm th́ tôi có việc phải đi Hà Nội. Bà chị tôi cũng không ở quán , hôm đó để mấy đứa nó tự làm tự thu tiền , được vé nào th́ được. Th́ đúng hôm đó cái Ngọc bị khách đánh. Mà đánh đau , b́nh thường nhân viên có bị đánh th́ chỉ bị tát 1 , 2 cái thôi. Đây thằng chó ấy nó chốt pḥng đánh không cho con bé ra ngoài. Nhà th́ chủ ko có ai , khách của nhà nghỉ Hoa Sen gọi. Hoa Sen nằm trong ngơ cách quán tôi tầm hơn 100m nên nhân viên đi bộ đến cũng được. Nó bị đánh ở nhà không một ai biết, thằng kia nó không cho gọi điện thoại. Chủ nhà nghỉ măi mới mở được cửa để can ra. Thằng chó đó say rượu bắt làm t́nh , cái Ngọc bảo a đi rửa cho sạch đi đă th́ nó chửi con bé là khinh nó, chê nó :


    - Địt mẹ mày, con pḥ này tao bỏ tiền ra đi mày mà mày c̣n chê tao bẩn ...Bố đánh chết mẹ mày giờ...


    Cái Ngọc cũng nói :


    - Th́ a tắm rửa qua đi rồi em chiều, không th́ a cho em về anh bảo họ gọi cho anh người khác.


    Chỉ có vậy thôi mà nó túm tóc vả con bé mấy cái. Cậy tí rượu trong người thú tính của nó càng mạnh. Càng đánh nó càng nặng tay hơn. Bọn nhà nghỉ biết nhưng nó cũng không gọi lại cho tôi hay bà chị tôi bảo là khách đánh nhân viên. Nó mở được pḥng th́ cái Ngọc đă nằm bệt ở đất , thằng kia đi ra ngoài c̣n không trả tiền mồm vẫn chửi :


    - Địt mẹ con cave.


    Lúc cái Ngọc được đưa về nhà th́ mấy đứa ở nhà mới biết mới gọi điện cho tôi. Khi đó xe đang dừng chân ở 559. Chị tôi cũng đă biết, bà ấy cho người đến Hoa Sen t́m xem con chó ấy là thằng nào. Cái thằng quản lư ở Hoa Sen biết nhưng nó chối bảo không quen , v́ thằng kia cũng có tí quan hệ. Măi sau phải đích thân bà chị tôi đến nói chuyện th́ nó mới phun ra thằng đó tên là Minh , đệ của một ông tổng phân phát kẹo ke ở cái huyện này. Những ông to bà lớn trong xă hội th́ hầu như ai cũng biết nhau , họ rất tránh những va chạm kiểu nhỏ nhặt như này. Đàn bà nói chuyện th́ không hợp , chồng bà chị tôi gọi nói chuyện với ông tổng kẹo và bảo mai đưa thằng kia xuống quán xin lỗi. Tất nhiên là bên kia phải đồng ư rồi , xé vé nhau sao được trong khi con chó kia cũng chỉ là chân sai vặt không đáng để mắt.


    3h chiều hôm sau nó đi cùng một thằng nữa xuống. Khi đó tôi cũng ở quán, chuyện đánh nhau dạy dỗ tôi không can thiệp. Tính tôi ko thích va chạm nếu không động đến ḿnh. Thằng chó vào quán th́ biết mặt bà chị tôi , chào lễ phép lắm. Cửa quán kéo lại luôn :


    - Hôm qua mày đánh nhân viên nhà tao phải không..!??


    Thằng kia chưa kịp trả lời :


    - Bốp...


    Một vả ngang mặt....


    - Em xin.....


    - Bốp...


    Chưa dứt câu nó lại ăn thêm một cái nữa bên đối diện. Trước mặt lúc đó có cả 7 đứa nhân viên. Mấy thằng em trong nhà đi ra thằng giữ thằng đánh. Chị tôi bắt nó quỳ giữa nhà , một thằng ăn hôi kiểu cay cú v́ chưa được đánh lao đến sút một phát giữa mặt. Đm thằng chó nằm quay ra đất, bà chị tôi đứng lên :


    - Mày chỉ là cái hạng tôm tép, đi chơi mà c̣n đ̣i xé vé nhà tao á. Đm mày nh́n xem mày đánh nhân viên nhà ai. Bố mày cho mày cụt chân ngay tại đây luôn đấy.


    Con chó bây giờ mới cố thều thào :


    - Em không biết nhân viên nhà chị, hôm qua em say quá. Chị..tha cho...em.


    Bà chị tiếp :


    - Hôm qua tao nói với anh yyy mày là để tao dẫm lên cái mặt chó của mày. Địt cụ thằng ranh con. Cút...Lần sau đi chơi né mẹ mày nhà tao ra.


    Lần đầu xem cảnh đánh người mà vừa hả hê vừa thấy ớn ớn như thế. Thằng chó bị sỉ nhục trước một đống người. Phải nói là nó cay lắm , nhưng phải chịu thôi , c̣n muốn sống yên ổn th́ phải biết vị trí của ḿnh ở đâu. Đâu phải chuyện ǵ cũng cứ xin lỗi là xong, anh tổng của nó đi bay với vợ chồng bà chị tôi suốt. Lạ ǵ nhau đâu, thằng này bị thế c̣n nhẹ. Thôi th́ cũng coi như đ̣i lại được ít công bằng cho Ngọc. Nhưng đúng vận đen đeo bám , được một tháng sau , lại tin dữ từ quê báo xuống , lần này bố nuôi nó trèo cây hái quả bị ngă găy chân .


    Nó buồn nhưng không dám kêu ca , than văn với ai. V́ nó biết ai cũng có hoàn cảnh riêng, nhưng nó cần tiền gửi về cho bố. Lần này th́ mọi người mỗi người một ít góp vào cho nó. Gửi tiền th́ bố nó cũng chẳng ra bến xe hay ngân hàng mà lấy được, chồng nó th́ chẳng biết cái ǵ. Ngày trước mỗi lần nó gửi tiền đều là Mẹ nuôi đi nhận. Vậy là nó lại phải tự đi về. Lần này cái Mai không về cùng nữa, Mai nó muốn kiếm tiền như nào th́ chắc các bạn cũng đọc qua rồi. Chính v́ vậy Mai không về cùng Ngọc. Cái Ngọc về được mấy hôm th́ tôi gọi điện hỏi thăm :


    - T́nh h́nh gia đ́nh sao rồi em, bố em sức khoẻ thế nào..!??


    Nó nói như cố không để tôi biết nó đang khóc :


    - Bố em bị găy chân, mấy tháng không đi lại được anh ạ. Giờ em phải ở nhà chăm con , rồi chăm bố nữa. Nhà c̣n mỗi ḿnh em thôi.


    Tôi hỏi : - Thế chồng em đâu..!??


    Nó bật khóc :


    - Chồng em theo gái rồi anh ạ. Hôm em về không báo trước, vào đến nhà th́ thấy nó dắt gái về nhà. Thế mà em c̣n thương nó đau ốm.


    Khổ thân nó, đi làm th́ một đồng cũng gửi để đem về. Có dám mua sắm ǵ đâu, giờ th́ một đống chuyện không may đổ xuống đầu. Ngọc nó nói thêm , thằng chồng nó lấy lư do là không muốn cái Ngọc khổ, nó không muốn làm ảnh hưởng đến cái Ngọc , nó thương cái Ngọc nên làm thế để cái Ngọc bỏ nó. Sau lần nói chuyện đó tôi không gọi được cho cái Ngọc thêm lần nào. H́nh như nó thay số hay nó xảy ra chuyện ǵ tôi cũng không đoán được. Hỏi cái Mai th́ Mai cũng lắc đầu không biêt..Cũng phải thôi gọi là cùng quê chứ trên dân tộc nhà cách nhà c̣n hàng km , chưa nói đến khác làng, khác bản.


    Vậy là cái Ngọc không xuống nữa, nhưng như thế tôi lại cảm thấy nhẹ nhơm. V́ nói thật bản thân tôi cũng không muốn nó xuống đây làm lại. Quán là nơi làm ăn , và cần hạn chế những việc mang tính rủi ro cao nhất. Cái Mai tuy trải qua một thời gian khủng khiếp bên Trung Quốc , nhưng cái Ngọc th́ cuộc sống của nó đă khốn khổ từ lúc mới sinh ra. Cho đến tận bây giờ ít ra cái Mai c̣n có người yêu thương là chồng nó, c̣n có bố mẹ và đứa con. Nhưng cái Ngọc th́.......tôi cũng không biết rồi đây nó c̣n có thể bấu víu vào điều ǵ .......


    -------------------

    Chuyện này xảy ra vào cuối năm ngoái.....Sau này nghe cái Mai kể th́ cái Ngọc ở nhà nuôi con , nó bỏ chồng rồi. Lư do nó thay số điện thoại là v́ nó thấy ngại với mọi người, mọi người góp tiền cho nó nhưng nó không có tiền trả nên không dám nghe....C̣n bệnh của nó th́ như án Tử treo trên đầu.. Nếu đó là U ác tính th́ khi nào thần chết gọi là đi. Nó nhờ cái Mai cảm ơn mọi người đă giúp nó.


    Đừng nói "Pḥ" không có Tự Trọng....!!!

  10. #10
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP10: NỘI BỘ LỤC ĐỤC, BẰNG MẶT NHƯNG KHÔNG BẰNG L̉NG.

    Sau khi chuyện cái Ngọc qua đi th́ quân số của quán chỉ c̣n lại 6 người thêm tôi là 7. Người th́ đă ít nhưng c̣n chia bè kết phái , ghanh ghé lẫn nhau . 6 đứa được chia làm 3 phe , mỗi bên 2 người. Khổ không biết có phải tất cả là do Trùng Hợp giống Sêp'ss hay không mà gần đây tôi viết cái ǵ cũng liên quan đến con số 3. Hôm nọ quả Tam Xế cũng có ba thế lực h́nh thành thế chân vạc. Lần này chuyện trong quán cũng chia làm 3 phe , không ai nghe ai cả . Yên Bái một phe gồm có Hoa- Mỹ , Nghệ An một phe trong đó có Hương - Trang , ngày xưa th́ Hà Giang cũng một phách có Mai- Ngọc, nhưng giờ Ngọc không làm ở đây thành ra Mai chung phe với Dung. Mà thế lại hợp , tính cái Mai th́ ít nói, không quan tâm , chúng mày làm ǵ th́ làm miễn không ảnh hưởng đến tao là được. Nó cặp với cái Dung là chuẩn rồi, cái Dung cũng thuộc dạng bán Bơ và chuyên làm Ngơ mọi t́nh huống , ghét nó nó cũng kệ, miễn ngày nào nó cũng đi trên 10 vé là nó cảm thấy yên tâm . Cái Dung th́ phải nói là dă man về mặt đi khách , ở quán mọi người hay trêu nó, đặt biệt hiệu cho nó là "Lồn Cao Su". Ư nói con này đi không biết mệt là ǵ, cao su có ấn lơm khi buông tay ra nó lại quay về nguyên dạng. Hôm nào vắng khách , chưa đi đủ trên 10 vé là nó than , nó thở dài :


    - Ui zời ôi , hôm nay vắng thế. Khách khứa thế này th́ tiền đâu ra.....haizzzzzzzz...!!


    Đm , nó thở một quả dài hơn ruột ngựa . Nghe chối tỉ mà không thể yêu thương nổi. Những lúc nó than như vậy tôi hay mở sổ ra xem hôm nay nó đi được bao nhiêu vé :


    - Văi cứt, mày đi được 9 vé trong khi bọn c̣n lại mỗi đứa mới được 5-6 mà mày kêu như trời sập. Nh́n đồng hồ xem giờ mới mấy giờ.....???


    Nó ngước lên nh́n xong thở hắt ra câu :


    - 11h20.....Muộn rồi c̣n ǵ......!!!


    Nó vừa dứt mồm th́ có một anh khách đi vào, nh́n cao to mỗi tội mặt hơi sần tí thôi. Vẫn là những câu mời chào đon đả như thường lệ. Mà công nhận làm cái đệt ǵ lâu nó cũng thành quen, ngày trước làm bếp lúc đầu cầm dao c̣n không đúng cách, sau thành thạo tôi có thế thái hành tây với tốc độ bàn thờ. Có lần cá cược mỗi đứa một túi hành tây tầm 20 củ thi xem thằng nào thái hết trước , vậy là tôi ăn của một thằng Đài làm cùng 2000 đài tệ. Bây giờ làm cai pḥ mời mọc, mồm mép nhiều quá đâm ra tôi tự thấy khả năng giao tiếp của ḿnh như được buff lên tầm cao mới. Khách vào nhà là tôi chào cứ như một thói quen từ rất lâu rồi :


    - Vào nhà đi anh, toàn em xinh tươi mà em nào cũng ngoan...( Lịt pẹ nói xong thấy thốn , 5 đứa kia c̣n ok chứ chọn mẹ Trang mà bảo ngoan tí lên pḥng kiểu ǵ cũng lại trả về).....!! - Tôi chợt thấy ḿnh đưa mồm đi chơi hơi xa mà không kịp gọi về.


    Nhưng không , anh cao to mặt sần lướt qua một ṿng rồi chỉ tay chọn cái Dung. May quá, anh chọn đúng người con mẹ nó rồi. Tôi nh́n sang cái Dung :


    - Dung đứng dậy đi làm em ơi..!!!


    Cái Dung nh́n khách cười rồi nháy mắt một cái. Tự nhiên gai ốc tôi nổi khắp người, như kiểu thằng nào vừa úp tay vào thùng đá xong bất ngờ sờ lên lưng tôi vậy. V́ sao...?? V́ tôi nhớ đến quả bùa Mắt Rắn mà chị tôi với mấy đứa kia đồn đại. Có khi nào nó là thật , khi mà cái Dung chỉ cần đưa mắt nh́n là khách chọn nó ngay. Mặc cho các em trẻ hơn, xinh hơn vẫn c̣n ngồi đó.


    Cái Dung đi khỏi , mọi lời bàn tán mới bắt đầu . Tôi th́ ngồi hóng như mọi lần, b́nh thường ngồi tụ tập đông hay đang giờ đi làm tôi bảo chúng nó hạn chế nói tiếng dân tộc. V́ khách nhiều người sợ gái dân tộc lắm. Có lần khách trả tiền rồi, vừa đi ra cửa th́ cái Hoa gọi cái Mỹ bằng tiếng dân tộc câu ǵ đấy. Thằng khách hết hồn, quay lại bảo em có việc , cho em xin lại tiền lần sau em ghé. Nhưng tôi biết thừa là nó sợ gái dân tộc . Bằng chứng là không bao giờ thấy bố ấy quay lại nữa. Chắc các thanh niên sợ bị bỏ bùa nên sợ , với đi làm mà nói tiếng dân tộc người ta sẽ khinh cho. Làm cái này mới thấm câu "Có Tiền Nhưng Chưa Chắc Đă Có Học." Lắm ông có tí tiền vào là cao giọng lắm, toàn nói mấy câu khinh khỉnh . Loại đấy chỉ đôi ba câu là tôi đuổi khéo luôn :


    - Quán em hết người, mấy anh đi chỗ khác chơi...!!? - Thế cho nó nhanh , nhân viên có đi bọn nó cũng hành cho nát người.


    À c̣n chuyện bùa chú suy cho cùng th́ tôi vẫn không tin . Nhờ bọn nó nói tiếng Kinh , cho nên trong giờ làm chúng nó nói chuyện ǵ tôi cũng nghe và hiểu được. Chúng nó ngồi với nhau kể về cái Dung :


    - Bà Dung này không chừa một ai , không biết nhường nhịn ǵ đâu.


    Tôi hỏi :


    - Sao lại thế...Nó làm sao à..!??


    Cái Hoa mới nói :


    - Đợt anh chưa làm có thời gian vắng khách lắm. Mà nhà th́ đông người, có hôm bà ấy đi được 12 vé rồi. Trong khi cái Mai c̣n chưa được vé nào. Chị mới bảo bà ấy đi vào trong nhà để người khác đi. Tại bà ấy cứ ngồi đây khách vào chỉ chọn bà ấy...


    Nghe nguy hiểm văi , tôi hỏi thêm :


    - Thế sau đó sao...!??


    Mai nói :


    - Th́ lúc đó nhà c̣n 3 người , em với cái Hoa , cái Dung. Chị bảo Dung đi vào , giới thiệu khách đi em...Khách cũng ok rồi. Nhưng bà ấy lại tḥ ra bảo lấy cái sạc , xong nh́n khách cười. Khách hỏi nhà c̣n em này nữa à..!?? Xong bảo không đi em nữa đi cái Dung cơ. Thế là chị phải chịu.


    Cái Mai kể cái Dung đi về mọi người cũng nói, cái Hoa nó c̣n mắng :


    - Chị đi được nhiều th́ nhường cho người khác đi mở hàng, nó 8h tối c̣n chưa được vé nào mà chị làm thế à..!??


    Cái Dung không vừa quay ra nói lại :


    - Khách chọn th́ tao đi , chứ tao ép à...Ai chẳng muốn kiếm tiền...Nhà tao c̣n hai đứa con chờ tao gửi tiền về kia ḱa...!!


    Nó nói thế cả nhà không ai thèm nói ǵ nữa, từ sau đó chị tôi phải cố gắng cân bằng giữa mấy đứa nhân viên , cũng họp cả lại phân tích, giáo huấn không thiếu cái ǵ :


    - Nhà có mấy chị em, nhường nhịn nhau một tí, sau đứa nào đi được nhiều th́ chị sẽ xếp cho đứa ít đi trước. C̣n nếu khách vẫn chọn th́ chị sẽ bảo đến tháng ko làm được.


    Chúng nó cũng đồng ư, chị tôi ngoài mặt nói vậy thôi chứ bà ấy cũng thiên vị cái Dung lắm . Cũng phải thôi , nó khác nào con gà đẻ trứng vàng đâu. Đi làm không bao giờ có từ bật pḥng, ngày mới xuống nó tuyên bố thẳng với chị tôi :


    - Khách già, khách say, khách đập đá em đi được hết...Miễn có tiền là được.


    Và từ đó đến nay chưa bao giờ nó làm sai với quả slogan bá đạo ấy. Chưa thằng nào lọt vào tay nó đi về mà chê cả. Nó đi khách th́ chỉ có yên tâm tuyệt đối, các bác c̣n nhớ quả bo 7tr một đêm trên khách sạn chứ. Lại bảo không phải là nghệ thuật đi. Cùng cảnh đi làm nhưng nó lại hơn gấp đôi , gấp 3 người khác. Mà đối với chủ th́ những nhân viên như thế quư c̣n hơn vàng, nó làm ra làm mà chơi ra chơi. Có nhiều hôm ḿnh nó làm phải bằng hai đứa.Như thế không quư , không thiên vị làm sao được.


    Chứ làm ăn như mẹ Trang , mang tiếng xinh nhưng không bằng một nửa cái Dung. Mẹ đấy th́ chỉ anh nào chạy Ex là thích thôi, mà đéo hiểu Ex th́ có cái nồi ǵ mà thích , đm lắm khách đi oto đến chọn nó cũng không đi. V́ mấy ông oto th́ thường già , c̣n mấy thằng Ex th́ trẻ , lại trẩu. Cái độ tuổi 98 khi đó mới 17-18 tuổi th́ thích Trẩu là đúng rồi. Cho nên là xách dép cho Dung hết , khách đi Dung chỉ có quay lại t́m chứ không có chê. Chính v́ thế mà cái Dung gần như bị cả nhà ghét , được cái nó biết nhưng cũng kệ. Tôn chỉ của nó là :


    "Cơm ai nấy ăn mà việc ai lấy làm."


    Nhưng ghét nhau th́ ghét cũng chỉ nói sau lưng chứ ít khi thể hiện trước mặt để căi nhau cả. V́ bọn nó không dám, cái ǵ ra cái đấy, quán làm ăn đâu phải cái chợ. Có quy định với luật lệ cả. Cấm chửi nhau đánh nhau ở nhà , đứa nào mà làm sai th́ bà chị tôi đánh thẳng tay. Thoải mái nhưng cũng phải biết điều , cứ làm ăn đàng hoàng ngoan ngoăn th́ thích ǵ cũng được. Đợt tôi mới làm được tháng đầu tiên bà chị tổ chức cho đi ăn đi chơi liên tục, bay nhảy cả đêm. Mỗi lần bay tầm chục người cũng không dưới 20tr. Nhưng trước khi đi chơi lần nào cũng nói :


    - Chơi được th́ phải làm được, không phải chơi xong mai về lại em không làm được.


    Tiền oăn chơi bà chị tôi bao cả nhé, nói thế thôi chứ lần nào về cũng để chúng nó ngủ nghỉ đến 7-8h tối. Đứa nào không dậy mới phải gọi. Nhưng chúng nó cũng biết điều nên lần nào đi chơi về làm cũng căng hơn ngày thường. Kiểu sau một đêm có tí vitamin hung hăng nên hôm sau cày khoẻ. Cái Dung bị ghét nên đi chơi cũng bị soi , bọn kia nhân lúc phê pha toàn chụp ảnh d́m hàng rồi về nhà bỏ ra xem cười với nhau. Đấy là Dung và hai phe c̣n lại , tuy nhiên nội chiến không chỉ có thế , nó c̣n là những ḍng hải lưu ngầm không cùng hướng. Phe Yên Bái cũng không ưa ǵ phe Nghệ An ( chi ,mô, răng , rứa) . Hai phe này không ưa nhau v́ cách sống, cái Hương với cái Trang th́ xinh hơn , trẻ hơn cho nên người yêu trên mạng nhiều hơn , chính v́ thế trưa nào chúng nó cũng điện thoại hết anh này đến anh nọ, cứ rí ra rí roáy. Bọn kia không ngủ được, nói qua nói lại cuối cùng ghét nhau.


    Bọn cái Hoa cái Mỹ nói cái Hương cái Trang không nghe. Bực ḿnh mới vào bảo tôi, lại phải đứng ra phân giải , tất nhiên là tôi mắng hai đứa vô ư thức kia rồi. Tôi quát :


    - Không ngủ để người khác ngủ , gọi điện thoại th́ ra pḥng khách. Chui hết vào đấy nói ai chịu được, lại c̣n cười to nữa. Từ sau ra ngoài mà buôn điện thoại không đập điện thoại đấy.


    Sau đó th́ ko đứa nào buôn điện thoại để phải căi nhau nữa. Nhưng lúc ăn cơm th́ chúng nó thái độ ra mặt, dại diện mỗi phe ngồi hai bên nồi cơm, tự đơm cơm ,xới cơm cho nhau đúng kiểu : "Nước Sông Chổng Mông Vào Nước Giếng." Đm đúng bọn trẻ con nh́n mà hài, thế nên tôi mới nghi ngờ tuổi thật của cái bọn này. Nhiều lúc chúng nó cư xử như trẻ trâu 15-16 tuổi . Ngang ngược, bướng bỉnh, bất cần đủ cả. Riêng phe trung lập của Mai với Dung th́ chẳng tham gia vào mấy cái tṛ vô nghĩa. Bọn đấy tuổi đời với tuổi nghề từng trải rồi, già dặn hơn hẳn. Hai đứa nó thây kệ bọn trẻ con, thích làm ǵ th́ làm.


    Ghét nhau là thế nhưng không đứa nào có tính tắt mắt hay chơi bẩn sau lưng nhau . Nôm na là sống có nghĩa khí , tôi được nghe lại câu chuyện cả nhà đồng tâm đánh "Giặc" - "Giặc" ở đây là Khách. Đại loại là hôm đó có một thằng đi chơi xong bùng tiền không trả. Thế là cả nhà toàn con gái kéo nhau sang nhà nghỉ đánh thằng kia , vũ khí th́ toàn giày cao gót, với guốc năm phân. Nghe kể thấy thương thằng kia vl bị một đống nữ hội đồng không thương tiếc, cứ guốc nó bổ vào đầu. Đánh cho mà bỏ cả xe chạy , cái xe giờ tôi vẫn thấy gửi trong kho nhà nghỉ. Phải mấy tháng nay thằng kia không dám đến lấy. Chắc bỏ của chạy lấy người rồi. Sức mạnh của giày cao gót thật là vcl . Nghiệm lại th́ đúng với câu " Giặc đến nhà đàn bà cũng Nện ."


    Mỗi đứa một tính, phải quản lư tất cả chúng nó lắm lúc cũng thấy đau đầu . Cứ chí choé , cạnh khoé nhau suốt ngày. Chính v́ vậy đi đâu làm chúng nó thường rủ nhau đi , mà nếu một đứa đến chỗ làm mới thấy ổn là vài hôm sau kiểu ǵ nó cũng gọi 1-2 đứa bạn nó xuống. Quán tôi nhân viên toàn thế, lúc đầu cũng chỉ có 1-2 đứa , đối xử tốt chúng nó tự kéo người về cho ḿnh. Nhưng cũng có lúc bọn nó về là lại kéo nhau về hết. Nhiều khi quán cũng cháy cả nhân viên v́ bọn nó xin về quê là mấy đứa về cùng lúc.


    Về mà xem ảnh chúng nó vào rừng nhặt củi , đi cày ruộng , mặc quần áo trên đông dưới hè mà cười phọt cả rắm. Nh́n éo thể tin nổi bọn nó trên đấy với bọn nó dưới này lại khác nhau một trời một vực như vậy. Nhất cái Hương, người th́ bé bé , c̣i c̣i ấy thế mà về nhà nó địu cái bồ củi phải to gấp đôi người nó. Phải nói là khoẻ , tôi hay trêu nó là :


    - Về nhà để làm Siêu Nhân đấy.


    Con bé nói :


    - Về nhà là phải làm chứ anh, ngồi không như này bị chửi chết.


    Ở với chúng nó lúc th́ tôi phải đứng ra làm quan toà, lúc th́ phải nhẹ nhàng an ủi , lúc phải bảo vệ ....Đây mới có 6-7 đứa , chứ như những chỗ khác có quán nuôi đến 2-30 đứa không hiểu c̣n mệt cỡ nào. Nhưng suy cho cùng nuôi ít mà lại t́nh cảm , nuôi nhiều theo kiểu gà công nghiệp thế kia th́ làm sao mà sát xao quan tâm được. Cho nên quán tôi nó hơi khác quán khác ở mặt t́nh cảm là như vậy.......!!! Chứng kiến nhiều chuyện , nhiều việc của bọn nó tôi cũng thấy thích cái công việc không mấy làm hay ho mà ḿnh đang làm hơn.......

  11. #11
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 11: "RỦ NHAU ĐI ĐẬP ĐÁ"

    Đọc măi đến giờ chắc không ít ông thắc mắc :


    - Đm , sao nhân viên nhà thằng này ngoan , ngon mà lại hiền thế. Em nào cũng hoàn cảnh đáng thương nữa.


    Các ông hay nhỉ , tôi chỉ mới kể hoàn cảnh của mỗi đứa, và tôi nhớ không nhầm tôi mới chỉ khen cái Ngọc là ngoan thôi. C̣n đâu chúng nó toàn không phải dạng vừa.

    Toàn rách giời rơi xuống cả đấy , những chuyện đáng thương của chúng nó đều là thật , nhưng tiểu sử ăn chơi của một vài đứa nghe xong cũng c̣n thấy lẫy lừng.


    Cặp đôi ăn chơi nhất trong nhà phải kể đến Hương và Trang. Cái Hương trước bị chị lừa bán cho một chủ ở Nam Định đợt trước tôi có kể qua rồi. Nó bị bán sau đó bà chủ Béo dẫn nó đi bán trinh giá 20tr. Sự thật là ở một số nơi bọn chủ c̣n bắt nhân viên chơi Đá. Lư do v́ sao chủ nó làm thế th́ rất dễ hiểu , cho nhân viên chơi đá chúng nó đi làm không biết mệt , mà c̣n dễ quản lư, suốt ngày thơ thẩn trong nhà , mà cũng chẳng đi đâu được v́ cổng lúc nào cũng khoá. Đôi ba lần đầu chúng nó cho chơi miễn phí, chơi ké không mất tiền. Sau ngấm dần , vă không có th́ nó vẫn cho chơi, nhưng trừ vào tiền làm được.


    Cứ như thế có đứa làm 2 năm c̣n không đủ tiền trả nợ cho chủ. Trốn không trốn được , lại c̣n rơi vào cảnh nghiện ngập . Sống không có lối thoát , bản thân tôi th́ cũng chưa chơi cái thứ cứt chó đó bao giờ. Hỏi tôi kẹo , ke chơi như nào tôi c̣n biết chứ đá th́ chết cũng đéo bao giờ động vào. V́ chưa từng thử qua nên tôi chẳng hiểu nó có thèm như heroin hay không. Nhưng sau xảy ra chuyện th́ tôi nghĩ nó cũng Nghiện như heroin. Đợt đó cái Hương xuống đây làm cũng phải được 4 tháng rồi. Nhà tôi không cho đứa nào chơi Đá cả nhé. Thế nên lúc nó xuống làm không nghĩ nó chơi đá. C̣n trẻ quá mà , vậy mà có một hôm như này.


    Hôm đó là ngày nó đến tháng, nó mới xin tôi cho nó đi xăm cái h́nh ǵ ở vai ấy. Tôi hỏi nó xăm ở đâu th́ nó bảo bạn nó quen gần đây bảo đến nhà nó nó xăm cho. Tôi bảo :


    - Gọi nó xuống đây , sang nhà nghỉ thuê một pḥng mà xăm cho nó thoải mái.


    Nhưng nó không chịu , nó bảo:


    - Đằng nào em cũng không làm được anh cho em đi chơi tí.


    Ừ th́ nó nói thế tôi cũng đồng ư. Như thường lệ th́ tôi bảo gọi thằng kia đến đón , để tôi c̣n lấy thông tin. Một lúc sau thằng kia chạy con Ex đến đón con Hương. Nh́n cũng ra dáng dân anh chị mới lớn lắm, đầu đội mũ , mặc áo bó sát hoa hoè hoa sói , nói chung thằng này có gương mặt theo tôi hay gọi mấy thằng trẻ trâu là Mặt Hăm Lồn. Nh́n nó cũng có thể đoán cái loại này không phải dạng tử tế. Tôi mới bảo :


    - Cho anh xin cái số điện thoại , với xem qua cái chứng minh thư của chú cái.


    Nó đọc số điện thoại cho tôi mà mồm vân nhóp nhép nhai kẹo cao su. Thề nó đéo làm ǵ ḿnh chứ không tôi chỉ muốn đấm chết cụ nó đi. Mặt th́ câng câng , thái độ th́ lấc cấc. Cũng hiểu được v́ nó nghĩ tôi là làm thuê cho bà chủ, chứ đéo biết tôi là em bà ấy. Đọc số điện thoại xong nó nói :


    - Không có chứng minh thư anh ơi...!!


    Địt con lồn mẹ thằng này, muốn đuổi nó đi lắm rồi nhưng nh́n sang con Hương mặt sưng như cái Mâm tôi cố nhịn :


    - Thế mày ở đâu , mà tên ǵ..!??. - Nghỉ con mẹ mày lịch sự đi. Bố tha chưa đập mày là may.


    - Nhà em ở trên ngă ba đi qua trường tiểu học ABC , em tên Tuấn. Anh lên đó hỏi ai người ta cũng biết.


    Gặp đúng giang hồ thứ thiệt con mẹ nó rồi, sợ suưt teo cả chim. Lại c̣n "Ai Cũng Biết" . Công nhận chính nhờ ai cũng biết đấy mà con chó này ăn trận đ̣n chắc phải hơn ngày sau mới biết đau. Tôi nh́n cái Hương bảo :


    - Thế đi đi , gần giờ ăn cơm th́ về. Có ǵ gọi điện cho anh.


    Nó vâng vâng dạ dạ , leo lên xe thằng kia đi mất. Tôi th́ lúc đó c̣n phải sang nhà nghỉ thu tiền khách , sớm có thằng khách đi chưa thu tiền. Đang bên nhà nghỉ lấy tiền của khách th́ cái Mai gọi điện bảo tôi về nhà , nhà đang có top khách 4-5 người. Tính ra từ khi cái Ngọc về là c̣n 6 đứa , cái Hương đèn đỏ đi chơi rồi, một đứa vừa đi xong đang trên pḥng chưa xuống th́ ở nhà vẫn c̣n 4 đứa. Tôi chạy về xem khách thế nào. Vừa đi vừa nháy điện thoại bảo cái Hoa đang trên pḥng xong th́ về nhanh nhà có khách.


    Khách đi 5 người mặc áo công nhân của một công ty gần đó. Buổi trưa mấy ông công nhân tranh thủ giải lao đi Đóng Gạch. Đúng là chết v́ Lồn là một cái chết sồn sồn. Làm cả buổi sáng , trưa không tranh thủ ngủ mà c̣n đi chơi Gái, đúng cũng vái các ông luôn. Nhưng kệ , đi chơi việc của họ , c̣n việc của tôi là Thu Tiền :


    - Bọn anh đi 5 người, em xem có ai xếp luôn một lần đi cho đủ. Nhanh nhanh không hết giờ..!!


    Tôi gọi Mỹ , Dung , Trang xuống , c̣n Mai ngồi đó từ trước rồi. Vừa đúng lúc cái Hoa từ bên kia về. Thế là đủ 5 người :


    - 5 người đây các anh đi luôn nhé. Cho em thu.....


    Chưa kịp dứt câu th́ cái Mai chỉ tay đếm :


    - Mới có 4 thôi anh ơi, cái Trang nó đi với cái Hương lúc em gọi anh từ nhà nghỉ về mà.


    Ơ cái định mệnh , nó đi mà tôi đéo biết ǵ này. Tôi hỏi Mai :


    - Nó đi cái ǵ, lúc anh đi mỗi cái Hương thằng kia chở đi thôi mà...!??


    Mai tiếp :


    - Em không biết nhưng lúc anh đi hai đứa nó quay lại đón cái Trang. Chúng nó c̣n bảo xin phép anh rồi.


    Mà thôi tạm gác chuyện ấy lại, tôi quay ra bảo khách :


    - 4 anh đi trước đi, em chạy đi đón thêm người nữa. Cho em thu tiền luôn. Của các anh 1tr5.


    Khách trả tiền rồi tự chọn nhân viên sang nhà nghỉ, c̣n một ông ngồi lại hóng như hóng......Tôi phi xe sang quán khác mượn được một em cũng khá là hot. Chở về bố kia gật đầu ưng luôn, mồm c̣n bảo :


    - Nhanh em ơi, bọn anh tí c̣n phải đi làm. À mà chú em tí bọn kia nó mà xong trước th́ bảo đợi a với nhé.


    Văi lồn chấm chinsu phụt , đi chơi gái mà kiểu gấp như sắp hấp hối. Thà nhịn mẹ đi , lúc nào thoải mái th́ quay lại. Nhưng khổ toàn các ông vợ con rồi, nói thật éo đi buổi trưa th́ chẳng bao giờ đi được. Bảo sao máu , xin lỗi các anh công nhân , lỡ vợ có đọc được th́ các anh cứ bảo :


    - Ở đâu cũng có people this , people that.


    Em không cố ư, nhưng sự thật đôi khi nó phũ phàng. Khách đi hết tôi mới ngồi nghĩ lư do tại sao cái Trang đi mà không xin phép . Lư do đầu tiên hiện ra là nó Trốn. Nhưng không phải v́ gần đây có chuyện ǵ xảy ra đâu, không ai mắng chửi nó, nó vẫn đi làm b́nh thường. Đơn giản nhất là trong sổ tiền của nó vẫn c̣n 13tr500 , nó không cần tiền hay sao mà trốn. Mà chẳng lư do ǵ nó phải trốn khổ sở, nó thích về , thích đi nó xin vẫn để nó về b́nh thường cơ mà. Loại lư do này, tôi gọi điện th́ nó không dám nghe máy, gọi cho con Hương nó cũng không thèm bắt máy. Gọi thằng kia th́ thuê bao , văi lồn rồi...


    Tôi phải gọi ngay cho bà chị xuống quán, trường hợp này cũng là lần đầu tiên nhân viên đi mà không gọi về được. Bà chị tôi bận việc phải mất tầm 30' sau mới đi xe xuống. Lúc đó cũng gần 2h chiều rồi. Hai đứa kia đi cũng đă được mấy tiếng. Tôi tiếp tục gọi điện thoại th́ vẫn không đứa nào nghe. Bà chị tôi gọi người xuống chuẩn bị đi t́m quanh khu vực ngă ba trường tiểu học ABC . Tôi dùng số điện thoại thằng kia tra fb với zalo th́ ra được cái mặt nó ở ảnh đại diện Zalo.


    Đm , gom tất số đt mấy thằng em bà chị lại tôi send một loạt ảnh thằng cờ hó ( được cái thằng nào cũng là Iphone nên tiện ) . Nh́n ảnh xong th́ có thằng trong số đó biết mặt thằng này v́ gần nhà thằng này. Nó bảo :


    - Em biết thằng này, nó tên Tuấn . Cách nhà em một đọan thôi. Từ đây lên nhà nó mất tầm 20' đấy chị ạ.


    Ngồi trên xe tôi vẫn gọi điện cho hai đứa kia. Cái Hương bắt máy , tôi hỏi :


    - Mày đang ở đâu về ngay....Chị với anh đang đi t́m.


    Nó tắt máy luôn , có lẽ bà chị tôi quá khét trong chuyện này rồi. Cũng phải thôi, đàn ông bà ấy c̣n bắt quỳ xuống đánh như chó. Nói ǵ đến hai đứa này, bọn này nó nhờn v́ ở với tôi. Tôi không quát tháo mắng mỏ chúng nó bao giờ. V́ nghĩ cứ nhẹ nhàng th́ chúng nó sẽ biết điều . Nhưng tôi khác chị tôi khác, bà ấy ko có cái gọi là t́nh cảm xen lẫn công việc. Bà ấy có thể cho cái Ngọc mấy triệu về quê, có thể bỏ ra hàng 1-2 chục triệu cho chúng nó đi chơi. Nhưng không ngoan bà ấy có thể đánh nát mặt chúng nó, và chúng nó biết điều đó. Tôi gọi tiếp cho cái Trang , bấy giờ nó mới nghe máy, bà chị tôi giật điện thoại :


    - Địt mẹ hai con này , tao mà bắt được có tin tao cho chúng mày cởi truồng đứng giữa ngă ba không...??? 10' nữa mà không về đừng trách tao..!!!


    Bà ấy tắt máy mà tôi vẫn thấy hơi sợ, v́ tôi tin bà ấy sẽ làm thật. Và sau khi làm thế xong bà ấy sẽ đuổi chúng nó đi. Tính bà ấy tôi nắm trong bàn tay , ṣng phẳng, thoáng nhưng làm ǵ cũng cứng nhắc, đă ra luật th́ lúc nào cũng làm theo luật. Chính v́ thế mà bà ấy thân là con gái vẫn tồn tại ở cái đất này 10 năm nay. Không phải dựa bóng chồng mới mở quán , bà ấy mở quán làm ăn 3 năm sau mới lấy ông chồng bây giờ. Lấy chồng xong bà ấy như hổ mọc thêm cánh. Và bà ấy bắt đầu tính đến việc mở rộng làm ăn sang lĩnh vực cho vay cầm đồ. Đó cũng là lư do mà giờ tôi ngồi ở đây.


    Tầm chục phút sau không thấy đứa nào gọi điện nói ǵ tôi lại gọi lại. Nhưng lần này cả hai thuê bao , oto cũng đă dừng trước cổng nhà thằng kia , chó sủa inh ỏi, cổng không khoá, nhưng h́nh như trong nhà không có ai . Mấy thằng kia xộc vào sân , nhà không có người. Bà chị quay ra hỏi thằng kia :


    - Có đúng nhà nó đây không..!??


    Thằng kia trả lời :


    - Đúng nhà thằng mà anh T gửi ảnh cho em xem.


    Đứng ngoài cổng đợi phải mất 15' th́ thằng kia mới đi con Ex về trước ngơ. Nó thản nhiên như không có ǵ , mặt ngáo ngơ. Tôi hỏi :


    - Hai đứa nhân viên nhà tao đâu...!??


    Nó nh́n tôi :


    - Em không biết, chúng nó về từ lâu rồi....!!


    Chị tôi túm tóc vả nó một cái rơ đanh , mồm chửi :


    - Địt mẹ con chó này , mày biết tao là ai không...!?? Mày đưa nhân viên nhà tao đi mà giờ bảo không biết á....Bốp....lại thêm một cái vả nữa.


    Nó định bật lại th́ mấy thằng em lao vào giữ . Chị tôi tiếp :


    - Mày thích chết à, đi vào mở cửa nhà tao xem mày giấu chúng nó ở đâu.


    Nó mở cửa, nh́n qua không thấy ai.....Nhưng trong góc nhà có.....................

  12. #12
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 12: "CUỘC GỌI TRONG ĐÊM"

    .....trong góc nhà vẫn c̣n cái b́nh thuỷ tinh với loằng ngoằng ống hút. Bọn này vừa chơi Đá. Thảo nào thằng này nó kiểu ngu ngơ không biết sợ là ǵ. Đi sâu vào trong nhà th́ không có ai bên trong cả. Cái Hương với cái Trang không có ở đây. Hoặc có nhưng nó đă đi rồi.


    Bà chị tôi lại lôi thằng kia ra đánh , đánh đau , đánh chảy máu mồm :


    - Mày chở chúng nó đi đâu , nói mau.....!!


    Nó vẫn gan lỳ không nói , mấy thằng em đứng cạnh không chịu được nữa lao vào đánh mạnh hơn, cứ bụng với mặt chúng nó đấm :


    - Em chở chúng nó ra đường bắt taxi lúc năy rồi. Chúng nó bảo em chở ra đó rồi tự bắt taxi về chứ em không biết ǵ cả.


    Bà chị tôi cầm cái b́nh hút đá đưa trước mặt nó :


    - Mày cho chúng nó chơi đá phải không..!?? Địt mẹ con chó này , bảo sao bọn tao gọi điện chúng nó không nghe máy...!!


    Lại tiếp tục là liên hoàn vả , đấm , đạp....Thằng mặt lồn nằm bẹp một đống dưới đất không kêu ca ǵ. Chị tôi lại gần nói :


    - Tao mà không t́m được chúng nó th́ mày chưa xong đâu. Mày cứ ở yên đấy...!!!! - Đoạn bảo bọn e ra xe đi về.


    Trên đường đi về tôi hỏi bà chị :


    - Giờ sao hả chị, biết chúng nó đi đâu mà t́m.


    Bà ấy lắc đầu :


    - Không t́m được đâu em, cái Hương nó có tiền trong người nó đưa cái Trang đi rồi. Bọn này giờ đang ngáo c̣n không biết đi đâu về đâu nữa cơ. Về quán đă...!!!


    Về đến quán , bọn Hoa, Dung , Mai đang ngồi đợi ở pḥng khách. Không thấy hai đứa kia đâu tụi nó đoán được kết quả Hương với Trang đă trốn . Ngồi vào ghế tôi nói với bà chị :


    - Lúc đấy chị mà không nói doạ chúng nó như thế th́ ḿnh lên đến nơi vẫn bắt được tụi nó về. Con Trang nó sợ lắm.


    Cái Trang ngày trước cũng bị bán đi làm một thời gian, v́ nó không chịu làm với kén chọn khách nên bị đánh liên tục, mà toàn bị đánh vào đầu. Xong c̣n bị chủ cho bó gối một tuần. Bị đánh nhiều nên đâm ra sợ, cứ ai doạ đánh là nó kinh lắm. Đợt chị tôi c̣n làm, nó đi khách suốt ngày bật pḥng, với đi xong về khách toàn chê. Lắm lúc căi nhau om tỏi v́ khách bảo chưa đi , nó th́ bảo đi rồi. Mà con này nó cũng lắm tṛ quái dị , khách vào nhà chọn nó khách trẻ th́ nó mới đi. Nhiều lúc nó sợ chị tôi nên khách già một chút nó vẫn đồng ư đi. Nhưng lên pḥng nó chuyên lừa khách , nó bảo khách :


    - Anh cứ đi tắm rửa đi rồi ra em chiều.


    Đm mấy ông bác già thấy gái vừa xinh lại vừa ngoan như thế vâng lời răm rắp, tụt quần áo phi ngay vào nhà tắm. Trong khi đó nó ở ngoài lẻn về mất hút. Đến nhà chị tôi thấy nó mới đi lên pḥng chưa được 5' mà đă về th́ lần nào cũng hỏi :


    - Không đi được hả em..!??


    Nó lúc nào cũng có lư do , lúc th́ :


    - Khách say quá chị ạ , không th́ lại khách đeo bi hoặc khách bắt em làm t́nh em không biết làm.


    Mọi lần như thế chị tôi toàn đổi người đi thay cho nó. Khách họ cũng ko ư kiến ǵ....Nhưng có một lần nó xài bài cũ lại gặp ngay ông khách đeo bám dai như đỉa.

    Nó cũng lừa ông ấy đi tắm xong về nhà văn vở :


    - Khách đeo bi chị ạ, đau em không đi ...được.


    Chưa kịp nói nốt từ "Được" th́ nó thấy ông khách kia theo về đến cửa quán..Vừa vào cửa ông ấy đă bô bô :


    - Nhân viên kiểu ǵ bảo anh đi tắm xong lại đi về, đă kịp làm ǵ đâu...!!


    Chị tôi bảo khách :


    - Chim a đeo bi em nó sợ anh ạ..!!


    Bố khách kia ngớ người mấy giây :


    - Bi bủng ǵ , anh hơn 35 tuổi c̣n chưa biết cái bi là ǵ....Làm ǵ có chuyện đó.


    Cái Trang cúi mặt không nói được câu nào. Chị tôi biết con này nói điêu rồi, mặt bà ấy hằm hằm vào :


    - Thôi anh ạ, cô này khó tính để em đổi cho anh cô khác chiều hơn. - Đoạn gọi ngay Dung ma ma xuống thay nốt.


    Khách đi bà chị tôi mới khoanh chân nói với cái Trang :


    - Mày đi làm kiểu ǵ thế hả em, mày thích trêu cho chị tức điên lên phải không. Mày biết chị đánh người như nào rồi đấy. Không muốn đi th́ bảo ngay từ đầu để cho người khác đi. Mày coi đây là tṛ đùa hả em, lần nào mày về cũng lừa mọi người thế à. Tao đánh chết.


    Cái Trang đứng run như dẽ , mồm lắp bắp :


    - Em xin lỗi chị ....lần sau em không thế nữa.


    Nói thế chứ tôi cũng chưa thấy bà chị tôi đánh nhân viên nhà bao giờ cả. Nhưng nghe kể nhân viên nhà khác với khách ba bựa th́ bà ấy đánh suốt. Tôi nghe mấy đứa nhân viên nói với nhau như vậy. Lư do đánh nhân viên nhà khác là v́ mượn bọn nó xuống nhà đi khách hộ mà chúng nó không đi, quay đít đi về. Mà cái bà này th́ chó tính, lúc nào cũng coi ḿnh là nhất. Tôi cũng ghét cái tính này , v́ tính tôi trái với bà ấy. Tôi thích thương lượng , mềm mỏng hơn là dùng bạo lực.


