soi gương và khóc - tác giả nguyên
Soi gương và khóc

Trời nắng gắt. Thị bế con trên tay, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau lăn từ trán xuống cằm. Điều ḥa kêu ro ro ro ro liên tục, chồng thị đă bật từ trước lúc đi làm. Nhưng mà quái lạ, sao điều ḥa vẫn bật mà thị vẫn thấy nóng thế nhỉ? Hay là lăo chồng chết giẫm của thị bật cái điều ḥa thôi mà cũng không bật được cho tử tế?


– Lăo Phong này, muốn hun nóng chết vợ con mới vừa ḷng à? – thị vừa càu nhàu vừa trải chăn đặt con xuống, đôi mắt sắc lẻm lia khắp nhà t́m tung tích cái điều khiển điều ḥa – Quái lạ, lăo để nó ở đâu nhỉ?
Soi gương và khóc
Điện thoại trên gối đầu không ngừng rung lên bần bật, như thể ai đó có việc ǵ gấp gáp lắm cần thị giúp sức. Đứa con c̣n chưa biết ḅ bị mẹ đặt ngửa trên giường, quờ quạng chân tay t́m hơi ấm thân quen từ người sinh ra nó.


Nhưng thị chẳng rảnh rỗi quan tâm đến cái của nợ ấy! Thị c̣n bận trả lời tin nhắn của hội chị em bỉm sữa trong nhóm chat. Soi gương và khóc

Chị Phương vừa được chồng tặng một cái nhẫn kim cương to tổ bố, kêu ca: “Tao bảo ông ấy đừng có mua phí tiền, mà ông ấy cứ đ̣i mua bằng được. Mệt ghê.”

Em Hà nhanh nhảu gửi ảnh hai bàn chân bọc trong giày cao gót giẫm trên nền gạch hoa bóng loáng, logo của cái túi hàng hiệu chênh chếch bên mé phải ảnh: “Giống y lăo nhà em, cứ đ̣i gửi con cho ông bà rồi kéo em đi mua sắm bằng được mới thôi!”

Cái nhóm chat có mười mấy người mà rôm rả lạ, ai nấy đều khoe chồng chiều, khoe con ngoan. Thị nh́n họ, lại thấy cám cảnh cho cái phận ḿnh. Hồi c̣n son sắc, chị cũng có thua ǵ họ đâu, mà lấy chồng xong một cái lại thụt lùi hẳn ba bốn đoạn.

Chung quy cũng tại lăo chồng nhà thị vô dụng, mới để cho vợ phải thua chị kém em. Cái ǵ? Sao thị không tự nh́n lại ḿnh á? Thị đă lấy lăo, đă chăm lo cho cả bố cả con, lăo có mỗi việc đi làm kiếm tiền về đưa cho vợ thôi mà cũng làm không nên hồn.

Đấy, nghĩ đến đây thị lại nhớ, sáng hôm qua lăo vừa mới xin năm chục đổ xăng. Gớm, đi từ nhà tới cơ quan có bốn năm cây số, đổ xăng kiểu ǵ mà đổ tới tận năm chục? Chẳng biết lăo này lại la cà quán xá hay mang tiền cho con nào nữa. Thị tức, thị tức quá, đổ xăng tới năm chục ngh́n, mà bật cái điều ḥa cho thị cũng keo.

Căn chung cư gần một trăm mét vuông nóng như rang. Thị kiễng chân t́m trên nóc tủ lạnh, cúi rạp người xuống nḥm cả vào trong gầm giường, thế mà vẫn không thấy cái điều khiển điều ḥa đâu cả. Soi gương và khóc

Thị lại nhặt con điện thoại nát lên, đầu ngón tay quẹt lên quẹt xuống, măi mới thấy hai chữ “Chồng Yêu” lẫn lộn trong đám số điện thoại của các loại shipper.

Phải gọi tới lần thứ năm lăo chồng thị mới bắt máy, giọng lăo thều thào:

– Gọi cái ǵ đấy? Đang ở cơ quan, có ǵ th́…

– Lại bắt tôi nhắn tin! Đợi anh trả lời tin nhắn th́ đến mùa quưt sang năm, vợ con anh chết nóng ở trong nhà rồi! Anh để cái điều khiển điều ḥa ở đâu mà tôi t́m loạn cả nhà lên không thấy? Hay anh nhét vào cặp táp mang đến cơ quan rồi? Anh sợ tôi dùng điều ḥa cả ngày tốn điện nên anh giở tṛ đúng không? Có dăm ba cái số điện… này… Alo… Alo?

