BigBoy
24-04-2022, 01:13
Tác giả:
Viết cho cô bé tuổi trăng tṛn đứng trước thềm nắng ngày xưa…
Cô bé ấy thường sang nhà tôi vào mỗi buổi sáng sớm, khi những giọt nắng vàng non bắt đầu buông trên bậc thềm nhỏ. Ngấp nghé bên chậu hoa quỳnh cô bé gọi tôi bằng giọng tinh nghịch:
– Thầy, thầy ơi, muộn giờ đi học rồi thầy ơi!
– C̣n sớm mà muộn học ǵ cái con bé này, sao hôm nào cũng thích đi học sớm thế hả em!
Tôi đáp rồi dắt xe ra đèo em vào thị trấn, kẻ đi dạy người đi học.
Khi ấy tôi vừa tốt nghiệp sư phạm văn ở đại học sư phạm Huế và được phân công về trường cấp 3 ở quê công tác. Trường ở thị trấn cách nhà tôi khoảng 7 cây số. Nhà khá xa trường nên mẹ em nhờ tôi chở em đi học mỗi buổi sáng.
Từ ngày về quê dạy học, tôi chỉ có mỗi cô bé bên nhà làm bạn. Xóm xưa vắng giờ càng buồn hơn, bạn bè ngày xưa mỗi người một ngả, người đi lính, kẻ đi làm xa tận đẩu tận đâu hết cả rồi. Người ta v́ mưu sinh, v́ không chấp nhận cuộc sống khốn khó nơi quê nghèo nên cứ phải mải miết tha hương cầu thực nơi xứ người, bỏ lại nơi xóm nhỏ bao nhiêu là nỗi nhớ, nỗi mong chờ. Ai cũng ra đi, chỉ có mỗi tôi là quay về. Tôi đă chọn nghề giáo để được nâng cánh ước mơ cho bao thế hệ tương lại, được góp phần xây dựng quê hương, được bên cạnh những người tôi yêu thương. Và cũng một phần v́ tôi muốn t́m về cuộc sống yên b́nh, an nhiên nơi quê nhà.
Làm giáo viên công việc cũng nhàn rỗi vậy nên ngoài thời gian dạy học ở trường, tối đến tôi c̣n dạy kèm thêm cho cô em bên nhà. Tuy là giáo viên ngữ văn, nhưng nhờ ngày xưa học lực của tôi cũng khá nên c̣n có thể giúp em học những môn toán lư hóa và anh văn. Em là một cô gái thông minh, sáng dạ nên việc dạy học cho em cũng không mấy khó khăn. Cứ vậy, ngày qua ngày 2 đứa tôi càng thân nhau hơn, em quư tôi và tôi cũng rất mến em.
Theo đánh giá của tôi em là một cô bé khá dễ thương. À không! rất dễ thương. Tôi thích nhất là đôi mắt biết cười của em. Đôi mắt ấy đen huyền và long lanh như 2 giọt nước lại thêm hàng mi dài và cong vút với cái nh́n sâu vời vợi càng làm cho nó thêm mĩ miều. Tất cả những ǵ thuộc về đôi mắt đó cứ như một tuyệt tác của tạo hóa. Nhiều lúc đang say sưa giảng bài cho em tôi lại bắt gặp đôi mắt ấy âu yếm nh́n tôi, lúc đó tự nhiên ḷng tôi có một cảm giác nôn nao và tŕu mến đến lạ. Sự nôn nao và tŕu mến lạ lùng đó làm cho tôi có cảm tưởng như 2 người đang yêu nh́n vào mắt nhau, đang cố gắng thể hiện cho đối phương những cảm xúc yêu thương mănh liệt mà người này đang dành cho người kia. Có những lúc bất chợt tôi lại muốn được là cái ǵ đó của em, cái ǵ đó chưa định h́nh vượt quá giới hạn hiện tại, nhưng nó đă nhanh chóng được tôi dập tắt đi.