    Cái Trang sau lần đó th́ ngoan được một tuần, ngày nào cũng đi được nhiều khách mà ko dám phàn nàn ǵ...Nhưng sau một tuần lại đâu đóng đấy, chán không buồn nói nữa. Thôi th́ để nó làm h́nh ảnh đại diện cho quán c̣n có lợi ích. Quay lại việc hôm nay nó nghe bà chị tôi chửi với doạ như thế th́ nó không trốn mới là lạ. Chị tôi kiểu lúc đó nóng th́ nói như thế, chứ về nhà b́nh tĩnh bà ấy lại bảo tôi gọi thử xem chúng nó thế nào.


    Tôi lại lấy máy gọi , có chuông nhưng bọn nó không nghe. Có khi nào chơi đá vào nếu sợ 1 th́ lúc ngáo nỗi sợ nó tăng gấp bội không..!?? Biết chúng nó không dám nghe máy tôi mới nhắn tin cho cả hai :


    - Hai đứa về nhà đi , chị nóng th́ nói thế thôi chứ không ai làm vậy đâu.


    Ting ...Ting....Tin nhắn hồi đáp :


    - Em không về nữa đâu, em sợ chị lắm. Chị đánh em chết thật đấy. Em thấy chị đánh khách mấy lần rồi.- Cái Trang nhắn lại.


    Tôi có nài :


    - Anh đảm bảo cho tụi mày , có anh chị không đánh chúng mày đâu. Mà về đây c̣n lấy tiền, mày c̣n gửi đây hơn 13tr này.


    Tự nhiên không thấy cái Trang nhắn lại nữa, tôi đoán nó đang phân vân. V́ giờ nó không có tiền, đi theo cái Hương cũng khổ, lỡ đâu cái Hương nó bỏ giữa đường th́ lại bơ vơ. Có tin nhắn :


    - Anh đừng gạ cái Trang về nữa, nó đi làm chỗ khác với em rồi. Về chị đánh chết à...!! - Tin nhắn của cái Hương.


    Xong phát tin nhắn đấy cả hai máy lại thuê bao quư khách vừa gọi hiện đéo gọi được, nghĩ nếu cái Trang đi th́ thiệt, tiền không lấy được , quần áo không có. Cứ lẽo đẽo đi theo cái Hương , nó bảo đi đâu phải đi đấy. Cái Hương th́ nó mới ứng gần hết tiền hôm trước , trong sổ đâu chỉ c̣n có hơn một triệu.


    Hai đứa bặt vô âm tín phải đến hai ngày sau , đến hôm thứ ba th́ tôi thấy cái Hương đăng ảnh lên facebook. Chụp ảnh ở một pḥng karaoke cùng với bốn thằng nữa. Xong nó tag thằng đứng cạnh là người yêu nó. Vào fb thằng kia th́ thấy nhà nó có quán karaoke ở Bắc Ninh. Văi cả người yêu , có mà về đó làm nhân viên cho nhà nó th́ đúng hơn. Nhưng tôi không thấy cái Trang trong ảnh. Thôi th́ cũng kệ , tôi với nó cũng không nợ nần ǵ nhau , nó không thích th́ đi chỗ khác làm thế thôi. Không thấy cái Trang trong ảnh tôi đoán hai đứa có vấn đề. Tôi nháy máy cái Trang th́ thấy có chuông, tắt đi tôi nhắn tin :


    - Em không đi chơi với cái Hương à..!?


    Nó nhắn lại ngay :


    - Em không anh ạ, em ở nhà nghỉ một ḿnh. Nó bảo nó đi sinh nhật người yêu nó.


    Tôi nhắn tiếp :


    - Em đang ở Bắc Ninh phải không...!?? Anh nói thật không tiền không quần áo em đi theo nó càng khổ. Nó c̣n có người yêu, em có ǵ. Mà không cẩn thận lại bị nó bán.


    Tôi thấy ḿnh cũng khá tiểu nhân khi cố t́nh đánh vào nỗi sợ của nó để kéo nó quay về. Và tôi thấy khả năng cao ḿnh sẽ gọi được nó quay lại. V́ khi con người không có chỗ để đi nó lạc lơng vô cùng. Khi đó mà có ai dang tay đón th́ không về mới lạ. Trang bắt đầu kể :


    - Hôm đó em không muốn đi xăm với nó đâu, nhưng nó cứ gạ em đi cùng . Em bảo chưa xin ai th́ nó nói xin cả cho em đi rồi. Lúc anh gọi điện em chưa kịp nói ǵ chị đă chửi đă doạ em. Chị bảo 10' nữa phải về. Em bảo cái Hương về đi th́ nó nói : "Mày về đấy mày bị đánh chết".


    Em bảo sao mày không gọi lại nói , th́ nó tiếp :


    - Cái Hương không cho em gọi á anh, nó bảo tắt máy đi. Sau đó nhờ cái thằng bảo xăm cho nó chở hai đứa ra đường bắt taxi. Hôm đó em chưa đi khỏi khu ḿnh đâu. Bọn em nghỉ ở nhà nghỉ chờ cái Hương gọi cho ny trên này rồi hôm sau mới bắt xe đi.


    Nghe kể lại thấy cuộc đời con này u tối , mà ngu nó bảo cái ǵ cũng làm theo , tôi nói :


    - Vậy th́ bắt xe taxi về đây , yên tâm không ai làm ǵ em cả. A thề với mày.


    - Nhưng em không có đồng nào .


    Tôi hỏi tiếp :


    - Thế tiền pḥng trả chưa..!??


    - Không có chứng minh thư nên đặt trước ba hôm rồi a ạ.


    Thế là có cơ hội rồi , tôi đang sợ nó không có tiền trả pḥng , nhà nghỉ không cho đi. Định nhắn tin tiếp th́ nó nhắn trước :


    - Cái Hương về rồi anh ạ. Em không nói chuyện được nữa đâu.


    Không thấy nó nhắn ǵ nữa. Tôi thấy hơi tiếc v́ một tí nữa thôi là tôi gọi được nó về rồi. Lúc đó là 11h30, mấy đứa kia vẫn đang đi làm. 1h đêm tôi đóng quán đi ngủ , nằm măi không ngủ được th́ đến 3h sáng cái Trang gọi điện giọng hớt hải :


    - Anh ơi, cho em về...Em tin anh, em liều về vậy. Chứ em không theo con Hương được.


    Tôi thấy vui vcl :


    - Vậy em gọi xe rồi đi một mạch thẳng về đây luôn. Tiền ko lo , về anh trả.


    Nó nói :


    - Nhưng ở đây em không biêt gọi taxi kiểu ǵ.


    - Em xuống lễ tân bảo nhân viên ở đó gọi cho một cái taxi đi đường dài. Lên xe đưa máy cho a nói chuyện với thằng taxi.


    Tầm 20' sau nó gọi lại :


    - Em lên xe rồi anh ơi. A nói chuyện này.


    Tôi nói với taxi chở nó về địa chỉ này. Ngă giá xong xuôi tôi bảo cái Trang ngủ đi. Bao giờ đến nơi gọi tôi mở cửa. Mà đúng ra đêm đó tôi thức trắng đêm đợi nó. Gần 6h sáng th́ nó về đến nơi, mở cửa cho nó vào mà tôi giật cả ḿnh. Nh́n nó tiều tuỵ , đầu tóc th́ rối bù , mắt th́ trắng bạch , da xám lại....Không khác ǵ xác chết trôi...Mà vẫn nguyên si bộ quần áo mặc từ ba ngày trước , đm giờ cho khách thêm tiền cũng đéo dám đi nó chứ nói ǵ đến kiêu với chảnh , tôi bảo :


    - Về rồi đấy hả em, nh́n mày như cái xác không hồn. Đi rửa mặt mũi đi, tí sáng hẳn anh dẫn đi ăn sáng.


    Nó đi tắm thay quần áo xong nh́n cũng đỡ nhưng mặt nó cứ dại dại kiểu ǵ. Tôi mới hỏi :


    - Mày làm sao đấy hả em, mệt quá à...!?? Tự nhiên trốn đi làm ǵ cho khổ.


    Nó kể:


    - Con Hương bắt em chơi đá hai ngày hôm nay nớ anh. Em không chơi th́ nó đuổi đi , nên giờ vẫn ngáo. Tối qua nhắn tin với anh thấy anh nói đúng, nên đêm nó ngủ em đi luôn. Thế chị có đánh em không ạ.


    Tôi cười bảo :


    - Mày về đây làm vui c̣n không hết đánh cái ǵ. Mà sao lúc a nhắn tin không về luôn mà phải đợi đến đêm.


    Nó phân vân rồi mới nói :


    - Lúc đó em vẫn sợ bị lừa về đánh. Nhưng sau em nghĩ : Chết th́ chết sống th́ sống. Nên em về.


    Nghe câu cuối cùng mà tôi thấy sao mà nó khổ thế , nhưng ít ra nó vẫn đưa ra sự lựa chọn Chính Xác.......Tầm 7 giờ hai anh em đi ăn sáng. Tôi nhắn cho bà chị là cái Trang về rồi. Bà ấy hỏi :


    - Cậu làm cách ǵ đấy.


    Tôi trả lời:


    - Không phải cái ǵ cứ doạ là sợ. Thế nhé.

  13. #13
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 13: "ĐƯỜNG QUANG KHÔNG ĐI LẠI THÍCH ĐÂM QUÀNG VÀO BỤI RẬM."

    Gọi được cái Trang quay lại là tôi thấy mừng lắm , sau khi ăn sáng xong hai anh em về quán. Trước đó tôi cũng đă nhắn tin thông báo cho bà chị. Chị bảo tối mới xuống được. Về đến quán tầm đó là 8 giờ sáng tôi th́ cũng mệt ră cả người, cả đêm chưa được ngủ. Tôi nói cái Trang :


    - Em vào xem pḥng ốc thu dọn , mấy hôm trước chúng mày đi. Chị bực định đáp hết đồ đạc đi đấy. Nhưng anh bảo giữ lại, xem nhà có đứa nào dùng được ǵ th́ dùng. Nhưng không ai động vào cả. Mày xem thu dọn gọn gàng lại rồi đi ngủ đi. Anh cũng mệt lắm rồi. Tối chị xuống nói chuyện.


    Nó nghe đến chị th́ giật ḿnh , tôi trấn an :


    - Yên tâm , không ai đánh đâu. A bảo đảm, nhưng mày phải nhẹ nhàng mà tỏ ra hối lỗi vào. A sẽ nói đỡ thêm..!!


    Tôi vào pḥng đánh một giấc đến tận 4h chiều, hôm đó không nấu cơm nữa. Cả quán lôi nhau đi ăn hàng , nhân cái đại tiện Trang quay đầu là bờ. Một ḿnh là nam trong khi đi với 5 đứa con gái, ai cũng nh́n , thấy ám ảnh vcl. Được cái bọn nó cũng biết ư, khi đi ra ngoài th́ không nói chuyện bỗ bă như ở nhà. Tuy nhiên cách ăn mặc th́ không lẫn vào đâu được, chỉ có cai Hoa cái Mỹ ra ngoài th́ chúng nó mặc những bộ kín đáo , nh́n nhẹ nhàng như gái sinh viên. C̣n mấy đứa kia váy với đầm, không hở tí này th́ lại hở tí nọ. Đó chính là lư do mọi người cứ nh́n chằm chằm vào bọn tôi. Ngại quá tôi bảo chúng nó :


    - Đi ra ngoài đi ăn , đi chơi th́ ăn mặc nó b́nh thường thôi. Không người ta săm soi. Mặc như cái Hoa kia ḱa.


    Mấy đứa mặc hở nói :


    - Nhưng quần áo em toàn đồ như này, không mặc th́ cởi truồng à. Kệ họ đi , bọn em không ngại th́ thôi.


    Định mệnh, tụi mày không ngại nhưng anh mày ngại. Nghĩ thế chứ cũng kệ, sau đéo đi ăn nữa . Đang ăn th́ có một đôi đi vào , chắc là người yêu . Đôi đấy đi qua bàn , tôi thấy có đứa nó cười khúc khích. Là cái Dung , nó nói nhỏ với bọn kia :


    - Anh này, đợt trước hay đi với chị , mà lần nào cũng cho tiền bo. Chắc hôm nay đi ăn với người yêu.


    Tiên sư con quái thai dị dạng này , nó mà phun to ra th́ tan nát hạnh phúc gia đ́nh. Nhưng chúng nó chỉ ngồi bụm miệng cười với nhau thôi. Làm sao dám bô bô cái mồm, quay qua nh́n thằng kia th́ thấy thi thoảng bố ấy cũng liếc sang bàn tôi một cái. Nhưng tôi không nhớ mặt , chắc đó là đợt tôi chưa làm. Chứ trí nhớ tôi tốt bỏ mẹ, khách mà đi 2 lần trở lên là tôi nhớ trọn từng khoảnh khắc. Tôi nói với chúng nó :


    - Đừng có vớ vẩn, có đi th́ cũng làm như không quen. Không phải chuyện để đùa đâu. Ăn đi rồi về, lát chị xuống quán giờ đấy.


    Đồ bê ra , bọn nó cứ nhí nha nhí nhoáy , xong c̣n đ̣i uống bia. Tôi bảo uống say về lại không làm được . Cái Mai chơi luôn câu :


    - Rượu em uống c̣n chẳng say nói ǵ bia. Trên em toàn uống bằng bát.


    Chúng mày quê Vơ Ṭng à mà uống bằng bát, tôi cũng gọi ít Sài G̣n ra cho tụi nó uống. Cơm no nhưng chưa say tôi ra bắt taxi cả lũ đi về. Tầm đó mới 7h30 , đúng giờ làm ăn . Đi ăn nhưng cái Trang ko ăn được nhiều, bảo ăn cái ǵ cũng em no rồi . Không biết là do vẫn Ngáo không muốn ăn, hay lo sợ tí gặp chị sẽ thế nào. Tôi nghĩ là do cả hai. Về đến quán thấy xe bà chị đă đỗ ở trước cửa , cả nhà đi vào cái Trang khúm núm đi sau cùng, cứ nấp nấp sau lưng tôi. Tôi chào bà chị :


    - Chị ăn cơm chưa..Bọn em giờ mới đi ăn về.


    Bà ấy nh́n nh́n rồi nói :


    - Ăn lâu rồi, mà cậu dẫn cái Trang vào pḥng chị nói chuyện.


    Mấy đứa kia lặng im không ai dám nói ǵ. Tôi bảo mấy đứa đi đánh răng , rửa mặt trang điểm ǵ th́ làm đi. Có khách th́ gọi anh. Vào pḥng đóng cửa lại chị tôi ngồi ghế, tôi ngồi giường , cái Trang th́ đứng, bảo nó ngồi nó không ngồi.


    - Thế hôm nọ sao hả em..??? Chị không ở đây chúng mày định làm loạn à..!??


    Trang sợ không dám nói ǵ, cứ đứng hai tay xoắn vào nhau , người th́ run run. Tôi mới mở lời :


    - Nó bị cái Hương lừa chị ơi.....


    Bà ấy gắt với tôi :


    - Cậu im đi....để nó nói....Nó có mồm chứ không phải câm.


    Ớ ờ....Tôi cũng ngớ người ra v́ bị quát. Nhưng vẫn phải im, trong đầu nghĩ : "Đă xấu c̣n đầu gấu." Mặc dù là bà ấy không xấu. Nhưng tôi vẫn cố nói thêm câu thể hiện sự phản kháng yếu ớt :


    - Có ǵ th́ nói đi em êi...!!


    Lúc này th́ nó khóc, mà lại c̣n khóc to . Bà kia mới quát :


    - Ơ con này, tao đă đánh mày đâu mà mày khóc.


    Mất phải đến hai phút nó mới nín , mới bắt đầu kể những ǵ mà nó nói với tôi. Chị tôi nghe xong mặt vẫn không cảm xúc , lúc này bà ấy mới giáo huấn ( bằng lời) :


    - Em thấy ḿnh Ngu chưa, bọn chị đối xử với bọn em không tệ. Mà riêng em là sướng nhất rồi, khách say , khách già em không muốn đi cũng không ép em đi. Xin đi đâu cũng cho đi, thoải mái quá đâm ra chúng mày nhờn. C̣n chị đă nói , ḿnh làm cái nghề này th́ phải xác định làm ra làm. Em xem cũng đi làm chúng nó kiếm bao nhiêu tiền , ḿnh th́ toàn lư do lư trấu. Trong khi trẻ với xinh nhất nhà.


    Cái Trang ngồi xuống giường , mặt cúi xuống chăm chú nghe. Bà ấy tiếp :


    - Thoải mái với bọn em nhưng bọn em không biết điều. Hôm đấy mà chị bắt được th́ chị đánh chết. C̣n đuổi chúng mày đi nữa cơ. Ngày trước chị từng làm thế rồi. Nhưng thôi, mày vẫn biết đường về , với anh cũng bảo nếu mày về chị đừng đánh.Cộng với hôm nay tao cũng hết giận rồi.


    Cái Trang ngước lên nh́n :


    - Vâng , em biết lỗi rồi. Em xin lỗi anh chị.


    Bà chị tôi hỏi tiếp :


    - Thế đi mất bao tiền taxi.


    Tôi nói :


    - Mất 1tr250.


    - Thế cậu trừ luôn vào tiền mà nó gửi. Tự đi th́ phải tự trả, cái ǵ ra cái đấy. Lẽ ra mày trốn như này chị không trả tiền mày đâu.


    Cái Trang gật đầu rối rít , bảo chị cứ trừ đi. Bà ấy c̣n nói thêm :


    - Mày cứ tin bạn rồi đi theo bạn , có ngày nó bán mẹ mày đi th́ không có đường về. Mày nó mà bán sang Trung Quốc xinh th́ nó bắt làm gái, xấu nó mổ bụng bán nội tạng. Nghe cái Mai nó nói chưa.


    Con bé nghe đến bán sang Tàu là giật cả ḿnh , nó sợ lắm . Tôi đá thêm vào :


    - Mà chẳng phải bạn đâu, mấy thằng khốn nạn nó cũng bán, cứ đi chơi với nó , nó cho uống cốc nước ngủ mê mệt. Tỉnh dậy c̣n không biết ḿnh đang ở đâu.


    Nói là doạ chứ những chuyện này không phải không xảy ra, nạn buôn người báo chí nói nhan nhản. Doạ thế cho nó sợ mà tránh , tốt cho nó chứ cho ai. Chị tôi hỏi tiếp :


    - Thế cái Hương giờ ở đâu...!??


    - Nó vẫn trên Bắc Ninh chị ạ..!!?? Sáng nó c̣n nhắn tin chửi em bảo bạn bè sống với nhau như chó. Em bỏ nó đi , xong nó bảo thế nào mày cũng bị đánh.


    Đúng là đôi khi bạn như cai lon , toàn đưa nhau vào chỗ chết. Trang nói tiếp :


    - Hôm đi nó cầm hơn 10tr, nó bảo em tao có tiền không phải sợ. Lên đấy làm đông khách. Nhưng lên đó nó đi sinh nhật người yêu mất 5tr. Ngày hôm trước th́ tụ tập mua đá về chơi cũng hết gần hết tiền. Nó bắt em chơi, xong bảo chia đôi mỗi người một nửa. Sau này em làm được th́ trả nó. Giờ nó cũng chẳng c̣n tiền đâu.


    Nói chung là cái Trang về th́ bao nhiêu tội đổ hết lên đầu con Hương. Tôi với bà chị nghe th́ cũng biết vậy. Kết thúc buổi giáo huấn chị tôi bảo nó ra ngoài chuẩn bị đi làm. C̣n tôi với bà chị ngồi nói chuyện với nhau :


    - Năy chị quát cậu là v́ cậu không được bênh chúng nó khi chị đang nói chuyện. Nếu chị để cậu bênh bọn nó mà không nói ǵ th́ tụi nó không sợ chị nữa v́ nghĩ cậu bênh được.


    Tôi mới nói :


    - Bảo sao quát to thế, em bị bệnh tim đấy. Nhưng em thấy cũng cần phải nhẹ nhàng.


    - Th́ đấy là việc của cậu. Cậu khéo mồm nịnh được tụi nó. Nhưng vẫn cần có người để tụi nó sợ. Như thế mới làm được.


    Hoá ra là Chiêu vừa đấm vừa xoa huyền thoại. Mà cũng chuẩn luôn ấy , làm chủ mà nhân viên không sợ th́ vứt đi. Binh pháp c̣n có cả Nhu lẫn Cương. Bà chị cao tay văi đái. Đúng là thể loại đầu có sỏi chứ đéo phải sạn nữa rồi. Thế nên tôi càng thấy nể bà ấy hơn , kinh nghiệm học từ xă hội bao giờ cũng ăn đứt cái gọi là sách giáo khoa. Càng đi theo bà ấy tôi lại càng học được nhiều. Lúc đó tôi mới biết 1+1 = 3 chứ không phải một đống.


    Ra pḥng khách cả bọn 5 đứa ngồi đấy chị tôi nói :


    - Dạo này chị không ở đây , nhà hơi loạn. Anh th́ mới làm không phải cái ǵ cũng biết. Mấy đứa mày đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa. Không thích làm ở đây th́ nói tao thanh toán đầy đủ rồi đi đâu th́ đi. C̣n đă xác định ở lại làm th́ làm cho ra làm. Ốm đau mệt mỏi xin nghỉ, khoẻ lại đi làm. Chứ đừng cái kiểu chống đối.


    Cả đám vâng vâng dạ dạ, Dung cất lời :


    - Ở đây là sướng rồi, ăn uống có người nấu cho ăn, mà ăn th́ ngon. Trước em đi làm gặp chủ suốt ngày cho ăn thịt kho dừa, ngày nào cũng thế. Mà tiền c̣n không được ứng nữa. Sống ở đây chị tốt thế c̣n đ̣i thế nào nữa.


    Dung tổng quản luôn khôn khéo trước mọi t́nh huống. Nghe đă thấy nịnh lồn rồi, định mệnh nhà nó mấy tháng nay toàn tôi nấu cơm cho chúng nó mà nó đéo nịnh được một câu. Mai bố cho ăn thịt kho dừa bây giờ.


    Chị tôi nói tiếp :


    - C̣n chị biết tụi mày cũng đi làm khắp nơi rồi. Thừa lọc lơi để hiểu chỗ nào tốt chỗ nào xấu. Ở đây có tốt th́ tụi em mới quay lại. Chứ có chỗ tốt hơn bọn em cũng bỏ chị mà đi ngay thôi. Nhưng c̣n ở được với nhau ngày nào th́ cùng cố gắng nương tựa nhau mà sống. Các em làm các em hưởng, không cho chị, mà chị cũng không cho chúng mày được cái ǵ. Thế thôi....!!


    Nói xong bà ấy đi về , cả bọn đồng thanh chào như trong quân ngũ.


    Sau vụ đó th́ mấy đứa em đỡ được đi chơi với zai vào những ngày đèn đỏ hơn. Mà trước kia chỉ có cái Hương với cái Trang là hay đi thôi chứ bọn c̣n lại nó cũng chẳng ham hố ǵ. Không làm được th́ nó ở nhà xem phim , chat chit . C̣n đâu đi chơi tụi nó xin đi 1-2 ngày mới về, nhưng không bao giờ sai hẹn. Độ một tuần sau cái Trang xin về quê , hôm nó về tôi c̣n phải chở đi mua bao nhiêu bánh kẹo với quần áo trẻ con , chắc là mua cho em nó. Nó bảo :


    - Bánh kẹo th́ mua về cho mỗi nhà một ít, c̣n quần áo nó hứa với đứa em về sẽ mua quần áo mới.


    Tính nó đoảng nên tiền của nó tôi phải cho vào phong b́ bảo cất kỹ không lại rơi. Để 1tr bên ngoài cầm tay thôi. Ngồi nói chuyện nó bảo :


    - Đợt này em về , em xem có ai dẫn xuống làm cho anh. Chị gái em trước cũng đi làm nhưng giờ ở nhà. Em về gạ xuống xem sao.


    Tôi nghe thấy thế th́ mừng lắm, nó xinh thế th́ chắc chị nó cũng xinh :


    - Ừ , có người th́ dẫn xuống đây cho anh. Mà mày cũng có bạn. Nhà cũng đang ít người.


    Ngồi nói này nọ một lúc gần đến giờ chở nó ra bến xe th́ nó hét lên :


    - Chết rồi , 1tr lúc năy em đút túi rơi đâu mất rồi.


    Xong nó chạy vào pḥng t́m, không thấy nó lại chạy ra. Tôi th́ cũng chẳng biết là nó cất vào đâu ,tôi mới gọi mấy đưa kia dậy đi xung quanh nhà xem có rơi đâu không, đoạn hỏi nó :


    - Hay mày cho cả vào phong b́ rồi..?? Năy giờ mày ngồi đây chứ có đi đâu đâu.


    Nó lại lục đồ đạc lôi phong b́ ra đếm. Cũng không có một triệu. Cả nhà loay hoay , luống cuống đi t́m th́ nó mới ồ lên :


    - À , em cho vào đây. Xong nó móc từ ốp điện thoại ra 1tr.


    Tổ sư con óc lợn, làm tao mệt hết cả hơi. Tôi bảo nó xếp lại đồ rồi lên xe đèo nó ra bến xe. Nó lên xe c̣n chào tôi rối rít , hơn một tuần sau nó xuống. Chiều hôm nó xuống tôi cũng phải đi đón. Bọn này đứa nào cũng vậy , cứ về quê một thời gian là lại đen như cháy nắng , ở đây đẹp ra bao nhiêu th́ về nhà đen đen bẩn bẩn đi bấy nhiêu. Trên đường về nó nói chuyện :


    - Chị em bảo xuống sau anh ạ. Giờ c̣n ở nhà bận con. À mà anh ơi, cái Hương đi từ đợt đó không thấy về nhà, mà nhà nó gọi cũng không được. Em về bố mẹ nó cứ sang hỏi , tại trước nó bảo làm với em.


    Tôi hỏi :


    - Thế em bảo sao..!?


    - Th́ em bảo trước em làm với nó nhưng sau nó tự đi chỗ khác làm em không biết. - Nó trả lời.


    Mà cũng đúng thật, sau lần đó tôi không thấy cái Hương dùng fb, mặc dù ngày trước nó là đứa suốt ngày post ảnh lên mạng, zalo th́ cũng không truy cập gần tháng nay rồi. Điện thoại th́ thuê bao, cái Trang nói tiếp :


    - Bố mẹ nó c̣n bảo là em bán nó đi rồi ấy. C̣n định không cho em đi làm , ngày nào cũng sang làm phiền. Thế nên em xuống đây luôn. Hay là nó bị bán đi thật anh nhỉ...!!??


    Đang đi xe mà nó cứ nói lắm tôi quay ra gắt :


    - Tao có bán nó đâu mà tao biết, ngồi im đi. Đường th́ đông mà đi cứ nói nhiều..!!


    Nó cười rồi không nói năng ǵ nữa....Trong đầu tôi th́ nghĩ : Không liên lạc , không gọi về nhà th́ bị bán thật chứ c̣n cái lồn ǵ nữa.........

  14. #14
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 14: "PHA LỪA ĐẢO KHÔNG THÀNH CÔNG"

    Về đến nhà cái Trang tíu tít đeo balo, tay cầm cái bọc ǵ khá cồng kềnh chạy vào , c̣n cái Vali to như mả bố thằng ăn mày nó để lại cho tôi , nó đứng giữa nhà nói rơ to :


    - Em xuống rồi đây , có quà , có quà...


    Mấy đứa kia nghe thấy thế chạy ra :


    - Đâu quà đâu , quà ǵ thế....Có món ǵ ngon à..!??


    Bọn nó hỏi tới tấp, hỏi dồn dập , cái Trang mới lôi một cái túi đen to tầm 5 cân mở ra :


    - Măng Đắng nhé , hôm qua em đi hái cả ngày đấy....Ngon không , ngon không....!??


    Măng th́ tôi lạ ǵ, nhưng loại măng đắng này th́ lần đầu tôi thấy, nó to hơn ngón chân cái một chút nh́n nó tṛn tṛn, có độ dài phải đến hơn 20cm , màu đen tím , xung quanh vẫn c̣n nguyên những cái lá sắc nhọn. Bọn kia ồ lên :


    - Uầy, nh́n em thế mà giỏi gái nhỉ, hái được toàn măng to thế này. Cái này ăn ngon lắm đó anh....!!?


    Tôi hỏi :


    - Thế măng này làm món ǵ th́ ngon...?? Anh chưa chế biến cái này bao giờ..!?


    Trang ra vẻ tự hào :


    - Trên em làm sạch xong chỉ xào với mỡ hành là ăn luôn anh ạ....Ngon lắm đó...Dưới này không có đâu..!??


    Th́ đúng thật , thành phố móc lol đâu ra tre mà có măng...Toàn mua măng ngâm sẵn ở chợ, chứ bản thân tôi ngày trước đi bộ đội cũng mới thấy củ măng một đôi lần. Đợt đó cũng có thằng tiểu trưởng tên Nghĩa nhà trên vùng cao , mỗi lần đi thao trường tập tành là nó lại tách đoàn chui vào mấy bụi tre trong b́a rừng, không biết nó làm ǵ...?? Nhưng lúc về trong túi nó lúc nào cũng có vài củ măng. Đợt đó tôi thấy củ măng nó mang về tṛn ủng mà ngăn ngắn chứ không dài như măng bọn này. Thằng Nghĩa bảo đợi nó ngâm măng chua cho anh em ăn. Thằng đó làm kỳ công lắm, nó bóc , nó thái rồi c̣n đi xin nước vôi ngâm măng...No t́m lọ , mua dấm , mua tỏi , mua ớt về ngâm. Nh́n lọ măng ngâm trắng tinh , có ớt, có tỏi ngon văi lồn ra. Nhưng nó bảo cất đi....3 ngày sau mới được ăn.


    Mấy hôm sau , đi ăn cơm nó gọi mấy thằng đến ăn chung. Thường th́ tiểu trưởng bọn nó ngồi với nhau , lúc nào kiểu tao cũng phải trên cơ với chúng mày. Nhưng đấy là nói bọn tiểu đội trưởng cũ với lính mới. C̣n bọn tôi khi đó cũng sắp ra quân rồi, lớp tiểu trưởng sau cũng chỉ là ngang phân. Nên toàn gọi mày tao , trước mặt cán bộ mới phải xưng hô lễ phép. Được cái sống như thế nó vui , bữa chiều hôm đó tôi cũng la liếm vác bát cơm sang bàn nó thử tí măng ngâm. Vừa mở ra mùi dấm tỏi đă thấy thơm nức cả mũi, bỏ măng ra bát là mấy thằng chén luôn. Phải nói là Ngon Tuyệt Cú Mèo. Măng nó vừa gịn , vừa chua chua, cay cay , pha tí chát đầu lưỡi....Ăn đưa cơm đéo thể chịu được. Từ đó tôi nghiện mẹ nó món măng ngâm. Ngày nào tôi cũng đ̣i nó, nó cười hềnh hệch ra điều thích thú lắm :


    - Ngon đúng không..!?? Thế thằng nào hôm đầu tao mang về c̣n bảo cái cục ǵ đấy..


    Tôi cười :


    - Th́ đéo ai nghĩ nó ngon thế...Hôm nào ngâm tiếp đi.


    Từ đó mỗi lần đi tập lúc nghỉ giải lao là nó cùng tôi thêm 1-2 thằng nữa đi ṃ măng , mà đa số tôi đéo t́m thấy củ nào. Đi cho nó đủ quân số ,nó c̣n bảo :


    - Không phải măng nào cũng ăn được đâu nhé.


    Nhờ thằng Nghĩa trọc mà về sau mỗi bữa cơm bọn tôi có thêm một món khoái khẩu.


    C̣n hôm nay cái Trang mang xuống loại măng không giống của thằng Nghĩa. Chắc là xào cũng ngon , măng mặc định ngon cmnr. Bọn nó nh́n tôi bảo :


    - Bọn em làm , chiều anh xào ăn nhé...Lâu lắm không được ăn rồi.


    Tôi hơi ấp úng :


    - Ừ...ờ...ờ...mấy đứa làm đi tí a xào..!!


    V́ chưa biết cách chế biến món này thế nào nên hơi ngập ngừng, lấy điện thoại check " Măng đắng xào...." Th́ nó hiện ra một vài cách chế biến , nhưng thấy nói ngon nhất ,dân dă nhất mà nhiều hương vị nhất là xào với hành mỡ. Tôi chốt phương án đó , nh́n chúng nó ngồi bóc măng vừa nhanh vừa chuyên nghiệp. Bóc hết túi măng th́ chỉ c̣n lại 1/2 lúc đầu.


    Tôi mang đi thái lát , thái xong luộc qua v́ cái Trang nó bảo anh sợ đắng th́ luộc qua một tí. Sơ chế xong xuôi tôi bắt tay vào xào măng, không chỉ có hành mỡ, gần xong tôi c̣n thái thêm ít lá nốt cho vào. Nói đến giờ c̣n nuốt nước bọt , thơm văi cả thơm. Bữa tối hôm đó tôi bị 5 đứa chúng nó thẩm định (món ăn) :


    - Được đấy anh, tại luộc qua nó hơi mất đi vị đắng...Nhưng ngon - Cái Hoa nói.


    - Xào vầy là ngon rồi, trên em nghèo ít dùng dầu mỡ toàn đem luộc chấm muối. - Trang nói.


    Thế là cả nhà oánh chét hết đĩa măng đắng xào hành không để sót một miếng. Ăn no xong chúng nó tụ tập vào dọn dẹp , tôi th́ quét qua cái pḥng khách chuẩn bị tối c̣n làm. Dọn rửa xong cả nhà ngồi uống nước, tám chuyện. Cái Mỹ hỏi Trang :


    - Tưởng mày dẫn ai xuống cơ mà...?


    Cái Trang vừa nhai táo vừa nói :


    - Chị tau , nhưng phải mấy hôm nữa...Giờ chưa xuống được.


    Tôi nói tiếp câu chuyện lúc chiều đi đón nó :


    - Thế bố mẹ cái Hương nói ǵ em..Kể tiếp xem nào.


    Cái Trang kể :


    - Th́ em về nhà nớ, mẹ nó sang hỏi em cái Hương đâu..!? Em trả lời nó đi làm chỗ khác rồi. Xong mẹ nó bảo em đợt trước gọi về nó bảo vẫn ở với em. Em nói mẹ nó không tin, c̣n đ̣i báo công an đó anh.


    Tôi bảo :


    - Thế nó không gọi được về à..!??


    - Gần tháng nay không gọi anh ạ.


    Tôi mở điện thoại th́ thấy zalo nó truy cập 3 giờ trước. Vậy là sau gần tháng nó đă dùng điện thoại. Tôi bấm số gọi th́ có chuông nhưng không ai nghe. Tôi quay ra bảo Trang :


    - Anh gọi nó không dám nghe, hoặc có khi bọn chủ nó đéo cho nghe . Em gọi thử xem. Bật loa ngoài lên nhé.


    Trang nhấn gọi , sau vài chuông cái Hương bắt máy :


    - Mi đang ở mô đó....?? - Trang hỏi.


    Cái Hương trả lời :


    - Tao đang ở Bắc Ninh , lên đây làm với tao...Nhiều anh đẹp trai lắm...Mày lên tao nhường...!!


    Con Trang thật thà :


    - Tao xuống chỗ anh rồi. Mới xuống hôm nay...Mẹ mi ở nhà cứ chửi tao bán mi..Sao mi không gọi về.


    Con kia nghe thấy Trang bảo xuỗng chỗ tôi làm th́ quay ta xọng ngay tiếng dân tộc :


    - $%#^*$¥€^%¥$\>¥¥


    Tôi ra dấu cho cái Trang nói tiếng Kinh :


    - Tao đang ở nhà nghỉ đông người không nói tiếng Thái được.


    Bên kia th́ vẫn :


    - %#%^*¥¥\'@&₫&?#~$


    Lúc này th́ cả hai đứa nó nói đéo ai hiểu ǵ nữa rồi. Tôi th́ vẫn ngồi cạnh ghi âm cuộc nói chuyện. V́ tôi nghĩ nhỡ đâu mẹ con Hương báo công an con Trang bán bạn thật th́ bỏ mẹ. Có đoạn ghi âm này không phải sợ. Ít ra con Hương cũng tự mồm nói "Đang làm ở Bắc Ninh."


    Nói chuyện xong cái Trang cúp máy , phiên dịch lại toàn bộ cuộc nói chuyện :


    - Nó bảo em là lên đấy làm với nó, khách đông mà toàn anh đẹp trai. Nó bảo lên đó sướng lắm.


    Tôi hỏi:


    - Thế mày trả lời sao..!??


    - Th́ em nói em đang làm với anh , anh không cho đi. Xong con Hương bảo em mà đồng ư nó kêu nhà người yêu nó đi xe đến đón, lúc đó em xin anh đi mua đồ rồi đi theo nó....!


    Đm con kia vạch kế hoạch tinh vi văi cả lồn , tôi bảo :


    - Ok , tí em nhắn tin bảo nó em đồng ư. Bảo nó xuống đón luôn đi.


    Cái Trang gật đầu, con kia không nhắn mà gọi lại luôn cho cái Trang , loa ngoài lại bật :


    - Vậy mày chuẩn bị đi , giờ tao bảo người yêu đi xuống đón. Tao cũng đi. Nhớ tao gọi là chạy ra luôn nhé.


    Cái Trang ừ ừ , xong bảo tôi :


    - Nó đi xuống bây giờ anh ạ. Anh định làm ǵ..Cứu nó à..!??


    Cái Trang hỏi vậy v́ lúc năy tôi có phân tích như sau , việc con Hương bị giữ điện thoại đến hôm nay mới được dùng chứng tỏ việc nó bị cấm , bọn kia nó sợ gọi ra ngoài. Thứ hai con này gần tháng nay chắc chắn bị đánh, giờ ngoan nên nó mới cho dùng điện thoại. Thứ ba tôi gọi th́ nó không nghe là v́ không được nghe. Tôi biết chúng nó lưu sdt tôi là Em bà chủ hoặc anh T. Vậy nên bọn kia không cho nghe, nhưng cái Trang gọi đến nó nghe ngay. Đó là do bọn kia đưa điện thoại cho con Hương để lừa bạn đến làm chứ chẳng tốt đẹp ǵ mà nó cho dùng điện thoại. Mấy bài này tôi nằm ḷng , đọc vị.


    Lúc con Trang đồng ư là bọn nó đi đón luôn. Con Hương chắc phải giới thiệu qua về con Trang xinh gái , này nọ rồi. Thế nên tôi mới bảo cái Trang dụ bọn nó xuống đây, nếu suôn sẻ tôi có thể tóm được cái Hương về nốt. Tôi cũng gọi cho bà chị bố trí người , v́ bọn kia nó đă đánh xe xuống đây không bao giờ nó đi người không, chắc chắn trong xe phải c̣n vài thằng nữa. Người ngợm , đồ đạc đầy đủ hôm đó chỉ có bọn Hoa , Dung , Mỹ , Ngọc đi làm thôi. Trang ở nhà đợi điện thoại....Tầm 9h30 cái Hương gọi đến bảo :


    - Trang à , tao đang đứng ở chỗ đối diện bưu điện , nh́n sang mấy quán ăn đêm đó. Mi ra đi...!!


    Chỗ đó cách quán tôi không xa lắm , tôi bảo cái Trang cứ đi bộ từ từ ra...Đồng thời nói với mọi người phóng xe lên chỗ bưu điện trước, đánh hơi xem cái xe nào. Chỗ đó th́ tấp nập, oto dừng ở quán ăn đêm khá nhiều nhưng không thấy cái nào biển Bắc Ninh cả. Đột nhiên cái Trang sợ, nó không đi nữa mà quay về. Dường như nó sợ , nó đang đi bị bọn kia phi xe đến bắt . Nó quay về quán, con Hương chắc đang đứng đâu đó đợi không thấy cái Trang đâu, nó lại gọi điện :


    - Mi đâu rồi, lâu thế .


    Trang trả lời :


    - Tao về quán lấy đồ , mi đến quán đón tao đi.


    Thách cụ nhà chúng nó cũng không dám đến cửa quán, cứ ḷng ṿng như vậy bọn kia không đón được người, bọn tôi th́ không rơ chúng nó đứng ở đâu v́ cái Trang ko ra sao chúng nó lộ mặt. Con Hương th́ cứ giục , cái Trang th́ sợ không dám đi. Mấy thằng nhà tôi đi t́m không thấy đâu cũng quay về quán. Cái Trang đang bật loa ngoài nói chuyện với cái Hương th́ một thằng bên cái Hương giật máy , nó biết nó bị lừa xuống đây mà không đón được người rồi :


    - Địt mẹ con pḥ kia, mày lừa bọn bố xuống đây hả..!!? Bố mày không phải tṛ đùa của chúng mày.


    Tôi nói luôn :


    - Cái địt con mẹ mày mấy thằng chó, đang đứng đâu để bố cho chúng mày đùa luôn này.


    Thằng kia cười bẩn :


    - Tao không ngu con chó ạ, năy chúng mày đi một đống xe máy ra chỗ gần bưu điện bố biết rồi. Mày cũng khôn đấy nhưng quên mẹ mày đi.


    Khi đó tôi cay lắm ,tôi cùng mấy thằng phóng xe lên đoạn đó t́m, v́ chắc chắn bọn nó cũng gần bưu điện nhưng đỗ xe ở góc khuất chứ không phải đối diện :


    - Địt mẹ mày, giỏi đứng con mẹ mày ở yên đấy....!!!


    Nó lại tiếp :


    - Có cái đầu buồi tao ấy , chào mày nhé....Ít ra tao vẫn lừa được một con của mày. - Nó nói cùng giọng cười chó đẻ. Và tôi có nghe thoáng thấy tiếng cái Hương như bị ai bóp cổ.


    Chưa bao giờ tôi thấy cay dái như vậy , mặc dù cũng không mất ǵ, v́ cái Hương lúc nó trốn đi th́ cũng chẳng phải người quán tôi nữa. Nhưng mà nghe vẫn ức....Cố lượn một ṿng dù tôi biết có mà t́m được lồn chúng nó nữa. Về đến nhà cái Trang hỏi :


    - Có thấy tụi nó không anh..!??


    Tôi bực nhưng cố nói nhẹ :


    - T́m sao được , chúng nó đi từ bao giờ.


    - À anh ơi, năy chị em gọi điện bảo chiều mai xuống đến đây anh ạ..!!!


    Ít ra vẫn c̣n có được tin vui , thôi th́ cố quên thằng mặt lồn kia đi tôi quay lại với công việc thường ngày. Trong đầu nghĩ con Hương về quả này không bị chúng nó đánh tôi đi đầu xuống đất. Sau hôm đó th́ số điện thoại cái Hương lại thuê bao, zalo hiện truy cập từ ngày hôm qua..........

  15. #15
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 15: "THÀNH VIÊN MỚI"

    Quên cái Hương đi v́ những ǵ nó gây ra th́ nó phải tự chịu . Mọi người cũng đă cố gắng giúp nó nhưng không được. Làm cái nghề này mà c̣n yêu đương nhăng nhít, chơi bời, trốn đi đập đá cuối cùng bị lừa sông dở , chết dở. Có nhiều ông hỏi tại sao cũng là con người mà bán nhau dễ như bán mớ rau vậy..??


    Trả lời luôn cho các ông đỡ lăn tăn, đúng là người với người nói bảo bán nhau đúng thật quá khó. Nhưng là khó với những người b́nh thường, có một công việc b́nh thường, sống một cuộc sống b́nh thường, có tŕnh độ học vấn b́nh thường ( hết cấp 3 ). Khi bạn có tất cả những cái b́nh thường đó th́ chẳng thằng nào, con nào có thể dễ dàng lừa bạn đem đi bán cả. Nhưng ở đây những đứa con gái làm nghề này đă có thể gọi là không b́nh thường , tụi nó làm cái nghề mà xă hội khinh miệt, chửi rủa. Không phải tự nhiên mà mấy câu nói :


    "Đồ con Pḥ" hay " Địt mẹ con Đĩ"


    Luôn phát ra từ mồm mọi người những khi nóng giận , bực tức. Họ mặc định những đứa làm Gái là mạt hạng, bẩn bựa, khốn nạn. Chính thế họ đem cái Nghề của chúng nó ra chửi với mục đích sỉ nhục người khác. Nghĩ lại xem đă bao giờ bạn dùng những từ ngữ đó để chửi nhau chưa...????


    Qua đó chúng ta có thể thấy xă hội coi thường cái nghề này, và cho rằng tụi nó không có nhân cách. Và dĩ nhiên một khi bạn bị coi thường, bị chửi bới, bị ghét bỏ th́ bạn cũng mất dần cái quyền con người. Chính v́ vậy những bọn lừa người đi bán chúng chỉ lừa những đứa đă hoặc đang làm Gái v́ dễ dàng hơn. Gọi là bán th́ nó cũng chưa phải , mà gọi là lừa th́ nó lại chưa đủ. Tạm gọi là giao dịch , chuyển đổi con người. Có nghĩa là khi bạn biết một đứa con gái đi làm cái nghề này mà bạn dụ dỗ được nó, sau đó móc nối mang đến cho chủ chứa lấy 5-10tr th́ cũng có thể gọi là bán. Hay bạn lừa những cô gái nhẹ dạ cả tin, bảo xuống chỗ này làm tháng lương cao , vật chất đầy đủ. Xong cũng lại gán cho chủ chứa lấy một số tiền , đó cũng gọi là Bán. Bán và Tự Nguyện đi làm nó hoàn toàn khác nhau.


    Cho dù đứa con gái bị bán đó cũng đang làm nghề đi chăng nữa nhưng hoàn cảnh của nó lại không hề giống với tự nguyện. Một khi bị bán th́ bạn coi như là đồ sở hữu của bọn chủ chứa. V́ nó mua bạn cho nên nó sẽ quản thúc bạn thật chặt . Ví dụ như cái Hương bây giờ, điện thoại không được dùng, không liên lạc được với bên ngoài. Chỉ có ở trong nhà đi khách và đi khách. Tiền c̣n không được lấy, chúng nó mua 5tr th́ phải nói với bạn là mua gấp mấy lần :


    - Tao bỏ 20tr ra mua mày đấy...Mày phải ở đây làm bao giờ trả hết tiền cho tao th́ mới được về.


    Cái điệp khúc "Trả hết tiền" ấy phải diễn ra 1-2 năm. Có khi c̣n lâu hơn nếu bạn là cỗ máy kiếm tiền. Bị bán tất nhiên là bị đánh rồi, tụi nó phải làm cho bạn sợ văi lồn ra để c̣n nghe lời. Mà đă xác định là bị bán th́ đừng có đ̣i hỏi, em thế này em thế nọ. Không có t́nh thương người ở đây đâu nhé. Chỉ có :


    - Hôm nay mày làm được tưng đây tiền. Vẫn chưa đủ.- Chấm hết.