Điện thoại bị cúp cái rụp. Tiếng “tút… tút…” liên hồi vang lên, dội thẳng vào màng nhĩ như cười nhạo sự bất lực của thị.

Mồ hôi chảy từ đỉnh đầu xuống đến tận gót chân. Mồ hôi chảy từ mắt, qua má, tới cằm người mẹ, nhỏ giọt xuống mặt đứa con vừa mới khóc ré lên. Thị nấc lên, con của thị cũng nấc theo. Soi gương và khóc

“Đang bận, không mang, t́m trong nhà đi.” Ḍng tin nhắn ngắn gọn tới mức không thể ngắn gọn hơn được nữa nhảy lên màn h́nh. Thị không buồn trả lời, lần nữa nhấp vào h́nh đại diện màu hồng của nhóm chat chị em bỉm sữa. Các chị em đang nhắc đến thị, đang hỏi thị dạo này có đi chơi đâu không, lễ lạt được chồng tặng quà thế nào mà cứ giấu.

Chị Phương ngúng nguẩy: “Tính nó thế mà, suốt ngày giấu giấu diếm diếm, hồi xưa yêu thằng Phong hot boy của trường mà cũng có nói cho ai biết đâu. Tẩm ngẩm tầm ngầm đấy. Nhà thằng Phong giàu nứt đố đổ vách ra, đi làm th́ lên chức tằng tằng, c̣n mới được tăng lương. Làm ǵ có chuyện không có quà cho vợ.”

Thị ngập ngừng định đặt ngón tay vào ô nhập văn bản, rồi lại thu tay về. Tin nhắn trôi lên, hiện thêm một ḍng mới: “Ơ sao chị biết là chồng chị ấy mới được tăng lương?” Là tin nhắn của em Trà vừa đi du lịch châu Âu về. Soi gương và khóc

Chị Phương trả lời rất nhanh: “Sao chị không biết? Chồng chị bảo thế. Chồng chị c̣n bảo thằng Phong mới có một em thư kí, xinh đáo để.

Mấy chị em trong nhóm lại nhao nhao lên, hỏi chị Phương xin thông tin cô nàng thư kí mới của lăo chồng thị. Thị cũng thấy nên thế, mọi sinh vật giống cái xuất hiện trong bán kính một trăm mét xung quanh chồng thị phải bị đào hết cả gốc gác tổ tiên họ hàng người yêu cũ lên mới được. Có thế thị mới yên tâm.

Lúc này, chị Phương lại chẳng nhanh nhẹn như hồi năy, đủng đà đủng đỉnh nhập tin nhắn rồi lại xóa đi. Soi gương và khóc

Thị nh́n mà sốt cả ruột, gơ một ḍng chữ: “Vừa năy bận đi làm móng, các chị em đang nói ǵ mà xôm thế?” rồi gửi đi. Ném một ḥn đá thăm ḍ, ai mà chẳng biết.

Đứa con nằm ngửa trên giường khóc ngằn ngặt, bàn tay bé tí giơ lên, cố túm lấy tay áo mẹ. Mẹ nó không để ư, mẹ nó đang bận dán mắt vào màn h́nh điện thoại, đợi chị Phương nhả ra thông tin của t́nh địch giả tưởng.

Đàn bà ở lâu trong xó cửa sẽ trở nên tự ti. Càng tự ti lại càng đa nghi, cả thế giới đều có thể bị coi là t́nh địch. Soi gương và khóc

Chị Phương gửi đến một cái ảnh chụp mờ căm, thị tải về máy, dùng đủ mọi phần mềm chỉnh sửa mà cũng chẳng phân biệt được mắt mũi cô thư kí mới của chồng. Nhưng thị chắc chắn, đấy là một cô gái trẻ, c̣n là một cô gái trẻ xinh đẹp. Tại sao thị biết? Tại v́ con ả thư kí nào mà chẳng trẻ trung xinh đẹp.

Vừa trẻ, vừa xinh, vừa thích mồi chài các sếp. Thị lại chẳng biết tỏng rồi.

Đứa trẻ vẫn đang khóc. Bàn tay thị vỗ mạnh xuống mặt giường, giọng thị c̣n gắt gỏng hơn cả tiết trời oi bức:

– Khóc cái ǵ mà khóc? Suốt ngày chỉ có khóc! Chẳng làm được cái ǵ với mày! Thằng bố mày th́ ra ngoài gái gú, tao th́ phải quanh quẩn xó nhà! Tất cả là tại mày! Tại mày! Soi gương và khóc

Phải chi thị không nghe mấy lời bùi tai của lăo chồng, nghỉ việc ở nhà chăm con, th́ đă chẳng phải khổ sở như thế này. Cả ngày quanh quẩn bỉm sữa gạo nước, đầu chẳng chải quần áo chẳng thay, bụng th́ đầy vết rạn, ngực th́ trĩu xuống tận mấy chục phân, vừa nặng vừa tức. Soi gương và khóc

Tiếng mắng chửi quanh quẩn. Đứa trẻ im bặt, đôi mắt tṛn xoe nh́n chằm chằm khuôn miệng không ngừng khép mở của mẹ. Rồi, như là chợt phát hiện ra mẹ đang cáu kỉnh, nó mếu máo, nó lại lần nữa ré lên khóc. Tiếng khóc xé ruột xé gan.

