Em biết ảnh già gồi, em phải gáng…
- Phạm Diễm Hương -


-Cô biết chỗ nào cần người làm việc, cô kêu tui nghe.
-Chi vậy bác?
-Ờ, hỏi cho con vợ tui!
-Ủa, cổ có chỗ làm rồi mà?
-Th́ có rồi, nhưng sao nó cũng c̣n mạnh cùi cụi!
-Nghĩa là sao, tui hổng hiểu?
-Cô tính coi, người ta làm như nó, th́ mệt đứ đừ rồi, nhưng con vợ tui, bây nhiêu việc đó sá ǵ! Tui đón nó đi làm về, trên đường nó hát ong ỏng, khoẻ re.
-Vậy th́ đỡ quá rồi. Cổ có sức khoẻ là mừng rồi bác ơi. Đừng bắt cổ làm thêm nữa, lỡ kiệt sức th́ mệt lắm.
-Nhưng cô hổng có hiểu...

Ông Tài chợt lặng thinh. Hiếu vẫn chưa hiểu lư do tại sao ông muốn vợ làm thêm việc, nhưng không dám hỏi. Nh́n nét mặt ưu tư của ông Tài, Hiếu nhớ chuyện hai năm trước...

Trong buổi tiệc liên hoan cuối năm của hăng, bất ngờ ông Tài tuyên bố sẽ lấy vợ. Mọi người xôn xao:
-Bác Tài, bác nói chơi hay nói giỡn vậy? Đừng làm tụi tui đau tim nha!
-Đă ở tới tuổi này rồi th́ đi tới luôn, chớ hành xác chi vậy cha nội?
-Nè, ông không thấy tụi tui hả? Cái ṿng kim cô vợ con nó siết chặt đời trai đó cha! Người ta muốn chui ra, chả muốn chui vô!
-Hổng hiểu sao khi không cha Tài mót vợ!

Mỗi người một câu vừa đùa vừa thật, khiến không khí trở nên vui nhộn. Ông Tài không nói ǵ thêm, mặc cho bạn bè suy đoán bàn ra tán vào.

Vài tuần lễ sau, ông cho mọi người xem tấm h́nh một cô gái thật trẻ, bầu bĩnh trong chiếc aó dài trắng. Đám đồng nghiệp trẻ ồn ào: “Bác Tài, cháu gái bác đó hả? gả cho con đi bác”. Ông Tài liếc xéo nói: “Chaú gái ǵ, bà xă sắp cưới của tui đó” Tin ông Tài dứt khoát cưới vợ được truyền đi nhanh chóng.
Ông Tài đă ngoài lục tuần, nổi tiếng đứng đắn, không có khiếu trêu chọc phụ nữ, chưa hề lập gia đ́nh. Vài đồng nghiệp láu lỉnh từng liệt ông vào hàng ngũ cù lần, nhưng ông chỉ cười hiền lành. Nghe tin ông sẽ cưới vợ, có người cắc cớ nói:

-Con gái Việt Nam bây giờ tụi nó ngầu lắm. Nó mượn ông như chuyến đ̣ để nó đổi đời thôi. Tui coi bộ dạng con nhỏ mạnh bạo, ông lấy nó ba bảy hai mươi mốt ngày là nó truất ngựa đó ông à!

Ông Tài từ tốn trả lời:
-Tui thấy mấy đứa con gái cỡ này dễ xiêu ḷng mấy thằng Đài Loan, chi bằng ḿnh đem nó qua đây, nó chịu th́ nó ở với ḿnh, bằng không, ḿnh cho nó đi lấy chồng. Dễ mà! Tui tính kỳ này về, khỏi cần coi mắt ǵ ráo trọi, tui xin cưới con nhỏ cho gọn!.

Bạn bè không ai tin chính ḿnh đă nghe những lời đơn giản và nhân hậu đó. Nhất là trúng vào thời kỳ mấy ông già xăm xăm về Việt Nam cưới vợ trẻ.

Ông Tài xin nghỉ hai tuần về Việt Nam cưới vợ. Một đồng nghiệp trẻ nhắn nhủ: “Bác nhắm thấy con nhỏ được nước, bác làm ơn đừng đụng tới nó, bác đóng thùng gởi qua đây cho con nghe!” Ông Tài cười vui: “Lỡ con nhỏ chịu tao rồi sao?”

