LTS: Cám ơn Thiên Đoàn đă gửi email bài viết này đến ṭa soạn . Đọc xong thấy bài viết này tỏa ra một thông điệp hết sức nhân ái, nên ṭa soạn xin phép đăng lại để độc giả đọc và suy ngẫm cuối tuần. Cám ơn!




Người con trai đưa cha già vào nhà hàng ăn tối. Người cha già nua yếu ớt khi ăn cứ làm rơi văi đồ ăn lên quần áo. Khách các bàn ăn chung quanh ai cũng liếc nh́n ông ta không dấu vẻ ghê tởm, nhưng chàng trai vẫn điềm tĩnh như b́nh thường.

Ăn xong, anh con trai không một chút lúng túng, lặng lẽ đưa cha ḿnh vào pḥng vệ sinh, lau sạch các mẩu đồ ăn, các vết dơ, chải lại mái tóc bạc cho cha, sửa lại cặp kính lăo cho ngay ngắn trên sống mũi cha.

Khi họ trở ra, cả nhà hàng im phăng phắc nh́n hai cha con họ. Không hiểu sao lại có người có thể làm cho tất cả mọi người đều ngượng nghịu chung như thế.

Người con trai trả tiền bữa ăn xong, rồi d́u cha ra về.

Lúc ấy, một người đàn ông lớn tuổi trong số các thực khách buột miệng gọi với theo người con, ông ta hỏi: “Anh bạn trẻ này, anh có nghĩ là anh để quên cái ǵ đó ở đây không vậy?”

Chàng trai liếc nhanh chỗ ngồi ban năy rồi trả lời: “Không, thưa ông, cháu đâu có để quên ǵ ở đây ạ…”

Người đàn ông nhẹ nhàng bảo: “Có, anh có quên, anh đă để quên lại nơi đây một bài học cho tất cả những ai làm con, và để quên lại niềm hy vọng cho tất cả những ai làm cha”.

Nhà hàng ch́m vào yên lặng…