Người mẹ cũng khóc. Thị ṿng tay ôm lấy bọc tă quấn đứa con, nước mắt lă chă rơi xuống. Con của thị có lỗi ǵ đâu, hoặc là việc nó ra đời đă là nguồn cơn của mọi tội lỗi.

Không có nó, biết đâu đấy, thị vẫn là cô hoa khôi được bao chàng săn đón ngày nào. Không có nó, thị đă chẳng phải nghỉ việc, đă chẳng phải hi sinh bộ móng tay đẹp đẽ, đă chẳng phải nh́n tuổi thanh xuân có hạn của người đàn bà trôi đi trong tiếng khóc và mùi chất thải của trẻ con. Soi gương và khóc

Trong nhóm chat, các chị em của thị đang nhiệt t́nh t́m cách kiếm bằng được thông tin của cô thư kí ngon nghẻ kia, qua bức ảnh mờ căm mà chị Phương gửi. Cuộc tṛ chuyện ṿng qua ṿng lại, rồi chẳng biết là ai buông thơng xuống một câu.

“Ôi dào, chó không bỏ được thói ăn… Mấy cái thằng đàn ông, thằng nào chẳng mê gái đẹp. Các chị em nghe chị, chồng mà vụng trộm th́ bỏ quách nó đi. Đàn bà đẹp nhất là khi đứng một ḿnh.” Soi gương và khóc

– Đàn bà đẹp nhất là khi đứng một ḿnh…

Thị th́ thào. Câu này, thị nghe dễ phải tới cả ngh́n lần rồi ấy chứ. Nhưng hôm nay bế con, nh́n lại ḿnh trong gương, thị mới thấy đúng thật. Hồi c̣n một ḿnh, thị cũng xinh đẹp mĩ miều, phấn son thơm nức. Nḥm trong gương, cái con mụ nhếch nhác bẩn thỉu tiều tụy này đâu có giống thị trong trí nhớ.

Lạch cạch ch́a khóa tra vào ổ. Lăo chồng của thị xách cặp đi vào nhà, cởi giày đặt lên giá, ném điện thoại xuống sofa, miệng réo:

– Mẹ nó ơi, cơm nước xong chưa?

Thôi chết, thị mải buôn chuyện, mải bế con, mải nóng, thị quên béng mất lăo chồng đi làm về cần phải được ăn cơm. Không sao, thị có cớ căi nhau với lăo, thị tức th́ lăo cũng phải tức, cả vợ cả chồng tức no rồi th́ khỏi cần phải ăn cơm.

– Mẹ nó ơi…

– Nói bé thôi! Anh đi đâu mà giờ này mới về? – thị đóng cánh cửa pḥng ngủ lại, quắc mắt nh́n lăo chồng. Soi gương và khóc

– Ơ hay, đi làm chứ đi đâu. Cơm nước xong chưa? Ăn cơm xong c̣n phải làm việc tiếp, có cái dự án mới ở bên…

– Tin nhắn của ai kia?

Thị hất hàm. Điện thoại của lăo chồng có tin nhắn mới từ “Em Linh”. Lăo chồng của thị nh́n vợ, chân mày nhíu lại nhưng cũng chẳng ừ hử ǵ, thản nhiên như không cầm điện thoại lên bấm.

Thị nh́n trân trân vào chồng, lăo nhắn tin bao lâu thị nh́n bấy lâu. Nh́n đến khi lăo không chịu nổi nữa, phải đặt điện thoại xuống, trả lời vợ:

– Đồng nghiệp. Soi gương và khóc

– Đồng nghiệp ǵ mà hết giờ làm vẫn c̣n nhắn tin qua lại? Đồng nghiệp ǵ mà quản cả giờ nghỉ của anh thế? Suốt ngày đồng nghiệp, đồng nghiệp, bảo đồng nghiệp của anh nấu cơm cho mà ăn, xong ôm đồng nghiệp ngủ luôn đi!