Hai tuần lễ sau, buổi sáng thứ hai đầu tuần, Hiếu uể oải bước vào hăng, ngang pḥng ông Tài, Hiếu thấy ông đang chăm chú xem h́nh trên computer. Hiếu gơ nhẹ vào cửa, ông Tài quay ra vui vẻ: “Coi h́nh đám cưới tui nè”.

Hiếu chăm chú nh́n h́nh cô gái trẻ hiền lành, e thẹn trong chiếc áo dài trắng cô dâu đứng cạnh ông Tài. Hiếu chợt bùi ngùi khi nh́n đôi vợ chồng quá chênh lệch tuổi tác. Nhưng nàng tự trấn tĩnh biết đâu cô gái sẽ được hạnh phúc v́ ông Tài là người tốt và hiền lành.

Tin ông Tài đă đám cưới lan nhanh trong hăng. Một vài người hỏi thẳng ông: “Nè cha, cha có động pḥng không đó? Có giữ lời hứa để con nhỏ đi lấy chồng không đó?. Ông Tài nói nhỏ bẽn lẽn: “Ờ th́ đám cưới xong, tui trở lại khách sạn, con nhỏ kéo tay tui nói bây giờ hai đứa là vợ chồng, nó ngủ ở đâu tui phải ngủ ở đó!”, “Rồi ông trả lời sao?”, “Th́ trả lời ǵ nữa, tui đi theo nó” Tiếng cười, tiếng chúc mừng ông Tài đă hội nhập vào đời sống lứa đôi lại được dịp bùng lên. Có người thắc mắc: “Chắc tía má cổ c̣n trẻ há?”, “Ừa, nhỏ tuổi hơn tui, má cổ thua tui tới 8, 9 tuổi”, “Rồi ông xưng hô làm sao?”, “Th́ kêu ông tía bằng anh, tính kêu bà má bằng chị, nhưng bị bả nhỏ tuổi quá, nên tui kêu bằng em” Cả bọn lại được một phen cười lăn lộn trước sự thành thật khai báo của ông Tài.

Ông Tài xúc tiến việc bảo lănh vợ, ông được văn pḥng dịch vụ di trú cho biết diện vợ chồng phải chờ lâu hơn diện hôn thê, hôn phu. Thế nên ông bảo lănh vợ theo diện hôn thê cho nhanh. Bạn bè chia vui với ông cho đến ngày ông ra phi trường đón người vợ mới cưới.

Quà tặng và tiệc chúc mừng được bạn bè thay phiên nhau tổ chức. Cho đến một hôm ông nói: “Vậy đủ rồi, con vợ tui nó thấy có tiệc mừng, nó hứng chí, tối nào nó cũng khều, tui mệt muốn nổ đom đóm!”.

Tin ông Tài…mệt muốn nổ đom đóm lan nhanh như điện xẹt. Bạn bè tra hỏi ông: “Nè, khai thiệt đi cha nội! đă quá rồi bày đặt than hả?”. “Tui nói thiệt, nó khều hoài. Tui mệt muốn đứt hơi, mà nó tỉnh queo!”.

Từng tràng cười thích thú nổi lên, ông Tài vẫn nghiêm trang kể tiếp: “Mấy ông bà biết không, mỗi tối ăn cơm xong, tui làm bộ đau lưng mệt mỏi, nằm coi TV rồi ngáp ngủ, đắp mền ngủ đại ngoài salon, chớ chun vô giường là chết mẹ. Ai dè nó nói để nó đấm bóp cho giăn gân cốt, rồi nó mần tới luôn, tui thở hổng nổi!”, “Th́ ông nói cổ từ từ, sức người có hạn!”, “Trời ơi, nó hổng có hiểu, nó nói ba cái vụ vợ chồng hổng được lơ là! vậy mới chết!”, “Ngó cổ hiền lành mà cũng dữ dội há?”, “Ở đó mà hiền lành, gái quê mà, nó đơn giản lắm, nghĩ sao làm vậy hà, thiệt t́nh tui hổng biết tính sao, để lâu dám phải ḅ, chớ đi ǵ nổi”. Trong lúc bạn bè vui cười về những thố lộ mộc mạc của ông, th́ ông Tài lại càng lo âu bấn loạn.

