CHUYỆN TỬ TẾ



Đại học Đà Lạt vào một buổi chiều cuối tháng 6/1980, có hai học sinh nghèo ở tỉnh xa về dự thi ĐH, với dáng điệu mệt mỏi thẫn thờ đứng trước cổng trường. Nét mặt hai bạn lo lắng và bồn chồn v́ không t́m được chỗ ở trong thời gian dự thi. Đă cận ngày thi chính thức, các nhà trọ đă kín chỗ, mà khách sạn th́ họ không đủ khả năng để thuê. Cuối cùng hai bạn ấy quyết định trở về trường, đứng trước cổng để hy vọng có cơ may gặp các bạn sinh viên của trường để hỏi thăm và nhờ hướng dẫn. (Lúc ấy, chưa có chương tŕnh Tiếp Sức Mùa Thi như ngày nay).

Trời cao nguyên sụp tối rất nhanh và trở lạnh, thành phố đă chuẩn bị lên đèn. Một anh sinh viên từ trong trường bước ra cổng để về nhà. Hai bạn tiến đến hỏi thăm. Anh sinh viên nh́n bộ dạng bi thảm của hai đứa và mỉm cười hiền lành nói: "Các em sẽ không thể nào t́m được nhà trọ vào lúc này, v́ anh biết năm nay có nhiều thí sinh về dự thi, các pḥng trọ đă không c̣n chỗ. Thôi th́ hai đứa về nhà anh ở tạm để thi, nhà anh cũng gần đây thôi. Chứ đứng đây rồi bị cảm lạnh, bỏ thi th́ khổ lắm".

Hai bạn ấy theo anh về. Đó là một căn nhà xinh xắn ở cuối một đoạn dốc dài. Sau khi anh tŕnh bày sự việc với gia đ́nh, Ba Mẹ và các em của anh vui vẻ niềm nở tiếp đón hai bạn.

Anh nhường pḥng của anh cho hai bạn và mang đến cho họ một mâm cơm gia đ́nh nóng sốt. Gia đ́nh anh thương và xem hai bạn như thành viên trong nhà, luôn động viên họ cố gắng làm bài thi cho tốt. Sự niềm nở của gia đ́nh anh đă làm cho hai bạn thêm ấm ḷng nơi xứ lạnh, nhưng cũng chính điều này khiến cho họ cảm thấy ngần ngại, cứ t́m cách ra ngoài ăn uống qua loa để không làm phiền gia đ́nh, v́ hai bạn ấy biết rằng trong giai đoạn 1979-1980, gia đ́nh nào cũng gặp khó khăn. Những ǵ mà họ có được trong những ngày tạm trú tại nhà anh là những ǵ tốt nhất mà gia đ́nh anh đă sẻ chia nhường hết cho họ.

Những ngày thi cũng nhanh chóng trôi qua. Hai bạn chào gia đ́nh anh đề về quê. Trước khi đi , họ gửi lại cho gia đ́nh anh hai bịch gạo quê mà hai đứa mang theo để làm hành trang đi thi. Gia đ́nh anh nhất mực từ chối và chúc hai bạn thành công trong thi cử. Hai bạn về quê mang theo t́nh cảm nồng nàn ấm áp của Người Đà Lạt.

Ḍng đời trôi nhanh, hai bạn ấy không có duyên trở lại Đà Lạt để học tại trường đă dự thi, mà đi học nơi khác, rồi phiêu bạt khắp nơi. Có lúc, họ tự nhủ trong ḷng là sẽ có dịp về Đà Lạt thăm lại anh sinh viên và gia đ́nh. Nhưng dự định vẫn chỉ là dự định, cuộc sống tất bật khiến cho họ chưa có cơ hội thực hiện. Thời gian tiếp tục qua nhanh, rồi ngọn gió vô thường đến, anh chàng sinh viên hiền lành có trái tim nhân hậu và một trong hai bạn thí sinh ấy đă giă từ cơi tạm để đi về cơi vĩnh hằng, người c̣n lại th́ biền biệt xa quê hương.

Người bạn xa quê ấy, mỗi khi nhớ về quê hương, nhớ về Đà Lạt , anh không những chỉ liên tưởng đến thành phố hoa tuyệt đẹp, một nơi du lịch lư tưởng, mà c̣n cảm thấy ấm ḷng về sự tử tế hào sảng, không toan tính của người Đà Lạt, đă giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn mà chính anh đă từng trải nghiệm cách đây hơn 40 năm.

Giờ đây mỗi khi anh t́nh cờ nghe bài hát "Để gió cuốn đi " của Ns Trịnh Công Sơn, với những lời nhắn nhủ:

"Sống trong đời sống, cần có một tấm ḷng.
Để làm ǵ, em biết không?
Để gió... cuốn... đi, Để gió... cuốn..đi..♪ "




Giai điệu nhẹ nhàng và ca từ mượt mà, sâu lắng của bài hát đă mang lại cho anh một cảm xúc dâng trào về những hoài niệm đẹp của ngày xưa, anh thầm ước mong rằng tấm ḷng tử tế, nhân hậu của anh sinh viên Đà Lạt và gia đ́nh, cùng với những người dân Đà Lạt thân thiện, tốt bụng sẽ nhờ ngọn gió cuốn đi thật cao, thật xa để sự hiền lương, tử tế luôn hiện diện rộng khắp mọi lúc, mọi nơi và lan tỏa măi không ngừng.

Tấm ḷng nhân hậu của một gia đ́nh Đà Lạt xưa kia cũng đă lan tỏa đến anh, và giúp anh tự biết cần phải làm ǵ trong quăng đời c̣n lại của ḿnh, để ḷng tử tế không bị dừng lại và mai một đi.


San Jose - October - 2020
Phan Phú Hiệp