hienchanh
21-10-2015, 04:02
Souad ... Bị Thiêu Sống
http://www.vatgia.com/ir/pictures_fullsize/0/dWp6MTIwNTEzNTU5MS5qcGc-/bi-thieu-song.jpg
Trích:
- “Thưa ông, phụ nữ ở đó không có cuộc sống. Nhiều cô gái bị đánh đập, bị ngược đăi, bị siết cổ cho đến chết, bị thiêu sống hay bị giết chết. Đối với chúng tôi, đó là việc hết sức b́nh thường.
Mẹ tôi đă đ́nh đầu độc tôi để “hoàn tất” công việc của anh rể tôi và đối với bà như thế là b́nh thường, nó đă trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống của bà.
Đó là chuyện b́nh thường đối với chúng tôi, những người phụ nữ. Bạn bị đánh đập tàn nhẫn, đó là chuyện b́nh thường. Bạn bị thiêu sống, đó là chuyện b́nh thường, bạn bị ngược đăi, đó là chuyện b́nh thường.
Những con ḅ cái hay con cừu cái như cha tôi nói, c̣n được coi trọng hơn phụ nữ. Nếu không muốn chết th́ phải im lăng, phục tùng, cúi ḿnh chịu nhục, phải c̣n trinh khi về nhà chồng, và phải sinh được con trai.
Trước đây, nếu như tôi không gặp người đàn ông đó th́ có lẽ cuộc đời tôi cũng giống như vậy. Các con tôi sẽ giống như tôi và cháu chắt tôi sau này cơ lẽ sẽ giống các con tôi.
Nếu như tôi c̣n sống ở đó, có lẽ tôi đă trở nên b́nh thường như mẹ tôi, người đă từng bóp những đứa con ḿnh dứt ruột đẻ ra. Có thể tôi sẽ giết con gái tôi, có thể tôi sẽ để cho người ta thiêu sống nó.
Bây giờ, tôi nghĩ đó là một điều khủng khiếp! Nhưng nếu như tôi c̣n ở lại đó, có lẽ tôi sẽ làm những điều tương tự! Khi c̣n nằm trong bệnh viện, tại nơi đó, trong t́nh trạng sắp chết, tôi vẫn c̣n nghĩ như thế là b́nh thường.
Nhưng khi đến châu Âu, ở vào độ tuổi hai mươi lăm, nhờ nghe những người xung quanh nói chuyện th́ tôi mới biết là có những nước mà ở đấy phụ nữ không bị thiêu sống, con gái được chấp nhận như con trai.
Đối với tôi, ngoài làng tôi ra, không c̣n có thế giới nào khác. Làng tôi thật tuyệt vời, từ đấy cho đến chợ là toàn bộ thế giới! Qua khỏi khu chợ đă không c̣n là b́nh thường nữa v́ bọn con gái trang điểm, mặc váy ngắn và áo hở cổ. Chính chúng là những kẻ không b́nh thường. Gia đ́nh tôi mới là b́nh thường! Chúng tôi thuần khiết như lông cừu, c̣n bao nhiêu người khác kể từ khu chợ trở đi, đều ô trọc hết!”
“Con gái không có quyền đến trường, tại sao ư? Để đừng biết ǵ về thế giới bên ngoài. Quan trọng nhất là các bậc cha mẹ. Những ǵ họ nói chúng tôi phải làm theo. Tri thức, luật pháp, giáo dục chỉ từ họ mà ra. V́ thế không có trường học cho chúng tôi. Để chúng tôi không đi xe buưt, không ăn mặc khác hơn, với cặp đựng sách vở trên tay. Để chúng tôi không học viết và đọc, như thế là thông minh quá, không hay ho ǵ cho bọn con gái!
Em trai tôi là đứa con trai duy nhất giữa bọn con gái chúng tôi, được ăn mặc như những người ở đây, như những người ở thành phố lớn, nó được đến hiệu cắt tóc, đến trường, đi xem phim, nó được tự do đi chơi, tại sao ư? Chỉ v́ nó có cái ấy ở giữa hai chân! Nó may mắn, nó sinh được hai đứa con trai, nhưng cuối cùng, nó vẫn chưa phải là đứa may mắn nhất, may mắn nhất là những đứa con gái của nó. Điều may mắn nhất của những đứa con gái là không được sinh ra!”