Có một dạo tôi và em thường ngồi bên nhau dưới giàn mướp trước nhà, bà tôi trồng ngày xưa – được mẹ tôi chăm rất kỹ. Giàn mướp cứ cần cù nở quanh năm. Đôi lúc ngắm những bông mướp vàng, tôi lại ngỡ như ḿnh là thầy giáo Ngạn trong truyện Mắt biếc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, một câu chuyện t́nh buồn. Ngạn về làng dạy học tṛ rồi yêu Trà Long để quên đi t́nh yêu đơn phương mà ḿnh đă dành cho Hà Lan – mẹ của Trà Long, người anh yêu từ thuở bé. Nhưng bỗng một ngày kia Ngạn nhận ra t́nh yêu anh dành cho Hà Lan vẫn nguyên vẹn, rốt cuộc rồi Hà Lan vẫn là Hà Lan và Trà Long vẫn là Trà Long, Trà Long chẳng thể nào thay thế được mẹ nó trong trái tim Anh. Ngạn đă chọn cách bỏ đi, chọn cách cô đơn một ḿnh mặc cho t́nh yêu mà Trà Long dành cho anh có sâu đậm đến đâu. Những lúc nhớ về câu chuyện đó ḷng tôi lại buồn man mác, đă có lúc tôi tự hỏi ḿnh: “Tôi là Ngạn vậy c̣n em là ai? Trà Long hay Hà Lan, người làm tôi hạnh phúc hay là kẻ bóp nát trái tim tôi?”.
Một lần nọ, khi tôi đang ngồi dưới giàn hoa mướp nở rộ, mải miết với những ḍng suy nghĩ vẩn vơ “Tôi là Ngạn c̣n em là ai?” của ḿnh, bất chợt em vỗ vai tôi tinh nghịch:
– Thầy đang nghĩ ǵ vậy?
Tôi nh́n em mỉm cười đáp.
– Nh́n những bông hoa mướp vàng này tự nhiên thầy lại nhớ tới truyện Mắt biếc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh em à! em đă đọc truyện đó chưa?
– Chưa thầy ạ, chắc hay lắm, thầy kể cho em nghe đi! ( Em nói giọng ṿi vĩnh).
Rồi tôi kể em nghe về câu chuyện Mắt biếc . Câu chuyện đó tôi đă đọc đi đọc lại cả chục lần đến thuộc làu làu nên câu chữ cứ thế tụt ra khỏi miệng tôi một cách tự nhiên và trơn tru. Đang say sưa với những câu văn buồn th́ từ bao giờ những giọt nước mắt đă lăn dài trên má em.
– Em sao vậy? Câu chuyện buồn quá hả em? (Tôi quay sang em mỉm cười).
Quẹt đi những giọt nước mắt em thút thít.
– Em thấy thương anh Ngạn quá thầy ạ!
Tôi mỉm cười lau đi những giọt nước mắt c̣n vương trên khóe mi em :
– Vậy nếu cho em được chọn là Hà Lan hay Trà Long em sẽ chọn ai?
Em trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
– Trà Long thầy ạ!
– Tại sao? chẳng phải là đến cuối cùng th́ Trà Long vẫn bị Ngạn bỏ rơi đó sao? Tôi thắc mắc.
Em mỉm cười đáp:
– Dù có bị bỏ rơi nhưng Trà Long và Ngạn cũng đă từng là của nhau, đă từng dành tất cả t́nh yêu cho nhau. Trà Long là một cô gái mạnh mẽ em thích điều đó. C̣n Hà Lan quá yếu đuối và mù quán, cô ấy cứ mải miết theo đuổi những thứ hư ảo mà không biết trân trọng những ǵ ḿnh đang có, không biết quư trọng mối chân t́nh của Ngạn.
– Cảm ơn em!
Tôi đáp, ḷng ngập tràn hạnh phúc.