Càng nói càng khó nghe. Chồng thị cũng sẵng giọng:

– Cô nói cái quái ǵ đấy? Xúc phạm đồng nghiệp tôi à? Quá đáng lắm rồi đấy!

Mắt thị đỏ hoe. Lăo chồng lại v́ con ả kia mà quát thị. Thị khổ quá!

– Cái lũ mèo mả gà đồng học không lo học làm không lo làm tối ngày nhăm nhe cướp chồng người khác, tôi mắng vài câu cũng không được à? Giờ anh coi đồng nghiệp là nhất rồi. Con này có là cái thá ǵ đâu!

– Này này cô một vừa hai phải thôi nhá!
– chồng thị đứng lên, xắn tay áo – Cả ngày ở nhà chẳng làm được cái nước non ǵ, lại c̣n chanh chua đanh đá, ghen bóng ghen gió gây sự đủ điều. Tóm lại cô có nấu cơm không?

Quanh đi quẩn lại, chồng thị vẫn chỉ quan tâm đến cái bụng đói của lăo. Thị là vợ lăo chứ có phải con osin đâu mà tối ngày cắm đầu vào chuyện nhà chuyện cửa, để lăo đi ra ngoài quần là áo lượt ṭm tem với con khác. Mà đấy, osin c̣n có tiền lương, đằng này thị phải chăm lo chu đáo trong ngoài, mà nửa phân nửa cắc tiền lương cũng không có.

Đă đến nước này rồi, lăo c̣n đ̣i ăn cơm! Thị trong mắt lăo chỉ có chức năng sinh con đẻ cái, nấu cơm nấu nước cho lăo mà thôi! Bảo sao lăo không tôn trọng thị, nói vài câu là quát nạt, c̣n không chịu đưa thêm tiền cho thị, được tăng lương cũng không thèm báo.

Có khi lăo mang hết cả lương cả lậu cho con quỷ cái kia rồi cũng nên.

Ba máu sáu cơn dồn lên đỉnh đầu. Thị vớ ngay lấy điện thoại của lăo, loay hoay mở khóa. Lăo chồng thị thấy vợ càng ngày càng vô lư, cũng thẳng tay giật điện thoại về. Giật qua giật lại, điện thoại rơi xuống đất. Soi gương và khóc

Mặt kính màn h́nh, đường nứt giăng như mạng nhện. Thị thấy mối quan hệ giữa ḿnh và chồng cũng giống như màn h́nh điện thoại của chồng thị, nứt chằng nứt chịt, không biết đường nứt bắt đầu từ đâu, cũng chẳng biết phải làm thế nào để sửa.

Ngồi thụp xuống đất, thị cầm điện thoại vỡ, ngước mắt lên hỏi chồng:

– Vỡ rồi, phải làm thế nào để sửa đây?


– Th́ thay mới
! – chồng thị quăng lại một câu, chẳng thèm quan tâm tới thị nữa, quay người đi vào nhà tắm. Soi gương và khóc

Chẳng tới năm phút sau, tiếng chửi tục từ trong nhà tắm bật ra ngoài, đâm thẳng vào lỗ tai thị. Bấy giờ thị mới nhớ ra hồi sáng thay tă cho con xong, thị ném vào trong nhà tắm c̣n chưa kịp giặt. Chẳng qua, thị cũng không muốn nhịn lăo chồng nữa.

Tắm xong, lăo lại mang chuyện tă lót của con trong nhà tắm ra càu nhàu, trách thị ở nhà chăm con với làm việc nhà cũng chẳng ra sao, tiện thể kêu ca ḿnh đi làm vất vả. Thị thẳng tay ném con điện thoại đă vỡ màn h́nh của lăo xuống đất.

– Anh chê con này không làm được cái ǵ ra hồn th́ đi t́m con khác mà lấy! Bảo em Linh của anh ở nhà đẻ con chăm con dọn nhà dọn cửa cho anh xem nó có chạy mất dép không! Anh đi làm vất vả, tôi ở nhà không vất vả à? Tiền của anh th́ to lắm à? Đi làm kiếm tiền rồi về nhà rung đùi chờ người hầu cơm hầu nước, sướng thế th́ ai mà chẳng thích! Con này không chịu được anh nữa rồi!


Chồng thị thở hắt ra một hơi, không buồn tranh căi nữa.

– Đi làm sướng thế th́ cô đi làm đi. C̣n nếu không chịu được th́ ly hôn đi!



soi gương và khóc – tác giả nguyên

***

Phong cũng mệt lắm rồi. Hai vợ chồng một đứa trẻ con, đủ thứ tiền cần xoay sở cho vừa với cái mức chi tiêu đắt đỏ của thành phố lớn. Gánh nặng kinh tế đè cả lên vai của Phong, đè nặng tới mức mỗi bước đi đều chật vật.