    Thêm nữa, bạn sai đâu bảo kê nó đánh đấy, nhốt kho, bó gối , cắt cơm....Cảnh bị bán nói chung là sống dở, chết dở.


    C̣n nếu bạn đi làm nhưng là Tự Đến , không ai ép buộc như chỗ tôi th́ nó lại hoàn toàn khác. Bạn đến chủ vui c̣n không kể hết , chuẩn bị pḥng ốc đàng hoàng, lo chỗ ăn chỗ ngủ. Nhưng có một quy định là khi bạn xuống làm th́ phải ở lại làm ít nhất từ 1-2 tháng. V́ chỗ làm ăn không phải cái chợ, không phải chỗ dừng chân, càng không phải trại tị nạn. Có đi có lại, khi bạn không có chỗ ở, chúng tôi chào đón bạn, kiếm khách cho bạn làm, nuôi bạn ngày 2 bữa cơm th́ bạn cũng phải có ǵ đó đáp lại. Sau thời gian quy định ban đầu đó bạn muốn đi đâu bạn đi , không ai ép. Tiền nong ṣng phẳng. Ok th́ ở lại làm tiếp, không th́ thôi.


    Vậy tại sao nhân viên không t́m đến những chỗ như chúng tôi làm. Đó là v́ ai cũng có tâm lư nghi ngờ , sợ hăi. Làm nghề này nó bội tín, thủ đoạn , tráo trở khôn lường. Sai một ly là bị lừa cả vạn dặm, cho nên chủ mà đi gạ nhân viên bỏ chỗ cũ về chỗ mới làm rất khó. V́ nhân viên 10 đứa 9 đứa không tin lời nói của chủ chứa lần đầu nói chuyện. 100% các quán đều có sự giao dịch trao đổi con người kiểu như này.


    Không quán nào mới mở ra mà có nhân viên tự nguyện xuống làm ngay cả. Phải t́m người , ai là người t́m hộ : Môi Giới . Rồi từ 2-3 người mà môi giới dẫn xuống đó tuỳ vào cách đối xử của chủ mà những đứa kia có dắt thêm người xuống làm cùng hay không. Có quán khởi đầu chỉ có 1 em nhưng sau đó th́ số lượng lên đến hàng chục người. Đứa này xuống làm kéo thêm bạn bè xuống. Những đứa làm nghề này thường có lượng bạn bè cùng ngành rất đông , phân phối cả nước luôn. Nói như vậy để mọi người biết việc cái Trang đưa chị xuống làm chứng minh việc nó thấy làm ở đây ổn định và chủ sống chấp nhận được.


    3h chiều tôi lại ra bến xe đón chị cái Trang , trong đầu nghĩ nhà đang thiếu người chị nó xuống thật đúng lúc. Ra đến nơi tôi thấy một đứa cũng cao ráo , đứng bên vệ đường , bên cạnh có một vali và một túi đồ. Tôi lấy máy gọi vào số cái Trang đưa th́ thấy em ấy nhấc máy. Đến gần tôi nói :


    - Em là chị của Trang hả, lên xe anh chở về.


    Vẫn đeo cái khẩu trang che kín mặt em ấy trả lời :


    - Vâng đúng rồi anh ạ.


    V́ không nh́n thấy mặt nên tôi không biết được em ây có ưa nh́n hay không.? Dáng dấp th́ cũng ok , mặt chắc xinh, chị cái Trang mà. Ít nhiều phải giống nhau chứ. Trên đường về tôi cũng hỏi qua mấy chuyện :


    - Em tên ǵ vậy..!? Em đă từng đi làm ở đâu chưa..!??


    Em nó trả lời :


    - Dạ em tên Linh , ngày trước em cũng đi làm được 4 tháng rồi anh ạ. Nhưng sau đó chồng không cho đi làm nữa.


    - Em có chồng rồi à, thế em sinh năm bao nhiêu..!?? - Tôi hỏi tiếp.


    Linh nói :


    - Em sinh năm 93 anh ạ...!!!


    Vậy là cái Linh nhiều tuổi nhất nhà , cái Linh c̣n nói thêm nó với cái Trang là hai chị em ruột. Cái Trang về bảo xuống đây làm vừa có tiền, vừa có người nuôi nên nó xuống làm cùng em gái. 93 th́ cũng hơi già , nói thật mấy đứa 98, 97 c̣n thấy già dặn nữa là 93. Nhưng thôi cứ về nhà rồi tính tiếp. Về đến nhà cái Trang đă đứng trước cửa đón chị , tôi bảo nó giúp chị xách đồ vào nhà :


    - Hai đứa thu xếp đồ đạc, Trang chỉ chỗ cho chị rửa mặt mũi đi. Xong vào pḥng anh nói chuyện qua về công việc cùng quy định của quán.


    Cái Trang dạ vâng rồi kéo chị vào nhà. Tôi đi vào pḥng đợi . Lúc sau cái Trang dẫn cái Linh vào. Tôi nói :


    - Em ngồi xuống ghế đi, anh nói qua một chút.


    Lúc này tôi mới nh́n thấy mặt cái Linh , hơi thất vọng v́ nó không được dễ nh́n cho lắm, ngoài cái dáng cao eo thon ra th́ mặt nó theo tôi chưa trang điểm là xấu , gương mặt hơi quê , nhưng được cái tóc nó dày mà đen nhánh. Bộ tóc chưa qua làm đẹp , nhuộm ép. Lúc nó ngồi xuống ghế tôi c̣n thấy đuôi mắt trái của nó c̣n có một vết sẹo khá rơ dù đă được tóc mái che đi phần nào. Tóm lại Linh có khuôn mặt khá bướng, hay c̣n gọi là mặt đầu gấu. Cái Linh ngồi xuống ghế tôi mới bắt đầu nói :


    - Quán này là của chị anh, hiện tại th́ anh quản lư. Em làm việc trực tiếp với anh. Hôm nay chị bận , mai sẽ xuống gặp em sau.


    Tôi bắt đâu nói đến quy định, tiền vé mỗi đứa đi làm được bao nhiêu, đi đêm bao nhiêu , đi nhanh bao nhiêu. Đi đâu làm ǵ cũng cần phải xin phép. Và nhất là không được căi nhau , đánh nhau với mọi người trong nhà. Mai hỏi :


    - Thế tiền em có được lấy luôn mỗi ngày không hả anh..!?


    Tôi trả lời :


    - Được, nếu em muốn ngày nào thanh toán ngày đấy th́ anh sẽ thanh toán cho em. Nhưng nếu em không giữ được anh không chịu trách nhiệm. B́nh thường ở đây mọi người sẽ cộng sổ. Cần chi tiêu hay lấy bao nhiêu sẽ lấy, anh trừ sổ. Tiền bo của khách là của em. Đi làm mà khéo th́ được bo nhiều, mà em có chiều khách không..!??


    Linh nó đáp gọn lỏn :


    - Em cũng già rồi, không chiều khách th́ lấy đâu ra khách mà làm. Thế tiền th́ anh để em giống mọi người cũng được.


    Nghe câu này th́ duyệt, đă nhiều tuổi lại không xinh bằng bọn kia mà c̣n không chiều khách th́ ế dài mào. Tôi tiếp :


    - Tạm thời như vậy đă , cơm cháo th́ ngày 2 bữa do anh nấu. Sáng 11h dậy sau đó ăn cơm. Ban ngày ít khách có thể ngủ nhưng có khách gọi phải nhanh chóng đi làm. Mai anh sẽ xếp khách cho em , nhà nghỉ gọi th́ anh sẽ chở đi hoặc cái Trang chở em đi. Ok.


    - Vâng anh , anh cho em làm luôn hôm nay nhé. - Linh trả lời.


    Thấy tuy cái Linh hơi xấu, nhưng tinh thần lẫn cung cách làm việc có vẻ ổn tôi cũng thấy duyệt. Tôi đi nấu cơm , gọi mấy đứa kia dậy phụ cho nhanh, cũng là để tụi nó làm quen người mới luôn. V́ cay con Dung bữa trước xạo lồn, chiều hôm đó tôi cho cả nhà ăn thịt kho dừa , nhưng không phải chỉ có một món, c̣n có trứng thịt rán, ḷng xào dưa, canh cá nấu chua nữa. Đến bữa ăn tôi nói :


    - Món tủ của Dung này em, hôm nọ thấy bảo em thích ăn món này. Từ mai ngày nào anh cũng nấu cho em ăn. Thích nhé..!!


    Úi zời, nó ngoay ngoảy lên :


    - Ai bảo em thích ăn, trước em ăn đến phát sợ rồi...Ngày nào cũng ăn chắc em chết.


    Tôi cười bảo nó , hôm bữa mày khen chị nấu ngon lắm mà, tao chỉ biết món này thôi. Nó giở giọng nịnh thối ngay :


    - Anh nấu ngon chứ, cơm anh nấu ngon nhất. - Vừa nói nó vừa cười không chút ngượng mồm.


    Đúng là bá đạo, gió chiều nào nó thả diều chiều ấy. Bảo sao thằng nào đi nó không những sướng dưới mà c̣n sướng cả lỗ tai. Nhưng tôi quá quen với kiểu của nó rồi, với lại trêu nó vậy thôi, thêm nữa từ hồi làm quán chưa bao giờ tôi nấu món này, hôm nay cho ăn thử một bữa cũng là đổi món. Chứ thái dừa đau tay bỏ mẹ. Cơm nước xong xuôi các bạn trẻ chuẩn bị cày cuốc. Tầm 7h hơn có một khách vào , tôi ra mời khách tiện giới thiệu :


    - Anh vào nhà chơi, hôm nay nhà có người mới xuống. Anh xem ưng đi em nó cái ủng hộ.


    Khách hỏi :


    - Cô nào mới hả em..!?


    - Cô cao cao ngồi trong góc kia anh..! - Tôi nói.


    Cái Linh được cái Trang giúp trang điểm nh́n cũng xinh hơn lên bao nhiêu, không c̣n xấu như lúc chiều nữa, công nhận phân són nó bón cho con người tốt tươi đến lạ thường. Thêm cái dáng cao ráo, eo nhỏ, buổi tối lại mờ mờ ảo ảo dưới ánh điện. Nh́n nó không đến nỗi nào, tia qua dáng là cũng ưng lắm rồi . Khách nói :


    - Ok , gọi cô đấy cho anh. Vẫn giá cũ hả.


    Tôi cười :


    - Vẫn giá thế thôi anh, bác cứ đến quán em hàng lúc nào cũng ok mà giá cả ổn định. Không chặt chém.


    Nói xong tôi gọi Linh đứng dậy đi làm, v́ nó mới xuống chưa biết ǵ tôi c̣n phải dắt nó sang nhà nghỉ , chỉ chỗ lấy bao, lấy khăn c̣n dặn :


    - Đi xong th́ về nhà luôn nhé. Mà lâu nhất cũng tầm 45 ' là về thôi. Cứ đi đi lâu quá anh tự gọi.


    Nó vâng dạ rồi dẫn khách lên pḥng, ông chủ nhà nghỉ bảo tôi :


    - Nhà lại có người mới à, nh́n dáng dấp được đấy. Có khách th́ cho mượn nhé.


    Tôi quay ra nói :


    - Ok thôi bác, nó mới xuống hôm nay. Có khách cứ gọi cháu cho mượn. Mà khách quen đừng có đập cửa pḥng ầm ầm đấy. Hôm nọ có thằng nó về nó chửi bảo , đang đi ông gơ nhầm pḥng làm nó tưởng công an nó sợ . Sau đó chim c̣ mất hứng không lên được nữa.


    Ông bác vừa cười vừa chữa ngại :


    - Tao biết đâu, hôm đấy có thằng khách say, nhân viên đi xong về rồi mà nó cứ nằm trên pḥng. Lâu quá tao tưởng nó làm sao mới lên gơ cửa ầm ầm. Ai ngờ nhầm....


    Tôi đi về nhà , được tầm 15' th́ cái Linh đi về. Thấy nhanh quá tôi sợ hay nó chưa đi được :


    - Đi xong chưa hả em, sao nhanh thế.


    Cái Linh cười :


    - Xong rồi anh ạ, khách c̣n bo cho em 100.


    Được đấy chứ nhỉ, mở hàng thuận buồm xuôi gió văi . Tôi lúc này mới lấy điện thoại gọi cho các nhà nghỉ thông báo :


    - Nhà em mới có người mới, cao ráo , dáng đẹp. Có ǵ alo em đưa lên nhé.


    Đang nói chuyện th́ một top 4 người lại đi vào. Giá cả tiền nong thu xong là khách chọn 4 đứa trong đó có cả cái Linh. Các cụ nói cấm có sai : Nhất Dáng Nh́ Da thứ Ba mới đến sắc đẹp. Trang điểm vào th́ xấu như ma cấu lồn vẫn có thể hớp hồn người khác. Tối hôm đó cái Linh cũng ṣn ṣn đi được 9 vé. Quá ổn cho một sự khởi đầu, nhưng vẫn phải nói khi không trang điểm nó xấu thật. Hôm sau tôi mới hỏi nó tại sao trên mặt lại có cái sẹo dài như thế ..?? Nó mới tiết lộ :


    -Cách đây mấy tháng em bị tai nạn xe máy trên bản, đợt đó tưởng chết đấy. Chân tay c̣n mấy cái sẹo nữa này.


    Tôi bảo :


    - Anh tưởng mày là đại ca , đại tẩu trên quê. Nh́n như giang hồ ấy, lại thêm cái sẹo ở đuôi mắt. Trông cứng văi lồn.


    Nó cười : - Ai nh́n em cũng nói thế anh ạ.


    - Thôi cứ làm đi, tiết kiệm tiền anh hỏi chị xem có chỗ nào phẫu thuật che mờ sẹo nhờ chị chở đi làm. Chứ con gái mà có sẹo trên mặt nh́n kinh lắm.
    Nó hớn hở:


    - Xoá được hả anh...Vậy để em kiếm tiền rồi đi làm. À mà vụ tai nạn của em giờ trên đó giải quyết chưa xong. Em làm ở đây hơn tháng rồi em về giải quyết nốt. Xong em lại xuống.


    Tôi trả lời :


    - Rồi cứ làm đi, bao giờ về th́ báo anh trước mấy ngày anh chuẩn bị tiền nong trả cho mày.


    Cái Linh làm được hai tuần mà chưa bao giờ bật pḥng. Ban ngày th́ ít khi khách chọn nó, nhưng nhà nghỉ gọi nó lại nhiều. V́ nó đi khách cũng như cái Dung, khách đi chưa khi nào phải phàn nàn. Thế nên các nhà nghỉ gọi nó một lần cảm thấy ok th́ lần sau họ lại gọi tiếp. Mà đi các nhà nghỉ th́ thường đi xe máy đi xa, cho mấy đứa khó tính đi mất công mà đôi khi lại không được việc. Lư do v́ thế mà Linh với Dung hay được gọi. Đơn giản v́ chúng nó chiều khách. Toàn bọn học ở nhạc viện khoa kèn, trống th́ bảo sao nhạc nào chúng nó chẳng nhảy được. Giá mà nó xinh hơn một chút nữa th́ nhà tôi có hai con gà đẻ trứng vàng.....Cơ mà thôi thế cũng tạm rồi...!!!!

  16. #16
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 16: "CÂU NÓI KHÓ GIẢI THÍCH"

    Việc mấy đứa nhân viên là người Dân Tộc th́ đa phần chỉ trong các quán là biết với nhau thôi. Nhưng tôi cũng đă dặn đi dặn lại chúng nó :


    - Trước mặt khách các em đừng nói tiếng dân tộc. Không có ư ǵ nhưng nhiều người họ sợ. Chuyện bùa ngải trên đó dưới này người ta kinh lắm. Hạn chế nói tiếng dân tộc đi mấy đứa.


    Lúc dặn th́ đứa nào cũng vâng ạ , dạ thưa. Nhưng lơ là đi tí thôi là lại xọng tiếng như căi nhau. Mà tiếng của tụi nó phát âm to với kéo dài hơn tiếng Kinh. Nhiều lúc đêm đóng cửa quán nghỉ ngơi, lúc đó nghe tụi nó nói chuyện mà tôi ung hết cả sủ. Nhà có mấy người mà 3-4 thứ tiếng , nói không ai hiểu ai nói ǵ, cứ như cái chợ họp ban đêm ấy. Những khổ không cấm được , cấm lúc đi làm, lúc tiếp khách thôi. Chứ lúc nghỉ cũng phải để chúng nó nói chứ.


    Chị tôi cũng nói qua về vấn đề nói tiếng dân tộc này rồi , ngày trước có hôm bà ấy đang ngủ trưa. Mấy đứa này cứ nói chuyện ầm ầm , bà ấy không ngủ được mới chửi nhặng lên :


    - Địt mẹ chúng mày có để ai ngủ không , nói nó nhỏ thôi....!!


    Vừa dứt mồm th́ cái Hoa nói tiếng dân tộc cái ǵ không biết. Bà này mới điên lên , vùng dậy :


    - Địt mẹ con kia, tao nói vậy mày dùng tiếng dân tộc chửi tao phải không. Mày ra đây xem nào....


    Cái Hoa đi ra bị bà ấy chửi cho một chập :


    - Đừng tưởng chúng mày nói ǵ mà tao không biết. Tao làm cái này bao năm nay, gặp biết bao nhiêu đứa như chúng mày rồi. Tao nghe cũng hiểu đấy...Đừng trêu tao , đến lúc lại khổ..!!


    Mà chắc có lẽ bà ấy nghe câu được câu chăng nên đoán ṃ , rơi vào trường hợp đấy th́ ai chẳng nghĩ chúng nó chửi ḿnh. Cay hơn ớt v́ bất đồng ngôn ngữ , quán tôi lối sống khá thoải mái nên không cấm chuyện nói tiếng dân tộc, chứ ở Hải Pḥng, Bắc Ninh , Nam Định đa số chủ người ta cấm tuyệt nhân viên không được nói tiếng dân tộc, chỉ giao tiếp bằng tiếng Kinh. Như bọn cái Trang cái Hương trước chẳng bảo tôi :


    - Bọn em ngày trước đi làm chủ không cho nói tiếng dân tộc đâu. Cứ nói là bị phạt 500k. Bà ấy bảo chỉ có chửi người khác hoặc bàn kế hoạch trốn th́ chúng mày mới không nói tiếng Kinh.


    Mà đúng thật, đang nói chuyện b́nh thường tự nhiên đổi sang tiếng khác th́ chỉ có một là nói xấu, hai là có ǵ mờ ám, che giấu.....Nhưng nhà tôi chỉ đặc hai đứa Yên Bái là hay sổ tiếng dân tộc, c̣n mấy đứa kia th́ trước mặt khách không bao giờ nó nói, nhất là cái Dung với cái Linh. Không những không nói mà hai đứa nó c̣n nói giọng Bắc nghe chuẩn cơ . Mặc dù cũng là Nghệ An nhưng hai chị em cái Trang - Linh phát âm tiếng Kinh đă khác nhau rồi. C̣n cái Dung tôi chưa nghe thấy nó nói tiếng dân tộc bao giờ , nhắc đến th́ nó bảo :


    - Nói làm ǵ hả anh. Khách biết người dân tộc họ khinh cho đấy.


    C̣n hai bà Hoa - Mỹ ở Yên Bái th́ hở ra là nói, không những nói mà c̣n sợ như nói không ai nghe thấy. Mỗi lần hai đứa chúng nó nói chuyện với nhau là um cả nhà lên, xong cười như ma làm . Nhiều lúc thấy bọn này vô duyên văi cả đái. Nhắc nhiều th́ lại khó chịu , không nhắc th́ nó cứ thế. Cho đến một hôm , có hai khách vào nhà , một già một trẻ , cũng say sưa rồi. Vừa vào quán hai ông khách đă giở giọng lè nhè :


    - Nhà c̣n đứa nào không..!?? Cho hai đứa.


    Tuy biết là bọn vô văn hoá nhưng vẫn phải tiếp. Tôi đi ra đón :


    - C̣n 4 người anh ạ...Hai anh đi cô nào...!??


    Hai bố bước qua tôi không trả lời ngồi phịch xuống ghế :


    - Cho cốc nước ...!??


    Tôi phẩy tay cho cái Dung lấy hai cốc nước. Tôi hỏi lại :


    - Thế hai anh đi em nào...!???


    Giờ hai bố mới mở mồm :


    - Từ đă...Đi đâu mà vội..Xem hàng họ thế nào đă chứ.


    Cái Hoa nói với cái Mỹ cái ǵ đó bằng tiếng Thái . Thằng già vểnh tai hóng nhưng không hiểu ǵ. Bố ấy mới vênh mặt lên hỏi :


    - Thế bọn em là dân tộc ǵ....???


    Mấy đứa nhân viên không nói ǵ , tôi thấy t́nh h́nh không ổn nên cướp lời :


    - Dân tộc hay không dân tộc không quan trọng anh ạ. Hai anh đi chơi th́ chọn lấy hai em. Quan tâm mấy cái đấy làm ǵ hả anh.!?


    Thằng trẻ quay ra lừ tôi :


    - Thế hỏi tí không được à...!??


    - Hỏi để làm ǵ hả anh...Anh đi địt nhau hay anh đi điều tra dân số. Dân tộc hay không th́ cũng là người một lồn hai vú chứ có vấn đề ǵ mà hỏi. Anh không thích đi ở đây th́ mời anh đi chỗ khác. - Bố mày nhịn chúng mày năy giờ.


    Nghe thấy giọng tôi nói hơi to, hai thằng đầu chó cũng bực , thằng già tiếp :


    - Bọn tao là bạn của anh này , anh nọ . Hôm nay đi chơi mày làm ǵ mà nói to thế.


    Nói ra th́ anh này, anh nọ tôi cũng biết , cũng toàn số má cả. Hạ giọng tôi nói :


    - Thế bây giờ hai anh đi hay không..??? C̣n đi chơi th́ lịch sự vui vẻ. Em cũng rót nước mời hai anh uống rồi. Các bác không thích nhân viên quán em th́ hai bác đi quán khác...Đỡ mất ḷng.


    Hai thằng mặt lồn vẫn cù nhầy ngồi lại , thằng già cứ lân la vào ngồi cạnh cái Trang sờ đùi . Cái Trang thấy vậy th́ lại ngồi xích ra. Cả đám nhân viên nhăn nhó tỏ vẻ không thích. Tôi mới tiến lại kéo tay thằng già ra :


    - Quán em không phải chỗ đùa. Đi quán khác chơi đi anh ơi.


    Đuổi 5 lần 7 lượt thằng già mới nhấc đít lên , thằng trẻ th́ đi sau. Ra đến cửa thằng chó già c̣n quay đầu lại quăng cho câu :


    - Địt bố mấy con Dân Tộc ra vẻ.


    Bọn nhân viên vẫn ngồi im có lẽ chúng nó sợ. Tôi th́ đéo thể chịu nổi :


    - Dân Tộc ít ra chúng nó vẫn c̣n có Văn Hoá.


    Thằng trẻ quay lại chỉ mặt tôi :


    - Mày nói cái ǵ...!?? Địt mẹ thằng ranh con này..Mày chửi ai..!!?


    - Bố mày chửi mày luôn đấy...Vào quán nhà tao mà kiểu này á.


    Hai thằng Ngu Lồn đâu biết buổi tối trong nhà ngoài tôi ra lúc nào chẳng có 2-3 thằng nữa lang thang vật vờ quán nước chè vỉa hè đối diện bên đường. Thấy to tiếng , xô xát là chúng nó chạy về ngay. Chứ tôi cũng đâu có Ngu mà một ḿnh nảy số với hai thằng. Thằng mặt lồn túm cổ tôi định đấm th́ tôi đă vớ ngay cái ghế nhựa phang cho nó một cái rơ đanh vào đầu. Bên kia đường 3 thằng nữa chạy về , thằng chó già th́ như hiểu ra sự việc đứng im nh́n thằng em bị đánh như một con chó đập thịt. Bao nhiêu bực tức tôi trút lên người nó hết, vùng vẫy thế nào nó vẫn đạp được tôi một cái khá mạnh vào bụng rồi bỏ chạy.


    Phải nói lúc lâm nguy bản năng Con trong cái thằng Người nó trỗi dậy kinh khủng khiếp. Thằng mặt lồn chạy như kiểu luyện được lăng ba vi bộ mặc dù đầu th́ chảy máu , người ngợm bị đập xây xát. Bọn tôi đuổi theo th́ thấy nó chạy vào một nhà dân không biết là có quen không, vừa chạy nó vừa gọi .


    - Anh Vũ ơi bọn nó đánh em...- Trong khi tôi đéo biết thằng Vũ nó là thằng nào.


    Nó chạy vào trong nhà rồi lẻn qua cửa hậu trốn vào ngơ, lúc đó bọn tôi vẫn đứng trước cửa nhà chờ chủ nhà ra nói chuyện . Nhưng chủ nhà quen thằng mặt lồn này gọi măi một lúc sau mới ra và bảo nó chạy đi rồi. Bực ḿnh không đuổi được nó bọn tôi quay về quán th́ thằng già kia vẫn đứng trước cửa, v́ thằng chó kia cầm ch́a khoá xe chạy mất rồi. Thằng già bây giờ mới nói giọng đạo đức :


    - Anh em gần đây cả có ǵ từ từ nói.


    Nó không mở mồm th́ tôi đỡ bực, địt mẹ nó , nghe cái giọng của nó tôi sôi hết cả máu :


    - Địt mẹ mày, tất cả là do mày. Con chó này.....


    Đánh thằng kia chưa hả được giận, tôi túm cổ áo lôi thằng già vào nhà đánh tiếp. Lúc đó máu điên trong người như không thể kiểm soát được, tôi c̣n lấy cả cái khúc gỗ to đùng dựng trong góc nhà định giơ lên đập nó th́ mọi người can lại. Nh́n nó ḅ trên sàn lấy hai tay che đầu tôi không muốn đánh nữa. Bà chị tôi bước vào quán :


    - Có chuyện ǵ đây..!.!?? Cậu làm sao đấy...!!??


    Thấy bà ấy tôi thả khúc gỗ ra :


    - Thằng này với một thằng nữa đi vào quán. Không đi nhân viên c̣n chửi nhân viên. Nó túm cổ áo định đánh em trước.


    Bà ấy nh́n xung quanh hỏi :


    - Thế thằng kia đâu..!??


    - Nó bị đánh chạy trốn mất rồi . C̣n thằng này với cái xe AirBlade kia thôi. - Tôi trả lời.


    Bà ấy chửi :


    - Địt mẹ, 4 thằng mà để 1 thằng nó chạy.


    Tôi cũng nói luôn :


    - Nó chui vào cái nhà trên kia ḱa, người quen nó. Mà hai thằng này nó bảo quen anh yyy chị ạ. Nhưng điên quá...!!


    Không nói không rằng bà ấy đi tới vả cho thằng già kia hai cái vào mặt. Lần đéo nào đánh người cũng giở bài Vả, bà ấy bảo thằng già kia :


    - Mày gọi điện thoại xem thằng kia ở đâu. Bảo nó quay lại đây.


    Thằng này nó bảo không có số, anh em mới quen. Thằng kia bảo nhà nó gần đây nên dẫn xuống chơi. Bà chị tôi vả nó thêm cái nữa rồi bảo thằng già cút. Thằng già c̣n lăn tăn cái xe , bà ấy bảo :


    - Biến nhanh không tao đập cả xe đấy.


    Chó già quần áo rách tả tơi, tay chân chảy máu đi bộ ra ngoài bắt taxi. Lúc sau th́ có người gọi điện đến, hỏi chị tôi :


    - Hôm nay quán em đánh nhau à, thằng bị đánh là em anh. Năy nó gọi anh nhờ anh xin hộ cái xe. Nó không biết đấy là quán nhà ḿnh.


    Bà chị tôi vẫn căng :


    - Nó vào quán em, chửi nhân viên nhà em. Đánh cả thằng em em . ( Đoạn này th́ điêu v́ tôi mới là người đánh nó, nhưng kệ.)


    Ông anh kia cũng nói luôn :


    - Em nói thế nào, một ḿnh nó vào đó chạy được là may , sao dám đánh người. Thôi chỗ người quen bỏ qua đi. Nó cũng bị đánh rồi coi như hoà...!!


    Nói một lúc nữa th́ hai bên cũng đồng ư hoà giải. Chị tôi bảo mai cho ai xuống lấy xe th́ lấy. Xong xuôi bà ấy quay ra hỏi :


    - Thế làm sao mà nó chửi..!??


    Tôi kể :


    - Nó vào th́ hai đứa kia nói tiếng dân tộc. Xong nó cứ trêu là dân tộc nào, c̣n sờ soạng nhân viên. Bực ḿnh em mới bảo đi quán khác chơi đi anh.nó ra cửa c̣n quay lại chửi "Địt bố mấy con dân tộc." Thằng già kia nó chửi , tức quá mới đánh nhau.


    Chị tôi quay ra chỉ mặt cái Hoa cái Mỹ :


    - Tao nói chúng mày không nghe phải không. Đă bảo giờ làm th́ đừng nói tiếng dân tộc. Khách th́ không phải thằng nào cũng tốt. Nói ra nó biết nó đéo coi ra ǵ..Căi vă rồi lại đánh nhau.


    Quay sang bà ấy mắng cả tôi :


    - Cả cậu nữa, cầm cái khúc kia đánh nó chết ra đấy để đi tù à...!?? Làm cái này không phải cứ nóng giận là hay đâu. Cái ǵ nhịn được th́ phải nhịn. Lỡ sau này đánh phải thằng nó cơ hơn th́ lại phải đến nơi quỳ xin lỗi à...!??


    Bà ấy nói cũng đúng nhưng nghe vẫn ức, dân tộc th́ sao mà không dân tộc th́ sao. Người dân tộc nói chuyện nó c̣n thật gấp vạn lần người xuôi, chúng nó cũng là người chứ phân biệt cái củ lồn. Tự nhiên có người vào nhà bạn chửi bố bạn lên th́ bạn lại chẳng cầm dao băm chết con mẹ nhà nó. Mà cũng điên cái bọn nhân viên cơ , nói th́ đéo nghe. Nói chung lúc đó tôi đéo thèm nghĩ nữa, kệ , nói ǵ nghe nấy. Cái Hoa cái Mỹ bị chửi cứ cúi gằm mặt xuống.


    Hôm đó tôi bị đạp phát cũng khá mạnh , in nguyên nốt dày trên bụng. Cay cú không đánh dập mặt thằng kia khiến tôi cả đêm khó ngủ. Tôi nghĩ lại câu nói của bà chị lúc bà ấy gần về với tôi :


    "Nhắc nhở chúng nó để chúng nó không bị người khác coi thường, nhưng chúng nó lại cứ thích phô ra để người ta khinh. Như thế chúng nó phải chịu."


    Câu này tôi đéo dám nói là bà ấy sai mà không dám bênh bọn nhân viên là đúng. V́ nơi chúng nó đang sống không phải là trên dân tộc. Lẽ ra bọn nó khôn khéo như cái Dung , hay hai đứa Nghệ An kia th́ đă không xảy ra chuyện. Sau bữa đó th́ hai mẹ Yên Bái cũng bớt bớt đi phần nào....C̣n quán tôi từ đợt đó khách khứa cũng vắng đi vài phần, v́ khách người ta đi chơi cũng sợ xảy ra va chạm.


    Cũng phải thôi , họ mất tiền đi chơi, đôi khi lại c̣n bị đánh th́ thằng nào nó chịu...Nhưng lắm thằng cứ có tí rượu vào là Chó Tính nổi dậy chiếm lấy bản chất.

  17. #17
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 17: TRUYỆN MA "KINH DỊ"

    Coi như đây là phần ngoại truyện, tôi là người sống thực tế nhưng lại rất thích nghe truyện ma , chuyện nói về bùa chú, ngải ngủng các kiểu. Nhiều lần nghe chúng nó ngồi nói chuyện về việc làm bùa trên dân tộc là tôi hóng lắm. Dưới xuôi th́ những câu chuyện kể về gái dân tộc bỏ bùa chắc ai cũng đă một lần nghe qua. Nhưng để mà nghe chính dân bản địa kể th́ trừ khi các ông lặn lội lên trển th́ mới được nghe, chứ không cũng toàn nghe người này hóng qua người nọ.


    V́ thế tôi muốn nghe những câu chuyện kinh dị do chính mấy đứa tụi nó kể, không những thế một hai đứa ở nhà tôi c̣n nói từng là nạn nhân của Ma Quỷ. Vào một hôm trời mưa to lắm, mưa được một lúc th́ bị cắt cmn điện , nhà th́ ngoài pḥng tiếp khách có lắp cái bóng tích điện. Cho nên mất điện pḥng khách vẫn sáng. Nhưng ánh sáng nó yếu ớt chứ không được như b́nh thường. Cả lũ kéo nhau ra ngoài pḥng khách ngồi. Tôi mới khơi mào :


    - Kể truyện ma anh nghe đi mấy đứa, hôm nọ anh nghe chuyện bùa ngải của tụi mày hay quá. Kể anh nghe tiếp đi.


    Không thấy đứa nào đáp lời , tôi tiếp :


    - Kể đi , mai thích ăn ǵ anh mua về nấu..!


    Cái Hoa nói :


    - Nhưng sợ lắm anh ạ. Trên em mà nhắc đến ma là nó theo đấy. Kiểu như nhắc nó là nó t́m ḿnh ấy....!!


    Tôi cố gạ gẫm :


    - Trên bọn em nó thế, chứ dưới này không sợ. Dưới này thành phố không có ma đâu.


    Ngập ngừng một lúc chúng nó mới bắt đầu kể. Cái Mỹ bắt đầu trước :


    - Trên em có Ma Cà Rồng đấy anh ạ.


    Văi cả ma cà rỗng, tôi tưởng ma cà rồng là ma tây mà bọn nó hay gọi là Dracula chứ. Trên dân tộc mà cũng có ma cà rồng , nghe vô lư. À mà nhắc lại cái Mỹ với cái Hoa ở Yên Bái nhé. Tôi nghĩ chúng nó trêu ḿnh :


    - Mày đùa anh à. Có thật không đấy.


    - Em nói thật, anh có nghe không...!??


    Chẳng phải nghĩ nhiều, tất nhiên là muốn nghe xem con ma cà rồng trên dân tộc nó như thế nào rồi . Mỹ bắt đầu kể :


    - Ma cà rồng trên em nó như người b́nh thường ḿnh đây này. Nhưng vào buổi đêm nó càng lúc càng đẹp. Càng đêm càng đẹp. Xong nó đi nói chuyện với trai làng, dụ trai làng theo nó. Ai tầm 12h đêm đổ ra mà gặp nó là nó theo về tận nhà luôn. Nh́n nó đẹp như tiên ấy, nên thằng nào cũng mê.


    Tôi hỏi :


    - Thế nó dụ trai nó ăn thịt à..!??


    Cái Hoa tiếp lời :


    - Không , nó làm cho phải theo nó, không bỏ nó được. Bỏ nhà bỏ bố mẹ đi theo nó. Ai mà lôi thằng đó về th́ thằng đó kiểu ǵ cũng chết.


    Ma cà rồng tây th́ hút máu người, không hiểu ma cà rồng trên kia nó ăn cái ǵ :


    - Thế nó có hút máu người không Mỹ...??


    - Không anh ơi, ban ngày th́ nó như người b́nh thường. Ăn cơm như ḿnh đây này, nhưng nó sợ tỏi. Ban đêm th́ nó đi ăn linh tinh. Hồi trước rừng c̣n nhiều thú th́ nó ăn trong rừng. Bây giờ rừng bị chặt nhiều th́ nó ra đồng ăn Ếch, Nhái. Sáng sớm ra đồng mà thấy ếch , nhái nằm ngửa bụng cứng đơ , bốn chân chổng lên trời là đêm qua ma cà rồng đi ăn đấy. Em thấy mấy lần rồi. - Mỹ kể giọng khẳng định.


    Cái Hoa cũng tham gia kể với cái Mỹ, nó nói nó chính là nạn nhân của ma quỷ. Nó kể :


    - Em đây này, hồi mới đẻ con mà con em nó bị ma nhập ớ. Nhà nào mà có con mới sinh bao giờ ma cà rồng nó cũng ḅ dưới sàn nhà. Hôm đó con em mới đẻ được mấy tuần. Chồng em th́ không ở nhà, có mỗi em với mẹ chồng thôi. Em đang bế con mà nh́n xuống sàn có cái bóng lướt qua lướt lại. Nhà toàn phụ nữ nên nó không sợ. Có lúc nó c̣n gơ dưới sàn nhà cộc cộc....Em sợ hết hồn luôn ấy. Cứ phải ngồi sát vào bếp lửa v́ nó sợ lửa. Cả đêm em không dám ngủ luôn. V́ sợ nó bắt mất con.


    Tôi hơi chột , hỏi tiếp :


    - Thế không cách nào đuổi nó đi à...??


    Cái Hoa tiếp tục :


    - Nhà có đàn ông nó mới sợ, chồng em thằng chó ấy đợt đấy nó đi đâu mấy ngày. Không ở nhà nên ngày nào cũng thấy ma cà rồng . Một hôm gần sáng lửa bị yếu. Tự nhiên con em nó khóc ầm lên , dỗ măi không nín, đến sáng tóc nó cứ bạc bạc đi. Nh́n sợ cực kỳ , mẹ em lúc đó chạy đến bảo nó bị ma nhập rồi. Mẹ chồng em mới đi lấy phân lợn hoà với nước ǵ ấy xong bôi lên trán con em. Tự nhiên con em nó lè lưỡi ra dài ngoằng , đỏ ḷm luôn. Em đang bế mà c̣n giật ḿnh suưt th́ quăng con đi. Măi một lúc sau nó mới trở lại b́nh thường. Sau hôm đấy em về nhà mẹ đẻ ngủ luôn. Con được mấy tháng em mới về lại nhà chồng.


    Địt mẹ nó , đến đọan đứa trẻ lè lưỡi thấy sợ thật, thêm nữa bên ngoài th́ mưa to, gió hắt qua cửa lại càng run. Nổi hết da gà, da vịt. Cái Hoa tiếp :


    - Ai đang ngồi b́nh thường như ḿnh thế này mà tự nhiên có con đom đóm bay vào mũi th́ người ấy là ma cà rồng. Mà nếu là ma cà rồng nó cho ḿnh đồ ăn là ḿnh cũng bị nó ám, cứ lang thang , thơ thẩn bờ ao , góc ruộng cả tuần không về nhà. Đến lúc tỉnh c̣n không biết ḿnh đi đâu làm ǵ.


    Măi vẫn đéo có điện , bóng tích điện th́ bắt đầu nhập nhèm , chớp lên chớp xuống. Cái Mai gia nhập hội kể truyện đêm khuya :


    - Trên em th́ có Ma Rừng , ai vào rừng mà cầm đồ sống như thịt, cá nhất là trứng th́ nó đáp đá đuổi đi. Giữa rừng rơ ràng là không có ai nhưng cứ quay đi là lại có đá, cành cây ném vào người. Xong cứ có cảm giác đằng sau có người đi theo ḿnh. Quay lại th́ không thấy ai. Cho nên bọn em vào rừng kiếm củi lúc nào cũng đi xin thầy ở làng người ta cho cái bùa. Mà nhất định cấm không được mang đồ sống với trứng. Có lần nó nhập vào người ở bản đến nói chuyện với thầy , nó bảo chúng mày bây giờ phá rừng nhiều nó không c̣n chỗ đi lại nên ai vào rừng nó cũng phá. Làng em phải giết hai con trâu đực để làm lễ tế đấy.


    Tôi nghĩ bụng : Ờ, con ma này tốt. Phá rừng th́ nó ám cho là đúng rồi. Nhưng sao bọn lâm tặc vẫn sống nhăn răng nhỉ...!??


    Yên Bái với Hà Giang đều có những câu chuyện ma của riêng ḿnh. Cái Linh Nghệ An cũng không chịu kém phần :


    - Ở quê em th́ không có ma cà rồng, nhưng trên em người chết rừng nhiều lắm, nghe người già kể th́ toàn lính bộ đội chết từ thời ngày xưa. Toàn chết rừng , chết suối. Cứ vào đêm giao thừa trong rừng toàn tiếng khóc, nghe như ở ngay cạnh ḿnh có người khóc, mở cửa ra th́ tiếng khóc nó vang xa từ tận rừng vô. Họ cứ khóc như thế cả đêm, trẻ con tầm đó không ngủ được, toàn phải lấy bông hay giẻ bịt tai trẻ con lại không th́ hôm sau ốm.


    Tôi ṭ ṃ muốn nghe về chuyện làm bùa trên đó . Mấy đứa nó cũng kể :


    - Bùa th́ không phải ai cũng làm được anh ạ. Thầy làm bùa th́ có thầy tốt thầy xấu. Thầy tốt th́ chuyên làm lễ giải bùa , trừ ma cho mọi người trong làng, c̣n thầy xấu th́ người ta toàn hại người thôi. Nhà nào mà giàu có hơn nó là nó làm bùa cho trâu ḅ chết hết . Nhà em này , em đi làm có tiền mua hai con dê cho bố mẹ nhưng không dám nuôi ở nhà, toàn mang vào rừng thả với trông trong đó. Để nó biết nó hại chết. - Cái Hoa nói.


    Theo như lời bọn nó kể th́ chỉ cần mang ảnh với họ tên đến gặp là thầy làm bùa yểm được luôn. Lúc đó người bị làm bùa sẽ đau ốm liên miên, không giải nhanh th́ bị điên . Mà giải bùa th́ chỉ có gặp người yểm mới giải được. C̣n bùa yêu th́ cũng tương tự như thế nhưng cần có thêm lọn tóc, bị yểm bùa yêu th́ cứ yêu sống , yêu chết người kia. Không ai can ngăn được , cái bùa yêu này tôi nghe nhiều rồi. Giật ḿnh tôi mới hỏi nhỏ chúng nó :


    - Có đứa nào ở đây làm bùa không đấy.


    Cả bọn lắc đầu, cái Linh xua tay nói :


    - Làm bùa không có hậu đâu anh ơi, sau này nó ám vào người hết. Chỉ được lúc c̣n duyên thôi. Đến lúc hết duyên sống khổ sở lắm, mặt mũi lúc đấy già với xấu đi nhanh cực. Bọn nào mà dùng bùa sau này nh́n mặt mũi phát hiện ra ngay. Em không dại...!!


    Đang nghe truyện chăm chú con Trang tự nhiên vỗ vai cái Linh xong oà một cái rơ to . Cả lũ giật ḿnh, cái Linh đang ngồi ghế mà suưt rơi xuống đất. Linh cay cú quay ra xổ tiếng dân tộc mà tôi đoán là chửi cái Trang. Cái Trang thấy doạ được chị th́ cười như vớ được vàng. Bố con ngộ phá game mà đm nó lúc nó hét tôi cũng giật thót người. Tôi hỏi tiếp :


    - Thế bùa "Mắt Rắn" là bùa ǵ...!!??


    Cái này th́ không thấy đứa nào kể , cái Dung cũng chẳng nói ǵ..Chắc động chạm đến nhau nên chúng nó cũng chẳng muốn nói. Mà thôi cái bùa này tôi cũng nghe qua loa cũng hiểu công dụng của nó như thế nào rồi. Tôi không hỏi thêm nữa, bọn nào cũng kể c̣n mỗi Dung là chưa kể truyện ǵ :


    - Thế quê Dung không có ma quỷ ǵ à...!?


    Cái Dung nó ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :


    - Không anh ạ, trên em không ma quỷ ǵ nhưng biến thái nhiều lắm, hiếp dâm trẻ con liên tục. Mà công an họ chẳng làm ǵ đâu, nó làm với bao người măi sau này công an mới bắt. Mà có một thằng thanh niên sinh năm 92 đi địt trâu. Con trâu hai hôm sau chết, thằng đó biến thái không chịu được luôn ấy. Đến giờ vẫn không ai lấy.


    Nghe đến quả địt chết trâu cả nhà cười như điên dại , truyện của cái Dung nó khắm hơn nước mắm. Tự nhiên nó chốt quả truyện làm bao nhiêu nỗi sợ lúc năy bay biến hết. Tôi vừa cười sằng sặc vừa nói :


    - Địt mẹ, đến trâu nó địt c̣n chết th́ bố ai dám lấy nó. Về nhà nó địt cho lại không thấy ngày mai luôn nớ... - Tôi cố giả giọng dân tộc trêu nó.


    Cái Dung làm quả kết thợ điện cũng sợ hết hồn, quạt quay , điện sáng . Cả nhà ồ lên :


    - Ô có điện rồi, may thế không hôm nay nóng chết.


    Câu chuyện địt chết trâu vẫn c̣n được nhai lại cho đến mấy ngày sau. Cái Dung bị trêu cho lần nào cũng đỏ cả mặt..........

  18. #18
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 18: "T̀NH CẢM KHÔNG PHẢI ĐỂ ĐỐT..."ĐỐT VÍA" THÔI."

    Trưa hôm sau ngủ dậy tôi vẫn thấy buồn cười câu chuyện "Một Nện Chết Trâu" của cái Dung. Hôm qua mưa gió khách khứa chẳng có , đang mong hôm nay t́nh h́nh hàng họ sẽ khá khẩm hơn. Nhưng phải nói dạo gần đây khách đi chơi kém hơn hẳn. Chắc tại gần dịp cuối năm , ai cũng dành tiền chuẩn bị cho Tết nhất . Mấy hôm trước nói chuyện với bà chị th́ bà ấy cũng nói :


    - Cuối năm lúc nào cũng vậy, mưa gió mà khách không đi chơi mấy đâu. Cuối năm thường đói.


    Theo lẽ tự nhiên là thế, cuối năm ai cũng phải dồn tiền. Nợ cũ phải trả , rồi bao nhiêu cái phải lo trong dịp Tết. Vào ḿnh ḿnh cũng thế, tiền đâu mà đi măi. Ăn cơm trưa xong , phải đến 2h chiều mới có hai ông bán đồ tranh treo tường, tượng gỗ , lục b́nh...đi hai xe máy cồng kềnh dựng trước cửa. Ông nào cũng cao to đen hôi , vào lại c̣n trả giá , kỳ kèo 250k một phát. Chưa mở hàng đă gặp ngay khách ám, không cho đi th́ mất dông, mà cho đi th́ thấy nó cứ rẻ mạt thế nào . Ai đời đi chơi mà mặc cả như mớ rau, lạng thịt.


    Chép miệng, tặc lưỡi tôi cũng gọi hai đứa là cái Linh với cái Hoa dậy đi. Hai bố này đúng hăm của các loại hăm, đă trả giá xong lại c̣n chắc nép không muốn đưa tiền trước. Bực ḿnh tôi mới bảo :


    - Em lạy hai anh đấy, anh mở hàng nhà em mà kỳ kèo từng hào một. Giờ lại c̣n không muốn đưa tiền trước. Không tiền th́ không đi nhé.