Hai tháng trước, ông Tài vui mừng tuyên bố đă t́m được việc làm cho vợ. Ai cũng nghĩ hai vợ chồng ông cùng đi làm, tài chánh gia đ́nh sẽ khá hơn,. Nhưng với ông Tài, ông tin khi có việc làm, vợ ông sẽ phải chú tâm vào công việc, chuyện kia sẽ tự động giảm bớt. Ông hy vọng đời sống chăn gối của vợ chồng ông sẽ cân bằng hơn. Viễn tượng được ngủ đẫy giấc như ngày c̣n độc thân đă khiến ông vui vẻ khác thường. Ông tâm sự với bạn bè: “Đây rồi có công ăn việc làm, nó sẽ tiêu hao nhiều …năng lượng. Làm việc ngày 8 tiếng là hết xí quách rồi! Hy vọng vụ kia nó bớt bớt, th́ ḿnh cũng khoẻ”.

Nhưng nét tươi vui của ông Tài từ từ chùng xuống và trở lại trầm tư như cũ. Ông bộc bạch với bạn bè: “Tui tưởng 8 tiếng đồng hồ làm việc, nó sẽ bớt cái vụ kia, dè đâu càng làm việc nó càng khoẻ mấy ông ơi! Nó vui nữa, sau giờ làm việc tui đón về, nó ca cải lương ỏm tỏi trên xe. Về tới nhà, nó nhào vô bếp nấu cơm, ăn xong nó rửa chén ào ào, rồi tắm rửa, nói tui đi ngủ sớm. Đêm qua nó khều tui mấy trận, tưởng phải kêu xe cấp cứu.”, “Thôi cha nội, cha kể cho bạn bè thèm chớ ǵ? Cha là trai tân mới lấy vợ, nói vậy, chớ tụi tui kinh qua hết rồi, muốn th́ tụi này truyền kinh nghiệm cho”. Ông Tài với nét mặt thành khẩn: “Tui nói thiệt, tui tính kiếm thêm việc cho nó làm, đặng nó bớt cái vụ kia, chớ không hiểu sao nó xung quá mạng!”

Nghe ông Tài tâm sự, Hiếu bỗng muốn gặp cô gái. Hiếu hỏi: “Bác nói thiệt không? Bác muốn cổ làm thêm việc, bác không sợ lỡ cô quá sức rồi sanh bệnh sao?”, “Tui biết cái sức của nó cô à, con gái dưới quê mà, nó mạnh lắm không bệnh tật ǵ đâu!”, “Tui muốn mai mốt ghé thăm cổ cho có bạn”, “Ừa không chừng có bạn, nó khuây khoả cái vụ kia, để cuối tuần tui dắt nó tới thăm cô!”.

Ông Tài dắt vợ đến thăm Hiếu. Cô gái đi sau ông len lén nh́n quanh nhà. Khuôn mặt bầu bĩnh linh động với nhiều nét trẻ thơ khiến Hiếu có cảm t́nh. Ông Tài giới thiệu: “Bữa nay tui dắt cổ tới giới thiệu với cô đặng chị em quen biết. Chào cô Hiếu đi!” Cô gái nh́n Hiếu cười: “Chị mạnh giỏi há?”, “Chị cũng O.K, em ngồi ghế đi, em thấy ở Mỹ đời sống dễ chịu không?”, Cô gái kéo ghế ngồi, vừa nh́n quanh căn pḥng, vừa trả lời: “Dạ sướng quá sướng! Bên bển nghe nói đi Mỹ là tới Thiên Đàng gồi! Hồi mới tới em gung lắm, bị họ hổng nói tiếng ḿnh, nhờ anh Tài dạy nói mấy chữ hé lô, hao a du này nọ nên cũng đỡ”, “Nghe nói em đi làm rồi hả? có vui không?”, “Dạ, dzui”, “Có cực không?”, “Dạ không, công chiện nhẹ hều, hồi c̣n ở bên bển, em xắt chuối cho heo ăn từ sáng tới chiều, gụng gời cánh tay lun, c̣n công chiện ở đây đâu thấm ǵ!”.

Ông Tài cười mím chi: “Ừa hổng thấm ǵ, th́ kiếm thêm công chiện làm tiếp, chớ tui cũng mệt quá rồi!”.

