diepkimphung
10-01-2024, 19:26
Hai bà hàng xóm Thuyvan và Hoàng Oanh cùng chết một ngày, lên Thiên Đàng gặp nhau ở cổng.
Hoàng Oanh lên tiếng:
- Tôi chết trước chị một vài phút, thế chị ĺa đời v́ lư do ǵ?
Thuyvan nói:
- Chết cóng. C̣n chị?
- Chết v́ tức! Vỡ tim mà chết!
Thuyvan liền tỏ vẻ quan tâm:
- Sao thế? Sao lại chết v́ tức? Ai chọc tức chị? Chị kể tôi nghe!
Hoàng Oanh càng thở dài sườn sượt:
- ....Tôi đi làm về sớm, bất ngờ thấy lăo chồng Quada của tôi nằm thồng lỗng không mảnh vải che thân trên giường. Tôi tức quá bèn đi khắp nhà để t́m cái con chết dẫm kia...
- Rồi sao nữa?
- Tôi chui lên gác xép, không thấy. Tôi ḅ xuống hầm, không thấy. Tôi vào nhà bếp, không thấy. Tôi mở tất cả toilet cũng không thấy.Tôi nh́n xuống mọi gầm giường, càng không. Tôi mở tất cả các tủ quần áo, trống trơn....Nói chung là mọi nơi có thể t́m được, tôi đều không thấy. Vậy nên tôi uất lên, vỡ tim ngay trong pḥng ngủ trước mặt lăo chồng xấu xa của tôi mà chết!
Nghe kể đến đó, Thuyvan bỗng ứa nước mắt ràn rụa. Hoàng Oanh thấy thế bèn hỏi:
- Sao chị khóc? Mà sao chị lại chết cóng được nhỉ? Dưới đó đang là mùa Hè mà?
Thuưvan nghẹn ngào:
- Tại sao? Tại sao chị lại không nh́n vào tủ lạnh?
Hoàng Oanh ngẩn ngơ:
- Tủ lạnh ư? Sao lại thế?
Thuưvan càng khóc to:
- Chị có biết trên người không có áo quần mà ngồi trong tủ lạnh là đày đoạ lắm không? Nếu chị mở cửa cái tủ lạnh ấy ra, tôi đă đâu phải chết cóng và chị đâu phải tức uất lên để ḿnh cùng đứng đây?
Hoàng Oanh lên tiếng:
- Tôi chết trước chị một vài phút, thế chị ĺa đời v́ lư do ǵ?
Thuyvan nói:
- Chết cóng. C̣n chị?
- Chết v́ tức! Vỡ tim mà chết!
Thuyvan liền tỏ vẻ quan tâm:
- Sao thế? Sao lại chết v́ tức? Ai chọc tức chị? Chị kể tôi nghe!
Hoàng Oanh càng thở dài sườn sượt:
- ....Tôi đi làm về sớm, bất ngờ thấy lăo chồng Quada của tôi nằm thồng lỗng không mảnh vải che thân trên giường. Tôi tức quá bèn đi khắp nhà để t́m cái con chết dẫm kia...
- Rồi sao nữa?
- Tôi chui lên gác xép, không thấy. Tôi ḅ xuống hầm, không thấy. Tôi vào nhà bếp, không thấy. Tôi mở tất cả toilet cũng không thấy.Tôi nh́n xuống mọi gầm giường, càng không. Tôi mở tất cả các tủ quần áo, trống trơn....Nói chung là mọi nơi có thể t́m được, tôi đều không thấy. Vậy nên tôi uất lên, vỡ tim ngay trong pḥng ngủ trước mặt lăo chồng xấu xa của tôi mà chết!
Nghe kể đến đó, Thuyvan bỗng ứa nước mắt ràn rụa. Hoàng Oanh thấy thế bèn hỏi:
- Sao chị khóc? Mà sao chị lại chết cóng được nhỉ? Dưới đó đang là mùa Hè mà?
Thuưvan nghẹn ngào:
- Tại sao? Tại sao chị lại không nh́n vào tủ lạnh?
Hoàng Oanh ngẩn ngơ:
- Tủ lạnh ư? Sao lại thế?
Thuưvan càng khóc to:
- Chị có biết trên người không có áo quần mà ngồi trong tủ lạnh là đày đoạ lắm không? Nếu chị mở cửa cái tủ lạnh ấy ra, tôi đă đâu phải chết cóng và chị đâu phải tức uất lên để ḿnh cùng đứng đây?