    Nói đến thế mà hai ông vẫn c̣n nh́ nhằng :


    - Xe bọn anh c̣n để đây, bao nhiêu đồ kia. Sợ không có tiền trả à.


    Tôi thấy hơi buồn cười, v́ tôi đâu có sợ mấy ông này bùng tiền. Rắn mặt vào quán c̣n chẳng dám địt bùng nữa là hai ông :


    - Thôi em xin bác, xe bác lắm đồ thế này cũng chẳng đi vào nhà nghỉ được. Để đây thằng em c̣n trông xe không thu phí nữa chứ báu bở ǵ. Thôi 500k bác đưa em rồi hai em ấy dẫn sang nhà nghỉ.


    Không c̣n cách nào mỗi ông rút ví ra 250k đưa cho tôi. Tôi bảo hai đứa kia :


    - Hai đứa dẫn khách sang nhà nghỉ nhanh nhanh cho anh cái.


    Đúng là mấy thành phần bựa, vừa thấy gái một cái đă tay th́ quàng cổ, tay th́ sờ mông rồi. Nhưng để hai đứa này nó đi cũng không đáng lo mấy , toàn hàng một đập ăn quan. Nghĩ yên tâm tôi vào pḥng bật máy tính lên t́m nốt tập One Piece đang xem dở được hẳn 2'. Xem hết tập phim hoạt h́nh hơn 40' mà chưa thấy đứa nào về. Tôi mới nhắn tin cho cái Linh :


    - Xong chưa em ơi, hết giờ th́ về thôi.


    Đang nhắn th́ cái Dung đi về , theo sau là một ông. Tôi đi ra bảo khách :


    - Anh ngồi đây chơi đợi bạn. Chắc cũng sắp xong rồi. Hai bác đi lâu quá.


    Mẹ sư, nhắn măi mà không thấy cái Linh nhắn lại. Tôi mới lấy điện thoại gọi th́ nó bảo :


    - Bây giờ mới xong anh ơi , khách này dai lắm.


    Đúng là mấy bố này xài hao mà hỏng hết cả hàng họ con nhà người ta. Mấy phút sau cái Linh về. Bố kia vẫn cởi trần trùng trục , áo vắt ngang vai đi khệnh khạng kiểu như vừa được sung sướng lắm. Bái bai hai ông thần tôi mới đánh dấu cho Linh một vé. Xong tôi hỏi Linh :


    - Em đi lâu thế, phải ke giờ mà về chứ. Khách nó đi hai tiếng chưa ra em cũng cứ ở đấy à.


    Linh nói :


    - Em cứ nghĩ đi bao giờ ra mới xong....Ông này đi lâu đau hết cả người. Em cố măi đấy anh ạ..!!


    - Sau chú ư giờ em ạ, đi lâu thế khổ. Gần hết giờ th́ bảo khách đi nhanh lên c̣n về. - Tôi nói với Linh.


    Mà tôi cũng thắc mắc sao mấy lần tôi nhắn tin cái Linh chưa lần nào nhắn lại :


    - À mà anh nhắn cho mày bao lần, không thấy mày nhắn lại. Gọi th́ lại nghe, máy liệt phím à..!??


    Cái Trang từ trong pḥng tḥ đầu ra phát một câu :


    - Chị Linh không biết chữ đâu anh. Anh nhắn chị ấy không đọc được đâu.


    Tôi ngớ người ra , bảo sao chưa lần nào nó nhắn tin trả lời. Cái Linh cúi mặt kiểu ngại với mọi người nó nói :


    - Ngày trước em không đi học anh ạ. Ở nhà c̣n đi làm đồng, rồi đi rừng , chăm em cho bố mẹ nữa. Mà em học cái chữ nó không vào..!!


    Cũng phải thôi , bọn nhà tôi đứa nào học được đến lớp 7 là cao lắm rồi. Nhiều lúc chúng nó viết c̣n sai bét ra. Đọc th́ hiểu nhưng câu từ th́ loạn x́ ngầu. Thấy cái Linh không muốn mọi người nhắc đến khuyết điểm của ḿnh tôi cũng không hỏi ǵ thêm.


    Từ lúc đó đến 9h tối không một mống khách nào vào nhà. Cả nhà ngồi nh́n nhau mà đau cả diều , cái Dung tầm đó mới được một vé, bọn c̣n lại trừ cái Linh th́ chưa ai mở hàng. Ngồi chúng nó thi nhau rên , vẫn là Dung ma ma với bài ca bất hủ. Nghe năo hết cả ḷng non lẫn ruột già. Đúng lúc đó th́ có khách đi 3 người, khách vào chọn ai th́ đi thôi chứ tôi cũng chẳng xếp những đứa chưa đi vé nào . Tại cả nhà đều ít như nhau mà. Ba thằng này cũng kén , nhà 6 đứa mà vẫn hỏi :


    - Có tưng đây người thôi à, c̣n ai khác không em...!?? Điều cho anh mấy người nữa..!!


    Đùa chứ ngày lồn ǵ hăm từ sáng cho đến tối. Chưa bao giờ có kiểu khách nhà th́ đông nhân viên mà vẫn c̣n đ̣i thêm để chọn. Bảo nhà c̣n 2-3 đứa không đủ hay ít quá không ưng th́ c̣n đi mượn người. Đây đầy đủ cả , ngồi phơi hàng hết ra với nhau mà vẫn c̣n không chọn được. Tôi nói :


    - 6 em này vừa trẻ vừa xinh nhất cái khu này rồi mà ba anh không chọn được nữa th́ không c̣n ai đâu ạ. Các bác cứ nh́n đi , ưng ai th́ chọn ít phải được 2 người c̣n đâu em mới đón tiếp được.


    Lắm thằng cũng có gu rất lạ nhé, kén thế nhưng lại không chọn đứa xinh , chọn cái Mai đầu tiên, sau đó đến Linh , cuối cùng là cái Mỹ. Cái Trang với cái Dung không được chọn. Quá đen cho đội bán len, thế mới biết : " Đẹp không phải là tất cả."


    Mấy đứa kia đi được một lúc th́ có nhà nghỉ lại gọi cái Hoa đi nốt. Hai bạn xinh gái vẫn ngồi im tại chỗ , ế trương ế phềnh lên. Cái Trang th́ nó không quan tâm lắm, làm được nhiều hay ít với nó không quan trọng. Nó cứ ngồi xem tivi cười khúc khích. Dung th́ ngược lại , nó rên rỉ ỉ ôi. Đùng cái nó đứng phắt dậy, mở tủ lấy giấy báo :


    - Anh cho em mượn cái bật lửa, em đi đốt vía phát. Khách khứa hăm lồn không chịu được luôn ư.


    Nó cầm mấy tờ báo ra sau nhà đốt vía, tôi cũng đi theo xem nó đốt kiểu ǵ. Thấy nó đốt cháy giấy báo thành đám lửa rồi bước qua , mồm niệm thần chú :


    - Vía lành th́ ở vía dữ th́ đi...


    Nó cứ nhẩm nhẩm rồi bước qua bước lại như thế mấy lần. Có phát lửa cháy to mà nó th́ mặc đầm , lịt pẹ nh́n quả đấy thốn văi lồn. Đéo nhịn được cười tôi nói :


    - Đốt không biết có đỏ hơn không mà tao thấy tí th́ cháy lông lồn...ha..ha..ha.


    Phải nói không thể không cười trước pha hơ lồn thần thánh ấy. Mặt nó hằm hằm dí cái bật lửa vào tay tôi , cau có :


    - Kệ em, trả anh này...


    Trong pḥng khách cái Trang ới tôi :


    - Anh ơi nhà có khách này.


    Tôi đi ra th́ thấy hai thanh niên trẻ măng, tóc tai sành điệu, thơm mùi Gucci. Hai thanh niên vào nhà lịch sự lắm :


    - Anh ơi nhà c̣n ai không anh, cho em hai người.


    Vớ khách ngon tôi tiếp luôn :


    - C̣n em ơi, c̣n đúng hai em xinh nhất luôn. Đi không phải nghĩ.


    Thấy mẹ Trang bụm miệng cười là tôi biết mẹ ấy kết nổ đĩa rồi. Hai thanh niên trẻ không mặc cả rút luôn 600k đưa tôi. Mồm hỏi :


    - Thế đi ở đây luôn hả anh...??


    Tôi lắc đầu cười :


    - Không...Có nhà nghỉ pḥng ốc đàng hoàng. Đợi anh bảo hai em ấy dẫn hai đứa sang nhà nghỉ..Xe để đây anh trông cho xong quay lại lấy.


    Hai chú em dạ vâng cười ngượng. Đúng chuẩn thanh niên Việt Nam là nó phải như thế. Chứ như hai bố sáng ngày chắc con đóng cửa quán ngủ sớm quá. Mà công nhận một điều, chiêu "Hơ Lồn" mà dân gian gọi là Đốt Vía có hiệu nghiệm tức th́. Trước giờ thấy mấy bà hàng tôm, hàng cá hay đốt vía đuổi khách sờ hàng không mua. Nay tôi c̣n được chứng kiến cảnh đốt vía để đi Nện nữa. Đúng là trên đời này cái quái ǵ cũng có thể xảy ra được.


    Mà chung quy, buôn cá bán rau hay có như tôi buôn Ghẹ 47 đi nữa th́ tóm lại vẫn là kinh doanh. Đen đủi đốt vía là chuẩn rồi, một lúc sau bộ ba đi trước kia mới lần lượt về. Vào đến cửa cái Mỹ đă giăy nảy lên :


    - Hôm nay đứa nào mở hàng mà khiếp thế. Khách đụ măi không ra, tao phải trốn đây này. 9h mới mở hàng mà hăm kinh lên được.


    Tôi thấy thế nói :


    - Đốt vía, đốt vía đi em...Năy anh thấy cái Dung nó đốt vía là có khách đấy. Mà sáng nay nó với cái Linh mở hàng.


    Con Mỹ kêu lên :


    - Biết ngay cho bà Linh đầu điện ấy đi mở hàng là cả ngày không ra ǵ..!?? Lần nào cũng vậy...!!


    Thấy nó hơi quá lời, lẽ ra tôi định trêu nó tí , nhưng thấy nói kiểu mê tín mà hạ thấp người khác thế tôi không muốn đùa nữa. Tôi hắng giọng nói :


    - Khách khứa dạo này nó vắng, phải cố chứ. Không ai muốn như thế đâu. Tuần trước có hôm cái Linh mở hàng mọi người ai cũng được hơn chục vé đấy thôi.


    Nói đoạn tôi giở sổ ra cho nó xem , tôi nói tiếp :


    - Tao biết tụi mày không ưa ǵ nhau , nhưng đừng lấy cớ đổ vạ như thế tội nó. Khách không đi chơi th́ hoa hậu mở hàng cũng thế thôi. Nói ra mồm như thế ở cùng nhà sao tiện.


    Cái Mỹ thấy sai nên ngồi xuống ghế :


    - Vâng , em xin lỗi.


    Bên ngoài có tiếng xe máy đi lên vỉa hè, lại 3 khách. Tôi đi ra :


    - Mấy anh vào chơi...Nhà c̣n vừa xinh đủ 3 cô. Đi luôn anh nhé..!!


    Khách gật đầu, rút tiền đưa luôn. Nh́n hơi đứng tuổi nhưng ăn mặc lịch sự. Ba đứa vừa về lại đi làm tiếp . Đi tầm 30' th́ chúng nó về quán, mỗi đứa khoe khách bo mỗi người 500k. Tôi thấy thế nh́n cái Mỹ một cái, cái Mỹ quay mặt đi không dám nh́n tôi. Chắc nó đă hiểu điều tôi nói vừa năy là đúng.....Đến tầm 2h sáng th́ mỗi đứa cũng được 6-7 vé . Không nhiều nhưng bù lại hôm nay có đứa được bo đến cả triệu, đứa ít nhất cũng được 400k.


    Tôi bảo chúng nó quét nhà, đóng cửa quán, xếp bàn ghế ngay ngắn lại rồi chuẩn bị đi ngủ....Chúng nó làm xong th́ thấy hí hoáy gọi nhau đi ăn đêm . Tôi nghe rơ tiếng cái Mỹ :


    - Chị Linh ơi đi ăn đêm đi, em đăi.....


    Nó ngó vào pḥng tôi, bố tiên sư tôi vừa thay cái quần, mặc mỗi sịp :


    - Anh ăn ǵ không em mua cho..!!??


    Tôi vội quay đi mồm chửi :


    - Đm con điên này, mày không biết gơ cửa à...Tao không ăn...Tí đi hết lối sau về...!!


    Chúng nó cười phá lên rồi biến ra quán ăn.....Đm đúng cái lũ mất dạy....Nghĩ thế nhưng hôm nay cũng khá là Vui..!!

  19. #19
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 19: "NH̀N MẶT BẮT H̀NH DONG"

    Đă làm nghề th́ bất kể nghề ǵ , ai sau một thời gian cũng đều có cái gọi là Kinh Nghiệm. Làm Gái cũng vậy, nhưng kinh nghiệm mà các em ấy tích luỹ được sau từng ấy năm đi làm đó chính là : Nh́n Người Đoán Hàng.


    Cái này th́ tôi lúc đầu cũng không biết ǵ đâu, tại đôi lần có khách vào là chúng nó lại nh́n nhau , chỉ chỏ rồi cười khúc khích. Nhiều lúc thế tôi toàn phải quát :


    - Mấy cái đứa vô duyên này, khách vào chỉ chỉ cái ǵ...Bọn mày làm sao đấy.


    Lắm ông khách khái tính thấy thế, cứ nghĩ bọn nó trêu , nói xấu thế là giận dỗi không đi nữa. Khách đi tôi mới hỏi :


    - Năy bọn mày cười cái ǵ mà cứ khúc khích, vô duyên vl...Ư tứ chút chứ.


    Bọn nó nói :


    - Không có ǵ đâu anh, bọn em trêu nhau thôi. Lần sau em chú ư.


    Vừa nói nó lại vừa cười mới khốn nạn chứ, kệ mẹ chúng nó tôi cũng không hỏi nữa. Tối hôm đó có quán khác gọi điện mượn cái Trang đi hộ nhà người ta một vé. Quán xá cũng gần nhau nên đa phần đi bộ. Cái Trang đi th́ một lúc sau tôi thấy khách chở nó lên nhà nghỉ. Được tầm 3' th́ nó gọi điện về cho tôi :


    - Anh ơi, đổi người...em không đi được. Anh gọi Hoa lên đi.


    Tôi mới quát:


    - Mày lại làm sao, khách say hay chim lại có bi...Đm mày cứ dở chứng tao đập chết...!!!


    Nó bảo :


    - Không...Khách b́nh thường nhưng ông ấy không ưng em..Anh cứ cho cái Hoa lên pḥng 204 bên nhà nghỉ nhé...!!


    Tôi nói :


    - Được rồi..Mày về đi anh bảo nó lên.


    Tôi gọi Hoa bảo lên pḥng 204 bên nhà nghỉ, có khách ở sẵn đấy rồi. Không dám nói là khách cái Trang nhè ra..V́ bọn đi làm này chúng nó sợ nhất kiểu khách đi đứa này không đi được mà đổi đứa sau. V́ bọn nó nghĩ khách hành với khó tính quá. Hay khách đụ dai măi không ra, đổi đứa sau th́ đứa đấy không trầy da cũng tróc vẩy. Cho nên thay người ít khi tôi nói cho đứa đi thay biết . C̣n lên pḥng tất nhiên là nó biết nhưng đỡ hơn là nói ở nhà.


    Cái Hoa đi th́ cái Trang về , vừa vào đến nhà nó đă lu loa lên :


    - Ui mẹ ơi, từ lúc đi làm đến giờ em mới thấy chim một thằng nó to như vậy. Lên pḥng em bảo ông ấy cởi quần , mới cởi đến sịp thôi mà em nh́n giật cả ḿnh. Nó to kinh khủng khiếp , chim lúc đó c̣n chưa cứng nhé, héo héo mà ngoặt hẳn sang một bên....


    Cả nhà cười ầm lên, nó nói tiếp :


    - Kiểu ông ấy cũng ngại em, cứ quay đi. Xong bảo em cởi quần áo ra. Em thấy chim ông ấy sợ không dám cởi quần. Em mới xin ông ấy cho về để em gọi người khác. Thế là em gọi cho anh đấy...Ui quả chim đấy mà cho vào chắc rách chảy cả máu. Hôm qua em đi một thằng Trung Quốc của nó cũng dài , em chảy máu. Nhưng xong nó cho em 500k c̣n đỡ.


    Tôi bảo :


    - Thế mà mày bảo cái Hoa nó đi. Nó chịu sao được. Bố con điên này.


    Con Trang cười tít mắt :


    - Em gọi cái Hoa đi cho nó bị đâm thủng đít...


    Con này khốn nạn văi lồn, ăn không được nhè ra cho người khác....Nhưng cái Hoa đang đi bên kia đường về . Vào nhà tôi hỏi Hoa :


    - Khách không đi hả em..!!!?


    Hoa lắc đầu :


    - Không anh ạ, em lên pḥng th́ khách đi xuống bảo có việc phải về.


    Cái Mỹ cười bảo Hoa :


    - May không đi được đấy, chim thằng đấy nó to như này này ( hai tay nó để trước mặt thể hiện độ khủng của con chim kia ) . Cái Trang nó chạy gió đấy.


    Hoa đáp luôn :


    - Tao cũng không ngu , thằng nào to quá tao cũng chịu . Mà năy tao nh́n ông đấy tao cũng đoán được là hàng ông ấy to. Cái kiểu người dong dỏng cao , mà gầy gầy nhưng dầy ḿnh th́ Chim to lắm. To quá tao cũng về.


    Bọn kia nhao nhao hưởng ứng luôn :


    - Đúng đấy, những thằng kiểu đấy chim to lắm. Đi nó về phải đau mấy hôm. Tao trước đi một thằng to quá mà nhét vào được có một nửa. Đến lúc gần ra nó ấn mạnh quá tao chảy cả máu. Kiểu nó đâm sâu quá không chịu được. - Cái Mỹ nói.


    Tôi mới hỏi :


    - Thế nh́n như nào biết to hay bé..!???


    Dung kinh nghiệm chia sẻ :


    - Những thằng béo , bụng phệ th́ phải 80% chim nhỏ. Bọn đấy không ăn thua , lên pḥng xóc cho tí là hét toáng lên " Đeo bao , đeo bao nhanh ". Lắm thằng em vừa đeo cho cái bao đă bắn tứ tung. Nghĩ khổ vừa sờ được tí vú , chưa kịp làm ǵ đă mất tiền.


    Linh cũng nói :


    - Em thà đi thằng nào đeo bi c̣n hơn đi mấy thằng hàng khủng. Bi em c̣n chịu được chứ vừa to vừa dài nó chọc cho có mà rách lồn. Bọn đấy nó mà chơi hàng vào th́ trâu ḅ c̣n chết.


    Đm, lại nhắc tới trâu tôi lại nhớ đến quả truyện kinh dị. Chắc thằng địt chết trâu trên quê cái Dung chim phải to bằng củ sắn. Nghe chúng nó nói mà quắn cả ruột , bỗng con Trang quay ra nh́n tôi bằng ánh mắt khốn nạn :


    - Anh gầy gầy , cao cao nhưng mỏng người chắc "Nhỏ" .


    Động chạm tự ái của đàn ông , tôi bực quá nhưng đéo sao được v́ của ḿnh cũng éo được to như mấy thằng mà bọn nó tả năy giờ. Nhưng chẳng lẽ tụt quần ra chứng minh à :


    - Nhỏ hay to kệ mẹ tao...Mày có thích thử không...Bố con chạy gió.


    Nó cười phá lên, chưa dừng lại cái Hoa tiếp :


    - Không , theo kinh nghiệm th́ tao thấy anh cũng được...Mà đỏ mặt ḱa. - Vl nó chỉ tay về tôi.


    Tổ sư cái lũ này càng ở lâu càng quen chúng nó càng bựa. Nó trêu cho tôi nóng hết cả mặt, nhưng cũng thấy buồn cười. Rôm rả , inh ỏi một lúc th́ nhà nghỉ gọi một lúc 5 đứa. Tôi bảo cái Dung ở nhà v́ hôm đấy nó làm được nhiều, c̣n 5 đứa kia đèo nhau bằng 2 xe máy đi làm. Câu chuyện lúc năy thoáng nghe qua th́ thấy buồn cười. Nhưng ngồi ngẫm lại một lúc th́ thấy tụi nó thật sự đau đớn khi phải làm cái nghề này .


    Như cái Trang đấy gặp thằng Trung Quốc nó đi đến chảy cả máu , nhưng rồi nó cho 500k lại hớn hở vui vẻ như không có chuyện ǵ. Tất nhiên là đi làm v́ đồng tiền nhưng vẫn có điều ǵ đó nó hơi đáng tiếc. Bản thân tôi nghĩ thế thôi, chứ tụi nó c̣n quá trẻ con để mà nghĩ sâu xa như vậy. Bằng chứng là tụi nó kể ra những chuyện đó như một cuộc đối thoại b́nh thường . Đặt vào bản thân chúng ta sao có thể mang những chuyện như thế ra mà chia sẻ được.


    Không phải kể ra những mảnh đời hoàn cảnh éo le , khó khăn là tôi muốn mọi người tỏ ra thương cảm với cái nghề của chúng nó. Đơn giản v́ khi các bạn đi chơi Gái cũng chẳng mấy khi chúng nó có thời gian để mà tâm sự hay kể khổ cho các bạn đâu. Cái này là do tôi chứng kiến, tôi cảm nhận và tôi biết nên tôi viết ra cho mọi người hiểu. Chứ tôi không muốn xin sự thương hại. Nhà tụi nó trên dân tộc c̣n nhà lá , nhà tre , nhà đất....Mỗi gia đ́nh đẻ ít cũng phải 3 con..Lớn được một tí th́ đă phải lấy chồng rồi lại đẻ. Nhiều bạn có thể nói :


    " Con gái con đứa có sức khoẻ sao không đi làm công nhân , làm này làm nọ."


    Nếu nó có tŕnh độ học vấn như bạn để nói được ra điều ấy th́ nó đă không đi làm "Pḥ". Nếu mà nó chỉ nuôi một cái mồm của nó th́ nó cũng không đi làm "Pḥ". Tôi không nói tất cả những ai làm nghề này đều là v́ Gia Đ́nh. Nhưng những đứa tôi biết th́ chắc chắn nó v́ gia đ́nh. Chính bản thân tôi tháng nào cũng phải ra ngân hàng hoặc đợi đến 11-12h đêm ra đường bắt xe gửi Tiền về cho gia đ́nh chúng nó.


    Nh́n gương mặt tụi nó sáng hôm sau dậy sớm gọi điện về cho bố mẹ :


    - Bố (mẹ) nhận được tiền chưa ạ..!?? Con tháng sau mới về....


    Sau đó là những câu nói bằng tiếng dân tộc mà tôi đoán gia đ́nh đang động viên nó. Hoặc những khi ăn cơm có điện thoại nhưng cái Mỹ không dám nghe v́ đó là số của mẹ nó . Đang ăn dở nó bỏ bát cơm vào pḥng ngồi khóc . Hỏi ra th́ biết bố nó uống rượu say đánh mẹ nó, bắt mẹ nó gọi điện cho nó gửi tiền về mặc dù mới gửi 20tr cách đây 2 tuần. Nó lấy đâu ra , nó thương mẹ nó bị đánh , nó khóc.


    Tại sao tôi dám khẳng định v́ tôi là người cầm tiền của bọn nó. Là người đi gửi tiền cho chúng nó . Khi viết cái giấy gửi tiền tôi mới biết tên chúng nó không đẹp , không dễ nghe nhưng b́nh thường tôi vẫn hay gọi. Những cái tên Dân Tộc mà khi tôi viết ra nhân viên giao dịch c̣n ph́ cười. Tôi không hiểu họ cười cái ǵ..!??? Bọn nó cũng sợ tôi cười quay sang nh́n tôi , tôi chỉ bảo :


    - Tên cũng chỉ là cách gọi , quan trọng là sống thế nào thôi. Xă hội không thiếu những cái tên Mỹ Miều nhưng làm toàn điều Ngu Xuẩn.


    Anh giao dịch nghe thấy thế tắt hẳn nụ cười trên môi. Anh chăm chú vào công việc của ḿnh hơn. Và tôi thấy lẽ ra anh nên làm như thế từ đầu. Không những phải làm việc trong bóng tối, ánh đèn mờ. Mà ngay cả cái tên chúng cũng phải che giấu đi. Đă đủ thấy nó Mạt Hạng chưa. Nhưng chúng nó phải làm thế v́ nó vẫn c̣n ḷng Tự Trọng.


    Bọn nó vẫn mơ ước kiếm đủ tiền , làm cái này cái nọ. Có đứa ước mơ xây cho bố mẹ một cái nhà gạch , có đứa muốn về bản mở một quán bán hàng khô, hay có đứa kiếm đủ tiền rồi về lấy chồng.....Mỗi đứa một ước mơ và bọn nó thấy vui khi chảy một tí máu, đau một hai ngày nhưng người ta lại cho cả một số tiền mà có khi ở quê cả tháng nó không kiếm được..........


    Mọi người có thể khinh rẻ bọn nó như nào nhưng với tôi : Đó Vẫn Là Đồng Tiền Xương Máu......!!!

  20. #20
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 20: "ANH ẤY SẼ CƯỚI EM..."

    Cuối tháng 11 năm 2016 là lúc bắt đầu những chuỗi ngày không mấy suôn sẻ từ công việc đến con người. T́nh h́nh làm ăn ngày càng kém, nhân viên cũng rục rịch chuẩn bị đ̣i về quê ăn Tết. Mọi năm quán đông người th́ tầm cuối năm đứa nào muốn về th́ cứ về lần lượt. Hẹn ngày nào xuống th́ đúng đến ngày đó xuống, như thế để giảm tải nhân viên v́ t́nh trạng vắng khách thường kéo dài qua Tết. Một phần cũng là sắp xếp làm sao vài đứa về th́ vẫn c̣n mấy đứa ở lại làm chống cháy. Tiếp đó là thời gian quay lại nó sẽ gối lên nhau không một lúc ồ ạt xuống cũng chẳng giải quyết được ǵ.


    Nhưng năm nay th́ chỉ c̣n 5 đứa, cái Linh tháng trước mới về v́ trên bản gọi về để giải quyết nốt vụ tai nạn , nguyên nhân khiến đuôi mắt trái của nó có một vết sẹo dài , mà hôm qua nó mới gọi điện phải tháng 1 năm sau nó mới xuống được. Tôi với bà chị bàn nhau hỏi xem đứa nào muốn về trước th́ nói để thu xếp thời gian. Nhưng thực ḷng không muốn để bọn nó về, v́ về cách tết c̣n hơn tháng như này bọn nó rất dễ đi làm chỗ khác. Mà nếu chỗ khác đông khách hơn th́ đảm bảo tụi nó sẽ không quay lại..Bà chị tôi tính kéo dài thời gian ra hai tuần nữa mới cho về. Nhưng tôi th́ nghĩ khác :


    - Cuối năm t́nh h́nh ế chung rồi, em gọi điện xuống Đồ Sơn, cũng như ở Nam Định bọn nó cũng bảo vắng lắm..Không có khách đâu. Giờ cứ hỏi nếu đứa nào muốn về th́ thanh toán cho nó về. Đi đâu cũng chẳng bằng nhà ḿnh. Chứ giờ tiền nong cứ níu kéo chúng nó sẽ thay đổi suy nghĩ....!!


    Chị tôi suy nghĩ một lúc rồi nói :


    - Thế để 2 đứa về trước..Đứa nào ở lại cày cuối năm tăng tiền vé lên trả thêm cho chúng nó.


    Hai chị em quyết định như thế , tối hôm đó ăn cơm xong th́ cả nhà ngồi lại họp. Tôi bắt đầu nói :


    - Thế cuối năm có đứa nào về ăn Tết sớm không...!?? Bảo anh trước một tuần anh chuẩn bị nhé. Mà mấy đứa cũng phải thông cảm là nhà ḿnh giờ ít người nên cho hai đứa về trước. Cách Tết 2 tuần th́ đứa nào muốn về th́ về..!!


    Tôi nói xong th́ cái Mỹ nói luôn :


    - Em không về đâu , về nhà tầm này khổ lắm....Em đang tính ăn Tết ở đây anh có cho không..!??


    Tôi cười bảo :


    - Mày ở đây đến bao giờ cũng được. Năm nay anh với chị về qua nhà 2 hôm là cũng ra ngay thôi.


    Cái Mỹ mà ở lại th́ cái Hoa chắc chắn cũng ở lại rồi...C̣n Mai , Dung , Trang th́ đang phân vân chưa thấy nói ǵ. Tôi tiếp :


    - Nhớ là về phải báo trước 1 tuần hoặc vài ngày đấy. Đùng cái bảo về là không được đâu.


    Cái Dung bây giờ mới nói :


    - Vậy anh cho em về nhé...Em về sớm chuẩn bị Tết rồi chăm con luôn. Hai đứa con lâu lắm em cũng không nói chuyện với chúng nó.


    Nghĩ bụng cái Dung mà về th́ hơi tiếc, v́ nó là đứa làm được nhất nhà . Khách quen nhiều, mà nhà nghỉ hay gọi. Nó mà về th́ coi như mất đi một khoản lớn. Nhưng thôi đă nói th́ không được ép. Tôi bảo :


    - Uh vậy , đợi tầm 4 hôm nữa rồi về. Thế về bao giờ xuống...!?


    - Em về Tết xong em xuống luôn, c̣n phải kiếm tiền chứ...


    Cuối cùng chỉ mỗi cái Dung là đ̣i về. Trang cũng ở lại , cái Trang th́ lười làm nhưng chính v́ cái lười ấy nên nó nghĩ thà ở đây ăn uống có người nuôi c̣n hơn về nhà đi cày. Vậy là chốt lại cuối năm quán tôi vẫn có 4 người làm. Vậy là quá ổn so với những quán khác, bằng chứng là tháng gần tết cả khu chẳng mấy ai có nhân viên , suốt ngày đến quán tôi mượn người. Bốn đứa nhà tôi thế mà lại kiếm ăn , lắm hôm đi nhiều chúng nó kêu mệt tôi c̣n không cho những quán khác mượn nữa. Giá vé đợt tháng cuối cả khu thống nhất tăng lên 350k/vé. Tăng lên như thế nhưng trả nhân viên bao nhiêu th́ là chuyện riêng của mỗi quán. Như chị em tôi tính từ lúc đầu tăng giá th́ trả thêm cho nhân viên để chúng nó ở lại cố gắng cày cuốc. Tháng cuối đó nhân viên được 200k mỗi một lần đi khách. Hôm thông báo tăng tiền chúng nó ồ lên sung sướng :


    - Uây gần gấp đôi ngày b́nh thường, đi một được hai. Sướng thế......


    Đứa th́ ngồi tính nếu một ngày đi 15 vé th́ được bao nhiêu tiền. Nhưng chúng nó đều chung suy nghĩ là vui mừng, nh́n đứa nào cũng hớn hở. Nhưng tôi thêm điều kiện :


    - Tiền tăng th́ thái độ đi làm cũng phải thay đổi. Không phải tự nhiên mà thu được thêm tiền của thiên hạ đâu. Nếu tháng cuối này đứa nào đi làm mà về bị mắng vốn th́ đừng trách. Trả thêm cho bọn em để kiếm tiền về nhà th́ các em cũng phải làm ăn cho đàng hoàng. Nhớ như vậy.


    Bọn nó gật đầu đồng ư, v́ nó hiểu tiền của chúng nó được tăng lên gần gấp đôi th́ chúng nó phải chiều khách, phải ngoan , và phải khôn khéo hơn. Lương cao th́ luôn đi đôi với trách nhiệm, quy luật là thế rồi. Không ai trả bạn 10tr một tháng chỉ để bạn đến ngồi chơi xơi nước cả. Bắt đầu được một tuần th́ xảy ra chuyện , sáng hôm thứ 2 cái Mỹ kêu đau bụng , mà phải nói dạo gần đây nó hơi xanh xao. Tôi th́ không phải đàn bà nên cũng chỉ biết nhắc :


    - Ăn uống nhiều vào, mà đóng quán là ngủ luôn đi. Dạo này đông khách phải giữ sức khoẻ..Ngày nào anh cung mua hoa quả chúng mày nhớ ăn đấy...!!


    Nhắc là nhớ cho nó có câu , chứ bọn nó ăn đến không c̣n vỏ . Sáng hôm đó tôi thấy nó đi từ nhà vệ sinh ra , tay cầm cái ǵ như cái nắp chai màu trắng , trên đó cắm một cái que....Nó mua que thử thai về thử. Tôi mới giật tay nó lại hỏi . Làm sao mà phải thử, mày cho khách đi trần à. Nó định giấu nhưng không kịp , tôi bảo :


    - Đưa đây anh xem...Mày ngu như chó ấy...!


    Cái đm nó wifi hai vạch căng đét , không một chút mờ...Tôi đứng h́nh v́ không biết phải giải quyết trường hợp này như nào. Gọi điện cho bà chị th́ không bắt máy, chắc bà ấy c̣n ngủ. Tôi mới nhắn tin :


    - Chị ơi, cái Mỹ có thai rồi. Vừa thử hai vạch này. Lát chị xuống xem thế nào, cái này em chịu.


    Tôi mới gọi cái Mỹ vào pḥng riêng nói chuyện :


    - Mày cho thằng nào đi trần rồi xuất vào trong à..!?? Mày làm thế này là hại bao nhiêu người rồi...


    Nó nh́n tôi nói :


    - Không phải thằng nào đâu anh. Anh Tùng c̣i đấy....Em chỉ đi trần với anh ấy thôi.


    Tôi nghe c̣n không tin vào tai mặc dù cái tên Tùng c̣i tôi chẳng lạ ǵ. Tôi hỏi lại :


    - Tùng c̣i mà hay xuống đây, quen chị đấy á...!!!? Hay thằng khách nào tên Tùng...??


    Nó nói :


    - Vâng anh Tùng quen với chị hay vào nhà ḿnh ấy....!!


    Hỏi thế thôi chứ tôi biết chắc ai rồi, v́ chính tôi chở cái Mỹ đến nhà nghỉ cho bố kia mà. Nhưng lần đầu đó cũng cách đây 2 tháng rồi..Chẳng là lần đó mấy anh em đi uống rượu , say sưa ông ấy muốn t́m gái nên bảo tôi điều cho một đứa. Hôm đó tôi cho cái Mỹ đi, nhưng có một lần th́ chắc đéo ǵ đă dính. Tôi mới hỏi tiếp :


    - Đi có mỗi lần anh chở mày đi phải không..!?


    Nó lắc đầu :


    - Không anh ạ, tuần nào cũng đi 2-3 lần. Mỗi lần em đều bảo là khách quen ở nhà nghỉ. Em đi rồi mang tiền về cho anh đấy.


    Văi lồn rồi, hoá ra là thế , nhưng tôi vẫn c̣n lư do bác bỏ :


    - Nhưng tháng trước mày vẫn bảo có kinh không làm được xin đi chơi cơ mà.


    Nó cúi mặt nói nhi nhí :


    - Em bị chậm hơn tháng nay rồi, hôm đó em cũng không bị nhưng bảo bị để đi chơi với anh Tùng. Anh ấy với em đi Hà Nội 2 hôm. Với kinh của em cũng không đều , có lần 2-3 tháng mới có một lần. Nhưng cho xuất vào nhiều nên hôm qua em mới mua que để sáng nay thử...


    Tôi hỏi nó :


    - Thế bây giờ mày tính sao..!??


    Nó trả lời :


    - Anh ấy bảo yêu em thật , anh ấy nói sẽ cưới em....


    Ngu , quá ngu rồi..Tùng c̣i th́ tôi không lạ, em chơi với bà chị tôi hơn tôi 4 tuổi. Cũng thuộc dạng dân xă hội. Nhưng tính ông này không phải dạng trăng hoa , mà sống khá t́nh nghĩa, v́ anh em. Nhà th́ cũng có điều kiện , bản thân ông ấy cũng tự làm kiếm tiền chứ không phụ thuộc bố mẹ. Tôi tin ông ấy không lừa cái Mỹ , nhưng tôi đéo thể hiểu ông ấy nghĩ ǵ mà đi thề thốt với đứa nhân viên là ông ấy sẽ cưới nó :


    - Thôi , đợi chị xuống rồi xem thế nào....Cái này anh cũng không biết phải làm sao.


    Trưa đó ăn cơm xong bà chị tôi mới xuống . Bà ấy gọi cái Mỹ vào pḥng nói chuyện :


    - Chị nghe anh kể em có thai à...Mà có thật của thằng Tùng không..!?


    Cái Mỹ thấy chị tôi th́ sợ , nhưng nó vẫn chắc chắn :


    - Chắc chắn của anh ấy chị ạ..Chỉ đi với anh ấy là em đi trần với cho xuất vào trong thôi.


    Bà chị tôi thay đổi sắc mặt nói giọng như đe doạ :


    - Cái này không đùa được đâu , mày mà nói ǵ sai th́ mày biết hậu quả rồi đấy.


    Nói xong bà ấy bảo nó ra ngoài , đồng thời gọi điện cho Tùng c̣i xuống quán nói chuyện . Lát sau ông kia đi xuống , hai người nói chuyện ǵ riêng trong pḥng tôi cũng không biết . Lúc ông Tùng đi ra cửa c̣n nói :


    - Em yêu nó thật, em sẽ về nói chuyện với bố mẹ em. Chị đừng có lôi nó đi phá....


    Nói xong ông ấy phóng xe đi về, cả nhà không khí u ám . Ngày hôm đó không cho cái Mỹ đi làm. Bà chị tôi ở quán cả ngày , chiều tối hôm đó có số điện thoại gọi đến, mà bà chị tôi bảo đó số của mẹ ông Tùng. Nghe nói chuyện th́ mẹ ông Tùng cấm không cho con ḿnh lấy cái Mỹ , bà ấy nói :


    - Nó làm cave , làm sao mà con thằng Tùng được. Bọn nó chỉ giỏi đặt bẫy lừa con bác đấy. Mày bảo nó phá đi , mà đừng gặp thằng Tùng nữa. Toàn chỗ gia đ́nh quen biết , cháu làm ǵ đừng để mọi người không nh́n được mặt nhau.


    Chưa biết sự thật là thế nào nhưng nghe những lời đó th́ tôi biết không bao giờ nhà ông Tùng chấp nhận cái Mỹ. Gia đ́nh nhà họ như thế sao có thể cho con ḿnh lấy "Pḥ". Nhưng giờ không giải quyết nhanh th́ không được , càng để lâu th́ cái Mỹ càng khổ.


    Đến sáng hôm sau th́ bà chị tôi đưa nó đi viện khám. Cái thai đă được gần hai tháng , về nhà thấy cái Mỹ khóc. Hỏi th́ nó bảo trên đường về chị cứ chửi nó suốt. Chị bảo bố mẹ anh Tùng không cho cưới , xong người ta c̣n bảo chị đuổi em đi không cho ở đây nữa. Giờ mà đuổi em đi th́ em biết đi đâu , c̣n cái thai nữa. Trưa hôm đó điện thoại chị tôi réo liên tục, gia đ́nh nhà kia gây sức ép . Ông Tùng th́ cũng căi nhau với bố mẹ, nhưng cuối cùng giữa chọn bố mẹ hay đứa nhân viên th́ ông ấy không c̣n sự lựa chọn. Trong điện thoại gia đ́nh nhà kia chửi cái Mỹ thậm tệ, c̣n doạ cho người đến đánh. Bà chị tôi cũng để cái Mỹ nghe cuộc nói chuyện đó. Xong xuôi bà ấy gọi Mỹ vào pḥng :


    - Giờ một là em phá, hai là em phải tự chịu mà vác cái bụng về quê. Cái này chị không chịu trách nhiệm. Chúng mày yêu đương xong bây giờ tao ở giữa , tao không giải quyết được. Mà mày nghĩ ǵ lại đi tin lời nó...Kể cả nó có yêu mày thật th́ làm sao bố mẹ nó chấp nhận. Mày không bao giờ sống được ở cái đất này.


    Cái Mỹ khóc nấc lên , giọng nó ngắt quăng :


    - Vậy ...mai chị ....cho em đi phá...


    Bà chị tôi nh́n nó ngao ngán , lắc đầu một cái bà ấy nói :


    - Mai chị bảo người đánh xe xuống chở mày đi phá. Mà phá xong xuống nhà nghỉ Quỳnh Chi nằm. Ở đó có người quen chị, tao sẽ bảo nó chăm sóc cho. Đừng về quán.


    Măi đến đầu giờ chiều hôm sau tôi mới thấy có người xuống đón cái Mỹ đi phá thai. Sau đó đến 7h tối xe mới chở nó về quán. Cửa vừa mở ra tôi thấy mặt mũi nó hốc hác , môi th́ tím đen lại. Định d́u nó xuống th́ bà chị trong nhà quát ầm lên :


    - Tao đă bảo đi xuống nhà nghỉ cơ mà, sao lại c̣n về đây. Cậu bảo taxi chở nó xuống Quỳnh Chi. Cần ǵ tí gọi điện về bảo người mang xuống.


    Nghe thấy thế cái Mỹ giật ḿnh thụt vào trong. Tôi th́ cũng cáu không hiểu chuyện ǵ mà bà ấy đuổi như đuổi tà như thế. Cái Mỹ đi tôi mới vào nhà hỏi :


    - Sao không để nó vào lấy đồ...Mà nh́n mặt nó kinh lắm.


    Bà ấy nói giọng lớn tiếng :


    - Cậu th́ biết cái ǵ..Quán xá là nơi làm ăn..Người chửa đẻ phá thai đỗ ngay trước cửa quán th́ không tật này cũng bệnh nọ. Có phải tao đuổi nó đi đâu, bảo nó xuống nhà nghỉ dưới kia có pḥng ốc đàng hoàng, ăn uống có người chăm...Đm đă nói như thế rồi mà vẫn thượng xe về đến đây.


    Tôi th́ không mê tín, kiêng cữ nhưng tôi biết những người làm ăn họ rất kỵ vấn đề vía vủng. Tôi cũng chẳng nói ǵ nữa, lúc sau cái Mỹ gọi về cho cái Hoa lấy quần áo, sạc điện thoại với đồ dùng cá nhân. Cái Hoa lấy xong th́ đi xe máy xuống nhà nghỉ đưa cho bạn. Cái Mỹ phải ở đó 5 ngày sau mới được về nhà , chuyện ăn uống của nó có người chăm lo cẩn thận. Ngày nào cái Hoa cũng mang đồ xuống thăm , tôi cũng không được đi v́ bà chị cấm.


    Hôm nó về nh́n vẫn c̣n hơi yếu, da dẻ với mặt mũi vẫn hơi tái. Hôm đó tôi đi chợ mua nào là Tim , Gan , Thịt Ḅ về nấu cho nó ăn. Nghỉ tiếp 3 ngày sau th́ nó lại xin đi làm. Nhưng sau đợt đó nó ít nói , ít cười hơn hẳn. Tuy đă phá thai nhưng gia đ́nh ông Tùng vẫn muốn đuổi cái Mỹ đi để tránh con trai ḿnh đi t́m cái Mỹ. Khốn khổ khốn nạn cho cái Mỹ vừa mất con vừa mất tiền. Số tiền đưa nó đi phá thai bà chị tôi trừ vào tiền nó làm c̣n gửi lại. Vậy là công cốc , làm ǵ có cái kết ngôn t́nh như trong truyện cổ tích. Nhưng tôi nói th́ chúng nó lại không nghe. T́nh yêu chỉ đến khi bạn không phải là "Pḥ" , bạn có thể có t́nh yêu khi không ai biết bạn đă hoặc đang đi làm Gái. C̣n khi bạn vẫn gắn cái mác "Pḥ" th́ đừng mơ đến thứ t́nh cảm xa xỉ đó .


    Cái Mỹ đêm nào cũng khóc, tôi nghĩ nó yêu Tùng c̣i thật , nó tin rằng lời hứa sẽ cưới nó cũng là thật....Nhưng nó quên một điều nó đang làm cái Nghề mà xă hội coi thường, khinh miệt. Nó mất trắng, mất con, mất người yêu và mất cả cái ḷng tự trọng c̣n sót lại. Mọi người trong nhà người th́ hiểu, cảm thông nhưng có người th́ nói nó cố t́nh úp sọt ông kia nhưng không ngờ bị bể kèo...Nó nghe được những lời đó, để rồi tết c̣n hơn tuần nữa mới đến nhưng nó gặp tôi nói :


    - Anh ơi , ngày kia cho em về nhé. Em về đợt này không xuống đây nữa đâu.


    Tôi nghe mà lặng cả người, tôi hỏi :


    - Chị đuổi em đi à...!??


    Tôi hỏi vậy v́ trước đó bà chị cũng tính cho cái Mỹ làm đến lúc về. Sau không cần nó xuống nữa, dù ǵ th́ bà ấy với gia đ́nh kia vẫn là chỗ thân tín , nhà kia th́ muốn con Mỹ cút đi cho khuất mắt . Bà chị tôi cũng không muốn dính dáng đến đứa đă từng phá thai. Mỹ nói :


    - Không anh ạ, em tự về thôi. Em không làm ở đây được nữa.


    Tôi vỗ vai nó :


    - Để anh gọi điện qua cho chị. Mai anh cộng xem em c̣n bao nhiêu tiền.


    Nó vâng dạ rồi lầm lũi đi vào pḥng, tôi gọi cho bà chị. Nghe tôi nói xong h́nh như bà ấy c̣n thấy vui , nói một lúc bà ấy bảo :


    - Cậu xem sổ cộng tiền rồi cho nó thêm ba triệu. Chị không xuống quán đâu.


    Tôi không trả lời tắt luôn máy , cầm điện thoại trên tay tôi lắc đầu : Rẻ Quá....


    Hôm cái Mỹ về tôi thanh toán của nó c̣n được 8tr. Tôi nói tiền đi phá thai chị trừ , xong tôi đưa thêm nó cái phong b́ bên trong có 5tr :


    - Cái này là của chị cho em...Chị bảo nếu sau này muốn xuống làm th́ lại xuống. Nhưng đúng thật tạm thời em không nên ở đây...!!!


    Nó không khóc, hoặc nó cố không cho phép bản thân ḿnh khóc. Nó hít một hơi dài rồi cười với tôi :


    - Em xin nhé, anh chào chị giúp em.


    Nói xong nó quay vào nhà chào mọi người, nó nói chuyện với cái Hoa bằng tiếng dân tộc. Xong xuôi nó chạy ra vỗ vai tôi :


    - Đi thôi anh ơi, cho em ra bến xe...