Lê bước chân mỏi mệt về nhà, đối mặt với căn bếp nguội lạnh, nhà cửa bừa bộn, mụ vợ hay cáu gắt, Phong lại cảm thấy nơi này giống địa ngục trần gian hơn là tổ ấm. Phong nhớ tha thiết cô hoa khôi xinh đẹp lanh lợi năm xưa. Có lẽ cô hoa khôi đó, và cả anh hot boy trường tên Phong dạo ấy, đều đă bị sức ép cơm áo gạo tiền, bị xă hội này ép cho thành h́nh thù méo mó vặn vẹo. Không nhận ra đối phương, cũng chẳng nhận ra chính ḿnh.

Vợ Phong đă đi vào pḥng ngủ của con, cánh cửa đóng sập trước mũi người chồng thất bại. Gần một tiếng đồng hồ sau, cửa mở ra, trên tay vợ Phong là một tờ giấy mỏng manh, vỏn vẹn ba chữ “ĐƠN LY HÔN” viết hoa và vài ba ḍng tŕnh bày ngắn gọn.

– C̣n con…

Giọng Phong nghẹn ứ trong cổ họng. Mụ vợ tóc tai bù xù lắc đầu, thở ra một hơi dài thườn thượt:

– Giải thoát cho nhau đi. Tôi đỡ phải sống như con osin, anh cũng danh chính ngôn thuận đến với em Linh của anh. Soi gương và khóc

– Em Linh nào? Em Linh chỉ là… – Phong nhíu mày, chuyện giữa hai vợ chồng th́ liên quan ǵ đến đồng nghiệp ở cơ quan?

Vợ Phong nhếch môi:

– Anh không phải chối, tôi biết hết rồi. Mấy cái tṛ ăn vụng không biết chùi mép của anh, tôi c̣n lạ ǵ nữa. Kí đi!

Phong cầm bút lên. Ư cười trên môi vợ Phong càng đậm. Đấy, thằng đàn ông nào mà chẳng thế, chê vợ già, chê vợ xấu, chê vợ vô dụng. Đưa đơn là kí, giải thoát cho nhẹ nợ.

***

Đúng là loại cạn tàu ráo máng.

Thị bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, con thị c̣n chưa cai sữa, nên chắc sẽ theo mẹ, nhưng thị lại không có việc làm, sau này làm thế nào để nuôi con cũng là một vấn đề. C̣n nữa, thị đă rất lâu không ra ngoài làm việc rồi, chọn nghề chọn nghiệp thế nào… cũng đau đầu lắm.

– Sao tự nhiên lại muốn ly hôn?

Chồng thị vẫn chưa kí đơn. Thị găi đầu, ấp úng:

– Th́… v́ anh ngoại t́nh, với lại… – quái lạ, lúc này thị lại không nghĩ ra lư do để ly hôn nữa, à đúng rồi – rốt cuộc th́ anh để cái điều khiển điều ḥa ở đâu?

– Ngoại t́nh cái ǵ mà ngoại t́nh? Tôi không ngoại t́nh…

Đứa con nằm một ḿnh trên giường đă dậy, khóc váng nhà, thu hút sự chú ư của cặp bố mẹ vô tâm. Chồng thị nhanh chân chạy vào pḥng ngủ, ôm con lên. Bàn tay vụng về của đàn ông kéo xô cả tấm chăn mỏng trải bên dưới người đứa nhỏ.

Đứa con được ôm ra ngoài rồi, c̣n cái điều khiển điều ḥa th́ nằm chỏng chơ trên giường, ngay bên dưới lớp chăn mỏng. Thị chợt bật khóc.

– Lần chần cái ǵ trong đấy thế? Sợ tối nay không có cơm ăn à? Không sao, dăm ba bữa ra ngoài hàng ăn một lần cũng được.

Tiếng chồng thị vọng vào từ ngoài pḥng khách. Thị nh́n vào cái gương ở góc pḥng. Trong gương vẫn là người đàn bà luộm thuộm, xộc xệch, xấu xí.

Ở một căn nhà nào đó trong thành phố, chị Phương bĩu môi ném cái nhẫn vào sọt rác. Sau đó, bàn tay nhanh nhẹn cầm lấy cái cán chổi lau nhà, vừa lau qua lau lại vừa đắc ư cười.

– Hai chục ngh́n mua cái nhẫn ngoài vỉa hè, chụp cái ảnh khoe mà cũng khối đứa tin là thật…


Tác giả Nguyên