Cô gái ngạc nhiên nh́n ông Tài: “Ủa, sao anh hổng nói, anh nghỉ làm đi, để em đi làm em nuôi anh được mà”, “Không phải vụ đi làm, vụ kia ḱa, cô hành tui, tui mệt, hiểu không?”, “Vụ ǵ, em đi làm dźa, em nấu cơm, em rửa chén, em mần hết công chiện trong nhà, em biết anh lớn tuổi, em đâu dám để anh làm chiện ǵ!”.

Ông Tài lẩm bẩm: “Tui hổng có nói công chuyện nhà, tui nói vụ kia ḱa, vụ lên giường đi ngủ á”. Cô gái quay sang Hiếu phân trần: “Chị biết hông, khi ảnh cưới em, ba má em nói ảnh lớn tuổi gồi, gáng chăm sóc cho ảnh để trả cái ơn, cái nghĩa ảnh đem em sang đây, đừng ham đời sống xa hoa trai gái mà guồng gẫy ảnh, là có tội với ông bà, trời đất. Hồi nào tới giờ ảnh chưa có vợ con, phải gáng kiếm cho ảnh đứa con nối ḍng. Em đi làm dźa em mệt muốn đứt hơi dzị, nhưng nhớ lời má, em gáng tươi dzui, đặng ảnh dzui, đặng vợ chồng dzui dzầy kiếm đứa con, em cũng thèm có đứa con hủ hỉ. Em biết ảnh già gồi, nên cũng khó, em phải gáng…”. Cô gái bỗng khóc mùi mẫn, ông Tài ngồi chết trân.

Chừng như không kềm giữ nổi tâm sự bị đè nén, cô gái khóc sướt mướt thố lộ: “Chị biết hông, tuần trước ảnh nói mấy tháng nữa ảnh về hưu, ảnh muốn về Việt Nam sống, nhưng ảnh không cho em theo. Em hỏi tại sao? Ảnh nói em c̣n trẻ, ảnh muốn em ở lại đây lấy chồng có con, chớ ảnh không muốn có con với em, ảnh sợ ảnh già gồi, lỡ ảnh chết, khi đó con cái c̣n nhỏ hổng có cha, em hổng đủ sức nuôi. Em nói bằng giá nào em cũng ở bên ảnh, lỡ ảnh có đau yếu ǵ em chăm sóc cho ảnh. Em hổng cần có con nữa, em thương ảnh mà ảnh không thương em…”

Mặt ông Tài trắng bệch, ông nắm tay vợ, thương cảm: “Thiệt t́nh ban đầu tui không để ư nhiều, nhưng hơn một năm nay, vợ chồng gần gũi, quen hơi, tui thương em chớ, v́ thương em nên không muốn em khổ v́ tui. Tui biết em làm đúng bổn phận và thiên chức làm vợ, tui biết ơn em. Phải chi em sanh trúng cái thời tui c̣n trẻ, th́ vợ chồng ḿnh xà quần cũng con đàn cháu đống rồi”. Ông Tài đứng lên nói với Hiếu: “Thôi vợ chồng tui về, tới thăm cô mà than van chuyện gia đ́nh riêng tư thiệt t́nh ngoài ư muốn của tui, nhưng cũng nhờ vậy mà tui hiểu được cái bụng của vợ tui”, “Không sao đâu bác à, tui thấy bác may mắn lắm đó. Có bà xă trẻ thương yêu hết ḷng!” Ông Tài cười dễ dăi: “Tui cũng biết vậy, nhưng phải chi tui c̣n trẻ, chớ già quá rồi, đâu c̣n hơi sức mà chạy cô”. Cô gái đứng lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe: “ Em cảm ơn chị hiểu em, đây gồi ảnh hất hủi em, em tự tử em chết cho ảnh vừa ḷng”. Ông Tài nh́n vợ: “Nói bậy nà, ai hất hủi em, người ta chỉ nói từ từ cái vụ kia thôi! Từ từ rồi lấy ai có con với tui đây!”.

Trời bỗng mưa xối xả, ông Tài ôm vai vợ chạy ra xe, Hiếu thấy cô gái nhanh nhẹn mở cửa đẩy ông Tài lên xe và mở cửa bước vào băng ghế sau. Cô vươn người ra phía trước cài seatbelt cho ông, lau mặt cho ông, vuốt vài sợi tóc ḷa x̣a trên trán ông. Hai tay cô âu yếm để trên vai ông, và chiếc xe từ từ lăn bánh.

Phạm Diễm Hương