    Sau đó cái Mỹ không quay lại chỗ tôi làm nữa....C̣n Tùng c̣i th́ cũng đau khổ dằn vặt một thời gian. Trong một lần có việc đến quán karaoke tôi gặp ông ấy khoác vai một em, lại gần tôi chào :


    - Người yêu anh đấy à...!?? Không giới thiệu cho anh em ǵ cả.


    Tùng c̣i nh́n tôi găi đầu rồi nói :


    - Yêu đương ǵ đâu, bạn thôi......Mà chú đi đâu đấy.


    Tôi cười :


    - Em đi đón mấy đứa "Nhân Viên" về. Sớm cho chúng nó đi hát với khách. Giờ đi đón về. Anh đi chơi vui vẻ nhé.


    Bọn cái Linh, cái Trang, cái Hoa đi ra gặp , lúc về chúng nó hỏi tôi :


    - Người yêu cái Mỹ đó phải không anh...!? Sao cái Mỹ nó Ngu thế nhỉ..!?


    Tôi trả lời :


    - Ừ ngu...T́nh yêu th́ không sai nhưng mang thai là Dại...Mà tụi mày nên lấy đó làm bài học.


    Cả lũ chúng nó nghe thấy câu nói vần vần th́ cười khen hay..Nhưng đâu hiểu tôi đang muốn nói ǵ.........

  21. #21
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 21: "EM KHÔNG ĂN ĐƯỢC TÔM C̉N VỎ"

    Rồi th́ Tết cũng đến...Cái Hoa với cái Mai là hai đứa ở lại làm đến qua Tết mới về. Cái Trang th́ đă về trước tết 5 ngày. Quán c̣n hai người , đêm giao thừa có 5 thanh niên đi chơi , tầm đó là 10h kém. Chẳng đâu c̣n nhân viên cả , sót lại nhà tôi mỗi hai đứa . 5 người mà đi 2 th́ tôi cũng hơi ái ngại. Tôi nói :


    - Giờ c̣n có hai nhân viên thôi , anh em ai đi th́ đi chứ cũng không c̣n người.


    Một thằng trong đám đó nói :


    - Bọn em thay nhau đi được không anh..!??


    Hơi hoảng hồn trước câu nói này , v́ trước giờ bạn bè kéo nhau đi chơi cũng nhiều nhưng tôi chưa gặp trường hợp "Ăn Lại" cùng lúc như thế này. Nghĩa là cái cảnh hai ba thằng cùng thích một em th́ không thiếu. Nhưng lúc nào cũng có thằng nhường cho bạn đi đứa thích đó. Xong phải hôm sau hoặc mấy hôm sau mới quay lại đi em mà thằng bạn hôm trước đi. Cũng phải thôi , bạn vừa đi xong mà ḿnh đi sau nói ǵ th́ nói nó vẫn dơ.


    Nhưng đây th́ 5 thằng quả quyết thay nhau đi. Tôi quay sang nh́n Mai với Hoa hỏi :


    - Thế hai đứa có đi được kiểu đấy không..!!?


    Mai trả lời luôn :


    - Không vấn đề anh ạ, miễn đừng 5 ông vào cùng lúc là được. Một người một em đi tốt.


    Tôi quay lại nói với 5 thanh niên kia :


    - Mỗi người một pḥng, từng người đi một. Tí anh dẫn sang bên nhà nghỉ có ghế ngồi đợi đàng hoàng. Mấy chú thanh toán tiền luôn cho anh . 350k một vé.


    Tụi kia gật đầu đồng ư luôn, tôi bảo nhân viên cùng đám thanh niên đi sang nhà nghỉ. Thấy có khách ông chủ nhà nghỉ mừng như vớ được vàng. Phải thôi tết tư, hôm nay c̣n là giao thừa , đéo ai nó chui vào nhà nghỉ. Vừa thấy tôi ông ấy nói :


    - Hôm nay vẫn làm hả cháu, từ sáng giờ chưa có pḥng nào đây này.


    Tôi chào rồi nói :


    - Có khách th́ vẫn làm chú ạ. Sáng cũng được mấy pḥng từ nhà nghỉ khác gọi. Mà cho cháu 5 pḥng. Có 5 thanh niên đây..


    Ông ấy nh́n liếc qua rồi thắc mắc :


    - Thế nhân viên có hai thôi à..!??


    - Vầng, chú để mấy em ấy ngồi đợi . Đi thay nhau. Cũng đồng ư đợi cả rồi. - Tôi trả lời.


    Đoạn quay sang bảo ai đi trước th́ đi đi. Hai thằng nh́n trẻ nhất đi trước, c̣n ba thằng vừa ngồi xem Táo Quân vừa đợi. Tôi nói :


    - Thế nhé, tiền nong pḥng phè thanh toán hết rồi. Mấy chú ở đây đợi xong th́ đi. Anh về nhà chuẩn bị ít đồ tí c̣n có người xuống làm lễ.


    Mấy thanh niên gật đầu :


    - Vâng , anh cứ về đi.


    Ông chủ nhà nghỉ nói thêm :


    - Mà tụi mày đi nhanh xong trước 12h nhé. Tao c̣n cúng vái .


    Tôi đi về chuẩn bị hoa quả, thịt lợn, vàng tiền mà tối bà chị cho người mang xuống bảo để đêm làm lễ. Chuẩn bị xong xuôi th́ cũng đă 11h30 . Chưa thấy đứa nào về, cũng chẳng có ǵ làm tôi chạy sang nhà nghỉ th́ vẫn thấy ba thằng đang ngồi nhưng chỉ có một thằng lúc tôi c̣n ở đây là chưa đi. Không biết nó đi chưa, đm giờ mà chưa đi th́ tí lại quá 12h th́ bỏ mẹ. Tôi vào hỏi :


    - Thế ba đứa đi xong chưa..!!?


    Tụi nó quay lại nói :


    - Xong rồi anh ạ, c̣n hai thằng kia lâu thế. Sắp Giao Thừa rồi.


    Tầm 15' sau th́ cái Mai đi xuống. Cái Mai đi hai vé c̣n cái Hoa đi 3 vé. Bảo sao Hoa chưa thấy xuống....11h50 vẫn chưa thấy thằng cuối cùng xuống. Bạn nó th́ gọi điện :


    - Nhanh mày ơi, sắp 12h rồi....Mẹ đi lâu thế.


    Giọng thằng kia trong điện thoại :


    - Đây ...Đang mặc quần áo rồi...!


    Tẹo sau th́ hai đứa nó chạy tư trên tầng xuống. Đồng hồ chỉ đúng 11h55, ông chủ nhà nghỉ đồ đạc lễ bái sắp hết ra rồi chỉ chờ khách đi xong là đuổi :


    - Nhanh nhanh dắt xe ra để tao c̣n cúng....Mẹ sư tí th́ muộn.


    Tôi với cái Hoa cũng chạy vội về nhà, bà thầy cúng đang thắp nhang chuẩn bị khấn rồi. Mặc cho bà ấy đọc thần chú, tôi gọi cái Mai với cái Hoa ra pḥng khách ăn bánh kẹo với nói chuyện. Tôi lấy hết số tiền ngày hôm nay làm được ra nói :


    - Hôm nay làm được bao nhiêu th́ anh trừ tiền pḥng đi. C̣n lại cho chúng mày tất. Anh không lấy đồng nào....Coi như lộc đầu năm .


    Đồng thời tôi rút trong túi ra 4 cái ĺ x́, đưa mỗi đứa 2 cái và nói :


    - Một cái của chị một cái của anh. Tao nghèo chỉ ĺ x́ mỗi đứa 100k thôi. C̣n chị th́ là 200k.


    Chúng nó tíu tít cảm ơn , rồi mở he hé ra ngó vào..Cái Mai bảo :


    - Em với cái Hoa bàn nhau ở đây đến mùng 8 tết mới về. Nghĩa là bọn em ở đây một tuần nữa.


    Tôi nh́n chúng nó rồi nói :


    - Uh hai đứa cứ ở đây trông nhà cho anh với chị. Ngày mai anh với chị cũng về qua nhà. Bọn em ở đây có khách th́ làm không th́ lấy xe mà đi loăng quăng. Anh về phải hai ngày đấy.


    Cái Hoa tiếp lời :


    - Thôi bọn em không đi đâu, ở nhà nằm xem phim ăn bánh kẹo là sướng rồi.


    - Ừ th́ tuỳ bọn mày...Mà đợt này về xem có ai th́ dắt xuống đây làm cho anh. Anh không để chúng mày thiệt.


    Hai đứa nó suy nghĩ rồi nói :


    - Vâng, để em về em hỏi xem có ai đi làm không..!??


    Bà thầy cúng làm lễ xong gọi ới vào nhà :


    - Xong rồi đấy, chờ nhang tàn rồi dọn đồ vào trong nhé...Bà đi về có tí việc..!!!


    Tôi chạy ra đỡ bà dậy rồi đưa bà 200k :


    - Chị cháu bảo gửi tiền bà...!!


    Bà cầm lấy tiền rồi nói :


    - Cho bà xin..Thôi mấy đứa ở nhà bà về.


    Thế là qua đêm giao thừa đầy vội vă , khi người ta đi chơi đi xem bắn pháo hoa, th́ bọn nó đang cày cuốc đến những giây phút chuyển giao năm mới. Mà tôi th́ cũng đâu sung sướng ǵ, chúng nó đi làm tôi cũng phải trông, phải canh chừng khách khứa thế nào..Trong đầu tôi nghĩ : Ḿnh cũng khác ǵ tụi nó đâu..Mà cũng đéo ai thương ḿnh . Nên thôi hơi đâu mà nghĩ lắm.


    Một tuần sau th́ cả hai đứa nó về , thời gian đó cũng là khoảng thời gian xả hơi của tôi sau hơn nửa năm làm công việc "Cai Pḥ" này. Tính tôi th́ không thích đi chùa đi chiền, v́ không tín. Nhưng vẫn bị bà chị lôi đi khắp các nơi. Tôi cũng chỉ đi cho có , một nén nhang tôi cũng chẳng thắp. Nói chung là bị chửi nhưng tôi kệ , tôi chỉ đi ngắm cảnh hít cái không khí mà mọi người gọi là Thanh Tịnh cho nó thoải mái. Chứ nh́n cảnh chen chúc , húc cả vào nhau để đặt lễ ngán đến tận cổ.


    Không có nhân viên quán phải đóng cửa mất hai tuần , hôm đó đang ngủ th́ bà chị gọi điện :


    - Cậu xem dọn dẹp lấy một pḥng , chị đang về , nhà có hai đứa mới xuống.


    Tôi bật dậy đi quét dọn pḥng ốc, đồ đạc th́ hầu như bọn kia nó mang về hết. Chỉ c̣n mấy đôi guốc , giày , dép. Tôi thu dọn lại một góc sau đó thay ga , thay gối. Cũng chẳng mất thời gian v́ cuối năm đă tổng vệ sinh sạch sẽ rồi. 30' sau chị tôi xuống quán, dẫn theo hai đứa nhân viên mới. Bà ấy bận nên giao hết lại cho tôi, tôi ra đón rồi chỉ pḥng ở cho hai đứa nó :


    - Hai đứa ở pḥng này, lúc nào có người xuống th́ anh sẽ thu xếp sau. Xắp xếp đồ đạc , quần áo đi rồi anh lát qua pḥng anh nói chuyện.


    Biết chúng nó lần ṃ c̣n lâu mới xong, tôi vào pḥng nằm nghe nhạc. Gần tiếng sau tôi đi ra hỏi :


    - Hai đứa xong chưa vào pḥng anh nói chuyện..??


    Thấy hai đứa nó ngập ngừng, như sợ tôi bảo vào pḥng đóng cửa bắt cởi quần áo ra check hàng vậy. Tôi cười :


    - Vào nói chuyện về công việc với quy định thôi. Chứ chim anh hỏng không làm ăn ǵ được đâu.


    Câu nói đùa ấy phá tan sự nghi kỵ , bọn nó bật cười rồi đi vào . Tôi tiếp :


    - Quán này là của chị lúc năy hai đứa đi cùng. Anh là em trai chị ấy, ở đây kiêm quản lư bọn em luôn. Thế các em quê ở đâu, tên ǵ, bao tuổi....!!???


    Đứa cao hơn trả lời trước :


    - Em tên Phương , em ở Thanh Hoá. Em sinh năm 96 anh ạ..!!


    Tôi nh́n sang đứa thấp hơn bên cạnh , nó cũng trả lời luôn :


    - Em tên Yến , em sinh năm 98 . Quê em ở Lào Cai.


    Tôi hỏi tiếp :


    - Thế hai em sao biết chị mà đến đây..!?


    Cái Yến trả lời :


    - Có người dẫn bọn em ra đây gặp chị anh ạ. Năy bọn em với chị với chủ cũ ngồi ở quán cà phê nói chuyện xong chị mới chở bọn em về đây.


    Trong đầu tôi nghĩ chắc bà chị lại nhờ môi giới ở đâu giới thiệu cho rồi :


    - Thế hai đứa đă biết xuống đây làm ǵ chưa..!? Mà sao khác quê lại đi cùng nhau.


    Hai đứa nó cười bảo :


    - Bọn em biết chứ, cái cô đưa bọn em xuống đây gặp chị là Chủ bọn em ngày trước đó. Trước bọn em làm cùng chỗ cô mà. Chồng cô ấy mới đi tù , mà trên đó không có khách nên cô ấy bảo gửi bọn em xuống dưới này. Cô ấy cũng dặn ḍ cả rồi. Trước bọn em làm trong nhà cô ấy ở Hải Pḥng.


    Gửi cái máu loe ǵ, con mẹ kia mà không hiếp lấy 10 củ trở lên chặt con mẹ nó đầu tôi đi. Biết vậy nhưng tôi không nói việc chúng nó về đây làm là có liên quan đến tiền. Nói ra chúng nó sẽ nghĩ chúng nó bị bán , mà như thế tư tưởng không sợ mới là lạ. Tôi nói :


    - Ừ chắc hai chủ quen nhau nên mượn nhân viên về làm ấy mà. Quán anh trước cũng có mấy đứa nhưng bọn nó về quê ăn tết chưa xuống.


    Nói chuyện một lúc lâu sau th́ chúng nó đă hiểu cách làm ở đây với giá tiền ra sao. Tôi bảo chúng nó đi nghỉ ngơi , chiều nấu cơm ăn sau . Đồng thời tôi cũng nhắn tin cho bà chị :


    - Hai đứa này bao nhiêu tiền thế má.


    Bà chị nhắn lại luôn :


    - 13tr. 5tr một đứa c̣n phải bồi dưỡng tiền xe cho con mẹ kia 3tr. Nhưng đang không có người làm. Mà cái này hai chị em biết thôi. Đừng nói với bọn nó. Cứ như b́nh thường là được. Cậu xem nói khéo tí.


    Tôi nhắn lại :


    - Em biết rồi...


    - À mà cậu nhắn tin với gọi điện cho mấy đứa kia xem chúng nó thế nào, bao giờ xuống. - Bà ấy nhắn.


    Cái này th́ chẳng cần bà ấy nói, từ hôm chúng nó về tôi vẫn theo dơi fb, zalo bọn nó suốt. Cách vài ngày tôi lại nhắn tin hỏi thăm với xem bao giờ chúng nó xuống. Vừa nói chuyện với bà chị xong th́ cái Trang gọi điện :


    - Anh ơi, hai ngày nữa em với chị Linh xuống. Ở nhà tiêu hết tiền rồi.


    Tôi nói qua điện thoại :


    - Ừ nhanh nhanh xuống đi , quán không có người gần tháng nay rồi.


    Cái Trang nói tiếp :


    - Nhưng em chỉ có tiền xe khách thôi , c̣n tiền đi taxi xuống anh cho em nhé.


    Tôi nói luôn :


    - Được , mày cứ xuống đây tiền taxi anh trả. Hơn triệu chứ mấy. Xuống nhanh nhé...!!!


    Nó vâng dạ rồi tắt máy. Tối đó có tôi với hai đứa nhân viên mới ăn cơm. V́ có người nên tôi mở quán bắt đầu làm. Hai đứa mới nhà tôi không được xinh cho lắm , cái Phương th́ hơi đô , mồm hơi vẩu , cao nhưng thô bỏ mẹ. Ngược lại cái Yến th́ bé , người th́ c̣i , nhưng vếu th́ to , mặt th́ cũng không được xinh lắm. Nhưng ít ra c̣n ưa nh́n hơn cái Phương.


    Nói chung cái Phương tôi nh́n không mê được. Bà chị chọn nhân viên như lồn , mà cũng đéo trách được v́ giờ khan hàng lấy đâu ra đ̣i hàng tuyển. Mà đă hàng tuyển th́ nó đi làm chỗ khác giá cao chứ bèo bọt như này làm ǵ...Không những thế cái Phương c̣n tốt nghiệp trường chuyên Vô Duyên mới sợ. Mồm th́ vâu nhưng cười th́ không nh́n thấy tổ quốc đâu. Tối đó nó đi khách , nói thật tôi làm cũng được một thời gian nhưng tôi chưa thấy đứa nào đi khách về mà tay c̣n cầm quả si lít vung vẩy . Thoạt nh́n không biết nó cầm cái ǵ , tôi mới hỏi :


    - Mày cầm cái ǵ thế em...!??


    Nó nh́n tay rồi giơ lên :


    - Năy đi khách xong em quên mặc quần lót , ra khỏi pḥng khách gọi quay lại lấy.


    Nó vừa nói vừa giơ cái quần lót lên cười . Trần đời có một tôi chưa gặp quả vô duyên lever max như này bao giờ. Tôi cũng chẳng nói ǵ thêm. Ăn uống th́ vứt vỏ lung tung , lần nào tôi cũng phải nhắc. Nói chung là nó sống bẩn, xuống làm được hai ngày nhưng quần áo mặc xong lại nhét vào tủ, thay bộ khác xong hôm sau lại lôi ra mặc, tôi thấy thế mới nói :


    - Nhà ḿnh nước nhiều, không phải tiết kiệm đâu. Quần áo thay ra th́ giặt đi em ạ...Để thế định ủ mắm à...!!!


    Nói thế nhưng nó vẫn đéo biết ngại :


    - Em xịt nước hoa là lại thơm hết anh ạ...!!


    Bực quá tôi mới quát :


    - Không phải là thơm , vấn đề ở đây là sạch sẽ. Mày nh́n cái pḥng xem hôm mới xuống như nào, được hai hôm nó có khác ǵ cái chuồng lợn không..!??


    Thấy tôi quát nó không dám mè nheo nữa, tự giác lấy chổi đi quét nhà. Tôi đứng nh́n nó quét nhà , tự dưng nó lục tay xuống gối lôi ra quả áo vú mồm lẩm bẩm :


    - Hôm trước để đây mà quên mất...!!


    Chứng kiến cảnh đấy tôi chỉ c̣n biết nghĩ : Mày bẩn số hai th́ đéo ai dám số một.


    Chiều hôm sau hai chị em Linh với Trang xuống. Vừa xuống nó đă hớn hở chạy vào nhà gọi tôi :


    - Anh ơi ra trả tiền taxi...Em xuống rồi đây.


    Hai ngày sống chung với con cá sấu kia làm tôi nhức cả óc. May mắn hôm nay có con Trang xuống nh́n nó c̣n có sức sống. Tôi đi ra trả tiền taxi cho hai đứa rồi bảo chúng nó tự xách đồ vào nhà. Vừa vào nhà th́ nó gặp cái Phương , chẳng ai chào ai câu nào . Tôi nói :


    - Nhà ḿnh có hai người mới, thôi hai đứa vào nhà đi. Tí ăn cơm....


    Bữa tối đó tôi rang tôm , cái Trang th́ thích ăn tôm nên biết nó xuống tôi mua tôm về rang. Tôi th́ không có thời gian mà bóc vỏ tôm rồi, từ trước giờ vẫn thế. Vào bữa cơm cái Trang lấy tay tự bóc vỏ ăn. Cái Phương thấy thế nói :


    - Em không ăn Tôm này đâu anh ạ, em chỉ ăn tôm bóc lơi thôi.


    Cái định mệnh , gặp ngay "Pḥ" đài các, "Pḥ" lá ngọc cành vàng rồi. Tôi cũng đéo vừa :


    - Em ạ , nhà anh chỉ ăn tôm như này thôi. C̣n muốn bóc lơi th́ em tự lấy tay mà bóc nhé. Với lại anh không chỉ nấu mỗi món tôm, em có thể ăn món khác. Em làm quá , bớt đi không không ở được đây đâu.


    Trang th́ đéo biết ǵ kiểu ngây ngô :


    - Ở nhà em c̣n chẳng có tôm mà ăn này..


    Cái Linh nó nguưt cái Phương một cái rơ dài. Con kia thấy quả mặt sẹo lườm ḿnh th́ cũng câm luôn, im lặng tiếp tục ăn. Càng lúc cái Phương càng cho tôi cái gọi là không có sự thiện cảm. Chở nó đi làm cũng phát ngại lên. Đi đường cái ǵ cũng chỉ chỏ xong cứ cười hô hố như bố nó bị cù . Nói bao lần đâu vẫn đóng đấy , đến mấy nhà nghỉ c̣n chê , họ toàn bảo :


    - Nhân viên nhà em đă xấu c̣n không biết đường che đi. Hôm nọ em lỡ chở lên đây rồi th́ bắt buộc phải đi. Chứ đi xong khách nó chửi chị kinh lên được.


    Tôi cũng chỉ biết nghe rồi bảo lần sau em điều đứa khác. Cái Yến th́ biết điều với khôn khéo hơn , nó nhỏ nhỏ người nhưng được cái mồm nịnh khách . Nh́n nó c̣i mà lắm lúc khách c̣n sợ bé quá không đi được. Tóm lại là bà chị rước về cho tôi hai quả nhân viên bỏ th́ thương mà vương th́ tội. Sau đó là những quả phốt khiến tôi thay đổi suy nghĩ không phải đứa nào làm "Pḥ" cũng v́ hoàn cảnh. Để rồi tôi được chứng kiến cảnh bà chị tôi đánh nhân viên nhà trước mặt khách nó như thế nào.......

  22. #22
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 22: "VỎ QUƯT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN"

    Sau khi hai chị em nhà Linh - Trang xuống khách khứa cũng ngon lành hơn. Nhà có 4 người nó không khí nó khác hẳn. Khách vào có đứa xinh xinh nh́n có cũng thích. Cái Trang xuống đợt này chăm làm hơn , phần v́ nó đă hết tiền, phần v́ nó muốn mua điện thoại mới. Nó ước mơ mua được con Oppo F1s mà Sơn Tùng quảng cáo trên tivi suốt ngày ấy. Cứ chiếu đến thím Tùng ATM là nó khen lấy khen để , nó là một Sky Chính Hiệu con heo Vàng.


    Cái Linh th́ không thích nó mua sắm linh tinh , nó muốn cái Trang dành tiền gửi về cho bố mẹ . Nó nói :


    - Mi không định gửi tiền cho bố mẹ à..Mẹ bảo tháng sau mỗi đứa cho mẹ 5tr đó.


    Cái Trang mặt cau lại , nó không muốn gửi tiền về. Nó muốn làm bao nhiêu nó tiêu bấy nhiêu. Từ đợt cái Linh xuống làm nó phải gửi về nhiều hơn , nó vằng lại :


    - Em mua điện thoại xong em mới gửi...Suốt ngày tiền..!!


    Thấy hai chị em nó căi nhau tôi mới hỏi chúng nó có chuyện ǵ. Cái Trang tŕnh bày là muốn mua điện thoại mới nhưng chưa có tiền , tôi hỏi :


    - Thế cái Oppo ấy bao nhiêu..!??


    Nó trả lời :


    - Phải 7-8tr anh ạ, mà em chưa có tiền.


    Tôi nói luôn :


    - Mày cứ làm 2 ngày nữa đi , thiếu bao nhiêu anh cho vay. A chở mày đi mua....Sau làm được th́ trừ nợ.


    Nó hớn lên sướng : - Thật hả anh, vậy em làm hai ngày nữa a cho em vay tiền mua nhé.


    Tôi cười :


    - Đm, tao sợ mày mua iphone 9 th́ không có chứ Oppo th́ thoái mái. Miễn mua xong làm ăn cho nó cẩn thận.


    Thực chất th́ tôi chẳng phải tốt với quan tâm nhân viên lắm đâu. Việc cho nhân viên vay tiền mua cái này , cái nọ nó cũng nằm trong bài bản làm ăn, giữ người theo một cách khác của chủ. Chỉ là bạn ứng trước tiền làm được cho tụi nó, tụi nó th́ vừa giải quyết được nhu cầu mà vừa phải mang nợ ḿnh. Tiền nong 1-2 chục triệu chúng nó chăm cày th́ chỉ nửa tháng hơn là trả đủ. Tiền ḿnh cầm đằng chuôi cơ mà.


    Việc tôi bỏ ra thêm tiền cho cái Trang mua điện thoại càng làm nó thấy quư tôi hơn, c̣n tôi cũng chẳng mất ǵ. Nịnh nó tí , chiều nó tí nhưng đổi lại nó đi làm lại ngon lành hơn, lợi cả mấy đường. Khi tụi nó đă nợ th́ nó phải cày để trả nợ. Quy luật tự nhiên, vài triệu mà lấy được ḷng nhân viên theo cách nhẹ nhàng th́ quá rẻ...À mà có mất đồng nào đâu mà rẻ với đắt. Vừa được tiếng mà lại có miếng. Tôi gọi điện cho bà chị nói chuyện về vấn đề như thế , bà ấy bảo :


    - Đúng rồi đấy , cậu cứ cho nó vay tiền mua. Tụi nó mới xuống muốn mua quần áo, hay mua cái ǵ cậu cứ ứng tiền cho tụi nó. Ghi vào sổ là được...!!


    Nhiều lúc được cái hai chị em cũng có chung những mánh khoé. Tôi tiếp :


    - À mà c̣n cái Phương. Em không dạy được đâu. Bẩn vl ra , bẩn từ cách sống đến cách ăn uống. Hôm nào chị xuống mà dạy. Đi khách xong quên mặc si lít cầm tay vẩy vẩy đi về kia ḱa.


    Bà chị nói :


    - Có chứ, phải có một hôm xuống nói chuyện với chúng nó cho rơ ràng chứ. Để thế sao được..


    Tối đó đang ngồi th́ có cuộc điện thoại của khách quen :


    - Chú mở quán chưa anh đến chơi, mấy hôm trước lượn qua nhưng thấy đóng cửa..!??


    Khách này là khách quen của tôi từ đợt bắt đầu làm , tôi nhớ măi ông này v́ một chuyện nhớ đời . Ông này cũng không già lắm , độ hơn 30 tuổi thôi , tên Long . Lư do làm tôi có ấn tượng với ông Long là như thế này.


    Hôm đó ông ấy đi chơi có một ḿnh thôi , hơi say rồi. Th́ vào nhà ông ấy chọn cái Trang, cái Trang lúc đầu cũng đồng ư đi nhưng sau đó lại chạy về . Tôi hỏi làm sao th́ nó nói nhi nhí :


    - Khách đ̣i....l....


    Chẳng nghe được ǵ tôi mới cau mặt quát :


    - Thế khách làm sao..!??


    Nó quay ra nói to :


    - Khách đ̣i liếm lồn...Em sợ không cho đi.


    Nghe xong câu đấy tôi suưt phải lăn lê , quỳ , ḅ trườn vái nó ngả mũ. Vừa cười vừa bực v́ tôi nghĩ , đm khách nó đ̣i th́ kệ mẹ nó , ḿnh mất ǵ đâu mà có khi c̣n sướng. Xong tôi nghĩ qua bố khách kia thấy ghê sợ vcl. Đi gái mà c̣n đ̣i ******* ( nghĩ thôi mà rùng cả ḿnh ) . Mấy phút sau th́ ông Long đấy quay lại . Trách móc tôi là nhân viên không nhiệt t́nh , không chiều khách ǵ cả. Tôi mới nói :


    - Nó bảo anh đ̣i liếm *** nên nó mới về..Mà bác có sở thích hơn người khiếp thế..Đi chơi th́ đi b́nh thường thôi.


    Bố Long cười cười không nói ǵ , mặt vẫn tiếc v́ nh́n nó xinh thế kia cơ mà. Tôi điều cho bố ấy người khác. Đi xong về quán ông Long mời tôi điếu thuốc , sau đó bố ấy xin số tôi rồi từ đó trở thành khách quen luôn. Điều đáng chú ư là sáng hôm sau bố ấy đă gọi điện bảo chở em Trang lên nhà nghỉ Hoa Phượng. Kiểu cay cú tối qua không chén được nên chưa yên ḷng...Đi xong bố ấy gọi cho tôi :


    - Hàng đẹp đi không phí tiền , nhưng mà hơi khó tính. Bao giờ có hàng mới nhớ alo cho anh nhé. Mà tiền anh đưa nhân viên rồi đấy.


    Tôi trêu :


    - Ok anh , bác cứ không đ̣i liếm Lol là được rồi . Có người mới em gọi.


    Ông ấy về trước , c̣n cái Trang chắc ở lại tắm rửa một lúc sau mới gọi điện cho tôi đến đón. Nó đưa tôi 500k bảo khách cho em 200k. Được bo nên không thấy nó kêu ca ǵ. Cũng lâu lâu rồi từ trước tết hôm nay mới thấy ông ấy gọi . Lúc bố ấy đến quán th́ cái Trang với cái Yến đi làm chưa về. Nhà chỉ c̣n Phương với Linh , cái Linh th́ ông ấy đi rồi. Nịnh măi , chèo kéo măi th́ ông ấy cũng đồng ư đi cái Phương . V́ nó là người mới , thêm nữa th́ bố cũng thuộc dạng ăn tạp nên cứ mới là thích.


    Chốt lại là ông Long đi cái Phương, c̣n cho bạn ḿnh đi cái Linh. Hôm đó không biết hai ông làm ǵ mà cầm nhiều tiền lắm , không dùng ví mà cầm xấp mỏng toàn 500k , chỗ đó cũng phải được tầm 20tr. Thanh toán 2 vé 600k xong tôi bảo hai đứa dẫn khách sang nhà nghỉ.


    Tầm đó sớm mới có 8h tối, hai đứa vừa đi th́ bà chị tôi xuống quán . Vào nhà thấy mỗi tôi ngồi ở ghế bà ấy nói :


    - Làm ăn đắt hàng thế nhỉ, c̣n mỗi cậu mà khách không ai nó đi à. Cần tao điều một cô giải quyết cho đỡ bí không..??


    Nghe thấy tiếng bà chị tôi quay lại :


    - Chị xuống rồi à, chúng nó đi làm hết rồi. Cái Linh với cái Phương vừa đi xong.


    - Ừ , nh́n thấy rồi , vừa thấy đi vào nhà nghỉ kia rồi. Thế hai đứa mới làm ăn thế nào mà cậu kêu kinh thế.


    Tôi với bà chị ngồi nói chuyện một lúc lâu, nó có cái ǵ xấu xa th́ tôi kể cmn ra cho bà này nghe hết. Bà chị nói :


    - Ui zời, bẩn là nghề của chúng nó rồi. Không phải đứa nào cũng sạch như mấy đứa trước đâu. Chị làm bao năm nay thấy hầu như chúng nó sống bẩn. Ngày xưa tao c̣n phải thuê người xuống dọn nhà. Cậu biết lúc lật chiếu lật phản lên bên dưới toàn giấy , vỏ bánh kẹo....Quần lót , áo lót chúng nó c̣n nhét dưới chiếu hàng tháng ko thèm lấy ra ấy. Phải có người đi sau dọn cho các mẹ ấy cơ.


    Bảo sao mà nghe chuyện bà ấy thấy b́nh thường không phản ứng ǵ. Bẩn đến thế th́ tôi cũng chịu, không tự dọn đéo ai dọn cho. Đang luyên thuyên th́ bố Long gọi điện :


    - Em sang nhà nghỉ xem nhân viên nhà em như thế nào đây..!??


    Tôi đứng lên định đi sang th́ bà chị hỏi :


    - Làm sao đấy, lại khách đánh nhân viên à..!??


    Tôi trả lời :


    - Không, khách này khách quen nhà ḿnh. Toàn đi ở đây chắc làm sao chứ không phải đánh nhau.


    - Ừ thế cậu chạy sang xem như thế nào.


    Tôi đi sang th́ thấy chí choé căi nhau trên tầng. Ông chủ nhà nghỉ bảo tôi :


    - Pḥng 205 đấy, căi nhau từ năy giờ. Thấy bảo nhân viên nhà mày lấy trộm tiền của nó.


    Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này. Tôi nghĩ chẳng đứa nào dại dột mà đi ăn trộm tiền của khách cả. V́ trong pḥng chỉ có hai người, đm mất đồ th́ ngoài đứa kia ra th́ ai vào mà lấy. Tôi chạy lên pḥng th́ thấy ông Long giữ tay cái Phương nói :


    - Giờ em trả lại tiền cho anh th́ anh coi như không có ǵ...C̣n đừng để a t́m được.


    Tôi chạy vào can ra :


    - Sao thế anh, cứ b́nh tĩnh . Thế tiền nong làm sao hả anh..!??


    Ông Long bắt đầu kể :


    - Hôm nay anh với thằng bạn rủ nhau đi đánh bạc từ sớm. Thua hết tiền rồi, năy mới đi cắm con xe của anh lấy tṛn 20tr. Anh thấy đen mới bảo bạn đi giải đen xong chơi tiếp. Tiền đó chỉ mới thanh toán cho chú 600k thôi.


    Hiền nào lúc vào quán tôi đă thấy ông ấy hơi lạ lạ v́ b́nh thường hay đi con Blade màu xám bạc, nh́n như kiểu mới mua. Hôm nay th́ hai ông chở nhau trên con Dream thời ông bà anh yêu nhau c̣n chưa có tivi. Lúc đến tôi cũng định hỏi nhưng quên mất. Giờ bố ấy nói ra mới biết là cắm lấy tiền đánh bạc. Tôi hỏi tiếp :


    - Thế anh có tiêu ǵ nữa không.?? Hay nhầm anh đếm lại xem. Chứ nhân viên sao nó dám lấy.


    Ông ấy móc số tiền trong túi ra nói :



    - Đây có cả giấy cắm xe đây, lấy 20tr xong anh đến quán chú luôn. Năy thanh toán anh đếm cón 19tr400 . Sớm vào pḥng th́ anh có cởi quần áo để ngoài rồi đi tắm. Anh tắm trước nó tắm sau. Vừa đi xong anh lấy tiền ra đếm định bo cho nó 200k , th́ thấy thiếu mất 2tr. Nó không lấy th́ ai lấy. Nói nhẹ nhàng với nó mà nó không nghe.


    Tôi quay sang cái Phương đang rơm rớm nước mắt :


    - Thế em có lấy tiền của khách không. Khách này là người quen không phải vớ vẩn. Em có lấy không..!!?


    Nó sụt sùi :


    - Em không lấy, anh ấy khám cả người em rồi cũng không có. Em mặc váy lam ǵ có túi. Lúc anh ấy bảo em giấu tiền trong ngực em cũng móc cả ra cho anh ấy xem rồi c̣n ǵ nữa. Em không lấy anh ạ.


    Đau đầu văi lồn, một bên là khách quen lúc nào cũng ṣng phẳng, một bên th́ nhân viên nhà. Trong trường hợp đó tôi đéo biết giải quyết thế nào. Tôi chốt pḥng lại, lật tung chăn ga , gối đệm. Lấy điện thoại bật đèn pin lên soi gầm giường, cả ngóc nghách tivi , kẹt cửa tôi cũng t́m nhưng chẳng thấy đồng lồn nào cả. Trong đầu tôi nghĩ :


    - Hay ông này thua bạc tính ăn vạ...Chứ con kia nó giấu ở đéo đâu được. Ông kia cũng xác nhận là trên người nó không có tiền rồi.


    Đang loay hoay không biết làm sao th́ bà chị tôi gơ cửa pḥng. Thấy lâu quá tôi không về bà ấy đi sang t́m :


    - Mở cửa chị xem nào, làm ǵ trong đó mà lâu thế.


    Tôi mở cửa pḥng cho bà ấy vào rồi kể lại sự việc , đồng thời cũng nói t́m khắp rồi nhưng không thấy tiền. Bà chị tôi nh́n cái Phương trừng mắt :


    - Chị cho em một cơ hội nữa. Nếu em thật sự lấy tiền của khách th́ trả ngay. Chị không làm ǵ em..C̣n nếu để chị t́m được th́ em đừng trách.


    Cái Phương nh́n bà chị tôi mặt nó hơi biến sắc, nhưng nó vẫn một mực nói :


    - Em không hề lấy tiền của khách chị ạ.


    Bà chị tôi quay lại hỏi khách :


    - Anh đi chơi th́ đàng hoàng nhé, 2tr nó không nhiều nhưng nó ảnh hưởng đến danh dự người khác đấy anh. Chúng nó đi làm đă khổ sở rồi, anh nên cẩn trọng.


    Ông Long mới nói :


    - Anh đi chơi ở quán của em nhiều lần rồi. Anh cũng biết quán nhà ḿnh như thế nào. Anh không phải trẻ con...2 triệu nó cũng không nhiều nhưng vẫn là ăn trộm .


    Bà chị tôi nghe thế th́ đứng lên đi dạo quanh pḥng một lần, bà ấy chui vào cả nhà vệ sinh , tôi đi theo sau xem bà ấy t́m ở đâu. Bà ấy đi vào nhà vệ sinh tôi liếc qua mặt cái Phương th́ thấy thay đổi hẳn nét mặt. Tôi đi theo chị , thấy bà ấy lấy cái cây chùi toilet lục cả thùng đựng giấy vệ sinh , nhưng vẫn không có. Nhà vệ sinh th́ bé tí cũng chẳng giấu đâu được, tôi ngó nghiêng một lượt . Thấy nước trong bồn cầu hơi bẩn tôi nhấn xả , nhấn xong th́ trong đầu tôi loé ra một ư nghĩ. Tôi lật luôn nắp cái bồn nước lên. Trong lỗ nhựa của cái cần giật nước có tiền , tôi moi ra th́ đúng 4 tờ 500k được cuộn tṛn lại để nhét vừa cái lỗ.


    Bà chị tôi giật lấy tiền, đi ra giữa pḥng chỉ thẳng mặt con Phương :


    - Mày c̣n căi nữa không...?? Địt mẹ con chó này.


    Chửi xong bà ấy túm tóc nó tát liên tiếp vào mặt. Tát cho nó không kịp mở mồm ra nói câu nào. Hôm đó bà ấy đánh nó mà găy cả móng tay , ông Long thấy thế cũng kinh , cũng nói đỡ cho cái Phương nhưng bà chị tôi quát :


    - Việc nhà em , cậu cầm tiền trả cho khách rồi xin lỗi khách cho chị. C̣n con này phải đánh. Địt mẹ mày, nhà tao không có cái loại trộm cắp.


    Tôi lấy 2tr trả cho ông Long rồi thay mặt con Phương xin lỗi. Đánh chán tay bà chị tôi lôi nó về nhà trước sự chứng kiến của khách khứa, của nhân viên. Về đến nhà bà ấy hỏi :


    - Sao mày đi làm lại dám lấy tiền của khách hả Phương..!?? Mày làm ở đâu cũng ăn cắp như này à..Đm mày để mai tao gọi cho con chủ của mày xem như thế nào..!??


    Nó nghe đến chủ cũ th́ khóc lóc van xin :


    - Chị đừng gọi cho Cô , cô đánh em chết. Em mới lần đầu thôi, tại em thấy ông ấy nhiều tiền nghĩ lấy 2tr th́ ông ấy không biết...!!


    Đúng con ngu bị ḷng tham mờ mắt, bảo hàng trăm triệu th́ c̣n rút lơi được, đây có 20tr mà lại đúng thằng thua bạc nó không kiểm tiền mới là lạ. Mà tôi cũng không hiểu sao nó lại sợ chủ cũ thế. Chị tôi chửi nó chán xong gọi tôi vào pḥng nói chuyện :


    - Cậu xem nó làm được bao nhiêu tiền rồi.


    Tôi bảo mới dc có 2-3 hôm giỏi th́ dc hai triệu. V́ nó cũng có đông khách đâu, chị tôi nghe thấy thế nói :


    - Vậy cậu vẫn phải để nó làm. Lát chị ra nói thẳng với nó. Con mụ chủ cũ nó la sát lắm, bọn này ở đấy khổ như chó. Nó toàn bắt chơi đá, chị hỏi th́ nó giấu nhưng chị biết cả rồi. Doạ trả nó về chứ ngu ǵ, đm trả về nó lại mang bán cho chỗ khác. Ít ra cũng phải thu hồi vốn. Việc đó là việc của cậu.


    Tôi th́ tất nhiên cũng chưa muốn để nó đi , trừ khi bà ấy đuổi th́ tôi phải chịu. Tôi gật đầu :


    - Rồi , để em xem...Nhưng hôm nay bị đánh thế này ít nhiều nó cũng phải sợ.


    Hai chị em ra pḥng khách bà ấy nói :


    - Không kể cái Phương, bất cứ đứa nào ăn trộm ăn cắp cái ǵ của khách, hoặc trong cái nhà này một lần nữa tao chặt cụt tay. Đừng để người khác khinh ḿnh. Ḿnh làm ḿnh hưởng đừng làm cái tṛ đấy.


    Mấy đứa kia dạ vâng , bà ấy tiếp :


    - Cái Phương hôm nay chị đánh mày để mày hiểu ra..C̣n mày vẫn ở đây làm b́nh thường. Đừng có tái phạm , lần sau không có nhẹ nhàng như này đâu.


    Nó cúi mặt , nói nhỏ nhẹ :


    - Dạ vâng, em biết rồi chị ạ..


    Sau hôm đó bọn ở nhà cũng né cái Phương ra , tiền nong có bao nhiêu chúng nó gửi tôi hết. Đến tiền đi gội đầu , đi mua mấy thứ lặt vặt chúng nó cũng ứng tôi. Kiểu như nó sợ để tiền trong người th́ mất hay sao ấy. Đúng là con người khi phạm sai lầm th́ ai cũng ghét , tôi th́ cũng chẳng thích nhưng v́ công việc vẫn phải cố chịu. Bị đánh nhưng cái tật vô duyên của nó h́nh như ăn vào máu rồi hay sao mà vẫn đâu hoàn đấy.


    Nhưng suy cho cùng nó cũng thuộc dạng thủ đoạn, tinh vi khi nghĩ ra được cái cách giấu tiền trong bồn nước xả toilet chứng tỏ cũng chẳng phải dạng vừa. Tôi cũng t́m hiểu nó qua cái Yến th́ được nghe kể cái Phương đi làm từ năm 14 tuổi, nó từng xuống Đồ Sơn làm một thời gian nhưng v́ xấu quá nên chủ cũng không nhận nữa. Nó đi làm khắp nơi rồi nhưng không làm ở đâu được lâu. Nó với cái Yến làm ở chỗ chủ cũ mà chúng nó gọi là Cô kia cũng mới được 2 tháng nay. Đá đẩm suốt ngày , đợt mới xuống cũng bị chủ đánh suốt. V́ chồng Cô kia mới bị bắt trong một vụ chơi đá nên chủ nó gửi chúng nó xuống đây.


    Chúng nó không biết chúng nó bị bán , mà tôi cũng chẳng điên mà nói cái đó ra làm ǵ. Nghe cái Yến kể th́ với tính của nó tôi nghĩ làm ở đây 1-2 tháng rồi có khi nó cũng t́m cách đi thôi......Và rồi tôi đă đoán đúng khi một thời gian sau nó t́m cách gây sự với cái Linh , va chạm lên đến đỉnh điểm khiến tôi không c̣n sự lựa chọn nào khác......................



    C̣n Tiếp

  23. #23
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 23: "TÔM CÓ VỎ C̉N CHẲNG ĐƯỢC ĂN"

    Tôi vẫn phải cố chịu đựng cái Phương trong suốt thời gian gần một tháng sau. Vẫn là cái tính ở bẩn không chịu dọn dẹp , nó ảnh hưởng đến cả những đứa khác. V́ pḥng ốc ở chung mà con kia nó cứ xả rác như thế không ai chịu nổi. Mấy đứa nhân viên căi nhau liên miên, tuy không dám to tiếng trong nhà nhưng tôi biết chúng nó ghét cái Phương cay đắng. Nhất là mỗi bữa cơm nh́n nó thôi là muốn bỏ cmn bát.


    Tết qua phải hơn tháng cái Dung mới gọi điện bảo sắp xuống. Tôi th́ nghi ngờ nó đi làm chỗ khác suốt thời gian vừa rồi. Tại có lần nó post ảnh đi chơi nhưng do không chú ư tắt định vị nên tôi thấy cái ảnh có vị trí tại " Hà Nam " . Nhưng kệ nó thôi, đợt đó chỗ tôi vắng khách , với một người có biệt hiệu "Lồn Cao Su" như nó ngu ǵ mà ở lại. Giờ chỗ Hà Nam kia làm ăn đói kém nên nó mới gọi điện cho tôi bảo sắp xuống đây làm. Cũng hơi bực, v́ ḿnh đối xử với chúng nó không tệ, chăm lo đủ các kiểu nhưng bà chị tôi đă từng nói :


    "Làm cái nghề này chỉ có ḿnh v́ chúng nó thôi , chứ đéo bao giờ chúng nó v́ ḿnh. Ḿnh sa cơ khó khăn là chúng nó chuồn ngay."


    Mà đúng thế thật , nhân viên thường không gắn bó lâu với chủ. Đứa nào t́nh nghĩa th́ cũng được 1 năm là nó đi chỗ khác. Tại ở đâu th́ việc làm ăn nó cũng chỉ có thời điểm. Chúng nó đi kiếm tiền cơ mà, chỗ nào kiếm được th́ nó ở lại , không có khách là nó đi t́m bến đỗ mới với giá chuyển nhượng tự do luôn. Không g̣ ép , không mua bán cho nên đó là lẽ tự nhiên.


    Chỉ khi nào chỗ mới sống khổ, không thoải mái th́ chúng nó mới nhớ đến chỗ cũ. Cái câu "Nghề này nó Bạc" cũng ám chỉ cái bạc bẽo trong cách đối xử giữa người với người. Chúng nó ở nhà tôi dù không có khách, không đi làm th́ vẫn đủ ngày hai bữa, nhưng chỉ cần sảy nhỡ ra cái ǵ là tụi nó xách vali lên đường đi luôn. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn phải nịnh cho cái Dung nó mau mau xuống để c̣n làm.


    Vậy là hai hôm sau Dung ma ma đă đặt chân xuống quán , trong đêm hôm đó Hoa từ trên Yên Bái cũng đến nơi. Như thế quán tôi có đủ cả nếp lẫn tẻ , xinh như cái Trang có , chiều khách như cái Dung , cái Linh cũng có, mà nhàng nhàng như Hoa , Yến cũng làm được, cuối cùng là bẩn bựa như Phương vẫn góp mặt. Người đông đồng nghĩa với việc đồ đạc nhiều , tôi phải chia bọn nó làm hai pḥng. Trước th́ Yến- Phương ở một pḥng , Trang- Linh ở một pḥng. Bây giờ thêm Hoa với Dung th́ phải chia ra mỗi pḥng 3 người. Thực chất th́ một pḥng ở 5 người vẫn thoải mái, rộng mà.


