PDA

View Full Version : Hết Nước Chấm!



diepkimphung
06-07-2024, 20:22
Cụ bà Minh Thuư hai tay ốp hai mang tai cụ ông Olongt, rồi xoay nửa ṿng sang phía ḿnh.
Cụ ông Olongt kêu lên:
- Đau, bà làm cái quái ǵ đấy? Bỏ tay ra!
Bà lăo Minh Thuư ghé mồm vào phía tai đối diện nói:
- Ông nh́n xem, trông cái ông đang đi bộ kia có giống diễn viên Evolution trong bộ phim "Yên nghỉ dưới vực sâu" không?
Cụ ông Olongt làu bàu:
- Làm ǵ có phim "Yên nghỉ dưới vực sâu", là phim "Lặng yên dưới vực sâu". Ừ, mà trông cụ ấy hơi giống ông Evolution trong phim.
Minh Thuư lấy tay xốc nách Olongt:
- Ông chuyển chỗ sang bên phải tôi để đưa cái tai không điếc của ông sang bên này, tôi nói với ông câu chuyện.
Olongt càu nhàu:
- Thế sao bà không tự chuyển?
Minh Thuư tức:
- Tôi chân khớp thế này có dễ đứng lên được đâu mà chuyển, đàn ông đàn ang sức dài vai rộng mà đi so đo với đàn bà.
- Vâng, th́ chuyển, nói ở nhà chưa chán hay sầom ra công viên c̣n đ̣i chém. Nào nói đi!
Nói rồi, cụ ông Olongt chống ba-toong lập bập đứng lên, lẫm chẫm chuyển sang ngồi bên phải cụ bà Minh Thuư. Minh Thuư bắt đầu:
- Ông Olongt này, không hiểu sao diễn viên, nghệ sĩ nổi tiếng nước ḿnh độ này mắc nhiều bệnh nan y lắm.
- Sao? Ai bảo bà?
- Sao giăng ǵ, ông không thấy TV đưa h́nh ảnh các diễn viên, nghệ sĩ mắc đủ bệnh à. Nào là Phú Đôn bệnh phổi ho sặc sụa, Phú Thăng mỡ máu mỡ gan, Tự Long đau xương khớp, Đức Khuê đau đại tràng mặt nhăn như bị, rồi c̣n mấy ông yếu sinh lư nữa.
- Bà này đúng là ngây thơ cụ, các vị ấy vờ cả đấy, diễn để ăn tiền quảng cáo, hiểu chửa.
- Ừ, nhưng mà trong số đó cũng có vị bệnh thật, làm nghề đóng phim sống quần quật, ăn ngủ không giờ giấc, lại toàn đóng phim đêm mới có cảnh quay chứ ban ngày th́ thiên hạ xô bồ, ầm ĩ, c̣i xe loạn xạ đóng làm sao được.
- Lại c̣n phải ngâm ḿnh dưới nước, ôm nhau dưới mưa "ṿi rồng"cho lăng mạn giữa đêm đông nữa mới kinh chứ, khi thất t́nh lại nốc lắm rượu bia nữa, không bệnh mới là lạ.
- Ôi dào, cũng có giá cả, khổ nhiều nhưng cũng sướng lắm.
- Sướng cái ǵ? Ông bảo sướng ǵ? Đuọc ôm nhiều gái trẻ chứ ǵ, trơ trẽn!
- Thôi, thôi, tôi đùa, là tôi nói lũ trẻ chứ sức tôi ôm được bà là thở không ra hơi rồi c̣n mơ đến gái nào nữa.
- Thôi được, tha cho ông đấy. Này ông có nhớ, ngày này 60 năm về trước là ngày ǵ không?
- Chả nhẽ ngày tôi cưới bà?
- Chưa, 60 năm trước, cũng tại ghế đá này, trong công viên này, ông đă nói ǵ, làm ǵ tôi với tôi ông có nhớ không?
- Th́...th́...à...à, tôi nhớ ra rồi, tôi đă tóm lấy cổ tay bà, rồi nói "anh yêu em".
- Không phải tóm cổ tay, mà nắm bàn tay, không phải nói "anh yêu em"mà là "ta cưới nhau đi". Rồi sao nữa?
- Rồi tôi quay sang ôm bà và chụt một cái vào má bà.
- Đúng rồi, bây giờ ông diễn lại đi.
Olongt giơ hai tay ra, nhưng vội rụt lại:
- Nhưng bà này, cẩn thận, ghế bên cạnh có một lăo già đang nh́n, ngại quá.
- Nh́n đâu mà nh́n, tôi để ư thấy ông ấy ngồi ngủ gật, mắt nhắm tịt, mà chắc tai cũng điếc như ông. Đừng ngại, diễn đi!
- Nào "ôm th́ ôm, ụt th́ ụt".
Olongt quay người ôm Minh Thuư, rồi chụt một phát vào má Minh Thuư, rồi nói:
- OK rồi nhá.
Nói rồi Olongt buông Minh Thuư ra. Minh Thuư nói:
- Chưa xong, tôi nhớ,ông c̣n cắn nhẹ vào tai trái tôi cơ.
Vừa nói Minh Thuư vừa vén tóc mang tai trái lên. Olongt liền nói:
- Lại c̣n thế cơ à!? Vậy th́ bà chờ tôi một lát.
- Sao phải chờ?
- Chờ tôi lấy hàm răng giả trong túi quần ra đă, không có th́ lấy răng đâu mà cắn tai bà, già mơm rồi c̣n thích lăng mạn.
- Thế th́ thôi, khỏi cần.