BigBoy
24-06-2023, 22:05
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/06/3-17.jpeg
Ảnh: VTV Cab
Tội nghiệp cô bé. Cô bé tưởng được báo chí tôn thành siêu nhân, không ngờ lại thành nạn nhân của báo chí.
Một đề thi tối đa là 180 phút, em viết được 21 trang. Trung b́nh chưa tới 9 phút, em đă viết kín một trang giấy thi. Nhanh như một cái máy chạy chữ tự động!
Nói “như một cái máy chạy chữ tự động” cũng có nghĩa là em không có năo mà cái năo bị điều khiển bởi kẻ khác. Ngay cả khi trúng tủ và thuộc bài, cái năo cũng cần điểm dừng để nhớ ra rồi mới động tay. Đằng này chắc chắn cái tay của em nhanh hơn cái năo.
Một bài văn cho ḱ thi phải cắm đầu cắm cổ chép 21 trang. Chép 21 trang trong ṿng 180 phút mà không mỏi tay. Thi văn hơn cả thi lực sĩ?
Tôi thuộc hàng viết nhanh, nhưng để viết một trang, trước đó phải đi bộ và nghĩ mất một tiếng mới dám viết ra điều ḿnh nghĩ. Có những vấn đề người khác viết 20 trang, tôi chỉ gói gọn trong một trang là đủ rơ.
Cũng khá khen cho giám khảo. Không đọc hết bài th́ cũng hoặc đo gang cho điểm, hoặc đọc câu đầu đă biết cả bài viết ǵ. 9,75 là do chép sót một ư 0,25 nào đó?
Một đề thi phải là một vấn đề to tát đến mức viết 21 trang mới làm rơ được vấn đề?
Một lần có anh tuyên giáo nói huyên thiên về cần, kiệm, liêm chính suốt hơn 3 tiếng không giải lao. Khi rời hội trường, anh ta hỏi tôi: “Anh thấy tôi nói có hay không?” Tôi nói: “Dai như giẻ. Lần sau anh cho tôi nói, chỉ 20 phút, đủ sáng tỏ cả lư thuyết lẫn thực tiễn!” Anh ta nh́n tôi như giáo Tự nh́n cu Tuẫn (trong tiểu thuyết Đám cưới không có giấy giá thú) khi cu Tuẫn mắng giáo Tự: “Có thế mà cũng loằng nhoằng”. Ma Văn Kháng ca ngợi giáo Tự là “quyển sách hay đặt nhầm chỗ”, ḱ thực ở chi tiết giảng văn này, giáo Tự giống cuộn giấy vệ sinh và đúng nghĩa “cái vại dưa muối hỏng”.
Nhớ lúc sinh thời, thầy Trương Tham mắng các giáo sư viết văn mẫu, rằng đó là lối b́nh luận “dấm dẳng, con cà ra con kê cho đầy trang mà chẳng có ư tưởng ǵ”!
Hoá ra trường chuyên văn ở Hà Tĩnh tuyển loại học sinh sau này ra đời bốc phét. Bởi viết văn như vậy th́ không thành nhà tuyên giáo cũng thành đứa bợm nhậu.
Theo nhà thơ Đặng Chương Ngạn, nói dai, viết dài là tầm bay cao. Dân mạng toàn năo vịt, chim sẻ, cho nên không thể sánh với năo sếu hay đại bàng. Cũng có nghĩa là, chỉ có nhà thơ Đặng Chương Ngạn mới mang tầm sếu hay đại bàng để sánh với sếu hay đại bàng Hà Tĩnh. Chúc mừng hai đại bàng đất Việt!
Ảnh: VTV Cab
Tội nghiệp cô bé. Cô bé tưởng được báo chí tôn thành siêu nhân, không ngờ lại thành nạn nhân của báo chí.
Một đề thi tối đa là 180 phút, em viết được 21 trang. Trung b́nh chưa tới 9 phút, em đă viết kín một trang giấy thi. Nhanh như một cái máy chạy chữ tự động!
Nói “như một cái máy chạy chữ tự động” cũng có nghĩa là em không có năo mà cái năo bị điều khiển bởi kẻ khác. Ngay cả khi trúng tủ và thuộc bài, cái năo cũng cần điểm dừng để nhớ ra rồi mới động tay. Đằng này chắc chắn cái tay của em nhanh hơn cái năo.
Một bài văn cho ḱ thi phải cắm đầu cắm cổ chép 21 trang. Chép 21 trang trong ṿng 180 phút mà không mỏi tay. Thi văn hơn cả thi lực sĩ?
Tôi thuộc hàng viết nhanh, nhưng để viết một trang, trước đó phải đi bộ và nghĩ mất một tiếng mới dám viết ra điều ḿnh nghĩ. Có những vấn đề người khác viết 20 trang, tôi chỉ gói gọn trong một trang là đủ rơ.
Cũng khá khen cho giám khảo. Không đọc hết bài th́ cũng hoặc đo gang cho điểm, hoặc đọc câu đầu đă biết cả bài viết ǵ. 9,75 là do chép sót một ư 0,25 nào đó?
Một đề thi phải là một vấn đề to tát đến mức viết 21 trang mới làm rơ được vấn đề?
Một lần có anh tuyên giáo nói huyên thiên về cần, kiệm, liêm chính suốt hơn 3 tiếng không giải lao. Khi rời hội trường, anh ta hỏi tôi: “Anh thấy tôi nói có hay không?” Tôi nói: “Dai như giẻ. Lần sau anh cho tôi nói, chỉ 20 phút, đủ sáng tỏ cả lư thuyết lẫn thực tiễn!” Anh ta nh́n tôi như giáo Tự nh́n cu Tuẫn (trong tiểu thuyết Đám cưới không có giấy giá thú) khi cu Tuẫn mắng giáo Tự: “Có thế mà cũng loằng nhoằng”. Ma Văn Kháng ca ngợi giáo Tự là “quyển sách hay đặt nhầm chỗ”, ḱ thực ở chi tiết giảng văn này, giáo Tự giống cuộn giấy vệ sinh và đúng nghĩa “cái vại dưa muối hỏng”.
Nhớ lúc sinh thời, thầy Trương Tham mắng các giáo sư viết văn mẫu, rằng đó là lối b́nh luận “dấm dẳng, con cà ra con kê cho đầy trang mà chẳng có ư tưởng ǵ”!
Hoá ra trường chuyên văn ở Hà Tĩnh tuyển loại học sinh sau này ra đời bốc phét. Bởi viết văn như vậy th́ không thành nhà tuyên giáo cũng thành đứa bợm nhậu.
Theo nhà thơ Đặng Chương Ngạn, nói dai, viết dài là tầm bay cao. Dân mạng toàn năo vịt, chim sẻ, cho nên không thể sánh với năo sếu hay đại bàng. Cũng có nghĩa là, chỉ có nhà thơ Đặng Chương Ngạn mới mang tầm sếu hay đại bàng để sánh với sếu hay đại bàng Hà Tĩnh. Chúc mừng hai đại bàng đất Việt!