PDA

View Full Version : Tự T́nh Đêm Trăng.



diepkimphung
14-05-2022, 05:51
Đêm khắc khoải, lặng ngồi miên man ngắm!
Vẻ ưu sầu, như đắm ch́m trong mơ...
Ánh trăng nay, cũng thơ thẩn lu mờ...
Như đồng cảm, thờ ơ không định hướng!

Mơn theo gió, thả hồn theo mây lượn!
Khi ưu sầu, lại gượng gạo không đi
Đứng trơ ra, vạn vật đêm ngủ kh́
Riêng một bóng, cuồng si trong nỗi nhớ!

Này trăng hởi! Đợi ai từ muôn thuở!
Đêm định kỳ, quay trở lại chốn đây
Đă gặp chưa? mà hẹn măi chốn này
Cho vương vấn, hồn mây vờn quanh quẩn!

Cho thi sĩ, đêm khuya cùng lỡ vận...
Kiếp tơ tằm...ngơ ngẩn những vần thơ
Bao ưu tư, tuôn chảy dưới trăng mờ...
Trong đắm đuối, thầm mơ cùng ánh nguyệt!

Vần thơ tả, tự t́nh đêm diễm tuyệt!
Ánh trăng tṛn, tha thiết giữa trời đêm
Trong miên man, thời khắc chậm êm đềm
Như đứng lại, sợ đêm tàn...lối mộng...!

MINH PHƯƠNG.

diepkimphung
14-05-2022, 05:59
THÔI KỆ.

Chuyện ǵ qua rồi hăy cho qua
Chả có điều chi để phiền hà
Thế thái nhân t́nh xưa nay vậy
Giận hờn than trách chỉ hại ta

TRỊNH HẢI.

BigBoy
14-05-2022, 21:13
Trời chuyển gió... giá rét về hối hả
Đông đến rồi... vội vă đẩy thu qua
Có phải giá rét thế này ai cũng ngại cách xa
Sợ cái lạnh ùa vào khi đơn chiếc

Ở nơi nào ấm êm ai có biết
Cô đơn này da diết ai nhớ ai
Bất chợt rùng ḿnh khi khẽ hở bờ vai
Để cái rét có dịp trổ tài làm lạnh

Và nỗi cô đơn tranh nhau ùa về chóng vánh
Khiến ai buồn và lại trách móc ai
Có phải khi ấm ḷng ta đă lỡ làm sai
Để khiến ai ra đi buồn như thế

Giờ đông về ta mới cần ai để...
Sưởi ấm ḷng... bằng những yêu thương
Và lại cùng ai ấy bước tiếp con đường
Nắm chặt bàn tay... trao yêu thương cả khi trời không lạnh...