Rồi đến lúc lời thuỷ chung không vẹn
Dáng Hồng xưa bẽn lẽn chẳng quay về
Trả lại đời bao suy nghĩ trắng đen
Những giả dối nảo nề duyên vun vén

Hồn trăn trở hờn ghen chen sóng động
Quả tim phai trầm bổng báy sắc hồng
Nghe bàng hoàng sáo rỗng khoảng mênh mông
Tình thư lịm bềnh bồng nơi nhân thế

Tâm nguội lạnh câu thề nghe khó để
Miền đam mê chẳng bện lối mong chờ
Ta giật mình lay gợi những cơn mơ
Dây oan nghiệt vỗ bờ niềm khát vọng

Trong tỉnh lặng tiếng lòng trao một bóng
Nhớ ảnh hình lồng lộng với hư không
Ai còn lại giữ ân nồng bến mộng
Người ra đi lạnh trống rẽ đôi dòng

KIỀU XUÂN THUỶ.