Chiều lay khẽ một vầng trăng khuyết
Nhớ người thương da diết cõi lòng
Khép hờ nửa vạt mi cong
Mà nghe thổn thức đôi dòng chực tuôn

Trong phút chốc dạ buồn khắc khoải
Những ghen hờn đắm mãi cuồng si
Giận nhau chẳng biết nói gì
Phải đành im lặng bước đi ngậm ngùi

Nào ai nghĩ chôn vùi ước mộng
Hãy thả hồn bay bổng mình ơi
Muốn nghe em nói những lời
Vượt qua gian khổ trọn đời có nhau

Dù trở ngại trước sau vẫn thế
Chỉ một lòng dâu bể can qua
Nhìn em đôi mắt lệ nhoà
Từ trong sâu thẳm làm ta nghẹn ngào!

ANH VŨ.