PDA

View Full Version : Buồn ơi ! Ai biết chăng ai ?



hienchanh
20-10-2015, 06:29
Buồn ơi ! Ai biết chăng ai ?
Nguyên tác:Am I blue? - Tác giả: Alice Walker
Người dịch: Đỗ Phương Khanh



(http://www.google.com/imgres?start=400&sa=X&biw=1280&bih=904&tbm=isch&tbnid=qId9yKOH2qWtbM:&imgrefurl=http://www.ruidoso-homes.com/uncategorized/free-spirits-at-noisy-water-ruidoso-downs-nm/&docid=vWhpUYnRnX3BlM&imgurl=http://www.ruidoso-homes.com/wp-content/uploads/2012/05/Morgan_012.jpg&w=720&h=480&ei=5Cu-UpmTM8TqoATH-YKADw&zoom=1&ved=1t:3588,r:49,s:400,i:151)https://encrypted-tbn1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRWMJTbkzmjCsflrhk714sqLs8zJCWFd kSBfMobxMKZs7Bu6AjslA (https://encrypted-tbn1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcRWMJTbkzmjCsflrhk714sqLs8zJCWFd kSBfMobxMKZs7Bu6AjslA)




Vườn nhà chúng tôi trồng rất nhiều táo, trong số đó có một cây ngay cạnh hàng rào là con ngựa Blue gần như có thể với tới.

Chúng tôi đă sớm có thói quen cho Blue ăn táo, món mà nó thích. Đôi khi nó đứng rất lặng lẽ ngay cạnh cây táo, và khi thấy một đứa trong bọn chúng tôi bước ra là nó hí, nó khịt mũi ồn ào và giậm chân xuống đất th́nh thịch. Dĩ nhiên điều đó có nghĩa là:

- “Tôi muốn ăn táo” …..

Blue cô đơn lắm, cô đơn và buồn chán một cách kinh khủng. Tôi không lấy làm lạ về chuyện đó; hằng ngày một ḿnh lê lết trên khu vườn rộng năm mẫu, chẳng có chuyện ǵ đặc biệt thích thú xảy ra. . .

Không, tôi đă bàng hoàng nhớ ra rằng người và vật có thể truyền thông tư tưởng với nhau rất bén nhậy.. . .

Hồi đó là khoảng năm thứ hai chúng tôi ngụ trong căn nhà này, có một chuyện xảy ra cho cuộc đời Blue.

Vào một buổi sáng, nh́n qua khung cửa sổ ra cảnh trời sương tỏa như những giải nơ trên cánh đồng cỏ, tôi thấy một con ngựa khác, mầu nâu, đang đứng phía bên kia cánh đồng cỏ của Blue. Lúc đầu chàng Blue có vẻ sợ, đă mấy ngày qua mà nó không dám lại gần con ngựa nâu.

Chúng tôi có việc phải xa nhà mất một tuần. Khi chúng tôi trở về th́ Blue đă quyết định kết bạn với con nâu rồi và hai đứa lúc th́ nhẩn nha thả nước kiệu, lúc th́ phi nước đại, gắn bó bên nhau, và Blue không c̣n thường tới gần cây táo như trước nữa.

Nhưng câu chuyện không kéo dài măi măi. Một ngày kia, sau khi ra tỉnh trở về, tôi bước ra vườn tính cho Blue ăn vài trái táo.

Nó đang đứng chờ, hoặc là tôi nghĩ thế, dù không đứng dưới cây táo. Khi tôi rung cây và nhẩy lùi về phía sau để tránh trận mưa táo rụng, con Blue không nhúc nhích. Tôi nhặt mấy trái đem lại cho nó. Nó gắng gượng cắn nửa trái. Số c̣n lại, nó mặc kệ cho rơi lả tả xuống đất. Tôi kinh hoảng nh́n vào đôi mắt nó — bởi v́ dĩ nhiên là tôi đă nhận ra rằng con Brown, bạn t́nh của nó, đă đi mất rồi — tôi nh́n sững nó. Nếu tôi ra đời với thân phận kẻ nô lệ, và bạn t́nh của tôi bị bán hoặc bị giết, th́ ánh mắt tôi cũng bi thương đến thế mà thôi.

Tôi được lũ trẻ hàng xóm cho biết là bạn t́nh của con Blue được “cho xáp lại với Blue”……, như thế chúng nó có thể giao phối và con Brown có thể thụ thai. V́ sứ mạng đă hoàn thành nên con Brown được trả về cho chủ nó, cư ngụ tại nơi khác.

Tôi hỏi:

- Nó có trở lại không? Nhưng bọn chúng chẳng đứa nào biết.