    Suy nghĩ măi tôi quyết định để cho ba đứa : Linh-Trang-Phương ở một pḥng, Hoa-Dung-Yến ở một pḥng. V́ trước đây bọn cái Hoa, cái Dung cũng ở chung với nhau rồi. Thêm nữa tính cái Linh nó sạch sẽ, cho ở cùng cái Phương th́ pḥng ốc sẽ được dọn dẹp thường xuyên hơn. Cái Linh nhiều tuổi nên nó sống biết điều lắm , nhà tuy có máy giặt nhưng nó không bao giờ dùng, quần áo nó thay ra hôm nào nó tự tay giặt hôm đấy. Tôi có hỏi th́ nó bảo :


    - Máy giặt toàn quần áo của mọi người anh ạ. Ai cũng đợi nhiều nhiều mới giặt. Em th́ em phải giặt luôn, với trên kia em giặt tay quen rồi.


    Cái Linh nó ư thức bao nhiêu th́ mẹ Phương vô duyên bấy nhiêu. Một hôm cả nhà đang ăn cơm mà cái Phương cứ vừa ăn vừa nói , cái Dung ngồi cạnh khó chịu quá mới bảo :


    - Ăn th́ ăn thôi , nhai xong rồi nói. Cứ nói trước mâm cơm thế này mất vệ sinh bỏ bà. Mồm th́.......


    Định nói tiếp nhưng chắc không muốn căi nhau nên cái Dung dừng lại. Ấy thế mà chỉ được một lúc sau nó lại vừa nói vừa ăn. Hôm đó tôi làm món thịt kho tàu với trứng cút , trứng cút th́ tôi đă luộc chín bóc vỏ , sau đó rán lên cho nó dai. Đm con vẩu b́nh thường ăn như tàu há mồm, tự nhiên lúc nó gắp quả trứng cút không hiểu sao nó cho vào bộ nhá cắn một nửa , đúng kiểu quư tộc, mặc đù quả trứng chỉ bé như ḥn dái gà. Tôi th́ nghĩ chắc nó không cố ư đâu , nhưng nó cắn cái "Phụt" . Nước thịt ngấm vào trong trứng trộn với ḷng đỏ trứng bắn tung toé. Dung ma ma giật nảy cả ḿnh , dùng tay sờ lên mặt :


    - Zời ơi, con điên này...Ăn uống bắn hết lên mặt người ta thế này à.


    Mặc dù cũng bực nó lắm, nhưng cả nhà đéo ai nhịn nổi cười với pha Bắn Trứng thần thánh xuất phát từ bộ hàm cóc vẩu kia. Cái Phương vội vă lấy giấy cho Dung lau mặt, nhưng cái Dung hất tay ra. Nó bỏ bữa cơm đi rửa mặt, cái Dung vừa đi là cái Phương lại ngồi ăn ngon lành như chẳng có ǵ xảy ra.


    Ngày trước có cái Ngọc chăm chỉ , hay giúp tôi quét dọn nhà cửa th́ khi Ngọc về tôi lại có cái Linh làm việc đó. Sáng nào dậy nó cũng quét nhà , lau bàn ghế. Chính v́ tính nó sạch sẽ , tự giác như vậy nên tôi cho con mặt Lol kia ở chung pḥng. Biết đâu lại thay đổi tính nết, nhưng cuối cùng tôi sai con mẹ nó rồi. Ở được tuần đầu tiên mọi chuyện vẫn ổn thoả , đợt đó khách cũng đông nhà cháy nhân viên. Đa số các quán khác nhân viên chưa xuống hoặc đéo thèm xuống. Lư do là v́ quán tôi trả tiền nhân viên cao hơn , mà cách sống cũng thoải mái hơn. Ăn ít nhưng nó chắc , tham ăn th́ chỉ được mấy miếng rồi nghẹn không nuốt được. Tham quá cuối cùng nhân viên nó đéo xuống làm nữa.


    Nhiều đứa sống ở quán khác c̣n xin số chị em tôi hỏi muốn về nhà tôi ở, nhưng không được. V́ làm ǵ cũng phải theo luật , cho bọn nó về ở th́ khác ǵ ỉa vào mặt nhau. Hay c̣n gọi là Cướp Hàng , sợ th́ chẳng sợ đâu nhưng v́ một hai đứa nhân viên mà quán xá không nh́n mặt, rồi ghanh ghét nhau nó không đáng. Thế nên chị tôi không nhận, mặc dù cũng thèm chảy cả dăi. Không những thế tôi c̣n khuyên chúng nó xuống làm cho chủ, v́ dù ǵ cả khu mà vắng nhân viên th́ khách nó cũng chẳng đi. Quán này có người, quán kia có người nó mới rôm rả, thế mới kinh doanh , làm ăn được. Chứ một quán có mấy người khách đi đông cũng chẳng có người mà làm. Bọn nhà tôi đợt đó cày ngày cày đêm , tưởng đang yên ổn mà tranh thủ kiếm tiền th́ tôi nghe được cuộc nói chuyện của cái Phương với cái Yến :


    - Làm ở đây một tuần nữa tao với mày đi lên Hà Nội đi. Trên đó có người quen , mà làm được lắm. - Cái Phương nói.


    Cái Yến th́ ngập ngừng :


    - Chỗ này cũng tốt mà đang làm được, đi làm ǵ. Lên đó quen th́ quen chứ cũng toàn người lạ. Mà chắc ǵ chủ ở đây người ta cho đi.


    Con Phương nói quả quyết :


    - Ḿnh đến đây làm không thích th́ ḿnh đi chứ ai cấm được ḿnh. Mày không đi tao cũng đi một ḿnh.


    À hoá ra con phản trắc này tính đường chuồn, thà nó nói cái lư do khác th́ tôi c̣n thấy thương. Đây đúng kiểu giọng mẹ thiên hạ, không hiểu nó Ngu thật hay nó giả Ngu khi có cái suy nghĩ " Thích th́ đi ai cấm.." . Thêm nữa lại c̣n rủ người đi cùng, con này ăn gan Báo rồi. Nhưng tôi vẫn mặc kệ hai đứa chúng nó. Tiền của tụi nó tôi vẫn giữ, hai đứa nó làm được tháng nay th́ cũng đủ thu hồi lại số tiền 13tr rồi. Nhưng bọn nó nghĩ đơn giản quá, không phải tự nhiên mà chúng nó có chỗ ở, có chỗ ăn uống đầy đủ, có khách để đi làm....Ngoan ngoăn th́ ok , c̣n đă thích bướng không thiếu cách để mày biết điều.


    Hàng tháng luật lá, phong b́ không phải là ít. Với lại mở một cái quán như thế này không phải trại tị nạn lúc đói th́ đến , ăn no xong th́ đi. Nếu tôi mà là những bảo kê "B́nh Thường" th́ khi nghe câu chuyện đó chắc chắn con Phương phải bị đập cho găy răng rồi.


    Nhưng tôi là người không giải quyết việc theo cách bạo lực. Năm 2017 rồi , trước khi dùng nắm đấm cần bóp năo cho nếp nhăn nó hoạt động trước đă. Đánh chúng nó th́ quá đơn giản , chắc chắn chúng nó sẽ sợ. Nhưng chỉ là sợ lúc đó, thời đại bây giờ điện thoại đứa nào cũng có. Nó mà lần ra số điện thoại của xxx hay đơn giản hơn khi đi khách nó quỳ xuống van xin khách cứu nó với một câu chuyện bi thương : Anh ơi cứu em, em bị bán vào nhà này họ đánh em bắt em đi khách...Bla..bla . Thế là có cả rổ lồn đến tháng chuẩn bị giáng vào đầu bạn rồi.


    Thường th́ nhân viên ít dám làm như thế , nhưng đó là những chỗ quản lư chặt chẽ, họ nuôi nhân viên trong nhà và khách đi tại gia luôn. Kín cổng cao tường, nội bất xuất ngoại bất nhập. C̣n chỗ tôi giao thông th́ tiện lợi, người th́ đông. Nhân viên th́ lượn như sinh viên phát tờ rơi. Đánh chúng nó là Ngu , vậy nhưng vẫn có quán đánh nhân viên như cơm bữa. Quán đó cách quán tôi hai quán , chủ là một ông dân xă hội .


    Không biết đợt đó nhân viên nhà ông ấy làm sao mà ông ấy cầm côn đánh cho bắt quỳ xuống xin lỗi. Chứng kiến cảnh đó tôi thấy rợn cả tóc gáy. Không phải là sợ mà chỉ thấy dùng nắm đấm đánh một đứa con gái để nó hăi ḿnh th́ không đáng. Nghĩ thế nên tôi không bao giờ dùng bạo lực với nhân viên, có phải dùng th́ tôi cũng không phải là người ra tay. Tôi luôn luôn đóng vai tṛ là người cầm cân nảy mực, là người đi thu dọn những cái mà chị tôi, hay đám đàn em của bà ấy để lại. Đó cũng là điều quan trọng trong một tập thể làm ăn. Tất cả đều nóng th́ chóng chết, lúc nào cũng cần có một người giữ nhịp độ.


    Riêng cái Phương đ̣i ứng nhiều tiền tôi không cho ứng, lư do th́ không thiếu. Nó chỉ được phép ứng nhiều nhất là 1tr để mua đồ cần thiết. C̣n ngoài ra tiền nó làm tôi giữ hết , những đứa kia th́ vẫn b́nh thường. Đứa nào muốn gửi về th́ tôi đi gửi hộ. Thời hạn một tuần từ ngày bàn kế hoạch với cái Yến đă qua , nhưng cái Phương không thể đi v́ chưa lấy được tiền. Nó hậm hực với tôi lắm, nó biết tôi đang đ́ nó. Nhưng nó không làm sao được , tiền nó gửi lúc đó đă là gần 20tr . Tôi cũng nói chuyện qua với bà chị như này :


    - Nó muốn đi th́ để nó đi chị ạ, nhưng em sẽ giữ nó lại làm thêm 1 tuần nữa. Đồng thời t́m cách không cho cái Yến đi theo nó. Chỉ cho nó cút một ḿnh thôi.


    Ban đầu bà chị tôi không đồng ư, v́ bà ấy bỏ tiền ra đưa nó về. Mới làm dc hơn tháng cho dù có lấy được vốn th́ bà ấy cũng không chịu. Nhưng nghe tôi phân tích thiệt hại th́ bà ấy cũng đồng ư. Với lại nhà giờ cũng có bọn cái Hoa cái Dung làm, thêm nó th́ cũng chẳng được bao nhiêu. Có nó đồng nghĩa với việc phải chia khách cho nó đi làm. Tôi nói thêm :


    - Số tiền 5tr mà chị mất cho nó em sẽ lấy lại. Dù sao tiền ḿnh cũng cầm , với lại phải cho nó hiểu đây không phải cái chợ. Cái ǵ cũng có giá cả.


    Tôi gọi cái Phương vào pḥng nói chuyện, tôi lật bài ngửa với nó luôn :


    - Em muốn đi chỗ khác làm đúng không..!?? Không phải giấu, tao biết hết rồi.


    Nó nh́n tôi mặt thể hiện rơ sự sợ hăi :


    - Không anh ạ, em chỉ tính vậy thôi chứ chưa đi. Ở đây làm tốt mà.


    Tôi không văn vở :


    - Làm một tuần nữa ở đây, lúc đó muốn đi đâu th́ đi. C̣n không th́ không có tiền. Thế thôi. Làm đúng tao trả hết tiền cho mày đi.


    Nó không nói năng ǵ, tôi đi ra ngoài trước . Nhưng chợt nhớ một điều chưa nói :


    - À mà, mày đi th́ đi một ḿnh. Đừng có rủ rê ai. Không th́ đừng có trách.


    Sau hôm đó nó biết tôi không c̣n cần nó nữa, nó đi khách đă ít nay c̣n ít hơn. Nó toàn lấy lư do ốm với mệt không làm được. Bố con ngu ,càng chống đối th́ nó chỉ càng thiệt. Nó làm tôi chỉ nh́n thôi là đă muốn cho mấy đấm vào mặt. Tối hôm đó tôi nấu cơm cho bọn nó ở nhà ăn , c̣n tôi đi ăn với bạn. Vừa ngồi vào bàn th́ cái Trang gọi điện :


    - Anh ơi về nhà xem , chị Linh đánh nhau. Bọn em không can được.


    Quán ăn cũng gần nhà nên tôi phóng xe về luôn, vào nhà th́ thấy bàn ghế lộn xộn hết cả. Cái Hoa với cái Trang đang ôm cái Linh . Trên tay cái Linh c̣n cầm một con dao làm bếp của tôi. Tôi vội chạy vào giằng lấy dao trên tay cái Linh. Thấy tôi về th́ chúng nó dừng lại. Tôi nói cái Dung đóng cửa quán rồi bắt đầu hỏi han sự việc. Cái Phương lúc này quần áo th́ xộc xệch , mặt th́ bị xước chắc do cái Linh nó cào. Đm nó tôi không về nhanh có khi con Phương c̣n bị chém. Tôi hỏi cái Linh :


    - Làm sao mà đánh nhau...Chúng mày không biết cấm đánh nhau ở nhà rồi à.!!?


    Cái Linh chỉ thẳng mặt cái Phương nói :


    - Năy ăn cơm xong em rửa bát, rửa xong vào pḥng thấy nó ăn me rồi nhổ hộy ngay giường , em mới bảo nó nhặt đi. Nó không nhặt, xong em nói nó ở bẩn như con lợn. Ai mà chịu được. Xong nó chửi em là con không biết chữ , con mặt sẹo. Thế em mới đánh nó.


    Địt bố con hăm lồn kia nói như thế nó cầm dao đ̣i chém cũng đúng. Dù ǵ tụi nó đều là con gái, đem cái nhan sắc ra dè bỉu đứa nào chẳng ức. Ngoài đời các mẹ bị chê Béo thôi là đă muốn rạch mặt cái đứa ác mồm kia rồi. Mà chung quy lại đều do con mặt lồn kia ăn ở bẩn thỉu. Phần đă ghét , phần nó cũng sai nên tôi không bênh cái Phương. Nhưng h́nh như nó cố t́nh gây sự với cái Linh để kiếm cớ đi hay sao ấy. Nó vuốt lại tóc tai rồi nói :


    - Em không ở đây được nữa, anh làm ơn thanh toán tiền rồi cho em đi. Ở đây ai cũng ghét em...


    Tôi đang suy nghĩ th́ cái Linh cũng nói :


    - Em cũng không ở được với con ăn cắp này đâu. C̣n ở với nó th́ em c̣n phải đánh nó.


    Nghĩ cảnh cái Linh cầm con dao cứ nhao vào đ̣i chém tôi cũng hết hồn. Không nghĩ nhiều nữa, đằng nào tôi cũng sắp cho con Vâu kia biến rồi. Giờ chỉ là cho nó cút sớm thôi, chứ cái Linh mà đi th́ cái Trang cũng đi nốt. Không thể dại như thế được , tôi nói :


    - Vậy cái Phương mày không muốn ở đây th́ thu dọn quần áo đi. Tí tao thanh toán tiền cho mày. Mà mày đi luôn đi cũng được.


    Nó không nói không rằng đi vào pḥng xếp đồ cho vào vali luôn. Tôi bảo mấy đứa kia mở quán đi làm b́nh thường. Tôi vào pḥng tính tiền cho nó th́ nó làm được tất cả là 21tr300. Chắc nó cũng biết nên sáng nó ứng 300 bảo đi mua đồ. Vậy là c̣n 21tr , tôi lấy tiền cho vào phong b́ rồi gọi nó sang nói :


    - Từ hôm xuống đến giờ mày làm được 21tr. Cô mày nói mày vẫn nợ cô ấy 5tr nên nhờ anh giữ hộ. Vậy là mày c̣n 16tr chẵn. Tất cả trong đây, đếm lại đi.


    Nó gân cổ lên căi :


    - Em không nợ tiền cô, sao anh trừ được.


    Tôi không nói ǵ lấy điện thoại gọi vào số của chủ cũ nó :


    - Vậy để anh gọi hỏi lại.


    Bên kia chưa kịp bắt máy th́ nó nói :


    - Thôi thôi, anh tắt đi đừng gọi cho cô.


    Tôi chỉ mặt nó :


    - Mày đừng tỏ thái độ với tao, mày tin tao gọi con mẹ đấy xuống đây bắt mày về ngay bây giờ không..!?? Không có chỗ nào mà với cái thái độ của mày như này vẫn trả tiền cho mày đâu. Cầm tiền rồi đi mẹ mày đi. V́ mỗi mày mà quán xá loạn cả lên.


    Nó nghe thấy thế th́ lấy tiền , vào pḥng kéo vali ra ngoài đợi taxi. Nó đi qua cả nhà không chào ai nấy một câu. Cái Yến nghe tôi to tiếng trong pḥng cũng không dám nói câu ǵ. Chờ con mặt lồn kia cút hẳn tôi mới nói chuyện với cả bọn. Lúc đấy cái Hoa với cái Dung đang đi làm. Tôi nói với cái Linh :


    - C̣n đánh nhau lần nữa th́ anh cũng đuổi. Mà chúng mày nên nhớ đă đuổi th́ không được lấy tiền. Sống th́ đừng để nhau phải làm điều ác.


    Tôi quay sang nh́n cái Yến :


    - Mày nghe anh, ở lại đây đi làm b́nh thường, có khách th́ kiếm tiền. Không anh vẫn nuôi mày ngày hai bữa. Đi theo con trở mặt ấy không khá được đâu. C̣n cứ làm đi, ngoan ngoăn tụi mày chỉ có được thêm chứ không bao giờ mất.


    Cái Yến nói nhè nhẹ :


    - Em chỉ ở đây làm thôi, không đi đâu anh ạ...


    Tôi có điện thoại của nhà nghỉ gọi , nghe xong tôi nói :


    - Thế th́ tốt, giờ em với cái Trang đi sang nhà nghỉ có khách họ mượn bên đấy. - Tôi nói với cái Yến.


    Hai đứa nó đi làm c̣n mỗi cái Linh ở nhà, nh́n mặt nó như sát thủ , thêm cái sẹo ở đuôi mắt lại càng dữ. Nó bảo tôi :


    - Con đó nó kiếm cớ để đi đấy anh ạ. Mấy hôm trước trong pḥng em thấy nó nói chuyện với bạn bảo mấy ngày nữa nó lên.


    Tôi cười :


    - Anh biết rồi, a cũng định bắt nó làm đến tuần sau thôi. Nhưng thôi cho nó cút sớm cũng được. Loại đó chẳng làm được ở đâu đâu. À mà c̣n mày, mai đi mua dao mới cho tao. Không tao cho nhịn hết. Có con dao thái mà mày làm mẻ thế kia à...!!


    Nó găi đầu xong nói :


    - Mai em đền....mà anh đừng kể chuyện đánh nhau cho chị nhé. Em sợ chị lắm.


    Tất nhiên là tôi không kể rồi, v́ tôi cũng tạt té đi ăn mặc dù chưa được miếng nào. Bỏ bê nhà cửa để xảy ra chuyện th́ tôi cũng bị chửi. Nghĩ thế tí mấy đứa kia về tôi cũng phải dặn ḍ không được để chị biết chuyện hai đứa kia đ̣i chém nhau. Bọn kia th́ nghe lời dạ vâng răm rắp, nhưng riêng con Dung chuyện nịnh lồn kia th́ tôi thấy không tin tưởng . Tôi nh́n nó nói :


    - Mày mà kể với chị th́ xác định ăn thịt kho dừa cả tháng.


    Nó giật ḿnh nh́n tôi :


    - Điên à, em có điên đâu mà kể.


    Thế nhưng cuối cùng bà chị tôi vẫn biết v́ mấy thằng em bà ấy lúc nào cũng ngồi bên kia đường kể. Đúng mấy thằng hăm lồn, thấy có chuyện th́ đéo về can, chỉ giỏi tọc mạch. Công nhận bà chị có mấy thằng chó hóng kinh thật. Nhưng chẳng sao v́ bà ấy vẫn công nhận , cách giải quyết của tôi là Đúng.


    Về phần con Phương , bỏ lên Hà Nội được tầm 1 tuần xong gọi điện về cho tôi xin quay về làm. Tôi nghe điện thoại rồi cười bảo :


    - Nhà anh giờ đông người lắm rồi em ạ. Mà toàn ăn tôm c̣n vỏ thôi. Không nhận em được đâu.


    Nó nhắn tin thêm vài tin nữa kêu khổ sở này nọ. Nhưng tôi đă đọc và đéo thèm rep.

  24. #24
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 24: "MA CŨ - MA MỚI"

    Tạm gác qua chuyện của đám nhân viên, lần này tôi xin kể về một vụ tranh chấp giữa các quán. Như đă nói từ trước, việc mở một quán cà phê trá h́nh nuôi gái bên trong không phải là việc dễ dàng. Có tiền chưa chắc đă làm được, hay có quan hệ cũng không phải muốn làm là làm. Trừ khi bạn có cả hai th́ bạn có thể. Việc mọc thêm quán nó liên quan đến sự cân bằng và thống nhất chung của cả khu.


    Nói nôm na cho dễ hiểu : Một bồ thóc có 10 con chuột đang chia nhau ăn , bỗng nhiên ḷi ra thêm 1-2 con chuột lạc đàn từ đâu đến cũng đ̣i ăn th́ 10 con kia sẽ t́m cách đuổi đi.


    Trong công việc này cũng như vậy , khi cả khu có hơn chục quán đă có thể gọi là Đất Chật - Người Đông. Việc một hai ông ất ơ có tí tiền ở đâu đến cắm dùi , dựng biển , tranh thị phần là điều không thể được. Cho dù ông đó có quan hệ với chính quyền, nhưng như thế chưa đủ. Không có ông xxx nào ban ngày ăn cơm , tối đến ngồi trông quán cho bạn cả. Và như thế cái quán mới mở đó không sớm th́ muộn cũng phải dọn biển. Điển h́nh là một vụ tôi được chứng kiến cảnh đập quán của các chủ Lăo Làng và một Chủ mới nhú .


    Đó là đợt mới ra Tết , khi mà đa số các quán vẫn đóng cửa v́ không có nhân viên. Th́ bỗng nhiên có một quán mới nổi lên , chủ quán là một anh đầu trọc , lùn lùn. Thực ra th́ ông này trong năm tôi đă gặp ít nhất hai lần, v́ những lần đó ông ấy vào quán đi nhân viên. Và mỗi lần đi xong đều quay lại quán hỏi tôi cách làm với giả cả ở đây như thế nào. Nghĩ khách quan tâm nên lần nào tôi cũng trả lời cặn kẽ. Đợt mới đây th́ tôi thấy ông ấy khoác vai một lúc 3 em đi vào nhà nghỉ. Nghĩ chắc là nhân viên nhà khác nên tôi chẳng quan tâm .


    Trưa hôm đó đang ngủ th́ bà chị tôi xuống, đi cùng là chủ của mấy quán xung quanh , trong đó có cả ông chủ dân xă hội cầm côn đánh nhân viên bắt quỳ mà tôi đă kể trước đó. Bà chị bảo tôi lấy nước cho khách , nói là khách chứ toàn người quen. Nhẵn mặt nhau suốt , tôi mới hỏi :


    - Hôm nay có việc ǵ mà các bô lăo họp hội nghị bàn tṛn ở đây thế này.


    Ông Minh ( ông đánh nhân viên ) nói :


    - Thằng này chỉ ngủ thôi chẳng biết cái đéo ǵ...Đm có thằng nó chuẩn bị cướp mất bát cơm mà giờ c̣n hỏi.


    Thấy ông ấy căng quá tôi cũng méo hỏi ǵ nữa, ngồi xuống nghe xem chuyện ǵ . Chị tôi nói trước :


    - Hôm qua em mới nghe chuyện này. Dạo này em có xuống đây đâu, thằng em em nó làm hết. Thế bảo nó mới mở tối qua phải không..!!? Thế đă gặp ai trong số mọi người ở đây chưa..??


    Mấy người kia lắc đầu , ông Minh tiếp :


    - Địt mẹ nó , mở quán mà không gặp được một ai xem ư kiến hay có lời như nào. Quán hôm qua mới trưng biển nhưng chúng nó làm 3 hôm nay rồi. Không thể để như thế được , mà nó không phải người ở đây.


    Mấy người kia bắt đầu kể thông tin , cái ông trọc đầu lùn lùn đó tên Nam (lùn) . Ông đó ở đây cả tháng nay rồi, mà hầu như nhân viên nhà nào cũng đi. Hôm th́ vào nhà nghỉ hỏi mua nhà nghỉ, hôm th́ hỏi chuyện quán xá. Hoá ra là lấy thông tin để mở quán, nhà Nam lùn ở măi Chí Linh sao đỏ. Thấy kể bên đó cũng có một cái nhà nghỉ , có nuôi gái. Nhưng xxx bên Hải Dương quét căng quá nên muốn đổi địa bàn. Theo thông tin các bô lăo thu được th́ Nam lùn có hậu thuẫn từ một ông có máu mặt từ thời trước (người bản địa), nói chung là giờ ông ấy không c̣n nổi tiếng như xưa nhưng trong giới xă hội nghe tên ai cũng phải nể. Theo cách gọi của mấy vị chủ chứa th́ những người như thế hay được gọi là Bộ Đội Già. (BĐG)


    Nói đến ông BĐG đó th́ ai cũng biết, thời ông ấy tung hoành th́ mấy vị chủ đang ngồi xơi nước ở đây vẫn c̣n đi tông bế gà ra sới chọi. Nhưng đó là thời xưa thôi, hiện tại th́ người ta chỉ Nể chứ không phải Sợ. C̣n thả ra th́ Già ăn sao được Trẻ, đă vậy Trẻ nó c̣n Đông. Cho nên họp bàn một lúc th́ mấy vị chủ chứa đưa ra quyết định như sau :


    - Nó đă không tôn trọng ḿnh th́ ḿnh cũng không cần nể nang. Cứ đập trước tính sau.


    Tối hôm đó mấy bô lăo lại tụ họp ở quán tôi. Nhưng lần này theo sau c̣n tầm chục thằng nữa. Toàn vằn vện , nh́n kinh khiếp hồn. Mỗi thằng đều giắt trong cạp quần cái gậy sắt thụt ra thụt vào . Cái đấy quán tôi có cả đống , ǵ chứ trong quán mấy cái đấy với phóng lợn lúc nào cũng tầm chục con để dưới gầm giường. Tôi thấy thế cũng đi theo xem t́nh h́nh như nào. Ông Minh dẫn đầu đi xe xuống tận quán. Vừa nh́n thấy cái biển Cà Phê Thảo Nam là tất cả ập vào trong. Trong quán lúc này có 3 đứa nhân viên th́ có một đứa đứng ở quầy . Ông Minh mặt lầm lỳ như Boyka bước vào quát :


    - Đứa nào là chủ ở đây...!??


    Đứa con gái đứng quầy nói :


    - Dạ em ạ...!! Có việc ǵ không anh..!!?


    Đéo lằng nhằng một vả giữa mặt em chân dài luôn. Tát xong mà mặt ông ấy vẫn lạnh te :


    - Cái ǵ..!?? Mày là chủ á....Địt mẹ con nhân viên như mày mà là chủ á...Gọi chủ mày đến đây.


    Lại cái "Bốp" nữa vào mặt , phải nói nếu hỏi ai đánh đàn bà không ngại tay th́ tôi phải đưa bố Minh lên tầm Top 1 . Con kia choáng váng ngă dúi dụi vào tường. Ông ấy giật tóc nó lại , lôi ra ghế tiếp tục :


    - Gọi ngay chủ mày đến đấy..Bảo có anh Minh anh ấy đến.


    Con kia sợ quá lấy điện thoại gọi luôn , bên kia nghe máy , nó nói :


    - Anh ơi...anh xuống quán ngay đi có anh Minh.........


    Chưa kịp dứt lời th́ ông Minh giật điện thoại :


    - Nam à...Thế mày là chủ hay con này là chủ....Giờ mày có muốn nói chuyện không.


    Nam lùn nói :


    - Anh cứ b́nh tĩnh em xuống quán ngay.....


    Địt mẹ , đợi tầm 10' đéo thấy ai đâu. Bố Minh cáu như thằng điên bảo bọn đàn em lao vào đập đồ. Tôi mới can :


    - Anh ơi, vào nhà chúng nó đập đồ là sai đấy. Đập cái biển thôi.....


    Ông ấy đéo nghe, nhưng mấy thằng đàn em cũng không đập ǵ nhiều trong nhà. Chỉ có cái biển là tan nát , trở về cát bụi. Đập xong ông ấy bảo bọn kia đi về, trước khi về ông ấy quay lại chỉ vào mặt đám nhân viên :


    - Chủ chúng mày có xuống th́ bảo lên quán gặp Tao . Địt mẹ chúng mày đóng cửa quán , mở ra bố giết chết.


    Mấy đứa nhân viên sợ văi linh hồn, gật đầu lia lịa. Khi ông ấy đi khỏi th́ chúng nó tắt điện , đóng cửa luôn. Ông minh về quán tôi ngồi nói chuyện với bà chị . Một lúc sau th́ thằng em ông ấy ở trên quán gọi điện bảo có người đến t́m. Ông Minh hỏi những ai th́ thằng đó bảo có ông trọc lùn lùn đi với hai người đàn bà nữa. Một người th́ bụng chửa đeo kính, một người th́ to béo , nh́n cũng khá dữ. Ông Minh nói :


    - Mày dẫn bọn nó xuống quán này..Tao đang ngồi ở đây.


    Thằng em ông Minh dẫn đội kia xuống, Nam lùn th́ đi đứng đúng kiểu khúm núm , giống như mấy nhân vật luồn cúi , cơ hội trong phim truyền h́nh . Hai mụ đàn bà th́ tỏ vẻ dân anh chị hơn. Con mụ đeo kính trông mắt sắc như dao cạo, nhưng có vẻ là Trí Thức. C̣n mụ béo th́ tuềnh toàng , ăn mặc thô lỗ , nói giọng ồm ồm như đàn ông. Vừa ngồi xuống ghế con mụ béo mở lời luôn . Mụ nh́n ông Minh nói :


    - Anh là Minh phải không...!?? Thế sao anh đập biển với đánh nhân viên nhà em...?? Anh định làm sao..!??


    Với một người vơ biền như ông Minh th́ việc trả lời lại câu hỏi nó hơi bối rối :


    - Nhân viên nhà mày láo th́ tao đánh..Ăn nói trống không với tao.


    Nghe cái lư do nó củ chuối vcl, mụ đeo kính lấy điện thoại gọi cho nhân viên bảo chở nhau lên quán tôi ba mặt một lời. Xong mụ đeo kính tiếp :


    - Cùng cảnh làm ăn với nhau mà mọi người lại phá nhau thế à..!??


    Chị tôi ngồi năy giờ chưa nói ǵ, bây giờ mới mở mồm :


    - Trước tiên cho em hỏi ai là chủ quán đấy ạ. C̣n anh đây với hai chị là ai mà em chưa biết tên...Em tên abcd , chủ quán này...!!


    Mụ đeo kính nói giọng kháy bẩn :


    - À, vậy ra là năy chị với anh đây cho quân xuống đập quán ḿnh phải không..!? Ḿnh là vợ anh Nam là chủ quán. C̣n đây là chị họ ḿnh , nhà chị ấy ở đây . Là con cháu gái của bác BĐG.


    Trưng phông bật biển giới thiệu kinh quá , chị tôi mới nói :


    - Ơ thế chị này cũng người ở đây mà em chưa nghe tên , chưa thấy bao giờ...!??


    Con mụ béo có tí hơi bực :


    - Chị mới trong kia ra , chị nh́n em cũng chẳng biết ai. Thế em ở đây lâu chưa mà dám làm như thế..!


    Bà chị tôi không trả lời , lúc đó mấy con nhân viên nhà Nam lùn chở nhau lên, vào đến nơi hai con mụ kia hỏi ban năy ai là người đánh chúng nó. Bọn nó chỉ ông Minh :


    - Anh này chị ạ....Anh ấy đánh em rồi đập biển nhà ḿnh.


    Bố Minh cay quá, bị mấy con nhân viên chỉ mặt. Đéo nhịn nữa ông ấy quay về với bản chất cục như cục cứt . Đứng dậy bố ấy chỉ vào mặt đội bên kia :


    - Cái địt mẹ chúng mày, bố mày đánh, bố mày đập đấy...Th́ làm sao..Chỗ này không phải chúng mày cứ thích đến là đến. Bát cơm của tao thằng nào cướp bố mày đập hết.....Chúng mày thích giải quyết luôn tại đây không..Địt con mẹ bọn chó này nữa..


    Cho đánh nhau ở đây có mà bị Đần ba họ à..Bà chị tôi nói :


    - Anh cứ b́nh tĩnh để nói chuyện đă. Không cần phải nóng nảy như vậy..Chuyện đâu c̣n có đó.


    Con mụ Béo bên kia cũng không vừa :


    - Thích giải quyết bằng bạo lực chứ ǵ..Cũng định lên đây nói chuyện thương lượng mà ông anh đây c̣n đe doạ với chửi bới á. Cứ để xem.


    Bà chị tôi bây giờ mới thể hiện :


    - Chị cứ ngồi im đấy đi. Thứ nhất chị vào nhà em chị nói cháu ông này , ông nọ. Thế là chị đang doạ em, thái độ từ lúc vào đến bây giờ chị chẳng có ǵ gọi là thành ư thương lượng cả. C̣n nói thẳng căng ra không v́ người chửa đẻ th́ nhà chị đéo ai ra được khỏi đây luôn. Chị đừng nghĩ bác hay chú chị đă là to. Bị đánh ở đây chỉ có chị là thiệt thôi.


    Không ai nói ǵ bà ấy tiếp tục :


    - C̣n việc làm ăn tất nhiên ai cũng có quyền làm ăn. Nhưng có câu nhập gia th́ tuỳ tục. Chị đến đây ít ra chị cũng phải gặp gỡ những người làm cái nghề này để làm quen. Ở đây ai cũng có gốc rễ bao năm rồi. Không phải tự nhiên mà cái khu này hoạt động được. Nó đổ cả máu, cả tiền , cả nước mắt đấy. Nhà chị từ đâu đến không chào hỏi ai lao vào làm. Thử nghĩ xem đúng hay sai....


    Mụ đeo kính cận nói :


    - Cũng định gặp mọi người nhưng bận quá chưa có dịp. Vậy mai mọi người cho cái hẹn rồi nói chuyện.


    Ônh Minh vẫn bực :


    - Không hẹn ḥ ǵ hết, bọn mày có dẹp quán th́ dẹp. C̣n vẫn làm th́ gặp tao...!!


    Nói xong bố ấy phủi đít đi về , nói chuyện không đi đến kết quả. Đội bên kia cũng đi về, tôi với bà chị ngồi ngoài pḥng khách nói chuyện. Một lúc sau th́ thấy có thằng đội mũ bảo hiểm kín mặt , ngồi sau là con mụ Béo. Bọn nó dừng xe trước quán tôi, con mụ béo chỉ chỏ vào biển quán với số nhà. Tôi đi ra th́ chúng nó đi lên trên quán ông Minh cũng làm điều tương tự. Đi vào nhà tôi nói :


    - Có khi nào đêm em đang ngủ chúng nó đốt nhà không..!?? Hay nó lại trộn cứt với luyn tạt vào th́ mai cọ bằng mắt...


    Bà chị tôi nói :
    - Cứ để chúng nó làm thế , đm làm thế mai tao san bằng nhà chúng nó luôn.


    Ngồi bàn về cuộc nói chuyện ban năy tôi hỏi :


    - Thế cái ông BĐG con mụ kia nói là người như nào vậy..!!?


    Bà ấy kể :


    - Ông đấy ngày xưa nổi tiếng đất này , nói chung là người có máu mặt. Bây giờ lớp trẻ lên th́ không c̣n được như trước nhưng vẫn có tiếng nói . C̣n vợ chồng thằng lùn kia th́ không phải người ở đây. Con béo th́ chị chẳng biết nó là ai....


    Đang nói chuyện th́ ông Minh đi xuống, mặt vẫn hằm hằm như thịt bằm nấu cháo. Éo hiểu sao nhưng nói thật khi tôi gặp những kiểu người nóng tính như vậy tôi không thấy sợ mà chỉ thấy buồn cười. Ông này chỉ cần kích động vài ba câu là lại như con trâu đâm đầu vào mộ ấy mà. Những người như vậy thường dễ bị lợi dụng. Ông ấy vừa ngồi tôi liền nói :


    - Năy em thấy nó cho người đến chỉ điểm quán anh em ḿnh đấy...Mai có khi lại tan thành tro bụi.


    Bố ấy uống dở ngụm nước chưa trôi :


    - Đm chúng nó dám....


    Chị tôi cười bảo :


    - Năy anh đánh nhân viên nhà nó là sai rồi. Nói ǵ nói ḿnh không nên gây rối , mất trật tự. C̣n để mà làm cho chúng nó đóng cửa không thiếu ǵ cách. Cứ âm thầm mà làm thôi.


    Không có người lạ nói chuyện cũng thoải mái , tôi châm điếu thuốc rồi nói :


    - Theo em , cứ để quán tụi nó làm. Nhưng cô lập nó lại , không cho mượn nhân viên. Mà cần thiết anh chị sang mấy nhà nghỉ gần đây bảo họ không cho nhân viên nhà chúng nó thuê pḥng. Bọn nhà nghỉ ở đây ăn tiền pḥng với mượn nhân viên nhà ḿnh nhiều , nói căng cái được ngay.


    Ông Minh gật gù , tôi tiếp :


    - Mà anh là người lớn, là đàn anh không nên ra mặt mấy cái này. Anh cứ bảo mấy thằng ngáo đá ngày xuống quán chơi một hai tiếng cho em. Mà cứ lôi nhân viên đi chơi, lôi mẹ đi 1-2 ngày cũng được....Tất nhiên là không trả tiền...Không ai dây với nghiện đâu. Vài lần thế là chúng nó tự hiểu. Chứ anh ra mặt...mà đợt rồi c̣n dính án không ổn đâu...


    Ông Minh giờ th́ ngồi nghe chăm chú :


    - Ừ đấy vụ của anh vẫn c̣n chưa xử...Tao lánh đi vậy. Có ǵ hai chị em thông báo anh với nhé. Giờ anh phải về nhà...


    Ông Minh đi về , chị tôi nói :


    - Kiểu ǵ mai cũng có người đến nhà ḿnh nói chuyện. Mà thôi chị về đây , cậu cứ làm b́nh thường đi, có ǵ th́ alo. Mà đừng có kích động rồi đánh nhau.


    Tôi cười :


    - Em chỉ né đánh nhau chứ ngu ǵ em dây vào. Trừ khi động chạm vào người nhà ḿnh. C̣n không chúng nó có chém nhau trước mặt em cũng chỉ đứng nh́n.


    Bà chị đi về , tôi cả đêm đó cũng có tí lo lắng v́ sợ bọn kia chơi Bẩn. Nhưng thức nằm đọc truyện đến 3h sáng th́ cũng ngủ lúc nào không biết. 2h chiều hôm sau có con bán tải đựng ngay trước quán , hai người đàn ông Trung Niên xuống xe, đi sau là con mụ béo với Nam lùn. Nh́n qua sắc mặt th́ tôi biết ông nào là BĐG rồi. Mời họ vào nhà ngọt như mía , vừa mời nước tôi vừa nói :


    - Bác ngồi chơi, cháu gọi chị xuống bây giờ....


    Ông ấy không nói ǵ , v́ dù ǵ tôi cũng chỉ là phận làm thuê. Tôi lấy máy gọi cho chị bảo có người như hôm qua nói cần gặp. Lúc sau th́ hai vợ chồng bà ấy đi xuống , có thể bọn kia không biết bà ấy, nhưng chồng bà ấy th́ không thể không biết . Ông BĐG kia chỉ mới chém người gần chết thôi, c̣n chồng bà này bắn hẳn người mà vẫn tại ngoại cơ. Vụ đó tôi thấy bà ấy kể lo gần 1 tỏi th́ ông chồng mới không phải đi. Không th́ giờ này c̣n đang ôm mấy quyển lịch bóc cho nó ṃn vân tay.


    Chạm mặt nhau th́ ai cũng biết là ai rồi , tŕnh bày một lúc th́ ra con mụ béo với vợ chồng nhà kia cũng chẳng phải họ hàng ǵ. Bạn bè chơi quen biết xă hội, mụ béo ra điều tinh tướng ḿnh người ở đây . Muốn dựa bóng ông bác bảo kê cho bai vợ chồng nhà kia mở quán làm ăn. Tuy nhiên , dễ thế th́ người khác đă tranh nhau làm hết rồi.


    Chị tôi cũng kể lại sự việc cho ông bác kia nghe, rơ ràng theo luật làm ăn th́ Nam lùn sai lè ra rồi. Như thế khác ǵ cướp địa bàn mà không cần xin phép. Cuối cùng ông BĐG cũng không muốn can thiệp sâu , v́ suy cho cùng cũng chẳng liên quan đến ông ấy. Ông ấy ra mặt có lời mong mọi người để cho vợ chồng ấy làm , đồng thời cũng nói Nam lùn phải gặp mặt những người đi trước ở đây....Chốt lại là gặp mặt là để Hoà Giải chứ chẳng phải đến để đốt quán hay tạt cứt đánh nhau ǵ.


    Mọi việc xong xuôi th́ ai về nhà nấy , trước mặt ông bác kia th́ chị tôi vẫn dạ vâng đồng ư, ra điều rộng lượng lắm. Nhưng bà ấy vẫn bồi thêm câu :


    - Cháu th́ cũng thoải mái, ai cũng muốn làm ăn cả. Lộc th́ trời cho , nhưng sợ ở đây c̣n hàng chục quán nữa. Người khác như nào cháu không quyết hộ được.


    Ban ngày nói chuyện th́ ban tối bà ấy đă trở mặt ngay được . Tối đó bà ấy với ông Minh nói chuyện ǵ với nhau rồi cho người xuống đó quấy. Mấy thằng thanh niên nghiện đá , cởi trần , người th́ đầy h́nh xăm cứ vác ghế ngồi trên vỉa hè trước mặt quán. Mà thanh niên đá đẩm dẩm lồn th́ khỏi bàn, ngồi 3-4 tiếng một chỗ cũng chẳng thấy mệt. Có khi lại c̣n vui , đuổi đéo chịu đi, mà đánh th́ không đánh được.


    Kết hợp với vài anh cao to, đẹp zai nhưng đi toàn kiếm cớ gây xích mích, rồi đánh nhân viên . Mấy anh đó vào quán cũng chọn nhân viên như b́nh thường, nhưng lên pḥng các anh ấy hành nhân viên đủ kiểu, bắt kèn trống . Đi gần xong là các anh ấy trở mặt , viện đủ lư do để không trả tiền. Mà lần nào đi cũng tầm 4-5 mạng , cứ gây sự xong là các anh ấy đợi chủ đến để đánh nhau.


    Những chuyện như thế cứ diễn ra trong vài ngày . Có khi khách thật vào cũng không dám cho đi, mà không cho nhân viên đi làm th́ mở quán ra làm cái ǵ. Chân ướt chân ráo, lại không phải người bản địa lấy ǵ ra đỡ. Cuối cùng kết quả thế nào th́ ai cũng biết , quán Thảo Nam đă thực hiện chiến thuật "Vườn Không Nhà Trống" mà Tướng Trần Hưng Đạo để lại năm xưa. Tuy nhiên không có đoạn quay về giành lại.


    Để nói về luật ngầm giữa các quán th́ tranh chấp cũng xảy ra không ít. Nhiều lúc giá cả không đồng đều cũng gây ra tranh căi , thậm chí là cả đánh nhau. Quán nào không đủ lực về cả mặt đỏ lẫn mặt đen th́ cứ xác định bị quấy nhiễu đến không làm ăn được. Trước mặt th́ hoà thuận , gắn bó, đoàn kết , tươi cười với nhau nhưng thực ra ghét nhau như chó . Bà chị tôi từng nói :


    " Chúng nó cũng không ưa ḿnh đâu, nhưng không dẫm lên được mặt ḿnh nó phải chịu. "


    Cái cảnh bị đập quán, đập biển , lôi nhân viên đi không trả tiền bà ấy cũng đă trải qua những năm tháng đầu tiên khi gây dựng lên cái quán này. Nhiều lúc bất lực nh́n chúng nó phá phách mà phải cố ḱm nước mắt. Để rồi sau bao nhiêu năm cực khổ mới có chỗ đứng như ngày hôm nay.


    Đúng là sống trong cái mảng tối muốn Lương Thiện cũng không được. Ḷng tốt với lương thiện chỉ giúp bạn sớm Giải Tán mà thôi...................

  25. #25
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 25: "BÀ BÉO 1"

    Chắc hẳn đọc cái tiêu đề không ít người thắc mắc "Bà Béo" là ai....!?? Cũng có thể mọi người sẽ nhớ đến bà béo mà trong một chap có nhắc đến khi tôi đón từ quán khác lên cho thằng khách Trung Quốc , hay nhầm tưởng sang con mụ Béo hổ báo cáo chồn chap trước..Nhưng cả hai đều không phải , bà béo này là một người hoàn toàn mới, một người đă đứng tuổi , 31 tuổi vẫn đi làm Gái .


    Thực ra bà béo không phải là nhân viên của quán tôi. Bà ấy là nhân viên của quán khác , quán đó cách quán tôi cũng hơi xa. Tên của bà béo là Diễm , thực ra năy tôi phải hỏi lại th́ mới biết chứ trước toàn gọi là bà béo nên không nhớ tên. Chị Diễm trong một lần đi khách , đi xong khách rủ đi ăn. Béo mà nên ăn tham lắm, cứ nghe đến ăn là mắt sáng lên. Nhận lời khách chị Diễm đi ăn cùng khách, c̣n uống rượu nữa. Đợi măi không thấy Diễm về , chủ gọi th́ Diễm không nghe máy. Cứ thế nốc rượu đến tối say khướt mời ṃ về quán. Tất nhiên chẳng chủ nào chấp nhận nhân viên vô tổ chức như vậy, ngay tối hôm đó Diễm béo bị đuổi ra khỏi nhà. Bị đuổi không thương tiếc luôn, v́ đă béo không làm được nhiều lại c̣n vô ư thức th́ chủ ghét là điều tất nhiên. Gọi điện thoại bao nhiêu cuộc c̣n không nghe máy , bố ai chả điên.