– Cảm ơn ǵ hả thầy? (em hỏi tôi bằng giọng thắc mắc).
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười rồi đứng dậy, mặc cho dấu chấm hỏi to tướng đang hiện lên trong đầu em. “Cảm ơn em!” chắc có lẽ em không thể nào hiểu ư của tôi. Tôi cảm ơn em v́ em đă chọn Trà Long, người làm Ngạn và cũng là tôi lúc này hạnh phúc. Tôi tin vào điều đó, tôi tin em sẽ là cô gái mang lại hạnh phúc cho tôi. Và cũng ngay vào lúc đó, tôi nhận ra rằng ḿnh đă yêu em, yêu em từ rất lâu rồi, cô em gái hàng xóm tuổi trăng tṛn của tôi.
***
Thời gian cứ thế trôi qua thật mau. Mùa hạ năm ấy rồi cũng sang, mang tuổi học tṛ của em đi mất. Mỗi lần hè về, nh́n từng lớp học sinh rời mái trường ḷng tôi lại cảm thấy buồn man mác. Tôi bồi hồi nhớ về tuổi học tṛ, nhớ ngày học cuối cùng của ḿnh, ngày hôm ấy tôi đă khóc, lớp tôi đứa nào cũng khóc. Chúng tôi khóc cho tuổi hồn nhiên, những ngày tháng tươi đẹp yên b́nh nhất của cuộc đời đă hết, khóc cho cho cái ngày chia tay, chấm hết tuổi học tṛ, sẽ không bao giờ c̣n gặp lại nữa. 3 năm cấp 3 quả thực rất nhanh, nó nhanh như một giấc mơ vậy. Cũng như tôi ngày xưa, buồi học cuối cùng ngày hôm ấy của con bé cũng chang chứa nước mắt. Lúc tôi chở em về, ngồi sau lưng tôi mà em cứ rưng rức măi không thôi. Thời gian thật quá vô t́nh, dù con người ta có cố gắng trân trọng nhau đến đâu đi nữa cũng không thể tránh khỏi những phút giây đong đầy buồn nhớ và nuối tiếc.
Rồi tháng sáu mùa thi cũng đi qua. Em lại sắp bước vào kỳ thi đại học căng thẳng. Em cũng muốn trở thành một giáo viên, muốn được trở về với xóm nhỏ như tôi. Tôi vui lắm! Tôi đă thức cùng em suốt những đêm dài ôn thi, chuẩn bị thật kỹ càng cho kỳ thi đại học. Và rồi mọi nỗ lực của tôi và em cũng có kết quả, em đỗ vào khoa ngữ văn, đại học sư phạm Huế.
Từ ngày biết tin em đỗ đại học, tôi vui nhưng cũng thật buồn. Buồn v́ thời gian sắp tới tôi sẽ phải xa em. Trước nay có em bên cạnh, đưa đón em đi học, dạy em học mỗi buổi tối quen rồi, giờ cuộc sống tôi bỗng nhiên lại vắng em, chắc chắn là tôi sẽ rất buồn. Nhưng đó chưa phải là điều làm tôi buồn nhất. Ḷng tôi buồn năo ruột mỗi khi nghĩ đến t́nh yêu của tôi dành cho em, chưa một lần được nói ra. Nhiều đêm tôi cứ trằn trọc, chẳng biết là em có thương tôi không?!
Một ngày nọ, tôi lại ngồi dưới giàn mướp vàng, lại ôm đàn guitar hát vu vơ những t́nh khúc buồn và nghĩ đến “nỗi sầu” của tôi. Em sang chơi nhà tôi, thấy tôi đang say sưa ngân nga ca khúc Cô láng giềng của Hoàng Quư, em vỗ vai tôi giọng tinh nghịch:
– Thầy đang hát về em đấy à, ư đồ ǵ đây? h́ h́. Nói rồi em ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Thầy hát tiếp cho em nghe đi!
