BigBoy
29-01-2025, 15:07
Nguyễn Hồng
NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Do thừa nếp, thừa nhân, thừa lá nên cha đùm nốt chiếc bánh chưng bé tí tẹo, được gói cuối cùng. Nó út ít, xấu xí, cọc cạch hơn rất nhiều so với các anh chị em cùng trang lứa. Cha bảo đó là chiếc bánh cọt.
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/01/VHNT-Banh-chung-scaled.jpg (https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/01/VHNT-Banh-chung-scaled.jpg)
Chiếc bánh chưng được gói bằng tất cả yêu thương. (H́nh minh họa: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images)
Chiếc bánh gói cuối cùng ấy lại được vớt ra đầu tiên. V́ nó nhỏ nên chín sớm. Cha treo lên chiếc đinh đóng vào cột nhà. Chằn xong xuôi nồi bánh th́ cha gọi tôi dậy: “Bánh cọt chín rồi con.” Tôi ngái ngủ, dằn dỗi một lúc rồi mới dậy.
Đêm Tháng Chạp rất lạnh. Thấy chiếc bánh bốc khói nghi ngút th́ tỉnh hẳn. Tôi lũn cũn chạy ra sân, cha đang ngồi hút thuốc lào bên bếp than chưa tắt hẳn. Cha biết là tôi muốn cha vào bóc bánh cho tôi.
Đó là chiếc bánh ngon nhất mùa Tết. Phải chờ đợi cả một năm mới được ăn chứ đùa à. Dẫu bánh cọt đôi lúc thiếu tiêu, thiếu hành hay c̣n thừa miếng thịt mỡ không nỡ vứt đi mà đặt vào cho có. Nỗi háo hức nhen từ khi mẹ vo nếp, đăi đậu làm nhân thịt. Háo hức cả lúc đang ngồi phụ cha gói bánh, háo hức đến lúc mẹ kiếm gạch bắc bếp giữa sân…
Tám tiếng nấu bánh là quá dài, thường th́ tôi đă ngủ. Bánh được vớt ra giữa đêm. Tôi thường ăn bánh cọt vào giữa đêm bởi v́ bánh chín mà không được gọi dậy ngay th́ sáng mai tôi sẽ vùng vằng, giận dỗi, khóc lóc đủ kiểu. Tôi không hiểu v́ sao cha chiều tôi đến thế. Mặc dù lũ trẻ con ngày xưa ăn đ̣n như cơm bữa nhưng anh chị em tôi th́ không. Tôi chưa bao giờ có cảm giác đ̣n roi từ cha.
Cha bóc bánh, chiếc bánh không được ép nhiều nên c̣n ứ nước. Cha ngồi bên tŕu mến: “Bánh ngon không con. Có bị mỡ không. Có nhăo quá không. Thôi chịu khó chút, mai chưng bàn thờ xong th́ cắt bánh khác, ngon hơn.”
Nhưng ăn xong bánh cọt th́ nỗi háo hức với bánh chưng trong tôi cũng nguội mất rồi. Các bánh sau dẫu đầy đủ hơn, được chăm chút kỹ lưỡng hơn cũng không ngon bằng nữa. Măi sau này tôi mới kể với cha vậy. Cha chỉ biết cười. Nụ cười hiền như rơm khô.
Cha gói bánh chưng không cần khuôn. Tôi vẫn trêu là cha đùm chùm hum vầy chứ đâu có vuông thành sắc cạnh được như người ta đâu.
Lạ là năm nào cha cũng để thừa ra một chiếc bánh cọt. Hay tại cái cảm giác chưng hửng, ánh mắt cụt lủn của tôi khi bị trêu là “không có bánh cọt rồi nha Hồng” găm vào ḷng cha. Lần ấy tôi xém khóc. Mặt nghệt ra. Măi đến khi cha giả bộ bới từ đống lá dong vụn t́m ra chiếc bánh to hơn ḷng bàn tay chút đỉnh tôi mới cười.
Cũng từ đó tôi không bao giờ sợ câu “Năm nay không có bánh cọt nữa.” Bởi bằng cách này hay cách khác, kiểu ǵ th́ cha cũng sẽ để thừa lại một ít nếp, một ít nhân.
