diepkimphung
10-05-2024, 03:13
Cách nay chưa lâu lắm, thuở đất nước c̣n sống trong chế độ bao cấp tươi đẹp. Mọi nhu cầu từ ăn uống, học hành, tới ỉa đái đều được đảng và nhà nước chu cấp lo tất tần tật qua chế độ tem phiếu.
Sống trong chế độ đó, nhân dân không bao giờ phải lo chết đói mà chỉ đói tới tận lúc chết.
Tại một gia đ́nh xứ Nghệ nọ sống ở Hà Nội, ngày hôm ấy có khách ở quê ra. Sáng sớm tinh mơ, cô con gái lớn Minh Thuư đă vội vă mang phiếu thịt đi xếp hàng ở quầy cung cấp thịt. Ngày ấy, người ta chưa có kiểu chen lấn như bây giờ: Người đến trước chỉ cần đặt cục đá có viết tên lên trên là có thể yên tâm tách hàng ra ngoài ngồi cho thảnh thơi chờ tới giờ mở cửa.
Do đi sớm, xếp chỗ ở đầu nên mua được thịt sớm. Tất tả xách cân thịt đạp xe về tới nhà, Minh Thuư đem ra cân th́ thấy thiếu mất 5 lạng (0,5 kg). Hốt hoảng Minh Thuư xách cân thịt đạp vội xe quay lại cửa hàng để khiếu nại. Lúc này cửa hàng đă rất đông, Minh Thuư phải cố len lên trước vừa gào lên bằng giọng xứ Nghệ trọ trẹ:
- Lộn to, lộn to, lộn 5 lạng, làm ơn cho lên trước!
Mọi người chẳng hiểu ất giáp ǵ nhưng thấy Minh Thuư tay cầm miếng thịt giơ cao miệng vừa gào vừa chen lên th́ cũng giạt ra nhường cho Minh Thuư lên trước. Tới nơi, Minh Thuư quăng phịch miếng thịt lợn sề làm dối c̣n đầy những lông đen tua tủa trước mặt bà mậu dịch viên Vi Sao Le Loi hét lạc cả giọng:
- Chị ơi, lồn em 5 lạng, chị so lại cho em, lồn em 5 lạng. Lồn thế là lồn to lắm rồi.
Sẵn đang mệt v́ phải đứng phục vụ suốt mấy tiếng trong chen chúc hơi người, hơi thịt nên bà mậu dịch viên Vi Sao Le Loi to béo dễ đến trăm kg cũng bực, đă vậy Minh Thuư nói giọng xứ Nghệ, lại đang kích động nên khó nghe, đứng chống nạnh chỉ vào mặt cô gái Minh Thuư quát:
- Này, bà bảo cho mà biết nhớ! Đây không phải là chỗ để so xem lồn ai to nhớ! Bà mày đây này, lồn dững hơn 1 cân mà c̣n chưa gào lên như thế nhở! Mua được thịt rồi th́ biến!
Nói xong, bà Vi Sao Le Loi cầm miếng thịt của cô gái Minh Thuư quăng cái vèo ra ngoài. Vừa thẹn vừa tức, Minh Thuư lủi thủi nhặt miếng thịt thiếu những nửa cân đạp xe ra về chấp nhận mất toi nửa cân thịt.
Sống trong chế độ đó, nhân dân không bao giờ phải lo chết đói mà chỉ đói tới tận lúc chết.
Tại một gia đ́nh xứ Nghệ nọ sống ở Hà Nội, ngày hôm ấy có khách ở quê ra. Sáng sớm tinh mơ, cô con gái lớn Minh Thuư đă vội vă mang phiếu thịt đi xếp hàng ở quầy cung cấp thịt. Ngày ấy, người ta chưa có kiểu chen lấn như bây giờ: Người đến trước chỉ cần đặt cục đá có viết tên lên trên là có thể yên tâm tách hàng ra ngoài ngồi cho thảnh thơi chờ tới giờ mở cửa.
Do đi sớm, xếp chỗ ở đầu nên mua được thịt sớm. Tất tả xách cân thịt đạp xe về tới nhà, Minh Thuư đem ra cân th́ thấy thiếu mất 5 lạng (0,5 kg). Hốt hoảng Minh Thuư xách cân thịt đạp vội xe quay lại cửa hàng để khiếu nại. Lúc này cửa hàng đă rất đông, Minh Thuư phải cố len lên trước vừa gào lên bằng giọng xứ Nghệ trọ trẹ:
- Lộn to, lộn to, lộn 5 lạng, làm ơn cho lên trước!
Mọi người chẳng hiểu ất giáp ǵ nhưng thấy Minh Thuư tay cầm miếng thịt giơ cao miệng vừa gào vừa chen lên th́ cũng giạt ra nhường cho Minh Thuư lên trước. Tới nơi, Minh Thuư quăng phịch miếng thịt lợn sề làm dối c̣n đầy những lông đen tua tủa trước mặt bà mậu dịch viên Vi Sao Le Loi hét lạc cả giọng:
- Chị ơi, lồn em 5 lạng, chị so lại cho em, lồn em 5 lạng. Lồn thế là lồn to lắm rồi.
Sẵn đang mệt v́ phải đứng phục vụ suốt mấy tiếng trong chen chúc hơi người, hơi thịt nên bà mậu dịch viên Vi Sao Le Loi to béo dễ đến trăm kg cũng bực, đă vậy Minh Thuư nói giọng xứ Nghệ, lại đang kích động nên khó nghe, đứng chống nạnh chỉ vào mặt cô gái Minh Thuư quát:
- Này, bà bảo cho mà biết nhớ! Đây không phải là chỗ để so xem lồn ai to nhớ! Bà mày đây này, lồn dững hơn 1 cân mà c̣n chưa gào lên như thế nhở! Mua được thịt rồi th́ biến!
Nói xong, bà Vi Sao Le Loi cầm miếng thịt của cô gái Minh Thuư quăng cái vèo ra ngoài. Vừa thẹn vừa tức, Minh Thuư lủi thủi nhặt miếng thịt thiếu những nửa cân đạp xe ra về chấp nhận mất toi nửa cân thịt.