Blue giống như người điên loạn. Đối với tôi th́ Blue chính là một người điên loạn. Nó phóng nước đại một cách giận dữ, như nó đang bị cưỡi, không ngừng chạy quanh khu đồng cỏ đẹp đẽ rộng năm mẫu. Nó hí vang trời cho tới khi lạc cả giọng. Móng chân nó cào liên tục lên mặt đất. Nó vật ḿnh vật mẩy, húc vào thân cây. Rồi nó phóng tầm mắt ra xa, xa tít mù khơi, về phía con đường đă đem bạn nó đi mất.

Từ đó, thỉnh thoảng, mỗi khi nó đến v́ muốn được ăn táo, hoặc tôi mang táo đến cho nó, nó lại nh́n sững tôi. Cái nh́n sao mà tan nát cơi ḷng với ánh mắt đầy đau khổ, cái nh́n sao mà “người” quá, tôi gần như phát lên tiếng cười (tôi cảm thấy quá đau buồn để c̣n có thể khóc được) khi nghĩ tới những con người đă không biết rằng loài vật cũng đau đớn đến tan nát cơi ḷng.

Người dịch: Đỗ Phương Khanh.

Về tác giả Alice Walker


http://a2.files.biography.com/image/upload/c_fill,g_face,h_300,q_80,w_300/MTE4MDAzNDEwNzE1MDUxNTM0.jpg (http://www.quehuongngaymai.com/people/alice-walker-9521939)


Alice Walker
(1944)

Nhà văn, nhà thơ, nhà hoạt động xă hội người Mỹ Alice Walker là tác giả của cuốn tiểu thuyết nổi tiếng The Color Purple (Màu đỏ tía) đoạt giải Pulitzer 1983. Bà là người phụ nữ người Mỹ gốc Phi đầu tiên nhận giải thưởng cao quư này.

Ngoài Giải thưởng Pulitzer, bà c̣n được trao tặng nhiều giải thưởng khắc như: Giải thưởng Sách Quốc gia, giải thưởng O.Henry, giải thưởng Lillian Smith...

Các tác phẩm của bà thường tập trung vào những phụ nữ da đen, nổi bật nhất là The Color Purple (Màu đỏ tía) mô tả cuộc đấu tranh của một người phụ nữ da đen đ̣i b́nh đẳng chủng tộc và giới tính. Bà tham gia tích cực vào các phong trào đ̣i Nhân Quyền và Nữ Quyền. Cùng với các tác phẩm của ḿnh, bà được đông đảo những người dân Mỹ gốc Phi và các độc giả nữ trên thế giới yêu mến.


Nguồn: http://www.ybook.vn

hienchanh
20-10-2015, 06:36
Am I blue?
By Alice Walker

There were many apple trees in our yard, and one by the fence that Blue could almost reach. We were soon in the habit of feeding him apples, which he relished…

Sometimes he would stand very still just by the apple tree, and when one of us came out he would whinny, snort loudly, or stamp the ground. This meant, of course, “I want an apple…”…

Blue was lonely. Blue was horribly lonely and bored. I was not shocked that this should be the case; five acres to tramp by yourself… cannot provide many interesting events…

No, I was shocked that I had forgotten that human animals and nonhuman animals can communicate quite well…

But then, in our second year at the house, something happened in Blue’s life.

One morning, looking out the window at the fog that lay like a ribbon over the meadow, I saw another horse, a brown one, at the other end of Blue’s field. Blue appeared to be afraid of it, and for several days made no attempt to go near.

We went away for a week. When we returned, Blue had decided to make friends and the two horses ambled or galloped along together, and Blue did not come nearly as often to the fence underneath the apple tree…

It did not, however, last forever. One day, after a visit to the city, I went out to give Blue some apples.

He stood waiting, or so I thought, though not beneath the tree. When I shook the tree and jumped back from the shower of apples, he made no move. I carried some over to him. He managed to half-crunch one. The rest he let fall to the ground. I dreaded looking into his eyes — because I had of course noticed that Brown, his partner, had gone — but I did look. If I had been born into slavery, and my partner had been sold or killed, my eyes would have looked like that.

The children next door explained that Blue’s partner had been “put with him,” … so that they could mate and she conceives. Since that was accomplished, her owner, who lived somewhere else, had taken her back.

– Will she be back? I asked. They didn’t know.

Blue was like a crazed person. Blue was, to me, a crazed person. He galloped furiously, as if he were being ridden, around and around his five beautiful acres. He whinnied until he couldn’t. He tore at the ground with his hooves. He butted himself against his single shade tree. He looked always and always toward the road down which his partner had gone.

And then, occasionally, when he came up for apples, or I took apples to him, he looked at me. It was a look so piercing, so full of grief, a look so human, I almost laughed (I felt too sad to cry) to think there are people who do not know that animals suffer.

Author: Alice Walker