(Chương 16 - Bị Thiêu Sống)
"Nó may mắn, nó sinh được hai đứa con trai, nhưng cuối cùng, nó vẫn chưa phải là đứa may mắn nhất, may mắn nhất là những đứa con gái của nó. Điều may mắn nhất của những đứa con gái là không được sinh ra!”
Hỡi ôi ! Liệu c̣n lời nào cay đắng, uất hận, đau đớn, tủi nhục, khốn khổ, tiếc nuối hơn lời than v́ đă bị sinh ra đời làm một người đàn bà Hồi Giáo, dù nền văn minh của nhân loại đang ở trong Thế Kỷ thứ 20.
Tuy rằng đây là câu truyện buồn, nhưng là chuyện thật đă xảy ra, không chỉ là trường hợp cá biệt cho một vài người, mà là cho một cộng đồng phụ nữ Hồi Giáo vẫn c̣n đang là nạn nhân, không chỉ đến khi bị thiêu sống, bị ném đă, bị chặt chân, bị d́m xuống nước cho đến chết mới đau đớn, mà họ bị hành hạ từ khi mới "bị" sinh ra, nếu không "được" bóp cổ cho chết, để khỏi bị hành hạ cả đời, th́ cũng sẽ sống như con vật suốt đời, không c̣n nhân tính, thậm chí giết cả con ruột cũng không c̣n nhận ra là tội ác nữa !!!
Đọc cuốn sách để khởi tâm thương cảm và nếu có thể, đóng góp vào sự giảm thiểu nỗi khốn khổ cho những nạn nhân đáng thương mà tác giả Souad đă can đảm đưa trường hợp tội ác điển h́nh ra ánh sáng.
Người giới thiệu: Đỗ Phương Khanh (TĐ)
http://www.vatgia.com/ir/pictures_fullsize/0/dWp6MTIwNTEzNTU5MS5qcGc-/bi-thieu-song.jpg
Trích:
- “Thưa ông, phụ nữ ở đó không có cuộc sống. Nhiều cô gái bị đánh đập, bị ngược đăi, bị siết cổ cho đến chết, bị thiêu sống hay bị giết chết. Đối với chúng tôi, đó là việc hết sức b́nh thường.
Mẹ tôi đă đ́nh đầu độc tôi để “hoàn tất” công việc của anh rể tôi và đối với bà như thế là b́nh thường, nó đă trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống của bà.
Đó là chuyện b́nh thường đối với chúng tôi, những người phụ nữ. Bạn bị đánh đập tàn nhẫn, đó là chuyện b́nh thường. Bạn bị thiêu sống, đó là chuyện b́nh thường, bạn bị ngược đăi, đó là chuyện b́nh thường.
Những con ḅ cái hay con cừu cái như cha tôi nói, c̣n được coi trọng hơn phụ nữ. Nếu không muốn chết th́ phải im lăng, phục tùng, cúi ḿnh chịu nhục, phải c̣n trinh khi về nhà chồng, và phải sinh được con trai.
Trước đây, nếu như tôi không gặp người đàn ông đó th́ có lẽ cuộc đời tôi cũng giống như vậy. Các con tôi sẽ giống như tôi và cháu chắt tôi sau này cơ lẽ sẽ giống các con tôi.
Nếu như tôi c̣n sống ở đó, có lẽ tôi đă trở nên b́nh thường như mẹ tôi, người đă từng bóp những đứa con ḿnh dứt ruột đẻ ra. Có thể tôi sẽ giết con gái tôi, có thể tôi sẽ để cho người ta thiêu sống nó.