Em lay lay cánh tay tôi ṿi vĩnh.
Đàn tôi lại ngân nga những giai điệu buồn bă của ca khúc Phượng hồng.
– Thầy hát hay mà buồn quá. Nhiều khi em thấy thầy thật giống với thầy Ngạn trong truyện Mắt biếc quá. Em âu yếm nh́n tôi.
Cảm giác xao xuyến lạ lùng lại trào dâng trong ḷng tôi. Bất giác tôi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của em thủ thỉ:
– Em à! mỗi lần ngồi dưới giàn mướp này, ôm ghita hát những ca khúc buồn, thầy lại nghĩ đến một cô bé, người mà thầy yêu rất nhiều, nhưng tầy không biết là cô bé đó có yêu thầy ko nữa?! Thầy giống Ngạn lắm phải không em, vừa ngốc, vừa si t́nh? Yêu mà không dám nói.
Em nh́n tôi, đôi mắt long lanh.
– Không đâu thầy, em chắc chắn là cô bé đó cũng thích thầy rất là nhiều.
Tôi nh́n thẳng vào mắt em, tay tôi siết chặt đôi tay nhỏ nhắn của em hơn.
– Thầy cũng tin là như vậy. Cảm ơn em!
Em vẫn nh́n tôi với đôi mắt long lanh đó, khẽ nói.
– Thầy thật ngốc!
Tôi không nói ǵ thêm nữa, chỉ nh́n em mỉm cười rồi lại ôm đàn ngân nga ca khúc Niệm khúc cuối của Ngô Thụy Miên.
“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho băo tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
T́m môi nhau, cho nhau ră nát, ră nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu t́nh sầu
Nh́n em, nh́n em giây phút, muốn nói yêu em
….
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đă muộn rồi T́nh ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em”
Em khẽ gục đầu ḿnh vào vai tôi, chắc em hiểu ḷng tôi. Trên kia những cánh hoa mướp vẫn cứ khoe sắc vàng tươi giữa nền lá xanh biếc, dưới đây có 2 người đang yêu, cứ măi e ngại, chẳng dám nói ra những t́nh cảm chôn giấu của ḿnh chỉ biết mượn lời ca khúc để nói hộ ḷng nhau. Cũng từ ngày em đă gọi tôi bằng từ anh gần gũi thay cho từ thầy xa cách.
***
Thời gian trôi qua thật mau, ngày em lên đường nhập học rồi cũng đă tới. Tôi c̣n nhớ như in cái ngày ấy. Một buổi sáng đầu mùa thu, nắng giác vàng lên con đường làng dài ngoằng quen thuộc, tôi tiễn hai cha con em ra đường lộ để bắt kịp chuyến xe liên tỉnh ra TP Huế – chuyến xe tôi đă bao lần ngồi trên đó suốt những năm tháng sinh viên. Đôi chân hai chúng tôi đi bên nhau nặng trĩu. Nặng trĩu v́ mớ hành lư lềnh kềnh và cũng trĩu nặng v́ nỗi buồn ngày chia tay.
Lúc chia tay em đă năm chặt lấy tay tôi và nói.
– Anh có thích em không?
Ngay lúc đó, cả vùng không gian trước mắt tôi như mờ đi, một mớ cảm xúc hỗn độn đến với tôi, phải mất đến hàng mấy giây ư nghĩa của câu hỏi mới ngấm được vào trong đầu tôi. Tôi không nghĩ em lại hỏi tôi một câu như vậy trong lúc này.
– Có, anh thích em nhiều lắm!
Tôi xao xuyến đáp, ḷng ngập tràn yêu thương.
– Em biết là anh thích em. Em cứ chờ măi, sao anh không ngỏ lời với em? Thật sự em cũng thích anh rất là nhiều. Anh hứa với em đi! hứa là anh sẽ chờ em có được không?