    Tối đó Diễm béo kéo vali đi khắp khu xin ở nhờ , nhưng không ai nhận. Quán tôi cũng là nơi Diễm béo dừng chân lại hỏi. Nghe th́ thấy khổ thật nhưng tôi là người thực dụng , những cái ǵ không có lợi th́ ít khi tôi làm. Nhà th́ cũng đang đủ nhân viên , không nhiều nhưng thời điểm đó cũng đủ làm. Nhận thêm Diễm béo cũng không giải quyết vấn đề ǵ. Nhưng nh́n thấy cảnh người th́ ục ịch kéo cái vali đi giữa đường tôi cũng khó nghĩ. Tôi gọi điện hỏi bà chị :


    - Có cái chị béo ở quán dưới kia bị đuổi. Giờ không biết đi đâu , muốn xin ở nhà ḿnh. Chị có đồng ư không..!??


    Bà chị tôi th́ tín, ác th́ ác vậy thôi chứ cũng cúng vái với đi chùa đi chiền suốt. Nói chung là cái tâm cũng thiện , nghe tôi kể lại sự t́nh th́ bà ấy bảo đưa máy cho Diễm béo :


    - Em là bỏ quán đi hay thực sự bị đuổi....? Nếu em bị đuổi th́ chị nhận , c̣n em bỏ đi th́ chị không nhận được. Lát chị sẽ gọi điện cho chủ em xác nhận...


    Diễm béo nghe máy rồi khẳng định là ḿnh bị đuổi. Bà chị bảo đưa máy cho tôi rồi nói :


    - Cái béo này trước cũng là do bạn chị giới thiệu cho quán đó...Lúc đầu bảo cho nhà ḿnh nhưng chị thấy béo quá với nhân viên nhà ḿnh lúc đó có 7 đứa rồi, không nhận thêm được..Cho nên mới giới thiệu cho quán kia..Nhà đấy khi đó không có người làm. Thôi cậu cứ cho nó ở tạm xem thế nào...!??


    Hoá ra là cũng có tí liên quan nên giờ không làm ngơ được , tôi nghe lời bà chị đồng ư cho béo ở lại. Nhưng phải nói là nhận Diễm béo cũng là một bài toán khó giải. Ngoại h́nh th́ không nói ai cũng tưởng tượng được rồi, tôi hỏi th́ Diễm béo nói nặng hơn 60 cân , người cao hơn m50 một tí , chân tay vừa to vừa mũm mĩm. Điểm nổi bật là Diễm béo có làn da trắng , tuy hơn 30t nhưng phải nói là da căng , mịn ( có khi béo nên da nó căng ) . Thêm nữa không nói điêu nhưng thật sự Diễm béo có gương mặt khá ưa nh́n, tôi có thể khẳng định nếu giảm được tầm 15 cân th́ Diễm béo rất xinh gái. Xinh thật sự luôn , nhưng đấy là nếu giảm được cân , chứ hiện tại mặt dù có ưa nh́n nhưng thân h́nh quá khổ khiến khách liếc qua thôi là đă thấy ngán đến tận óc rồi.


    Diễm béo không phải người dân tộc, nói giọng Bắc nhưng hỏi nhà ở đâu th́ không nói. Tôi đoán chắc cũng quanh quanh khu vực Hải Dương- Hải Pḥng nên giấu. Ngay khi sắp xếp đồ đạc xong câu đầu tiên Diễm béo hỏi tôi là :


    - Nhà c̣n ǵ ăn không em , chị đói quá...??


    Cơm th́ c̣n nhưng thức ăn th́ hết, thế là tôi phải đi rán vội mấy quả trứng ốp la , với mấy con cá khô để trong tủ lạnh phục vụ bà béo. Một bát tô cơm 2 trứng , 2 cá Diễm béo đá bay trong ṿng 11 mét, à nhầm 11 phút. Ăn xong mở tủ lạnh thấy c̣n nửa chai Sting dâu của cái Hoa ( tôi nhớ chiều cái Hoa uống c̣n dở ) Diễm béo bỏ ra tu nốt. Diễm ăn uống xong th́ mấy đứa kia đi làm về , tiện tôi bảo ngồi cả xuống giới thiệu luôn. Bày đặt vậy thôi chứ cả khu nhân viên chúng nó biết mặt nhau hết. Cái Hoa thắc mắc :


    - Ơ ..Em tưởng chị ở nhà dưới kia cơ mà..Sao lại lên đây.


    Diễm trả lời :


    - Chị bị đuổi hôm nay ...Chủ như máu lồn...Đi kiếm tiền cho nó mà nó c̣n đuổi.


    Nghe cái thái độ nói chuyện không trước sau là tôi thấy ngứa tai rồi, tôi mới ngắt lời :


    - Thế không phải bà đi chơi , đi uống rượu với khách say khướt đến tối mới về ..Xong chủ người ta mới đuổi à..!?? Ở nhà này không có cái kiểu đấy đâu, đi không xin phép th́ chỉ có đi luôn..Không cần đuổi...!!


    Bà béo nói lại :


    - Ơ không..!?? Nhà đấy nó sống đểu với chị thật mà..Em không biết đâu , phân biệt đối xử lắm. Đứa nào làm được nhiều th́ cho ăn ngon, c̣n như chị ít khách chỉ được ăn sau thôi...



    Cái này th́ tôi công nhận đúng, v́ mụ chủ dưới đó là người nổi tiếng keo kiệt, nhưng mồm miệng th́ múa như tép nhảy. Nhà đó chuyên ép nhân viên thức muộn, đóng cửa rồi mà 4-5h sáng có khách gọi vẫn dựng nhân viên dậy bắt đi. Những chuyện này do chính mồm nhân viên nhà mụ ấy kể. Mà giá vé thu được mụ ấy chỉ trả nhân viên 100k một lượt mặc dù cũng thu 300k như mọi nhà. Nhân viên cũng không hài ḷng nhưng như đă nói , mỗi quán có quy định khác nhau sướng hay khổ do cái số của nhân viên thôi. Không ai can thiệp được vào chuyện của nhà khác. Diễm béo nói tiếp :


    - Mà chị làm ở đó nhiều khách quen, kéo về cho quán bao nhiêu khách. Khách lắm hôm đập đá ngáo điên khùng bắt chị đi chị vẫn đi. Mà em yên tâm , chị chiều khách lắm. Chỉ sợ khách không đi chị thôi...


    Nghe Diễm béo nói tôi cũng thấy khổ , nhưng thật sự với cái sắc đẹp ngàn cân kia th́ ở nhà tôi rất khó làm. Tại v́ nhà tôi không tiếp những loại say rượu đến đi không vững , đá đẩm th́ cũng nghỉ . Không làm ăn tạp nham như nhà khác. Mà như thế th́ Diễm béo không có khách để mà đi làm. Thêm cái nữa bọn trẻ thu giá 300k c̣n được, chứ Diễm th́ 250k khách có khi c̣n không muốn đi. Việc thu rẻ hơn cũng ảnh hưởng đến quán, giờ giá chung ḿnh tự ư hạ giá chỉ tổ tạo cớ cho nhà khác chúng nó chửi. Suy nghĩ một lúc tôi nói :


    - Thôi tạm thời chị cứ ở đây đă, em nói trước là nhà em khách không ba vớ , ba váo như nhà khác. Nhân viên th́ toàn những đứa trẻ , khách có vào cũng không đến lượt chị. Cho nên việc chị có khách quen gọi đi là chủ yếu. Chị phải tự kiếm khách , c̣n ăn uống th́ nhà ăn ǵ chị ăn nấy không phải lo....Ai cũng đi làm cả..Miễn sao chị tuân thủ quy định cho em..


    Bà béo gật đầu đồng ư, tôi nói tiếp :


    - Thế chị có số khách quen không ..?? Nhớ nói họ giờ chị chuyển chỗ khác làm..Để họ c̣n biết...


    Diễm béo lắc đầu :


    - Điện thoại chị đưa cho người yêu mượn rồi..Nhà anh ấy cũng ở trên đây , mai chị lên lấy. Giờ chị dùng cái máy cùi này thôi....


    Ngán ngẩm nhưng thôi kệ, tôi lấy số Diễm béo rồi nói bà ấy lưu số tôi lại có ǵ đi làm c̣n gọi. Hôm đầu tiên bọn cái Hoa cái Linh đi mỗi đứa chục vé nhưng Diễm th́ không được nổi một vé...Kết quả đă được dự báo từ trước nhưng tôi vẫn an ủi :


    - Hôm nay tạm thời vậy đă, nếu có khách dễ tính không kén chọn em sẽ xếp cho chị đi...


    Diễm béo mừng rỡ :


    - Ừ..Có khách xếp cho chị đi với..Chứ ngày không được vé nào thế này chết mất.


    Tôi gật đầu rồi bảo mọi người đóng cửa đi ngủ . Đêm đó cũng khó ngủ v́ phải nghĩ xem làm cách nào giải quyết vấn đề của Diễm béo. Để không như này th́ béo chỉ có đói mốc mồm , mà tôi cũng chẳng muốn nuôi một người mà không làm ăn ǵ được. Một mặt tích cực xui Diễm béo lấy số của khách quen để tự đi làm, mặt khác tôi cũng gọi điện đến các nhà nghỉ thông báo nếu có khách Trung Quốc , hay những người có Gu lạ thích người mập th́ alo cho tôi. C̣n khách vào nhà nếu đi Diễm béo tôi cũng thu tiền giảm đi. Không như vậy th́ Diễm không có khách , tính như vậy ngày hôm sau tôi bắt tay vào làm.


    Dù không được nhiều như những đứa trẻ nhưng ngày Diễm béo đi được 4-5 vé cũng gọi là ok lắm rồi. Diễm béo bù lại được cái mồm khéo với nhanh nhảu. Tự biết nhan sắc có hạn nên Diễm phải thủ cho ḿnh ít thủ đoạn làm ăn. Khách vừa dừng xe trước cửa là Diễm chạy ra mời thay cả phần tôi rồi. Lắm lúc Diễm hỏi khách :


    - Anh muốn đi cô nào..!??


    Mà khách trả lời :


    - Cô nào cũng được..!!


    Chỉ chờ câu đó là Diễm khoác tay khách, cười nói , nịnh nọt đi sang nhà nghỉ luôn. Ừ th́ cô nào cũng được mà , nhiều khi khách cũng không ưng lắm đâu khi mà buột miệng nói ra câu đó. Nhưng chính v́ sự nhiệt t́nh, niềm nở của Diễm khách lại đi. Mấy đứa kia th́ không thích cách làm đó lắm , tại ở quán trước giờ kể cả khách tuỳ cho ai đi cũng đươc th́ cũng phải để chủ quyết định. Thường th́ tôi sẽ cho đứa nào ít vé hoặc đứa xâu xấu đi trước. Bọn xinh kiểu ǵ nó cũng có khách tầm muộn muộn. Thấy mặt mũi chúng nó khó chịu tôi nói luôn :


    - Thôi nhường bà béo đi trước , chị ấy làm kém nhất nhà. Mấy khi gặp được khách dễ tính đâu. Cho bà ấy đi không ở nhà rên tao không chịu được..Mà đằng nào th́ anh cũng cho bà béo đi. Đă được vé nào đâu....!!


    Cái Dung nói :


    - Biết thế nhưng cũng phải để chủ người ta chỉ chứ...Đây cứ kéo khách đi không coi ai ra ǵ..!!?


    Biết cái Dung khó chịu , với tính nó tôi c̣n lạ ǵ :


    - Ừ th́ không có khách nên máu quá ấy mà....Tí về anh sẽ nói....!!


    Nói xong th́ tầm 5' sau có tốp khách mấy người. Bọn c̣n ở nhà là đi cả , đỡ phải tị nạnh nhau. Phải công nhận một điều Diễm béo đi lâu , lâu phải gấp đôi người b́nh thường. Bực nhất là tôi gọi điện về c̣n không về cơ, cứ bám rịt lấy khách. Gọi 1-2 lần sau tôi chán không thèm gọi nữa. Thích đi lâu cho đi, khổ ḿnh chứ khổ ai. Bọn kia nó đi nhanh , xong nó về nó đi khách khác. Bà này đă không có khách c̣n đi lâu. Hỏi ra th́ biết lư do , khách nó bảo nằm lại tí nữa nó bo cho 50 cành. Nhưng lắm lúc xong nó cũng chẳng bo , nghĩ cũng khổ.


    Ở nhà tôi được 3 ngày mà không thấy Diễm béo lấy cái điện thoại Ip 6s bảo mới mua được 2 tuần nhưng đă cho người yêu mượn. Tôi th́ ngày nào cũng thúc đi lấy điện thoại về c̣n lấy số khách quen. Sim th́ cầm rồi nhưng số th́ đéo có , chứ cứ ngồi nhà đợi khách vào th́ ai nó đi Diễm. Lần nào hỏi đi lấy điện thoại chưa cũng :


    - Mai chị đi lấy...


    Mấy cái mai nhai đi nhai lại mà vẫn chưa thấy đâu. Nói đến người yêu là thấy hăm lồn rồi. Thế tôi mới hỏi :


    - Thế chị không có con cái ǵ à...!??


    Diễm béo trả lời :


    - Bỏ chồng lâu rồi , giờ có một thằng con trai đang học lớp 10. Gửi ở nhà ông bà ngoại...Tháng nào cũng phải gửi tiền về nuôi nó.


    Tôi cũng ngứa mồm :


    - Thế mà c̣n yêu với đương, làm th́ chẳng được bao nhiêu . Mà chị như thế yêu đương làm cái ǵ..


    Diễm tỏ vẻ không thích :


    - Th́ người ta thiếu thốn t́nh cảm, phải yêu chứ. Mà cái anh ở đây hơi bị tốt...


    Địt mẹ giống dở , đúng đầu có vấn đề. Tốt đéo ǵ có cái điện thoại mượn c̣n không trả. Mà tôi con thấy bọn con Hoa nó nói người yêu bà này toàn gọi cho bà này nhờ đánh lô đánh đề. Tôi thấy cũng đúng, tiền làm được mấy ngày ứng hết. Nhưng chẳng thấy mua bán ǵ cả, có hôm th́ thấy khoe trúng được mấy chục điểm lô. Hôm đó xin đi ăn với bạn rồi cũng tếch đi đến 10h mới về. Lần đó về bị chị tôi chửi cho một trận , sau đó th́ không thấy đi đâu nữa.


    Cho đến một hôm , cả nhà vừa ăn cơm xong . Cái Linh đang gọt hoa quả th́ có một ông đi vào hỏi :


    - Mấy em ơi , Diễm có nhà không..!??


    Tôi đi ra :


    - Anh là...!?? Khách đi chơi hả anh...!??


    Ông kia lúng túng :
    - Ờ..ừ....


    Tôi mời ông ây vào nhà , xong hỏi thế anh chọn ai trong mấy cô này. Ông này tiếp tục ngập ngừng :


    - Thế Diễm có nhà không em..!??


    Tôi mới gọi bà béo xuống , Diễm béo đi ra kêu :


    - Chị tự nhiên đau bụng quá , đau ơi đau....


    Tôi quay lại nói với ông khách :


    - Diễm đây anh ạ...Nhưng đang đau bụng chắc không làm được . Anh chọn người khác nhé.


    Ông khách giờ mới nói :


    - Diễm gọi anh đến chở đi mua thuốc...Năy nhắn tin bảo đau bụng...


    Đúng là cái định mệnh , cặp đôi diễn tuồng fail nhất lịch sử . Bực cả ḿnh tôi quay ra cáu :


    - À thế anh đến đây đón bạn anh đi chơi hả...!? Sao anh không nói từ đầu đỡ mất thời gian...Thế chị Diễm nhắn tin đau bụng cho anh từ lúc nào..!?


    Ông kia nói :


    - Tầm 6h em ạ...!


    Tôi cười rồi bảo :


    - thế mà 6h30 chị ấy vừa đá ba bát cơm đấy anh ạ. Mà em chẳng thấy chị ấy kêu đau ǵ cả. Lúc anh đến mới thấy đau , nh́n anh mà chị ấy đau bụng th́ cũng hơi ác đấy...Mà anh là người yêu nhỉ..!?


    Diễm béo đứng nghe năy giờ chạy ra nói :


    - Ừ người yêu chị đấy ...Anh ấy chở chị đi mua thuốc.


    Tôi quay ra trừng mắt :


    - Hai anh chị nh́n em có giống thằng ngu không..!?? Xin đi tử tế th́ đi , ốm đau nhà hai cái xe , hiệu thuốc cách đây có vài trăm mét. C̣n phải chở nhau đi nữa à...??


    Tôi nh́n ông kia nói :


    - Anh không đi chơi th́ anh về hộ em cái. Chỗ này không phải để yêu đương , mất thời gian....


    Ông kia thấy t́nh h́nh không ổn đứng lên đi về luôn , Diễm béo quay ra tỏ thái độ với tôi :


    - Chị đă hẹn anh ấy đến đây rồi.....


    Tôi đéo nể nang ǵ nữa :


    - Bà im mồm đi , hỏi bọn này xem chúng nó muốn đi chơi th́ phải như thế nào. Hôm trước bà xin đi một tiếng măi 3 tiếng sau bà mới về. C̣n đây không phải cái nhà hoang , thích đưa ai đến th́ đến. Nó phải có cái mồm , đừng nghĩ thằng này không nói là hiền..


    - Nhưng hôm nay đau không làm được....


    À lại c̣n trả treo :


    - Đau cho nghỉ, mua thuốc ǵ có người chở đi. C̣n không thích làm nghỉ luôn cũng được. Nhà này cần người đi làm chứ không phải nhà thờ nhé....Bà đang làm ảnh hưởng đến những người khác đấy.


    Diễm béo không dám căi nữa đi vào pḥng , nhưng một lúc sau lại chui ra bảo hết đau rồi , vẫn đi làm được. Đang ngồi th́ có số lạ gọi vào máy tôi xưng là người yêu Diễm lúc năy. Nói chuyện tŕnh bày hoàn cảnh , mong tôi đừng chửi hay đuổi Diễm béo đi.....Nghe kể th́ tôi cũng thấy xuôi xuôi, không bực nữa.


    Nhưng rồi mọi chuyện sau đó c̣n tệ hại hơn.............

  26. #26
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 26: "BÀ BÉO 2"

    Có một buổi tối , Diễm béo vừa đi khách xong hớt ha hớt hải chạy về nhà :


    - Em ơi...Cho chị mượn xe đi ra đây một tí...


    Tôi thấy lạ, tầm 9h tối c̣n đ̣i đi đâu :


    - Đi mua cái ǵ giờ này nữa, không để mai mua được à..!??


    Diễm béo nói :


    - Chị đi mua cháo cho anh người yêu , anh ấy ốm cả ngày hôm nay chưa ăn ǵ...Đi một tí rồi về ngay thôi...10 phút.


    Nói như thế chẳng lẽ không cho đi , Diễm béo phóng xe đi mà tôi thấy khổ thân cái xe vcl. Tầm 30' sau mới thấy quay về , tôi cũng chẳng nói ǵ v́ may c̣n biết đường quay về. Về đến nhà thấy mặt mũi buồn thiu , Diễm béo vác ra ngoài vỉa hè ngồi buôn điện thoại cả tiếng đồng hồ. Khách vào cũng không thèm tiếp , cứ thế lúc sau thấy chửi um lên . Lúc đầu tôi tưởng Diễm béo nói chuyện với người yêu , nhưng không phải . Diễm đang nói chuyện với mẹ :


    - Bà bảo nó có c̣n muốn đi học nữa không...!?? Con đi làm cũng mệt mỏi lắm . Nó mà không muốn học th́ bà trả về cho thằng bố nó . Địt cụ nhà nó...!!


    Chắc trong điện thoại bà ngoại đ̣i tiền đóng học cho con Diễm hay sao mà thấy Diễm gay gắt lắm :


    - Con không có tiền đâu , đi làm ngày được có 1-200k . Mà ông bà cứ đánh chết cụ nó đi , chiều lắm đâm hư. Phải để yên con làm th́ mới có tiền gửi về chứ.


    Chửi xong Diễm tắt máy đi vào nhà , ṭ ṃ tôi hỏi :


    - Chị nói chuyện điện thoại ǵ mà ầm ầm lên vậy. Lại c̣n chửi to nữa chứ..!!


    Diễm béo mới kể thằng con trai ở nhà trốn học , vừa năy bà ngoại gọi điện bảo cô giáo mời phụ huynh lên gặp, với đóng tiền học ǵ đó. Dạo này làm không ra tiền , lại dính vào yêu đương , lô đề nên Diễm béo không có tiền. Chính v́ thế mới bức xúc , chuyện gia đ́nh họ tôi cũng chẳng muốn quan tâm sâu. Hôm đó giời để lồn Diễm béo đi được hẳn 7 vé , gần 1h chuẩn bị đóng cửa Diễm béo đến nói chuyện với tôi :


    - Hôm nay em cho chị lên nhà người yêu ngủ một đêm nhé...Anh ấy ốm không có ai trông. Chị lo lắm , mà e cho chị thanh toán hết tiền hôm nay nhé...Chị đi sáng mai chị về...!!!


    Nghĩ lư do cũng hợp t́nh, với lại Diễm béo cũng không thân quen với ai ở nhà , tôi đồng ư. Nhưng dặn nếu ai hỏi th́ bảo đi đêm khách quen của chị...Diễm béo vào lấy túi , tôi thanh toán tiền xong th́ gọi hộ một cái taxi cho Diễm đi chăm người yêu. Sáng hôm sau tôi ngủ dậy tầm đó là 10h sáng, mở cửa ra quét dọn quán xá th́ tôi thấy Diễm béo đi bộ từ đằng xa về, trời nắng sớm nên nóng. Nh́n cái thân h́nh hơn 60 cân mặc quả đầm xanh đi trên vỉa hè thấy nó nổi bật nhất phố. Về đến quán mồ hôi mồ kê nhễ nhại , tôi mới hỏi :


    - Sao không đi taxi về mà lại đi bộ..!??


    Diễm vừa thở hồng hộc vừa nói :


    - Tiền đưa anh ấy mua thuốc uống với sáng đi chợ mua đồ ăn cho anh ấy hết rồi....Không c̣n đồng nào trong người. Đm trời nắng kinh thế...


    Tôi cũng đến bó tay với bà béo này thôi , bà ngoại đ̣i tiền đóng học cho con th́ không cho , cùn cáu c̣n chửi nhặng lên. Đêm hôm qua lấy gần triệu đến sáng không c̣n đồng nào , phải cuốc bộ mấy km về nhà. Mà thằng kia gọi lúc nào là phải nghe lúc đấy, cả ngày cứ ôm lấy cái điện thoại dán vào tai. Thằng kia th́ biết Diễm béo đi làm Gái nên nó cứ moi móc . Nhưng khổ cái thằng kia nó được cái mồm dẻo như kẹo kéo , hôm nó gọi điện xin tôi đừng đuổi Diễm béo nghe cái giọng là biết dân mồi chài chính hiệu rồi. Nhưng kệ thôi , khuyên nhiều ḿnh lại thành thằng rỗi hơi lo chuyện bao đồng. Tôi nói tiếp :


    - Thê có cái điện thoại 5-6 hôm nay vẫn chưa lấy về à....!?? Không lấy về mà t́m số khách quen để c̣n gọi...Hay bán mẹ nó rồi cơ..


    Diễm béo xua tay :


    - Bán ǵ..Anh ấy bảo cho anh ấy mượn để xem phim , chơi game...Đợi anh ấy khỏi ốm rồi chị lấy.


    Tôi nói :


    - Em nhắc để chị biết mà mang về thôi . Có cái điện thoại câu cơm , chứ chị có lấy về cũng chẳng cho em. Mà tiền làm ngày nào hết ngày đấy th́ làm làm ǵ...!??


    Nói xong tôi đi vào nhà chuẩn bị cơm nước , đêm qua gần đóng cửa th́ có khách đi đêm nên tôi để mấy đứa kia ngủ không gọi nữa , sáng sớm tụi nó cũng mới về. Trưa đó vừa ăn cơm xong th́ có bà bán lô đối diện bên đường đi sang hỏi Diễm béo tiền lô hôm qua c̣n nợ...Thấy Diễm chạy vào pḥng lấy tiền trả , đến chiều chắc lại thằng người yêu gọi , thấy nói chuyện con này , con nọ 50 điểm , con kia 30 điểm ǵ đó...Lại lô đề , nói chuyện điện thoại xong Diễm béo chạy sang đường nơi bán giấc mơ vào lúc 18h30 hàng ngày.


    Tối đó bà béo không nuốt được cơm v́ đánh ba con lô mà con nào cũng suưt th́ trúng. Tiền th́ hết , khách th́ không chọn đi làm, lại được thằng người yêu là thánh lô , cụ đề. Thấy bảo hôm đó thua 100 điểm ( hai triệu mấy) , vậy th́ làm sao ăn được cơm. Dọn dẹp xong Diễm béo nói với tôi :


    - Mai cho chị về nhà thăm con nhé..Về mấy ngày chị lại ra.....


    Tôi đồng ư luôn , v́ Diễm béo có ở đây cũng chẳng có khách mà làm. Diễm ngập ngừng :


    - Em cho chị vay mấy trăm đi xe được không..!!?


    Tôi cũng ok luôn :


    - Được , đi xe th́ 500k là đủ , tí cho mượn luôn...


    Thấy Diễm béo đ̣i về cả nhà cũng hỏi thăm lư do. Bọn cái Hoa , cái Dung cũng lấy ra bao nhiêu ví dụ về việc yêu đương những thằng nó biết ḿnh đi làm. Cái Dung nói :


    - Em không hiểu chị yêu đương kiểu ǵ mà cứ phải chăm nó như chăm con. Đàn ông già rồi mà ốm c̣n không biết đường mua thuốc. Suốt ngày thấy gọi điện đánh lô , rồi mua cái này cái nọ....


    Diễm béo căi lại Dung ma ma :


    - Em biết làm sao được, anh ấy cũng mua cho chị cái này , cái kia. Với chị như thế này anh ấy vẫn yêu...Bọn em c̣n trẻ con biết sao được..


    Nói thế là đủ biết Diễm béo chết mê , chết mệt thằng kia rồi. Giờ càng nói lại càng mang tiếng nên mấy đứa kia cũng kệ không hỏi han ǵ thêm.


    Hôm sau Diễm béo dậy sớm , thu xếp quần áo rồi bắt xe đi về. Từ đó đến nay không thấy Diễm béo quay lại . Chỉ có bà bán lô đối diện thi thoảng lại sang hỏi thăm tôi :


    - Cái béo nhà mày nó đă xuống làm chưa....Nó c̣n nợ cô......


    Tôi cười nói :


    - Bà béo đấy một đi không trở lại rồi....Chắc bao giờ người yêu trúng Vietlot th́ chị ấy quay lại trả tiền..


    Nói thế nhưng tôi biết Diễm béo vẫn quanh quẩn đâu đây , nhân viên nhà tôi đi làm về có nói gặp Diễm béo đi ở đường , khu gần nhà cái thằng người yêu kia. Biết vậy nhưng thôi kệ , coi như cũng tống được của nợ.


    Tôi đoán Diễm béo vẫn cố đi làm ban ngày , c̣n ban đêm th́ về ở với thằng kia . Âu đó cũng là t́nh yêu đẹp , biết đâu v́ chăm lo cho quả người yêu mà Diễm béo sẽ gầy bớt. Lúc đó có khi lại thành hot girl chứ chẳng đùa.


    Nhưng chung quy lại cuộc đời Diễm béo nếu cứ tiếp diễn như thế th́ chỉ vỏn vẹn trong hai từ : Ngu Người.


  27. #27
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 27: "NHỮNG CHUYỆN OÁI OĂM"

    Nhân viên đi làm đôi khi cũng gặp những chuyện tai bay vạ gió. Có một hôm như phải vía , khách th́ đă không có nhưng toàn chuyện quái gở. Bắt đầu từ buổi sáng , hôm đó mới có 9h sáng quán c̣n chưa mở đă có hai ông khách nhây gơ cửa loạn xạ. Tôi vẫn dậy mắt nhắm mắt mở ra đón khách. Sáng chủ nhật mấy ông đi làm ca đêm tạt té. Mở cửa tôi nói :


    - Hai anh đi chơi ǵ sớm thế , nhà chưa ai dậy anh ạ. Thiện chí th́ hai anh vào nhà ngồi đợi em gọi mấy em nó dậy.


    Hai ông gật đầu luôn , đi vào nhà ngồi đợi. Tôi đi vào trong gọi cái Linh với cái Dung dậy. Hai đứa này nó chăm cày , nói chung là gọi lúc nào cũng được. Tuy mới hơn 9h sáng nhưng thấy tôi gọi là hai đứa dậy luôn. Hai ông kia th́ vội như ngày xoá tội vong nhân , ngồi ngoài thúc :


    - Có chưa em ơi , lâu thế....


    Cái đm , chưa được nổi 5' mà giục cái đéo ǵ. Nhưng tôi kệ , tôi bảo hai đứa nhân viên :


    - Không phải trang điểm đâu, mà cũng khỏi đánh răng luôn. Sửa soạn tí quần áo rồi đi luôn cũng được. Hôn hít đéo ǵ đâu mà lo. Khách nó vă lắm rồi.


    Hai đứa kia cũng lười, nghe thấy thế ra đi luôn. Phải nói là nh́n chúng nó lúc đấy như móc từ băi rác ra. Đầu tóc th́ bù xù , mặt mũi không phân són như xác chết trôi. Nhất là cái Linh, không trang điểm th́ cứ phải gọi là Chim bay Cá chạy...Thế nhưng khi máu không dồn lên được nào mà lại chạy hết xuống chim th́ ḱm làm sao được. Hai ông khách đứng dậy xí phần là đi luôn. Không kêu ca ǵ cả , thấy quên quên cái ǵ tôi chạy ra :


    - Ấy hai bác cho em xin tiền trước , mở hàng , mở hàng...Tiền cho nó đỡ mất dông...600k hai vé.


    Một ông rút phát ra 600k đưa luôn. Hai con ma lem kia th́ cứ lững thững vừa đi vừa chờ khách. Tôi vào nhà đánh răng , rửa mặt không ngủ được nữa. Tôi gọi điện cho bà bán thịt ở chợ nhờ ship cho ít thịt ḅ , với mua luôn hộ ít rau . Làm cái nghề này cũng tiện , đi chợ mấy lần là quen , cứ xin số mua đồ là các d́ , các cô ở chợ làm sẵn rồi gửi người mang về đến tận cửa quán. Cứ cần ăn ǵ gọi điện trước là có người ship đến tận nhà.


    Đồ vừa mang đến th́ cái Linh về , tôi bảo nó đi rửa mặt rồi phụ tôi nấu cơm. Cái Dung về th́ chui vào pḥng ngủ tiếp. Đang nấu th́ ông chủ nhà nghỉ chạy sang :


    - Đứa nào vừa đi pḥng 202 mà vỡ cả gương. Xuống không thấy nói năng ǵ cả....!!?


    Tôi mới hỏi Linh :


    - Em hay cái Dung đi pḥng đấy..!??


    Linh lắp bắp :


    - Em..anh ạ...!!


    Tôi nh́n nó nói :


    - Thế sao lúc đó em không nói với ông nhà nghỉ để bắt đền khách..Mà em làm vỡ hay khách làm vỡ...


    Linh trả lời :


    - Khách anh ạ , lúc đó ông ấy treo cái quần thắt lưng nó đập vào vỡ một miếng.


    Bố con tồ này , thế mà không nói sớm. Để bây giờ người ta dọn pḥng người ta sang bắt đền. Khách th́ nó đi rồi, ḿnh phải đền thôi. Tôi quay ra nói với ông chủ nhà nghỉ :


    - Bác cứ về thay cái mới đi. Hết bao nhiêu tiền tối sang cháu trả. Sáng ra đă vỡ gương vỡ kính. Kỵ lắm...


    Xong xuôi tôi dặn cái Linh :


    - Đi khách có vấn đề ǵ phải gọi cho anh. Hay đổ vỡ ǵ em phải báo cho nhà nghỉ chứ. Thế này tự nhiên ḿnh mất tiền.


    Linh lư nhí :


    - Vâng em nhớ rồi , để em đền cái Gương cho..


    Tôi nói :


    - Thôi vé em anh đánh dấu rồi , dập xoá mất công. Coi như tiền sáng nay thu được bù vào đấy. Nhớ sau chú ư là được.


    Đúng vỡ gương như có điềm gở , cả ngày chẳng mống nào vào nhà. Nhà nghỉ gọi đi , lên đến nơi khách toàn không ưng lại đi về. Ban ngày mà tụi nó thi nhau đốt vía, đốt vậy đốt nữa cũng chẳng ăn thua. Tối ăn cơm xong th́ bắt đầu có khách , khách vào đi cái Dung . Tưởng ngon lành ai ngờ lúc sau Dung chạy về , vội lục trong pḥng lấy thuốc uống. Tôi mới hỏi nó :


    - Ốm hả em..Làm ǵ mà như ma đuổi thế.


    Nó uống ngụm nước cho trôi thuốc rồi thất thần :


    - Ui anh ơi, thằng vừa năy chim nó to như cái chày ấy. Đi mà lúc nó xuất rách cả bao. Em phải vội về uống thuốc tránh thai đây này. Sợ thật....


    Lồn cao su mà c̣n bù lu bù loa th́ cái của thằng kia chắc như cái chày thật. Rách cả bao th́ kinh rồi. Khách hôm đó vắng ,trời th́ mưa phùn , tôi phải đội mưa đi đón cái Hoa ở măi nhà nghỉ trên kia . Lên đến nơi th́ nó lại đi khách nữa. Tôi lại phải ngồi đợi thêm 30'. Về đến nhà th́ thấy cái Trang đang đi từ nhà nghỉ về , tôi hỏi :


    - Vừa đi làm về hả em..Khách nhà hay ai mượn đấy..!??


    Trang trả lời :


    - Khách nhà anh ạ ..!!


    Tôi tiếp :


    - Thế thu tiền chưa..!??


    Nó ngập ngừng :


    - Khách quen của em anh ạ. Nó bảo nó đi chơi mặc nhầm quần nên không có ví . Hẹn 9h30 quay lại trả...


    Nghe khách quen là tôi thấy hốt rồi, con này mà cũng có khách quen chắc chuyện lạ Việt Nam. Tôi nói :


    - Văi cả cứt , đi khách không có tiền mà cũng cho đi. Anh không ở nhà cái đă loạn lên rồi.


    Nói thế chứ cũng chẳng biết làm sao....Đợi đến 10h chẳng thằng nào quay lại trả tiền. Biết ngay gặp thành phần địt bùng , tôi trêu nó :


    - Khách quen của Trang có khác , cả năm được một khách quen...Đi quỵt luôn.


    Cái Trang th́ cứ nhắn tin gọi điện, thằng kia nó lại hứa mai đến trả. Tôi liền bảo :


    - Thôi , không phải gọi nữa. Nó không đến đâu mà gọi. Coi như vé này mày miễn phí nhé. Tiền pḥng tao trừ vào tiền của mày. Sau chớ có dại nghe thằng nào.


    Và tôi đúng v́ sau đó thằng mặc nhầm quần địt bùng đó có bao giờ đến quán nữa đâu. Trang th́ cay cú , chửi bới loạn lên . Không cay sao được , tự nhiên cho nó nện không được tiền lại c̣n phải móc tiền túi ra trả tiền pḥng. Âu cũng là do cái số...Đang nói chuyện với cái Trang th́ cái Yến đi khách về , nó đi từ lúc tôi bắt đầu đi đón cái Hoa. Tôi ngớ người nghĩ con này đi lâu thế . Chợt tôi nh́n thấy nó đi đôi dép như cái xà lan :


    - Mày đi dép ai đấy hả em..??? Dép guốc mày đâu..??


    Yến trả lời :


    - Em đi dép của khách , năy nó trêu em đứt dép em rồi..Em lấy dép nó đi về..!?


    Nghe thế tôi cũng thấy khó chịu , năy khách vào nhà là hai thằng trẻ các mẹ cứ tíu ta tíu tít. Thấy khách trẻ là đi đéo muốn về, kiểu này trên pḥng đùa nhau xong đứt giày , đứt dép chứ sao nữa . Tôi nói :


    - Mày bị ngáo hả em , nhà ḿnh gần đây mày đi bộ , đi chân đất về rồi thay giày , thay dép cũng được. Mày lấy dép nó về th́ tí nó đi ra đường kiểu ǵ. Bạn bè nó trêu đi chơi gái mất cả dép , hay về nhà bố mẹ nó hỏi th́ làm sao..!??


    Vừa dứt mồm th́ hai thằng kia nó phi xe đến quán , nó rồ ga tí đâm cả vào cửa quán. Tôi thấy đéo ổn đi ra nói :


    - Làm sao đấy , có việc ǵ....Định phá quán à..!??


    Thằng đi chân đất ngồi sau nói :


    - Đến lấy dép ... Năy con kia nó đi về.


    Tôi gọi cái Yến mang đôi dép ra cho nó rồi bảo :


    - Dép đây , lấy đồ lấy đạc th́ cũng phải b́nh tĩnh chứ. Phi xe lên thế này đâm vào cửa kính vỡ th́ làm sao....!!


    Thằng ngồi trước cười khẩy :


    - Chẳng làm sao cả..!!


    Nóng mặt hai thằng ôn con này lắm rồi , tôi chửi luôn :


    - Cái địt mẹ chúng mày , bố đố thằng nào đâm xe vỡ kính nhà bố mày đấy. Đâm vỡ bố cho mỗi thằng 5tr.


    Hai thằng vẫn cố nhầy :


    - Làm sao..Làm sao...??


    - Sao cái địt cụ chúng mày luôn...Giỏi xuống xe..


    Nói xong tôi phi vào nhà lục gầm giường lấy con phóng lợn ra. Hai con chó rồ ga đi một đoạn xong vẫn quay lại chửi :


    - Địt mẹ cái lũ cave...


    Quá bực ḿnh tôi đi vào nhà mặt như đâm lê . Tôi chỉ mặt đám nhân viên nói :


    - Chúng mày thấy chưa, lúc chưa địt th́ nó cười cười đùa đùa. Chơi xong về nó quay lại nó chửi lũ cave đấy. Nghe có thích không...?? Chúng mày toàn tạo cớ cho chúng nó chửi..


    Cả bọn im lặng không ai nói câu nào, tôi nói cái Yến :


    - Đi khách th́ trêu đùa ít thôi, vui th́ nó vui , nó cáu lên nó đánh cho đấy. Mày c̣n lấy đồ của nó nữa...Thế năy nó cũng ở lại đây đánh nhau th́ có phải v́ cái chuyện không đâu mà lại ầm ỹ lên không...!!


    Địt lồn mẹ hai con chó sủa xong chạy bay chạy biến. Dám ở lại thể hiện lúc nữa th́ bố mày cho lết xác về đến nhà. Nhưng chúng nó cũng khôn , biết đánh nhau ở đây th́ chỉ có chúng nó chết. Chứ nh́n hai thằng đầu tóc gẩy lai , dựng đứng cũng lấc cấc lắm.


    Tưởng những vận đen đến đây là hết nhưng vẫn chưa. Đêm đó nhà nghỉ gọi cái Hoa đi đêm , Hoa hôm đó không dính dáng ǵ đến hăm nên nghĩ cũng ổn. Cả nhà hôm đó mỗi ḿnh Hoa được đi đêm. Sáng hôm sau nó về , mở cửa vào nhà nó gọi tôi :


    - Anh ơi , ra em đưa tiền đi đêm nhà nghỉ họ trả.


    Tôi đi ra , ngồi đợi nó móc cả hai bên áo ngực mà đéo thấy tiền. Nó mặc đầm hai dây mà nên làm ǵ có túi. Móc bên này không có nó lại móc bên kia. Vẫn chẳng thấy tiền đâu, nó nh́n tôi ngại quá chạy vào nhà tắm. Chắc là vào đó lột cả ra để xem có giắt ở đâu không. Đi ra đầm th́ xộc xệch , dây đầm th́ lệch sang cả một bên vai mặt nó ngắn tũn :


    - Anh ơi chắc em đi xe về gió bay rơi mất tiền rồi anh ạ..!


    Chắc cái ǵ nữa , trên người mày nếu không nhét tiền vào quần lót th́ ngoài cái áo ngực ra c̣n nhét được vào mô. Hoa luống cuống :


    - Để em đi xe quay lại t́m ....


    Tiền rơi ra đường mà c̣n đ̣i t́m , nhưng thôi không lỡ cướp mất hi vọng cuối cùng của nó nên tôi vẫn để nó đi. 15' sau nó quay lại với gương mặt bánh đa ngâm nước :


    - Không thấy đâu anh ạ..!


    Thế là lại thêm một đứa đi đêm không được tiền. Có nhà tôi c̣n châm chước kiểu đấy 1-2 lần chứ nhà khác nó cứ trừ thẳng vào tiền nhân viên. Nhưng nghĩ cũng khổ cả đêm bị nó nện cho hai cái , đến sáng về th́ rơi tiền. Trừ nữa sao được , tôi vẫn nói :


    - Lần này coi như không công, lần sau cẩn thận . Cho tiền vào cốp xe ấy, mất nữa không những không được tiền mà anh c̣n trừ tiền nữa đấy.


    Hoa cúi mặt xin lỗi :


    - Vâng anh , em nhớ rồi...


    Tôi bảo nó :


    - Thôi đi ngủ đi , trưa dậy ăn cơm th́ anh gọi...!


    Đúng là các cụ đă có câu : Đen th́ cái đèn nó cũng Nôn.......Haizzzzzzz

  28. #28
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 28: "NHỮNG VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI"

    Làm cái nghề này ngoài những lúc phải cứng với khách ra th́ mềm mỏng , khéo léo cũng vô cùng quan trọng. Khách vào nhà không thích c̣n đuổi ra được chứ cán bộ mà đến th́ cứng đến mấy cũng phải mềm. Không những mềm có mà lại c̣n phải nhũn nữa cơ. B́nh thường th́ không sao , cứ vui vẻ làm ăn b́nh thường thôi. Nhưng khi nào có đợt quét là lại chạy như chạy nạn.


    Nó theo dây chuyền với hệ thống cả rồi, các quan đi tuần là dân phải cẩn thận. Chẳng phải riêng quán xá, mà các nhà nghỉ đôi khi cũng hết hồn. Thời điểm luân phiên thay đổi cán bộ mới là lúc bị làm phiền nhiều nhất. Các anh ấy tích cực đi kiểm tra trật tự trị an , nhà nào cũng vào hỏi thăm tận t́nh . Hôm đó là ngày mà cán bộ khu vực mới chuyển về công tác. Trước đó hai ngày th́ bà chị tôi cùng các quán xung quanh cũng đă gặp riêng nhau một buổi để nói chuyện.


    Tầm đó c̣n sớm lắm , mới có 10h45 , đang ngồi th́ có điện thoại từ ông Minh :


    - Hôm nay nghỉ sớm đi em ơi , tắt điện đi...Đi kiểm tra đấy...


    Tôi vội vàng tắt biển , nhưng vẫn để điện trong nhà . Mấy đứa nhân viên th́ đang ngồi xem tivi. Lúc đó nhà c̣n hai đứa thôi , đợi đến 11h mà chẳng thấy ai đến kiểm tra. Đang đứng hóng th́ có mấy xe máy đi đến , hai ông đi đầu th́ mặc quần áo dân sự . Mới nh́n cứ tưởng khách tôi đi đến mời mọc :


    - Hai anh đi chơi ạ...Hai anh vào nhà rồi.....


    Chưa kịp nói hết câu th́ hai xe nữa phi lên, hai chú dân pḥng chở hai anh xxx trẻ măng. Thấy thế tôi hơi hốt :


    - ......vào nhà uống nước anh ạ.


    Địt mẹ , tí nữa th́ " ...xem ưng ai th́ đi " . Hai anh xxx xuống xe , chú dân pḥng cầm dùi cui chỉ vào tôi nói :


    - Giờ này mà vẫn chưa đóng cửa cơ à...Không nghe quán triệt à....!??


    Đúng hăm lồn giờ này mới là giờ làm lại bắt người ta đóng cửa th́ ăn cám . Mà cái ông chĩa dùi cui vào mặt tôi tháng nào cũng đến quán làm mấy lít. Biết là đi với cán bộ to nhưng cũng đừng vô t́nh với nhau như thế chứ , tôi dạ vâng :


    - Vâng chú , cháu cũng rút biển rồi có làm nữa đâu. Chú xem cả khu chỉ c̣n mỗi điện đường...!!


    Anh xxx trẻ th́ có ăn học nên nói chuyện lịch sự hơn . Anh hỏi tôi :


    - Thế nhà ḿnh thường làm đến mấy giờ hả em..!.? Anh thấy mỗi nhà ḿnh c̣n sáng..!


    Tôi cũng trả lời :


    - Dạ b́nh thường đến 11h là đóng cửa anh ạ. Em cũng tắt biển rồi, nhưng mấy đứa em nó ngồi xem nốt bộ phim. C̣n hai đứa nữa đi ăn đêm , đợi chúng nó về là nghỉ anh ạ..!!


    Nói là đi ăn đêm chứ chẳng lẽ nói em đợi chúng nó đi địt nhau về rồi mới đóng. Mà đóng con mẹ ǵ giờ này, giờ nghỉ là 1-2h đêm cơ mà. Anh xxx tiếp
    :


    - Thế nhà ḿnh giờ có tất cả bao nhiêu người. Mấy em đây đă đăng kư tạm trú , tạm vắng chưa...!?? À anh tên là *** anh mới chuyển về đây công tác. Hôm nay đi cùng mấy anh em kiểm tra khu vực.


    Bỏ mẹ rồi, cái anh trước đây th́ tôi quen . Anh này th́ tôi nào đă gặp. Mà lại hỏi đến vấn đề tạm trú với tạm vắng th́ không biết trả lời thế nào. Phét không được mà khai thật cũng không xong. Không đợi tôi trả lời anh ấy hỏi tiếp :


    - Thế em là chủ ở đây à..? Anh tưởng chủ là chị abcd cơ mà..!??


    Tôi vớ được cơ hội trả lời luôn :


    - Đúng rồi anh ạ , em chỉ trông quán thôi. C̣n chị em giờ không ở đây. Anh đợi em gọi điện cho anh nói chuyện luôn nhé.


    Tôi lấy máy bấm số gọi luôn cho bà chị :


    - Chị ơi , có mấy anh khu vực đến hỏi chị.


    Bà ấy bảo tôi đưa máy cho anh xxx trẻ , đẹp zai. Trong lúc anh ấy đang nói chuyện với chị tôi th́ tôi rót nước mời mấy anh c̣n lại đang ngồi xem Fashion trên TV . Hôm đó chiếu cái show của Victoria Secret nên các ông ấy chăm chú lắm. Chỉ có anh xxx trẻ kia là quan tâm đến công việc.


    Nói chuyện một lúc th́ anh xxx trả điện thoại cho tôi , anh nói :


    - Em chú ư từ mai 10h30 là tắt biển , tắt đèn nhé..Anh không muốn nhắc nhiều đâu. Giờ em xem đóng cửa đi.


    Tôi dạ vâng gật đầu :


    - Dạ vâng....Em đóng cửa giờ đây.


