BigBoy
21-06-2024, 13:37
Chu Mộng Long (https://www.facebook.com/Chumonglong/posts/pfbid0h6TfEP5e6gkim7vt5iiQwFfiu1x1vamxM6y5cboBBqcX QqaeytWo2fvLzN7ZjKEyl)
19-6-2024
Xin phép được mở đầu câu này: Uy tín do chính ḿnh tạo ra, mất uy tín cũng do ḿnh tạo ra. Uy là sức mạnh để tạo niềm tin. “Tín” mất, “Uy” tự sụp đổ. Nhà tu hành biết rơ hơn ai hết về điều này, bởi tôn giáo xét đến cùng là gầy dựng đức tin cho đại chúng.
Không ai có thể bôi nhọ, xúc phạm ta khi “uy” của ta đủ mạnh để mang lại “tín” cho người khác.
Những người hiểu biết cả Đạo lẫn Đời lên tiếng chỉ trích Giáo hội, ắt Giáo hội bị mất “uy” lẫn “tín”. Trung ương Giáo hội không hiểu điều này mà đối phó dư luận bằng đủ kiểu sân hận, đe doạ, chụp mũ người này người kia, là các tăng đang ở bến Mê.
Ngáo ộp không phải là “uy” thật. Sợ hăi chỉ là “tín” giả. Hiểu bấy nhiêu đó là đă rời bờ Mê để đi dần đến bến Giác.
Nay Trung ương Giáo hội vừa kỷ luật Thích Nhuận Đức, kỷ luật Thích Chân Quang là đang tự cứu lấy “uy” của ḿnh và t́m lại “tín” của đại chúng. Lẽ ra điều này phải làm từ sớm để ngăn ngừa hậu hoạ. Và không chỉ hai ông sư này. C̣n nhiều ông sư khác nữa đang tuyên truyền mê tín dị đoan, lừa đảo, trục lợi cần phải nghiêm trị.
Quan điểm của tôi, Trung ương Giáo hội chỉ dừng lại ở mức độ đó là coi như thực thi phần Phật sự của ḿnh. Tôn giáo khác h́nh sự ở phần tha thứ, tạo điều kiện cho cá nhân sám hối và tu sửa. Có nghĩa là những ǵ các tăng vi phạm pháp luật gây hậu quả nghiêm trọng thuộc thẩm quyền xử lư của cơ quan chức năng. Không phải Giáo hội xử lư là xong!
Tôi đọc Thông cáo của Giáo hội thấy c̣n thiếu điều này: Lời xin lỗi và cảm ơn công luận đă lên tiếng từ nhiều năm nay. Chính công luận đă giúp Giáo hội đi từ bờ Mê sang bến Giác. Cao Đạo không đồng nghĩa đứng trên Đời mà khiêm cung học được từ tinh hoa của Đời. Không học từ Đời, nhà tu muôn đời không đắc Đạo. Biết xin lỗi và cảm ơn Đời, các cao tăng của Giáo hội mới có thể rũ bỏ sân hận để đi trên con đường chính đạo.
Thiếu điều này, Giáo hội chưa thật Tâm mà rất có thể chỉ là đối phó dư luận.
Suy rộng ra, các lănh đạo nhà nước cũng vậy. Chỉ biết chụp mũ, trấn áp, không biết lắng nghe tiếng nói phản ánh khách quan và phản biện, các lănh đạo cũng rơi vào sai lạc và để lại hậu quả không thể cứu văn.
Phật tính trong mỗi chúng ta mỗi khi ta biết sám hối và biết ơn Đời chứ không ở đâu xa.
Dù từng bị đe doạ, chụp mũ, trấn áp, tôi vẫn mong các tăng và các lănh đạo nhà nước mau giác ngộ thành Phật để không đe doạ, chụp mũ, trấn áp tôi, và quan trọng hơn, không nh́n đâu cũng thấy “thù địch, phản động”!
19-6-2024
Xin phép được mở đầu câu này: Uy tín do chính ḿnh tạo ra, mất uy tín cũng do ḿnh tạo ra. Uy là sức mạnh để tạo niềm tin. “Tín” mất, “Uy” tự sụp đổ. Nhà tu hành biết rơ hơn ai hết về điều này, bởi tôn giáo xét đến cùng là gầy dựng đức tin cho đại chúng.
Không ai có thể bôi nhọ, xúc phạm ta khi “uy” của ta đủ mạnh để mang lại “tín” cho người khác.
Những người hiểu biết cả Đạo lẫn Đời lên tiếng chỉ trích Giáo hội, ắt Giáo hội bị mất “uy” lẫn “tín”. Trung ương Giáo hội không hiểu điều này mà đối phó dư luận bằng đủ kiểu sân hận, đe doạ, chụp mũ người này người kia, là các tăng đang ở bến Mê.
Ngáo ộp không phải là “uy” thật. Sợ hăi chỉ là “tín” giả. Hiểu bấy nhiêu đó là đă rời bờ Mê để đi dần đến bến Giác.
Nay Trung ương Giáo hội vừa kỷ luật Thích Nhuận Đức, kỷ luật Thích Chân Quang là đang tự cứu lấy “uy” của ḿnh và t́m lại “tín” của đại chúng. Lẽ ra điều này phải làm từ sớm để ngăn ngừa hậu hoạ. Và không chỉ hai ông sư này. C̣n nhiều ông sư khác nữa đang tuyên truyền mê tín dị đoan, lừa đảo, trục lợi cần phải nghiêm trị.
Quan điểm của tôi, Trung ương Giáo hội chỉ dừng lại ở mức độ đó là coi như thực thi phần Phật sự của ḿnh. Tôn giáo khác h́nh sự ở phần tha thứ, tạo điều kiện cho cá nhân sám hối và tu sửa. Có nghĩa là những ǵ các tăng vi phạm pháp luật gây hậu quả nghiêm trọng thuộc thẩm quyền xử lư của cơ quan chức năng. Không phải Giáo hội xử lư là xong!
Tôi đọc Thông cáo của Giáo hội thấy c̣n thiếu điều này: Lời xin lỗi và cảm ơn công luận đă lên tiếng từ nhiều năm nay. Chính công luận đă giúp Giáo hội đi từ bờ Mê sang bến Giác. Cao Đạo không đồng nghĩa đứng trên Đời mà khiêm cung học được từ tinh hoa của Đời. Không học từ Đời, nhà tu muôn đời không đắc Đạo. Biết xin lỗi và cảm ơn Đời, các cao tăng của Giáo hội mới có thể rũ bỏ sân hận để đi trên con đường chính đạo.
Thiếu điều này, Giáo hội chưa thật Tâm mà rất có thể chỉ là đối phó dư luận.
Suy rộng ra, các lănh đạo nhà nước cũng vậy. Chỉ biết chụp mũ, trấn áp, không biết lắng nghe tiếng nói phản ánh khách quan và phản biện, các lănh đạo cũng rơi vào sai lạc và để lại hậu quả không thể cứu văn.
Phật tính trong mỗi chúng ta mỗi khi ta biết sám hối và biết ơn Đời chứ không ở đâu xa.
Dù từng bị đe doạ, chụp mũ, trấn áp, tôi vẫn mong các tăng và các lănh đạo nhà nước mau giác ngộ thành Phật để không đe doạ, chụp mũ, trấn áp tôi, và quan trọng hơn, không nh́n đâu cũng thấy “thù địch, phản động”!