Một Sáng Saigon

Tôi tỉnh giấc, sau một giấc ngủ hơi muộn. Trời c̣n mờ sáng, hơi se lạnh, một cái lạnh hiếm gặp ở cái đất luôn nóng ẩm này. Từ trên cao, tôi ngắm nh́n cảnh vật, c̣n bao phủ bởi màn sương mỏng. Tiếng chuông vọng lại từ ngôi chùa trước mặt , làm dịu ḷng người, tan biến những lo toan về cuộc sống , muộn phiền trong tâm hồn

.



Saigon sáng nay thật đẹp. Những mái nhà san sát nhau nhưng vẫn hữu t́nh. Những cao ốc mờ ảo trong màn sương mỏng, đầy lăng mạn. Tôi muốn viết một vài ư thơ, nhưng ”tịt“, chẳng hiểu v́ sao? Khác xa với nét đẹp này, chỉ cách đây vài hôm. Tôi đă đi về trong một đêm ngập tràn ”hoa nước“, sóng nước mênh mông trên mọi nẻo đường. May mà, tôi cũng về được đến nhà an toàn.

Saigon chỉ có hai mùa: mùa mưa và mùa khô.

Trong sự biến đổi khí hậu. Saigon cũng không là ngoại lệ. Mùa mưa hồi đó, chỉ là những cơn mưa rào bất chợt rồi tạnh ráo. Không như bây giờ, mưa kéo dài hàng giờ. Mùa khô, nóng 36 – 37 độ, có khi hơn. Nhưng lại có những sáng, lạnh như cái lạnh của Đalat.

Ngày trước, khi đi học ở Saigon, dường như tôi không hề biết đến 2 thứ : áo đi mưa và áo ấm. Nhưng, Saigon luôn vẫn là ”đất lành chim đậu“. Hằng năm, số lượng người đổ về Saigon, đủ mọi thành phần ngày một tăng dần. Trong đó, chiếm phần không nhỏ là các em sinh viên từ các tỉnh đổ về .



Nh́n các em, tôi nhớ lại đời sinh viên của tôi gần 55 năm về trước. Ngày đó, thường những giờ học ở giảng đường bắt đầu từ 4g30 đến 6g30 chiều. Rời khỏi Trường , trời bắt đầu sụp tối . Thành phố đă lên đèn. Tôi thích nhất giờ này v́ mát mẻ và vắng xe.


Tôi thường đi về trên đường Phan đ́nh Phùng (nay là Nguyễn đ́nh Chiểu), đoạn từ Đinh tiên Hoàng đến Trương minh Giảng (nay Trần quốc Thảo), với hai hàng cổ thụ trong không gian chạng vạng tối đầy yên tĩnh. Trái ngược hẳn với những giờ khác trong ngày hoặc những nơi náo nhiệt khác. Những căn biệt thự xinh xắn, ẩn ḿnh dưới những tán cây cổ thụ, được bao bọc bởi những bức tường cao phủ dây leo, đẹp lạ lùng.



Tôi thường gọi đó là những nốt ”trầm” của Saigon. Nhatrang cũng có những con đường như thế nhưng ”mộc” hơn, không quyến rũ bằng. Tôi đă nhận ra : Saigon vẫn có những nét cổ kính trong một đô thị hiện đại và tôi đă thích Saigon từ đó.


Ngày nay, Saigon đă mất dần đi những nốt ”trầm” ấy. Trong ḷng thành phố, đă có những ṭa nhà cao ngất, phá vỡ cả một cảnh quan. Nó vô t́nh tạo thành bóng mát cho các hàng cây cổ thụ. Mà lẽ ra, phải là điều ngược lại.

Tôi đă đọc đâu đó:

Saigon hỡi! Nghĩa t́nh xin níu giữ.
Mặc tang thương biến đổi khôn lường.

Nhiều đêm, tôi qua ngôi trường cũ, có quá nhiều thay đổi làm tôi khó nhận ra.

Tôi nhớ về Đêm Văn nghệ Xuân 1971 . Mùa xuân cuối ở Trường của chúng tôi. Chúng tôi đă đặt những ngọn đèn dầu lửa làm bằng lon sữa ḅ, ở dưới đất, kéo dài từ gần cổng trường đến tận giảng đường, nơi diễn ra văn nghệ.

Trong bóng đêm, nó tạo thành một vệt sáng dài, lung linh, huyền ảo, đầy lăng mạn.



Tôi nhớ đến các Thầy Cô tôi. Tôi nhớ bạn bè tôi. Tôi nhớ đến ba cô bạn thân của tôi, thướt tha trong những chiếc áo dài, họ không những học giỏi mà lại c̣n xinh xắn. Điều đáng buồn, đến bây giờ, tôi không biết tin tức ǵ về họ cả.


“Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi. Cho tôi t́m lại ….”.

Lời bài hát vang vọng bên tai tôi với những h́nh ảnh cứ nhạt nḥa ..

Dường như có hạt bụi nào vương trong mắt!

Tháng 9 Saigon 2020

Hoài Duyên