    Đoạn anh xxx nói mấy ông đang ngồi vẫn đang dán mắt vào cái tivi là đi xuống dưới kia. Mấy anh đi ra cửa tôi cũng theo ra tận nơi nói :


    - Các anh về ạ...


    Ông dân pḥng với cái dùi cui lại thể hiện :


    - Nói ít thôi...Tắt điện đi ngủ đi. Tí quay lại mà c̣n để th́ đừng trách.


    Đúng thể loại cậy có bóng quan lớn to mồm. Vậy mà những lần vào quán ḿnh nhờ gửi "Thư" th́ niềm nở tươi cười thế. Bố cái loại tráo trở, giở mặt như giở bàn tay. Loại này nói tôi đéo thèm nói lại. Các anh đi xong tôi vào nhà tắt bớt điện cho đỡ sáng, v́ c̣n hai đứa đi làm chưa về nên vẫn phải để cửa đợi chúng nó. Tôi nhắn tin cho bà chị :


    - Thế năy có vấn đề ǵ không chị..!?? Hôm nay đi kiểm tra c̣n mặc cả đồng phục..Mà toàn xxx lạ thôi.


    Chị tôi nhắn lại :


    - Ừ..Không sao đâu. Mới về th́ việc của nó phải làm thế. Chị cũng nói chuyện qua rồi. Hôm nào mời đi ăn một bữa, rồi có tí quà cáp. Nhà ḿnh tầm này đông người.


    Tôi hỏi :


    - Thế hôm nay nghỉ sớm à..!??


    - Ừ . Cậu xem đóng cửa đi. Nể mặt nhau tí. Dù ǵ cũng vào tận nhà nhắc rồi. Chắc hôm nọ chị đi gặp , không có mặt cậu nên bọn nó vào nh́n thấy lạ nên hỏi nhiều. Không sao cả..Mai chị xuống xem thế nào..!?


    Đang nhắn tin th́ cái Dung với cái Hoa đi về. Thấy chúng nó dựng xe ngoài tôi nói :


    - Cho xe vào trong nhà luôn em ơi.


    Cái Dung nhanh nhảu :


    - Năy xxx vào nhà ḿnh hả anh..!?? Em với cái Hoa đi về thấy đứng trong này đông nên em không vào nhà nữa. Thấy họ đi em mới về.


    Đúng người có kinh nghiệm nó khôn vcl , bảo sao tôi cứ thắc mắc hai đứa nó đi lâu thế. Hoá ra nó đánh hơi được nguy hiểm nên phóng qua nhà luôn chứ không vào. Tôi gật đầu :


    - Ừ ..Họ vào bảo đóng cửa , tắt điện nghỉ sớm. Dung khôn như chó ấy nhể...!!


    Cho xe pháo vào nhà đóng cửa không làm nữa , mấy anh em bỏ đồ ra ăn ngồi chém gió. Dung tiếp nốt câu chuyện đang dang dở :


    - Em làm mấy chỗ em biết , ở ḿnh c̣n lo lót tốt họ đến c̣n nhẹ nhàng. Chứ chỗ em làm ngày trước, 1-2h đêm họ đập cửa vào bắt dựng hết dậy. Kiểm tra giấy tờ các kiểu. Chủ phải đóng ngay cái phong b́ rồi nói khó măi họ mới để yên đấy.


    Tôi hỏi nó :


    - Thế mày đă bị bắt bao giờ chưa..!!?


    Dung vừa ăn vừa nói :


    - Em chưa, em chưa đi khách mà bị bắt bao giờ cả. Chỉ có một lần đang đi , khách nó đang nằm đè lên người. Tự nhiên bên ngoài gơ cửa ầm ầm. Hỏi ai th́ không nói. Em sợ quá đạp mẹ nó thằng kia xuống mặc vội quần áo. Thằng khách thấy thế cũng tưởng xxx cũng mặc luôn quần , không kịp mặc sip.


    Tôi hỏi thế sau đó thế nào th́ nó nói :


    - Có phải xxx đâu , thằng nào đi xong đợi bạn măi không thấy ra. Nó tưởng pḥng em là pḥng bạn nó đang đi. Cứ đứng gơ cửa, sau phát đấy hết hồn. Em với ông khách cứ ngồi trong pḥng, măi sau tḥ ra mới biết không phải xxx.


    Bảo sao tôi nhớ có lần ông chủ nhà nghỉ gọi nhầm pḥng mà khách sợ không lên được luôn. Đm đang cơ cao trào mà toàn thằng chơi ác. Lắm lúc đang địt mà nó làm cho quả Tịt cmn luôn. Nghĩ đến cảnh đấy mà đau cả bụng.


    Mọi hôm giờ này vẫn là giờ cày , hôm nay đóng cửa sớm mấy anh em lại được dịp buôn chuyện. Hoa kể :


    - Em cũng chưa bị bắt bao giờ , nhưng có một lần như này mà em phải thấy ḿnh may mắn.


    Tôi hỏi chuyện của nó làm sao, nó tiếp tục nói :


    - Th́ có lần nhà nghỉ họ gọi em sang đi khách. Khách th́ nằm trên pḥng rồi , em đi sang th́ thấy một chị đang đứng nói chuyện với chủ nhà nghỉ cái ǵ đấy. Xong chị ấy đi lên tầng, em th́ cũng nghĩ là chị này đi làm...Em đi theo sau th́ thấy chị ấy vào đúng cái pḥng mà nhà nghỉ gọi em lên.


    Chuyện ly kỳ văi đái, đang kể th́ nó lại nhai. Kiểu ăn tiếp sức, tôi nói :


    - Xong làm sao nữa, kể nốt đi rồi ăn..


    Nó nuốt xong mới tiếp tục :


    - Th́ em đứng nh́n , thấy bà ấy vào pḥng, nhưng không đóng cửa. Em c̣n nghe thấy bà ấy nói : Ối zời , chồng với con say th́ không về nhà ngủ. C̣n vào đây làm ǵ, khổ say không biết ǵ thế này. May sao em t́m được anh . Dậy , dậy em d́u về nhà ngủ....Ở đây tốn tiền mà ai chăm.


    Cả nhà chăm chú nghe câu chuyện , Hoa tiếp :


    - Em thấy thế đi xuống về luôn. Đi qua lễ tân em c̣n mắng cái thằng ở đó. Con mẹ nó tí nữa th́ em chết , thằng lễ tân nó bảo không nh́n thấy em lên. Lúc đó mải khách , nó cũng gọi về cho chị nhưng chị không nghe máy.


    Tôi cười quắn ruột :


    - Hoa may vl , sang sớm tí nữa th́ bà ấy tóm cả đôi.


    Hoa kể tiếp :


    - Em đứng bên dưới , thấy bà vợ d́u ông chồng từ trên tầng xuống. C̣n trả nhà nghỉ 50k tiền pḥng. Xong cảm ơn thằng lễ tân rối rít. Bà ấy bảo bà ấy năy thoáng thấy bóng chồng vào đây. Đi vào hỏi th́ thấy đúng xe máy chồng , lên pḥng thấy ông ấy say quá.


    Hai vợ chồng bà ấy về thằng lễ tân mới nói :


    - Bố kia giả say đấy, vào đây c̣n tỉnh như sáo. C̣n bảo anh gọi nhân viên cho cơ mà. Thế mà bây giờ không mở được mắt. Tỉnh táo như con cáo.
    Cái Hoa đứng chửi thằng kia mấy câu nữa rồi mới về. Tôi không nhịn được cười :


    - Địt mẹ, may mà cửa pḥng không khoá nên bà vợ mở cái được luôn. Chứ ví dụ mà khoá pḥng, vợ gơ cửa gọi , ông kia tưởng nhân viên đi ra mở th́ đúng ăn Lồn. Cái Hoa cũng may là đi sau bà ấy, chứ đi trước thi cũng ăn cứt.


    Hoa nói :


    - Thế em mới nhớ đời.....


    Đúng là làm nghề ǵ cũng luôn có nguy hiểm ŕnh rập...Chuyện th́ cũng buồn cười nhưng cũng khá là cay đắng khi chúng nó không phải cặp bồ , không đong đưa các quư ông nhưng khi bị bắt th́ Tội Lỗi bao giờ cũng là do tụi nó Hết...!!

  29. #29
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 29: "ĐIỀM GỞ"

    Công việc mọi ngày vẫn diễn ra b́nh thường như thế . Tôi th́ ngày nấu hai bữa cơm, chăm lo cho chúng nó. Kiêm quản lư , thu ngân....Bọn nó th́ ngủ ngày cày đêm , nhân viên th́ không được đông như lúc tôi mới bắt đầu làm. Nhưng đó là t́nh trạng chung , quán tôi may mắn là vẫn duy tŕ được việc làm ăn v́ c̣n có người. Một vài quán khác c̣n phải đóng cửa từ đợt Tết ra đến giờ. Chẳng hiểu sao mà năm nay kinh tế đói kém , làm ăn cái ǵ cũng chẳng đâu vào đâu.


    Tôi với bà chị cũng t́m mọi quan hệ , quen biết để t́m người mới xuống làm mà đa phần đều lắc đầu. Ngay cả đến Đồ Sơn c̣n chẳng có nhân viên . Lư do là v́ bây giờ chúng nó không đi làm Gái nữa mà chuyển sang một cách làm mang tính cao sang hơn : Dịch Vụ.


    Thực tế cũng là "Pḥ" nhưng nó ở một tầm cao mới. Sang chảnh hơn , tự do hơn , tiền nhiều hơn....Ở những cơ sở nuôi Gái Dịch Vụ bây giờ người ta tinh vi và thủ đoạn hơn. Họ mở một quán Karaoke , hoặc mở một nhà nghỉ. Họ không nuôi như chỗ tôi , mà họ cho nhân viên thuê pḥng . Kiểu như sinh viên thuê nhà trọ ấy. Ăn uống , ngủ nghỉ các bạn tự lo. Có khách th́ tất nhiên bạn đi nhưng là bạn tự đi , không liên quan đến chủ quán ( chủ nhà ) . Họ chỉ thu tiền pḥng của bạn , giá cả th́ thoả thuận 100-150k/ pḥng chẳng hạn.


    Không cần biết gia vé một lần của nhân viên là bao nhiêu , kể cả nhân viên có đi 1tr một vé th́ họ cũng chỉ lấy tiền pḥng. Chưa kể khi đi hát , đi bay nhân viên được trả tiền theo tiếng. Vừa được ăn chơi , vừa có tiền , mà bay nhảy xong lôi nhau ra nhà nghỉ làm giá xong quất. Tự thu tiền tự hưởng luôn....Ngon quá c̣n ǵ, thế nên sau Tết , đa phần nhân viên về ăn Tết là bỏ chỗ cũ đi làm Dịch Vụ hết.


    Nói ra cái lợi th́ ai cũng tặc lưỡi : " Ừ th́ làm cái kia ngon thế , mà sang chảnh hơn "Pḥ" tội ǵ chúng nó không làm. "


    Đời đâu như mơ , cái ǵ chẳng có giá của nó. Nếu muốn làm như thế th́ trước hết cần có một nhan sắc ưa nh́n, thân h́nh thon gọn. Mấy ông cứ thử ngẫm xem , gái tiếp khách trong mấy tụ điểm karaoke lớn em nào cũng là hàng chuẩn. Đm toàn hot gơn không, nh́n th́ sang chảnh vậy thôi. Có tiền là nện được tất....V́ gốc gác cũng từ làm Gái mà ra cả..!??


    Cái tiếp theo , nếu đă xác định làm Dịch Vụ th́ khi bị bắt nhân viên cứ gọi là tập xác định . V́ mỗi địa phương có một cách làm việc khác nhau. Ví dụ như chỗ tôi th́ dù nhân viên bị bắt nhưng mọi tội lỗi là chủ phải nhận hết. Không nhận không được, nhân viên chỉ bị giam một hai ngày. Khi nào mà tóm được chủ th́ nhân viên được thả. Nhân viên không bị đưa đi cải tạo hay phục hồi nhân phẩm. Đấy là do có Chủ bảo hộ rồi , c̣n chỗ khác hả. Tiền nhiều đấy nhưng bị tóm th́ xác định là vô trại luôn nhé. Chủ nó không liên quan đâu , cùng lắm chỉ là phạt hành chính lỗi vớ vẩn thôi. Chúng nó đâu có nuôi nhân viên , nhân viên tự đi làm tự thu tiền đấy chứ.....Và như thế em bay.


    Cỡ mấy đứa nhà tôi th́ chỉ có cái Trang hoặc cái Dung là đi làm kiểu đấy được. Cái Trang th́ xinh , mặc dù nó hơi khó tính nhưng nếu tiếp khách hát , với bay lắc th́ đúng nghề của mẹ ấy rồi. Ham vui mà , chẳng thế mà cũng có người manh nha gọi điện nhắn tin rủ nó đi làm Dịch Vụ . Nhưng khổ cái con bé bị tôi doạ cho không dám đi. Mỗi lần doạ tôi đều bảo :


    - Mày cứ nghe mấy thằng quen trên mạng đi. Nó bán mẹ mày sang Trung Quốc th́ đừng kêu...Không nh́n cái Hương à..!?? Đấy nhà người yêu có quán karaoke đấy...Giờ có khi mất cụ mày xác rồi...


    Cái Trang nghe bị bán là kinh lắm, cả đời nó ương bướng nhưng cứ nghe đến bán sang Trung Quốc là nó sợ. Với thêm cái Linh cũng muốn ở đây làm nên nó cũng không cho cái Trang đi. Phải tốn bao nhiêu nước bọt tôi mới dụ được nó xoá số chặn face mấy thằng mặt lồn kia lại. Cứ để như thế kiểu ǵ có ngày nó cũng đi.


    Cái Dung cũng có thể làm được v́ nó chiều khách , nhưng Dung th́ không ham hố hát ḥ, bay nhảy. Cái nó quan tâm là Nện và được Nện, ngày không đi được 10 cái là nó không chịu được. Nói nôm na th́ kiểu như bệnh Sinh Lư ấy , không có không chịu nổi. Cho nên nó chẳng nghĩ đến Dịch Vụ với Gái Hát , nhưng đấy chỉ là một phần. Cái Dung nó khôn ở chỗ nó biết ở đây chủ phải lo liệu tất , ăn uống có người hầu. Nó cũng đi làm khắp nơi rồi , tốt xấu , thiệt hơn thế nào sao nó lại không biết. Đợt vắng khách nó chẳng xin về rồi tạt đi chỗ khác làm. Một thời gian sau không kiếm được hơn ở đây nó mới quay lại..


    Vào chuyện chính , mới tuần trước khi xxx đến nhà kiểm tra bắt đóng cửa sớm . Hôm đó mấy anh em c̣n ngồi nói chuyện về việc bắt bớ. Đúng là độc mồm độc miệng , hôm đó là đầu giờ chiều. Tôi đang nằm trong pḥng nghe nhạc thi có điện thoại từ nhà nghỉ Hoa Lan 2 :


    - Alo..Em à..Nhân viên nhà em đang đi khách ở dưới Hoa Lan 1 phải không..!??


    Tôi nói :

    - Không anh ơi, năy anh gọi mượn xuống Hoa Lan 2, nhà nghỉ chỗ anh cơ mà...!??


    Ông nhà nghỉ tiếp :


    - Không , anh gọi xuống nhưng đi cho bên Hoa Lan 1.


    Ôi cái định mệnh , cái nhà nghỉ Hoa Lan 1 ấy nó rất hăm lồn. Cái con mụ trông nhà nghỉ đó nó keo kiệt , bủn xỉn đến từng cái bao cao su. Có một lần tôi chở nhân viên xuống đó đi làm mà cay cú căi nhau. Nhân viên th́ nhà nghỉ đấy nó mượn , nhưng nó ko đưa bao cho nhân viên vào pḥng. Hôm đó cái Trang chạy ra bảo tôi :


    - Anh ơi , nhà nghỉ họ bảo chúng mày đi làm th́ tự chuẩn bị bao....


    Tức ḿnh tôi đi vào nói với con mụ chủ :


    - Cô làm sao đấy, nhà nghỉ mà không có bao. Mà đây là khách nhà cô mượn nhé. Đă chở xuống tận mồm , có cái bao c̣n kiệt sỉ....


    Con mụ kia nói lại :


    - Thế mày không biết mang bao đi cho chúng nó à..!?


    Tôi quát lại :


    - Bà bị Điên à , nhà nghỉ nào người ta cũng có bao. Trừ khi đi khách sạn xa th́ mới chuẩn bị bao. Ngày trước có thằng trẻ nó làm vẫn đưa bao b́nh thường....!!


    Nói xong tôi quay lại bảo cái Trang :


    - Đi về, không đi nữa...Làm ăn như lồn.


    Cái Trang trèo lên xe th́ con mụ kia gọi với :


    - Đây bao đây...- Tay mụ ấy đưa 1 cái.


    Tôi quay lại :


    - Bao bủng ǵ..Nghỉ...Từ sau đừng có mà gọi. Cả tuần gọi được một khách , làm ăn như thế nghỉ mẹ nó đi.


    Xong hai anh em chở nhau về , về đến nhà tôi chặn cmn luôn số của Hoa Lan 1. Thế nên có bao giờ tôi cho nhân viên xuống đó đâu. Hôm nay ông kia lại c̣n gọi hộ, tôi tiếp câu chuyện đang dở :


    - Thế sao hả anh...Dưới đó đánh nhân viên nhà em à...!!?


    Bên kia ông Hoa Lan 2 nói hốt hoảng :


    - Chết rồi em ơi, công an nó đi bắt đập đá . Nó kiểm tra các pḥng th́ bắt được 3 đôi. Dưới đó mới gọi cho anh , bọn nhà em cũng bị bắt rồi. Nó đang lấy lời khai...Em xem trốn đi.


    Tôi nghe thấy mà hoảng hồn, đây là bắt thật sự chứ không phải chuyện đùa nữa rồi. Dưới đó đang đi là cái Dung với cái Trang. Kiểu ǵ nó cũng khai ra quán , tôi vội vàng gọi cái Hoa với cái Linh :


    - Hai đứa lấy xe máy đi lên thuê một pḥng ở nhà nghỉ trên kia. Ở đấy tạm hôm nay. Nhà ḿnh bị xxx bắt dưới kia rồi.


    Hai đứa kia nghe vậy dậy đi luôn , tôi lấy tiền nong , xé hết sổ sách , sổ ghi vé hàng ngày . Cho hết vào một balo tôi đi sang quán nước đối diện bên đường ngồi vào góc khuất nh́n sang bên quán. V́ vội nên tôi không kịp đóng cửa , mà tâm lư lúc đó cũng không nhớ mà đóng cửa nữa. Quán nước bên đường cũng là chỗ thân quen của chị tôi. Quán đó là nơi mấy thằng em của bà ấy hay tụ tập để bảo kê cho quán nhà. Tôi đi sang nói :


    - Mấy thằng đừng tụ tập ở đây nữa. Một thằng đi t́m chị đi. Tao ngồi đây xem thế nào...!!


    Bọn nó đi , lúc này tôi mới lấy điện thoại chạy vào nhà vệ sinh gọi cho bà chị :


    - Chị ơi, nhân viên nhà ḿnh bị bắt hai đứa dưới kia rồi. Em bảo hai đứa ở nhà trốn đi. C̣n em cũng đang ở bên quán đối diện.


    Bà chị tôi nói :


    - Chị biết rồi , năy nhà nghỉ nó gọi bảo rồi. Không phải bắt đá đâu , nó bắt nhà ḿnh đấy. Cậu đi được là may rồi, mà không đi đâu xa hẳn chỗ đó đi c̣n ở lại làm ǵ.


    Tôi nói :


    - Th́ em xem có đúng nhân viên nhà ḿnh không. Mới nghe vậy thôi chưa biết chính xác là ai. Chị biết là được rồi , lát em gọi taxi đi luôn.


    Tôi đi ra th́ đă thấy ngay hai oto dựng trước cửa. Lúc này điện thoại tôi dùng để làm đă tắt máy. Tôi đáp con mẹ nó cả sim đi luôn. Cố giữ b́nh tĩnh ngồi uống nước , nhưng không nh́n chăm chú sang bên kia đường. Thoáng qua tôi thấy 4 người mặc thường phục . Hai người đứng trước quán , hai người ṿng ra lối sau. C̣n hai anh xxx th́ đang đi lại ở trong nhà. Lúc này không c̣n ai ở nhà.


    Họ phải đảo đi đảo lại mấy ṿng quanh nhà , đi ra đi vào. Phải gần 2 tiếng sau họ mới đi. Thấy gọi điện thoại liên tục , biết quán quả này không xong rồi. Tôi gọi taxi đi hẳn lên Hà Nội. (Đoạn gọi nhà nghỉ gọi điện báo tin kể ra th́ lâu chứ thực ra tất cả diễn ra chưa đầy 10' ). Bởi v́ trước khi làm tôi cũng t́m hiểu qua luật Mại Dâm với các khung h́nh phạt cả rồi. Mặc dù quán là của chị tôi, nhưng hiện tại tôi đang ở đó và quản lư. Trực tiếp làm việc với khách , suy ra nếu tôi bị tóm th́ tôi là người chịu tội.


    Cái này hai chị em cũng đă nói rơ với nhau ngay từ đầu. Mà việc bắt được chủ với không bắt được chủ nó khác nhau hoàn toàn. Bắt được chủ th́ xác định có ra th́ cũng phải một Mả tiền. Bà chị tôi cũng từng nói :


    - Cậu cứ yên tâm , nếu bị bắt có Tiền ra được hết. Nhưng phải ở trong đó ít nhất 1 tuần đến 1 tháng. Lâu th́ 3 tháng.


    Tôi chưa bị Ngu , nên c̣n một phần trăm té được th́ tôi vẫn phải té. Đằng nào cũng là Lo th́ không ở trong đó vẫn hơn rất nhiều. Tối hôm đó tôi có mặt ở Hà Nội , thuê một pḥng tại một hotel ở Cầu Gỗ tôi mới tiếp tục gọi điện nói chuyện với chị :


    - T́nh h́nh sao rồi chị..!!?


    Chị tôi bên kia nói :


    - Hai đứa nhà ḿnh bị bắt , nó đến quán t́m chị đấy. Chị cũng đang lánh đi nhờ người giúp. Cậu không ở đó là không sao đâu. Quán đó chị vẫn là chủ nên nó chỉ t́m chị thôi. Nhưng cậu cứ lánh đi đă , đừng về nhà.


    Tôi thấy hơi lo lắng :


    - Sao bảo lo lót hết rồi mà...!?


    Chi tôi tiếp :


    - Công an thành phố em ạ. Không phải quận với huyện ǵ đâu. Quán ḿnh là quán duy nhất chưa bị đập lần nào. Vụ này căng lắm. Chị gọi cho mấy ông ở huyện ai cũng nói không biết. Nhưng bọn nó cố t́nh đấy.


    Tôi hỏi tiếp :


    - Thế hai đứa nhân viên sao hả chị...!?? Có lo cho chúng nó về được không..!!?


    Chị tôi nói :


    - Nhân viên th́ không lo , kiểu ǵ chúng nó cũng được thả thôi. Vấn đề bây giờ ḿnh phải t́m cửa chạy giải quyết nhanh. Mà cậu bảo hai đứa kia cứ về nhà đi. Không đi làm , ở nhà trông nhà....Chị giờ phải nhờ người đi đặt vấn đề. Không ra mặt được.


    Tôi cúp máy , gọi luôn cho cái Hoa :


    - Em với Linh đi về nhà đi. Không sợ ǵ cả, tụi em cứ ở đấy. Không ai bắt đâu , anh với chị đang đi lo cho hai đứa kia về. Đừng đi làm nhé, đóng cửa ở trong nhà thôi.


    Hai đứa nó vâng dạ rồi tắt máy , ngày hôm đó tôi lo lắng , hoảng hốt thật sự. Nghĩ lại may mà nhanh chân trốn kịp. Chứ không hiểu nếu bị bắt th́ giờ tôi phải bị bọn nó đánh cho thừa sống thiếu chết. Ngày hôm sau cái Hoa gọi điện :


    - Anh ơi, năy xxx lại vào nhà ḿnh. Họ hỏi chị , xong em bảo chị không ở đây th́ họ hỏi ai quản lư...Em bảo không có ai , bọn em ở đây thôi. Họ đưa cái giấy anh ạ.


    Tôi bảo nó chụp h́nh tờ giấy cả mặt trước lẫn mặt sau gửi cho tôi. "Giấy Triệu Tập" ghi rơ họ tên bà chị tôi. Vậy là tạm thời tôi không liên quan. Cái Linh gọi lại nói tiếp :


    - Họ bảo đừng để phải đến lần thứ 3 . Lúc đó sẽ phát lệnh truy nă. Thế cái Dung với cái Trang sao rồi anh...?


    Tôi cũng chưa biết t́nh h́nh như nào, nhưng vẫn phải nói trấn an tụi nó :


    - Bọn nó cùng lắm hai ngày nữa là về thôi em. Chị đang đi lo liệu rồi. Yên tâm đi....


    Nói xong tôi tắt máy nằm suy nghĩ , đă hai hôm nay chị tôi không gọi điện. Biết bà ấy cũng đang lo việc tôi cũng không nhắn tin hay gọi điện ǵ cả. Sang ngày thứ 3 chị tôi gọi :


    - Xong hết rồi em ạ , mất hơi nhiều. Nhưng vậy là cũng coi là ít , nếu một trong hai chị em ḿnh bị bắt th́ phải gấp đôi chỗ đấy. Mà c̣n dính án......
    Tôi hỏi :


    - Bao nhiêu hả chị...!?? Thế xong thật chưa..?? Nhân viên bao giờ được về hả chị...!?


    - 500tr , nhân viên th́ tối nay chị phải đến đó làm thủ tục , kư giấy tờ th́ muộn nhất mai hai đứa nó được về.


    Văi lồn , 500 triệu với tôi nó là một con số lớn. Chị tôi tiếp :


    - 500 theo chị là chấp nhận được, hai đứa nó khác một đứa. Thêm nữa quán làm bao nhiêu năm. May cậu không bị bắt, nếu không phải thêm vài trăm. Mà bắt được cậu không ra được ngay đâu. Có khi c̣n phải chạy án đấy , hai chị em không bị sao là may rồi. Đây là chỗ chị quen biết nhờ cậy th́ mới có giá đó.


    Thôi không quan tâm đến tiền nữa , ít ra th́ bà ấy cũng nói chắc chắn là bọn kia được thả. Tôi hồi hộp chờ đến tối xem bà ấy đi lo việc như thế nào....Đợi măi đến 10h tối mà chưa thấy gọi điện...Nóng ruột tôi gọi cho bà ấy phải 5 cuộc mà không ai bắt máy..........

  30. #30
    Chúa đảo
    Join Date
    Nov 2020
    Posts
    29,996
    Post Thanks / Like
    CHAP 30: "KẾT THÚC VÀ SỰ RA ĐI."

    ......Gọi măi không được , nhắn tin th́ không thấy bà chị trả lời , tôi cũng có suy nghĩ như mấy ông nói ở chap trước : Có khi nào bà chị bị bẫy , đến nơi là nó tóm luôn rồi không..!??


    Càng nghĩ càng lo lắng , nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Ít ra điện thoại gọi vẫn có chuông ...Để điện thoại sang một bên , tôi nằm vắt tay lên trán nghĩ ra đủ cái không may. Ting...Ting. Có tin nhắn , vội vàng chộp lấy cái điện thoại th́ tôi thấy bà chị nhắn tin . Lúc đó là 22h47 phút :


    - Giờ mới được về đây, ngồi trong đó làm việc không nghe được điện thoại. Cậu gọi lắm thế....


    Tôi nhắn lại luôn :


    - Th́ gọi không được mới phải gọi nhiều, giấy tờ ǵ mà lâu thế..


    Bà ấy tiếp :


    - Lẽ ra th́ xong lâu rồi, nhưng cái Trang viết tường tŕnh sai be bét, viết đi viết lại phải 3 lần. Mấy thằng xxx nó c̣n phát cáu, sau nó phải đọc cho mà viết. Bố con ngu....


    Bị giam trong đó mấy ngày , nó chẳng sợ hết hồn. Viết được là may, thêm nữa tŕnh độ học vấn của nó chỉ có hết lớp 6 . Nói c̣n ngọng , viết th́ sai chính tả tùm lum. Tôi lại hỏi :


    - Thế chúng nó được về chưa chị...!??


    Bà chị không nhắn nữa mà gọi điện lại :


    - Mai mới được về, trưa mai bọn nó tự gọi taxi đi về. Lúc tao vào thấy hai đứa bị giam chung một buồng , nh́n thấy tao c̣n suưt khóc...Xong hết rồi..Nhưng chờ chúng nó về c̣n phải quà cáp một vài người nữa.


    Thế là may rồi, tưởng nó tóm luôn cả cụm th́ đúng chết hẳn :


    - Thế giờ chị về nhà hay về quán..!??


    Bà chị trả lời :


    - Giờ chị về thẳng quán xem t́nh h́nh hai đứa ở nhà. Mà cậu xem đi chơi 1-2 hôm không th́ về luôn cũng được....


    - Xong th́ em cũng về luôn chứ chơi bời ǵ , tiền nong c̣n cầm trong người. Về cho lành....


    Hai chị em nói chuyện xong tôi mới thấy thoải mái. Lúc đấy mới thấy đói v́ từ chiều đến giờ chưa ăn ǵ. Tắm vội , đóng bộ đeo balo tôi lượn một ṿng Cầu Gỗ , thấy có quán miến Lươn khá ngon. Tôi tạt vào định làm một bát , chắc do tâm lư thoải mái cộng với đang đói nên hôm đo tôi ăn hẳn 2 bát. Mà công nhận là ngon vl.


    Sáng hôm sau tôi dậy gọi xe ra bến Mỹ Đ́nh bắt xe về luôn. Về đến nhà cũng tầm 12h , vào nhà th́ chỉ có cái Hoa với cái Linh đang ngồi trong pḥng . Tôi hỏi :


    - Cái Dung với Trang chưa về hả em..!??


    Hai đứa nó quay lại thấy tôi nói :


    - Anh về rồi à...Chưa thấy đâu anh ạ....Hôm qua chị cũng ngủ ở đây. Sáng mới đi.


    Tôi nói :


    - Ừ , hôm bị bắt cũng bị bắt đầu giờ chiều , chắc phải tầm đấy nó mới thả. Thế hai đứa ăn cơm chưa..!?


    Hoa nói :


    - Bọn em ăn mỳ tôm rồi, mấy hôm anh đi toàn ăn mỳ với đóng cửa ở trong nhà.


    Tôi không nói ǵ đi vào pḥng thay quần áo , sắp xếp lại đồ đạc gọi hai đứa kia ra dọn dẹp quán xá , mấy hôm không quét dọn nhà bẩn quá. Ba anh em đang lau dọn th́ có chiếc taxi đỗ trước cửa. Bước xuống xe là Dung với Trang. Vẫn nguyên si bộ quần áo hôm bị bắt , nh́n chúng nó bơ phờ , tóc tai rũ rượi . Mặt mũi hốc hác , mắt th́ thâm quầng chắc do không ngủ được.


    Xuống xe Trang chạy thẳng vào quán ôm lấy cái Linh khóc như mưa. Cái Dung th́ mặt lầm lỳ đi vào nhà , đi qua tôi nó chỉ nói :


    - Em chào anh.....


    Tôi bảo :


    - Hai đứa đi tắm rửa thay quần áo đi. Anh gọi đồ ăn về đây rồi ăn.


    Cái Trang lau nước mắt gật đầu rồi đi vào trong. Hai đứa nó tắm xong th́ đồ ăn cũng vừa đến. Tôi gọi chúng nó ra ăn , nh́n hai đứa ăn ngon lành tôi hỏi :


    - Thế trong đó nó cho ăn cái ǵ...!??


    Trang vừa nhai vừa nói :


    - Cơm với hai miếng thịt mỡ , rau muống luộc anh ạ..Mấy hôm em không ăn được , sợ không ăn được luôn ấy....Em khóc suốt , chị Dung c̣n chửi em..


    Cái Dung quay ra nói :


    - Th́ vào đó ai chẳng sợ..Mày cứ khóc thế ai chịu được....Có mấy ngày mà khổ lắm anh ạ..!!


    Tôi đợi chúng nó ăn xong rồi mới hỏi chuyện tiếp :


    - Thế hôm bị bắt đầu tiên như nào hả Dung.!??


    Dung kể :


    - Hôm đó anh bảo hai đứa xuống Hoa Lan 2. Em với con Trang chở nhau xuống đó th́ ông ở Hoa Lan 2 bảo đi sang Hoa Lan 1. Em cũng biết trước giờ nhà ḿnh không đi khách ở đấy. Nhưng lỡ xuống rồi nên cố đi , không th́ lại mất công.


    Nghĩ mấy giây nó tiếp tục kể :


    - Vào Hoa Lan 1 th́ có khách ngồi đó sẵn rồi anh ạ. Hai người họ chọn xong th́ dắt bọn em vào pḥng. Vào ngồi 5' th́ em cởi quần áo , khách cũng cởi. Vừa cởi hết quần áo th́ có người gơ cửa bảo công an đây. Em vơ vội quần áo mặc mà thằng khách nó không cho. xxx nó đập cửa xông vào , bảo giữ nguyên như thế. Thằng th́ chụp ảnh , thằng th́ chửi. Chụp xong nó mới cho em mặc quần áo.


    Nghe nó kể như thế th́ bị Bẫy rồi , chứ đá đẩm ǵ. Tôi hỏi tiếp :


    - Hôm đó anh thấy bảo có ba đôi mà..?? Thế nhà ai nữa...!??


    Cai Dung nói :


    - Vâng , c̣n một đứa nhà dưới tít kia nữa. Sau khi bắt xong bọn nó đưa em ra ngoài pḥng tiếp khách nhà nghỉ ngồi làm việc. Hỏi tên tuổi , quán ở đâu , chủ là ai..!?? Đi khách như nào , thu bao nhiêu tiền....Hỏi nhiều lắm...Mà hỏi cả hai đứa cùng một lúc.


    Cái Trang tiếp lời :


    - Chị Dung đầu tiên khai là tự đi làm , không có chủ , chị ấy tự thu tiền.....


    Dung tiếp tục


    - Em vừa nói thế có một thằng nó vả em 2 cái liên tiếp. Bảo mày khai vớ vẩn , em nói em khai thật th́ nó túm tóc tát em 3 cái nữa....Nó nói luôn là em ở nhà này , chủ là chị ...Nó định đánh tiếp th́ có người can ra.


    Nói đên đây th́ nó chảy nước mắt, cái Trang nói :


    - Em thấy chị Dung bị đánh em sợ quá nên em khai hết. Nó c̣n hỏi em bao nhiêu tuổi . Em nói em sinh năm 98 , nó đ̣i chứng minh nhưng em không có.....Nhiều cái bọn em chưa kịp khai người ta đă đọc ra hết rồi anh ạ.


    Tất nhiên rồi , lấy lời khai chỉ là để có thủ tục , c̣n hồ sơ , lư lịch bọn nó nắm hết trong tay từ bao giờ rồi. Mà chẳng phải tự nhiên chúng nó gọi hai đứa xinh nhất nhà xuống đó. Dung kể tiếp :


    - Bọn nó hỏi em làm lâu chưa , ngày đi được bao nhiêu khách....Em trả lời em mới xuống , gần đây không có khách nên mới phải đi xa tận đây....Nó hỏi cái Trang là ai bảo xuống đây làm.!.? Hai chị em đều bảo tự xuống. Cái Trang th́ không bị đánh , mỗi em...!!!


    Cái Trang kể :


    - Mà họ toàn chửi với gọi con cave , con pḥ này thôi. Nói sai là họ đánh bắt khai lại. Cái đứa nhà kia nói không biết chữ cũng bị đánh cho mấy cái vào mặt. Họ chửi láo lắm....


    Giờ chúng mày mới biết à , xxx hỏi cung không giống trong " Người Phán Xử" gọi anh xưng tôi , với văn vở đâu. Thực tế chỉ có Địt Mẹ Mày , Con Chó , Lũ Lợn.....Với Nắm Đấm mà thôi. Nhiều khi chưa hỏi đă Bụp phủ đầu rồi ấy chứ. Ông nào vào Tù về mà chẳng thế. Nghĩ lại Phim đúng là Phim , trên phim th́ tử tế , thanh cao , lịch sự....C̣n ngoài đời...À mà thôi......Tôi hỏi :


    - Thế cái con đấy nó có bị giam với bọn em không mà hôm qua chị bảo chỉ có hai đứa bị nhốt.


    Dung trả lời :


    - Bọn em bị bắt ngồi ở nhà nghỉ đến măi chiều muộn. Em nhớ lúc đó có người gọi điện đến cho một ông ở đấy nói vào quán không thấy ai. Bao lâu sau họ mới cho bọn em lên xe chở về đồn. Lúc đi th́ có con kia, nhưng lúc đưa vào pḥng giam th́ không thấy nó đâu nữa..Chỉ có em với cái Trang thôi.


    Câu chuyện đến đây th́ trăm phần ngh́n quán tôi bị cho ăn Cứt rồi. Cũng phải thôi , bà chị tôi làm bao nhiêu năm nay. Những quán khác cứ lần lượt ra đi , chỉ có quán này là tồn tại từ lúc bắt đầu. Quan hệ với huyện th́ c̣n tỉnh, mà quan hệ với tỉnh c̣n Thành phố với Trung Ương. Suy cho cùng nó thích giết lúc nào th́ giết. Có khi c̣n là chính cái Quan Hệ nó giết ḿnh. Bọn nó nói là thành phố chứ thực ra nó là ai ḿnh đâu có biết. Ở đâu th́ cũng cần thông qua trước với chính quyền địa phương, và thành phố th́ không thể nào mà nhân viên chưa khai nó đă biết gốc gác, ngọn ngành chuẩn đến từng xentimet như vậy. Dung nói tiếp :


    - Trong pḥng giam hai ngày đầu không có tin tức ǵ , họ toàn bảo bọn em là lần này không bắt được chủ th́ cho chúng mày đi tù. Con Trang nghe thế th́ khóc cả đêm...Em cũng sợ chị không lo cho bọn em ra được....


    Cái Trang nói :


    - Hôm qua gặp chị mà em cứ khóc thôi. Nh́n thấy chị em mừng lắm...Ngủ th́ không có màn , muỗi đốt cả đêm vừa đau vừa khóc.....


    Nh́n hai đứa nó lúc đấy tôi thấy thương vô cùng. Cái cảnh bị giam mà không biết tương lai ḿnh sẽ ra sao , đừng nói mấy đứa con gái, Đại Ca giang hồ vào đó c̣n buồn bực đến phát Ngộ lên ấy chứ.


    Kết cục này tôi cũng đă hỏi qua bà chị từ trước, khi mà bà ấy nói quán chưa từng xảy ra việc ǵ. Nói chung là bà ấy đủ tự tin về các mối quan hệ , nhưng tự tin quá thành tự kiêu. Để rồi trở tay suưt nữa th́ không kịp. Ngày hôm đó chỉ cần bà ấy bị tóm , hoặc tôi bị bắt th́ mọi chuyện nó sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Không bao giờ có cái giá 500. Nhưng mặc nhiên mọi sự điều tra đều nhắm vào bà chị tôi hết. Mặc dù tôi ở đó cũng đă một thời gian nhưng khi hỏi cung không anh nào đả động đến tôi cả. Các anh chỉ xoay quanh việc bắt nhân viên khai , xoáy vào trọng tâm là bà chị tôi.


    V́ tôi làm ǵ có tiếng tăm, làm ǵ có tiền, làm ǵ có quan hệ. Có chăng tôi cũng chỉ là người làm thuê, về mặt này phải nói các xxx quá tỉnh táo. Chứ có bắt bọn nhân viên khai tôi ra th́ cũng chỉ thêm một thằng tù, gỉa dụ tôi bị bắt mà bà chị tôi phủi tay th́ các anh ấy treo mơm. Nên việc bỏ qua tôi là lựa chọn sáng suốt. Túm thằng có tóc chứ ai túm kẻ trọc đầu.


    Đang nói chuyện th́ bà chị tôi gọi điện :


    - Hai đứa nó về chưa...??


    Tôi trả lời :


    - Về rồi chị...Vừa ăn cơm xong..Em đang ngồi hỏi tí chuyện.


    Bà ấy nói cứ trấn an tụi nó ở lại làm như trước. Làm cái này không tránh được việc bắt bớ , tối bà ấy xuống quán nói chuyện. Bà ấy bảo tôi vẫn mở quán làm b́nh thường .


    Nhưng sau vụ nhà tôi bị đập th́ cả khu cũng lắng đi mất hai tuần. Xxx khu vực đi kiểm tra liên tục , nhân viên những nhà khác cũng sợ nên xin về một loạt. Cái Dung th́ xin nghỉ không đi làm mấy hôm, cái Trang th́ sau hôm về sốt cao. Con bé bị một trận sợ nhớ đời. Hôm đó bà chị tôi cho cả nhà đi ăn , lúc về quán ngồi nói chuyện th́ Dung mở lời :


    - Chị ơi , mấy hôm nay số em toàn xxx gọi đến hỏi đă về chưa..Họ gửi giấy về nhà em rồi chị ạ.....Trên em là họ đọc lên cả loa đấy..Chị cho em về nhé...


    Biết là không giữ nổi , ai cũng có cái lư do của ḿnh. Chuyện quán bị đập , nhân viên bỏ đi là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu. Chủ th́ mới mất một khoản lớn , muốn có người làm để thu hồi vốn. Nhưng cũng phải đặt ḿnh vào hoàn cảnh của nhân viên. Bị giam trong đó mấy ngày , bị doạ dẫm cho đi tù , bị đánh đập....Như thế th́ ai chẳng sợ , bà chị tôi cũng đoán được điều này từ hôm hai đứa nó về , cái Dung th́ sợ không dám đi làm. Dù cũng đă khuyên nhủ rằng :


    - Quán mới bị đập , các em cứ yên tâm ở lại làm. Không ai người ta vừa đập xong lại bắt tiếp đâu. Ít nhiều cũng phải vỗ béo ḿnh một thời gian dài...


    Cái Dung đưa tin nhắn ra cho chị tôi đọc , quả thật nếu suốt ngày bị làm phiền , doạ dẫm như thế này th́ có ở lại cũng không yên. Chị tôi đồng ư để Dung về , tối hôm đó thanh toán hết tiền cho cái Dung. Sáng hôm sau nó dậy chào tôi rồi bắt xe đi mất. Được tầm 3 ngày sau th́ Trang với Linh bảo bố ở nhà ốm nặng hai chị em phải về gấp. Dù không biết thật hay giả nhưng vẫn phải chấp nhận thôi. Biết chắc rằng hai chị em nó về th́ sẽ không xuống nữa, hoặc có xuống th́ chúng nó cũng sẽ đi làm ở chỗ khác.


    Cái Yến th́ trước đợt quán bị đập có xin về quê , không biết nó nói chuyện với ai mà biết quán bị xxx bắt. Sau đợt đó tôi gọi cho nó cũng thuê bao. Bao năm gây dựng chỉ một cơn sóng là cuốn trôi hết những cái đang tồn tại. Tuy nó không phải là vấn đề quá lớn, nhưng thực sự gây ra khủng hoảng cho tất cả mọi người. Không riêng quán tôi mà những quán khác cũng nơm nớp lo sợ. Họ tự ch́m đi một thời gian, v́ họ thừa biết bà chị tôi quan hệ như thế mà vẫn bị đập, th́ với họ vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi...


    Ngày cái Trang với cái Linh về , tôi với Hoa xách đồ ra cho chúng nó. Cái Trang nói :


    - Em về xong việc em lại xuống....


    Linh th́ không nói ǵ, nh́n cái Linh tôi đoán cái Trang đang nói dối. Tính cái Linh tôi biết , nó nói là nó làm. C̣n nó đă lặng im nghĩa là nó không thể làm cái điều mà em nó vừa nói. Chấp nhận thôi , sống ở đời phải đặt bản thân ḿnh lên trên hết. Sống không v́ ḿnh th́ trời chu đất diệt. Không thể ép chúng nó ở lại v́ lợi ích cá nhân được. Chào tôi với Hoa xong hai chị em nó lên taxi ra bến xe. Xe chạy cái Hoa nói :


    - Quán ḿnh vẫn làm chứ anh....!???


    Tôi quay lại nh́n nó :


    - Dù hết người th́ anh vẫn làm.....Chẳng lẽ dẹp à...


    Nó cười :


    - Anh cứ nuôi em ngày hai bữa cơm là được rồi. Em đang gạ bạn em xuống , nó bảo đợi nó mấy ngày...Trả nợ chủ cũ xong nó sẽ xuống.


    Đấy, kết thúc không phải là hết, kết thúc chỉ để mở ra một sự khởi đầu mới.....Một thay đổi mới , một kinh nghiệm mới. Và quan trọng nhất khi gặp chuyện ta mới biết ai sẽ là người cố gắng ở lại bên cạnh ta lúc khó khăn. Có thể mọi người sẽ nói , cái Hoa có bị bắt đâu mà nó sợ, thế nên nó mới ở lại. Có thể là vậy nhưng khi cái Mỹ bạn thân cũng bỏ đi mà nó vẫn gắn bó với chị em tôi cho đến tận bây giờ th́ nó là đứa có T́nh Nghĩa...........


    Có thể tên nó không phải là Hoa nhưng trong lúc khó khăn , nguy hiểm th́ Hoa vẫn nở.


    -------------------------------------

    Vậy là kết thúc #NghềNuoiGai , có thể mọi người vẫn c̣n hụt hẫng chưa muốn dừng. Nhưng theo tôi đến đây Hết Truyện là Hợp Lư.


    Không cái nghề nào có khái niệm ăn trắng mặc trơn cả. Làm "Pḥ" cũng vậy , luôn có đau khổ , có hoàn cảnh , có nguy hiểm ( dù không phải ai cũng thế ) . Kể cả Người Nuôi Gái cũng vậy , khi bạn đă xác định làm cái nghề Trái Pháp Luật cũng đồng nghĩa với việc bạn đă cho một tay vào C̣ng. Tay c̣n lại chỉ là chờ xem khi nào người ta sẽ khoá nốt.


    Xă hội không ủng hộ cái nghề này , bản thân tôi sau khi gặp chuyện cũng không ủng hộ. Chỉ là Đôi Khi Việc Chọn Người , nhiều khi muốn rút nhưng lại dẫm sâu hơn.


    " Làm Nghề Này Nó Bạc Lắm."


    Câu nói này Vẫn Đúng- Luôn Đúng và Đang Đúng.


    Cảm ơn tất cả mọi người thời gian vừa qua đă quan tâm , theo dơi từng câu chuyện của ḿnh. Chúc các bạn có một cuộc sống ổn định , một nghề nghiệp ổn đinh và một gia đ́nh Hạnh Phúc....!



    ---------End----------------

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •