diepkimphung
21-07-2023, 01:25
Sau bao nhiêu năm không gặp, từ lúc từ giả ghế nhà trường. Lilytran gặp lại mấy nhỏ bạn học chung năm 17 tuổi. Hẹn hò nhau trong cái quán, một nơi ngày xưatuij bạn học thường hay tụ tập.
Diện cái quần jean áo thun cho trẻ trung Lilytran ra sớm tại điểm hẹn.
Bước xuống xe Lilytran ngơ ngác nhìn quanh tìm hoài. Đúng số này, con đường này mà sao...? Ơ cái quán năm xưa biến mất, nhường chỗ cho một toà nhà cao ngất. Lilytran cứ ngớ ra như nhà quê lên tỉnh. Năm phút sau hai mụ sồn sồn phóng xe tới đậu trước mặt Lilytran, chờ ai đó. Ngó quanh quất một hồi, Lilytran tiến tới hỏi thăm họ về cái quán xưa. Một mụ reo lên:
- Ý người đẹp Lilytran ngày xưa đây sao? Nhìn không ra.
Thế là tay bắt mặt mừng, hàn huyên thăm hỏi. Đứa thì ba con, đứa thì chồng "đi bán muối" từ lâu. Đứa hai lần lên xe hoa. Hai mụ Thuỳ Dung và Minh Thuý nhìn Lilytran chăm chăm thất vọng nói:
- Sao mà thấy khác quá thế, nếu gặp nơi khác chắc nhìn không ra. Tớ nhớ mãi cặp mắt mê hồn ngày xưa của nhỏ.
Minh Thuý nói:
- Ai rồi cũng già đi và thay đổi. Thì bây giờ phải nhớ cặp mắt mất hồn của mụ này đi.Hàng mi dài cong vút, lửng thửng ra đi không hẹn ngày về. Mỗi năm, những nếp nhăn không mời mà đến, tranh nhau chiếm đóng trên mặt. Còn nụ cười càng ngày càng héo úa theo thời gian, bảo sao....Đời người tuổi trẻ chỉ có một lần và chẳng bao giờ trở lại.
Cả cái địa điểm hẹn hò cũng thay đổi theo thời gian. À mà nó đẹp hơn, rực rỡ hơn và sang trọng hơn. Giống như mụ bạn đại gia Thuỳ Dung tiền tiêu không hết. Da mặt căng thẳng như tuổi đôi mươi. Mũi nâng cao hơn Tây. Đặc biệt nhất là đôi môi mỏng như lá lúa, nay căng phồng, cứ như quả tim ấy. Thuỳ Dung hảnh diện ngẩn cao mặt, như cái nhà cao tầng:
- Sao không biết chăm sóc sắc đẹp, để tàn tệ thế!
Lilytran thầm nghĩ;
Đẹp nhân tạo,xấu tự nhiên, tuỳ ai muốn chọn cái nào.
Diện cái quần jean áo thun cho trẻ trung Lilytran ra sớm tại điểm hẹn.
Bước xuống xe Lilytran ngơ ngác nhìn quanh tìm hoài. Đúng số này, con đường này mà sao...? Ơ cái quán năm xưa biến mất, nhường chỗ cho một toà nhà cao ngất. Lilytran cứ ngớ ra như nhà quê lên tỉnh. Năm phút sau hai mụ sồn sồn phóng xe tới đậu trước mặt Lilytran, chờ ai đó. Ngó quanh quất một hồi, Lilytran tiến tới hỏi thăm họ về cái quán xưa. Một mụ reo lên:
- Ý người đẹp Lilytran ngày xưa đây sao? Nhìn không ra.
Thế là tay bắt mặt mừng, hàn huyên thăm hỏi. Đứa thì ba con, đứa thì chồng "đi bán muối" từ lâu. Đứa hai lần lên xe hoa. Hai mụ Thuỳ Dung và Minh Thuý nhìn Lilytran chăm chăm thất vọng nói:
- Sao mà thấy khác quá thế, nếu gặp nơi khác chắc nhìn không ra. Tớ nhớ mãi cặp mắt mê hồn ngày xưa của nhỏ.
Minh Thuý nói:
- Ai rồi cũng già đi và thay đổi. Thì bây giờ phải nhớ cặp mắt mất hồn của mụ này đi.Hàng mi dài cong vút, lửng thửng ra đi không hẹn ngày về. Mỗi năm, những nếp nhăn không mời mà đến, tranh nhau chiếm đóng trên mặt. Còn nụ cười càng ngày càng héo úa theo thời gian, bảo sao....Đời người tuổi trẻ chỉ có một lần và chẳng bao giờ trở lại.
Cả cái địa điểm hẹn hò cũng thay đổi theo thời gian. À mà nó đẹp hơn, rực rỡ hơn và sang trọng hơn. Giống như mụ bạn đại gia Thuỳ Dung tiền tiêu không hết. Da mặt căng thẳng như tuổi đôi mươi. Mũi nâng cao hơn Tây. Đặc biệt nhất là đôi môi mỏng như lá lúa, nay căng phồng, cứ như quả tim ấy. Thuỳ Dung hảnh diện ngẩn cao mặt, như cái nhà cao tầng:
- Sao không biết chăm sóc sắc đẹp, để tàn tệ thế!
Lilytran thầm nghĩ;
Đẹp nhân tạo,xấu tự nhiên, tuỳ ai muốn chọn cái nào.