Chiếc bánh chưng được gói bằng tất cả yêu thương, bao dung, thấu hiểu của cha th́ làm sao gọi nó là bánh chưng cọt được, cha ơi…
NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Do thừa nếp, thừa nhân, thừa lá nên cha đùm nốt chiếc bánh chưng bé tí tẹo, được gói cuối cùng. Nó út ít, xấu xí, cọc cạch hơn rất nhiều so với các anh chị em cùng trang lứa. Cha bảo đó là chiếc bánh cọt.
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/01/VHNT-Banh-chung-scaled.jpg (https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/01/VHNT-Banh-chung-scaled.jpg)
Chiếc bánh chưng được gói bằng tất cả yêu thương. (H́nh minh họa: Nhac Nguyen/AFP via Getty Images)
Chiếc bánh gói cuối cùng ấy lại được vớt ra đầu tiên. V́ nó nhỏ nên chín sớm. Cha treo lên chiếc đinh đóng vào cột nhà. Chằn xong xuôi nồi bánh th́ cha gọi tôi dậy: “Bánh cọt chín rồi con.” Tôi ngái ngủ, dằn dỗi một lúc rồi mới dậy.
Đêm Tháng Chạp rất lạnh. Thấy chiếc bánh bốc khói nghi ngút th́ tỉnh hẳn. Tôi lũn cũn chạy ra sân, cha đang ngồi hút thuốc lào bên bếp than chưa tắt hẳn. Cha biết là tôi muốn cha vào bóc bánh cho tôi.
Đó là chiếc bánh ngon nhất mùa Tết. Phải chờ đợi cả một năm mới được ăn chứ đùa à. Dẫu bánh cọt đôi lúc thiếu tiêu, thiếu hành hay c̣n thừa miếng thịt mỡ không nỡ vứt đi mà đặt vào cho có. Nỗi háo hức nhen từ khi mẹ vo nếp, đăi đậu làm nhân thịt. Háo hức cả lúc đang ngồi phụ cha gói bánh, háo hức đến lúc mẹ kiếm gạch bắc bếp giữa sân…
Tám tiếng nấu bánh là quá dài, thường th́ tôi đă ngủ. Bánh được vớt ra giữa đêm. Tôi thường ăn bánh cọt vào giữa đêm bởi v́ bánh chín mà không được gọi dậy ngay th́ sáng mai tôi sẽ vùng vằng, giận dỗi, khóc lóc đủ kiểu. Tôi không hiểu v́ sao cha chiều tôi đến thế. Mặc dù lũ trẻ con ngày xưa ăn đ̣n như cơm bữa nhưng anh chị em tôi th́ không. Tôi chưa bao giờ có cảm giác đ̣n roi từ cha.
Cha bóc bánh, chiếc bánh không được ép nhiều nên c̣n ứ nước. Cha ngồi bên tŕu mến: “Bánh ngon không con. Có bị mỡ không. Có nhăo quá không. Thôi chịu khó chút, mai chưng bàn thờ xong th́ cắt bánh khác, ngon hơn.”
Nhưng ăn xong bánh cọt th́ nỗi háo hức với bánh chưng trong tôi cũng nguội mất rồi. Các bánh sau dẫu đầy đủ hơn, được chăm chút kỹ lưỡng hơn cũng không ngon bằng nữa. Măi sau này tôi mới kể với cha vậy. Cha chỉ biết cười. Nụ cười hiền như rơm khô.
Cha gói bánh chưng không cần khuôn. Tôi vẫn trêu là cha đùm chùm hum vầy chứ đâu có vuông thành sắc cạnh được như người ta đâu.
Lạ là năm nào cha cũng để thừa ra một chiếc bánh cọt. Hay tại cái cảm giác chưng hửng, ánh mắt cụt lủn của tôi khi bị trêu là “không có bánh cọt rồi nha Hồng” găm vào ḷng cha. Lần ấy tôi xém khóc. Mặt nghệt ra. Măi đến khi cha giả bộ bới từ đống lá dong vụn t́m ra chiếc bánh to hơn ḷng bàn tay chút đỉnh tôi mới cười.
Cũng từ đó tôi không bao giờ sợ câu “Năm nay không có bánh cọt nữa.” Bởi bằng cách này hay cách khác, kiểu ǵ th́ cha cũng sẽ để thừa lại một ít nếp, một ít nhân.
Chiếc bánh chưng được gói bằng tất cả yêu thương, bao dung, thấu hiểu của cha th́ làm sao gọi nó là bánh chưng cọt được, cha ơi…