Bây giờ, tôi nghĩ đó là một điều khủng khiếp! Nhưng nếu như tôi c̣n ở lại đó, có lẽ tôi sẽ làm những điều tương tự! Khi c̣n nằm trong bệnh viện, tại nơi đó, trong t́nh trạng sắp chết, tôi vẫn c̣n nghĩ như thế là b́nh thường.
Nhưng khi đến châu Âu, ở vào độ tuổi hai mươi lăm, nhờ nghe những người xung quanh nói chuyện th́ tôi mới biết là có những nước mà ở đấy phụ nữ không bị thiêu sống, con gái được chấp nhận như con trai.
Đối với tôi, ngoài làng tôi ra, không c̣n có thế giới nào khác. Làng tôi thật tuyệt vời, từ đấy cho đến chợ là toàn bộ thế giới! Qua khỏi khu chợ đă không c̣n là b́nh thường nữa v́ bọn con gái trang điểm, mặc váy ngắn và áo hở cổ. Chính chúng là những kẻ không b́nh thường. Gia đ́nh tôi mới là b́nh thường! Chúng tôi thuần khiết như lông cừu, c̣n bao nhiêu người khác kể từ khu chợ trở đi, đều ô trọc hết!”
“Con gái không có quyền đến trường, tại sao ư? Để đừng biết ǵ về thế giới bên ngoài. Quan trọng nhất là các bậc cha mẹ. Những ǵ họ nói chúng tôi phải làm theo. Tri thức, luật pháp, giáo dục chỉ từ họ mà ra. V́ thế không có trường học cho chúng tôi. Để chúng tôi không đi xe buưt, không ăn mặc khác hơn, với cặp đựng sách vở trên tay. Để chúng tôi không học viết và đọc, như thế là thông minh quá, không hay ho ǵ cho bọn con gái!
Em trai tôi là đứa con trai duy nhất giữa bọn con gái chúng tôi, được ăn mặc như những người ở đây, như những người ở thành phố lớn, nó được đến hiệu cắt tóc, đến trường, đi xem phim, nó được tự do đi chơi, tại sao ư? Chỉ v́ nó có cái ấy ở giữa hai chân! Nó may mắn, nó sinh được hai đứa con trai, nhưng cuối cùng, nó vẫn chưa phải là đứa may mắn nhất, may mắn nhất là những đứa con gái của nó. Điều may mắn nhất của những đứa con gái là không được sinh ra!”
(Chương 16 - Bị Thiêu Sống)
"Nó may mắn, nó sinh được hai đứa con trai, nhưng cuối cùng, nó vẫn chưa phải là đứa may mắn nhất, may mắn nhất là những đứa con gái của nó. Điều may mắn nhất của những đứa con gái là không được sinh ra!”
Hỡi ôi ! Liệu c̣n lời nào cay đắng, uất hận, đau đớn, tủi nhục, khốn khổ, tiếc nuối hơn lời than v́ đă bị sinh ra đời làm một người đàn bà Hồi Giáo, dù nền văn minh của nhân loại đang ở trong Thế Kỷ thứ 20.
Tuy rằng đây là câu truyện buồn, nhưng là chuyện thật đă xảy ra, không chỉ là trường hợp cá biệt cho một vài người, mà là cho một cộng đồng phụ nữ Hồi Giáo vẫn c̣n đang là nạn nhân, không chỉ đến khi bị thiêu sống, bị ném đă, bị chặt chân, bị d́m xuống nước cho đến chết mới đau đớn, mà họ bị hành hạ từ khi mới "bị" sinh ra, nếu không "được" bóp cổ cho chết, để khỏi bị hành hạ cả đời, th́ cũng sẽ sống như con vật suốt đời, không c̣n nhân tính, thậm chí giết cả con ruột cũng không c̣n nhận ra là tội ác nữa !!!
Đọc cuốn sách để khởi tâm thương cảm và nếu có thể, đóng góp vào sự giảm thiểu nỗi khốn khổ cho những nạn nhân đáng thương mà tác giả Souad đă can đảm đưa trường hợp tội ác điển h́nh ra ánh sáng.
Người giới thiệu: Đỗ Phương Khanh (TĐ)