Em nh́n tôi, đôi mắt long lanh ngấn lệ
Con tim tôi như đang cựa quậy trong lồng ngực trước những lời nói quá đỗi chân thành của em, tôi cảm nhận một ḍng suối bằng kem đang chảy qua ḷng ḿnh. Tôi choàng tay ôm em vào ḷng, nghe hồn ngập tràng hạnh phúc . Tôi thủ thỉ:
– Anh cũng sẽ nhớ em lắm! Anh hứa, nhất định anh sẽ chờ em. Anh thật có lỗi, anh xin lỗi, chỉ v́ anh rụt rè nên đă để em đợi quá lâu.
Em ôm chặt tôi hơn. Những giọt nước mắt đầu lăn dài trên má em, làm thấm ước cả vùng ngực áo tôi.
– Bốn năm đại học rồi sẽ qua nhanh thôi.Rồi em sẽ lại về với anh. Em hứa em sẽ luôn nhớ về anh!
Tôi cúi xuống quẹt đi những giọt nước mắt c̣n vương trên khóe mi của em, mỉm cười gật đầu.
Vậy là em đă ngỏ lời trước, em đă chọn cho 2 đứa tôi một t́nh yêu xa. Tôi c̣n nhớ ngày xưa cô giáo tôi từng nói ” Khi yêu xa, nếu t́nh yêu không đủ lớn th́ kết quả nhận được chỉ là sự chia ly. C̣n khi t́nh yêu đă đong đầy, th́ khoảng cách càng làm cho t́nh yêu thêm sâu đậm.”. Tôi đă nghĩ là ḿnh sẽ cố chôn giấu t́nh cảm của ḿnh, sẽ phải rất lâu về sau này tôi mới nói yêu em, ít nhất là ngày em ra trường. Bởi v́ tôi không muốn em cô đơn, không muốn em tủi thân nhớ về tôi mỗi khi nh́n thấy người ta tay trong tay ở nơi xứ người. Yêu xa, luôn mang theo những cảm giác nhớ nhung, bức rứt đến nhói ḷng – thứ cảm giác làm người ta cứ hoài lo lắng. Một loại t́nh yêu mà chẳng mấy ai muốn trải qua.
Phút chia tay bịn rịn ấy sao trôi qua nhanh quá, chuyến xe liên tỉnh cũng đă tới, 2 đứa tôi phải xa nhau rồi. Tôi đứng một ḿnh, lặng nh́n theo chuyến xe mang người con gái tôi yêu thương đi xa, xa dần rồi mất hút vào trong hư không. Tôi chợt thấy ḷng ḿnh trống vắng đến tê dại. Chắc là lúc đó những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má em rồi. Những giọt nước mắt kia ơi, xin mi đừng rơi nhiều nhé, đừng làm người ta yêu phải buồn buồn nữa.
***
Những cánh thư cứ thế cứ được đều đặn gửi trao nhau, trong thư biết bao nhiêu là lời thương, lời nhớ và cả những lời hứa hẹn. Quăng thời gian ấy tôi đă nhớ em rất nhiều. Rồi bỗng nhiên, bẵng đi một thời gian những cánh thư tay của em không c̣n được gửi về tôi đều đặn mỗi tuần như trước nữa. Tôi cảm thấy ḷng ḿnh lo lắng thật nhiều, có chuyện ǵ đă xảy ra với em ư?
Một buổi sáng nọ, mẹ em sang nhà tôi, báo tin dữ. Trong nước mắt, bà nói: “Em Thảo nó bị ung thư máu rồi cháu ạ, nó bệnh mà cứ giấu nhẹm, đến khi vào bệnh viện th́ đă quá trễ rồi. Cháu ra Huế thăm nó liền đi, kẻo không c̣n kịp nữa rồi!”. Trời ơi! Chuyện ǵ xăy đến với tôi thế này, người tôi yêu sắp chết rồi ư? Cả thế giới như đang sụp đổ trước mắt tôi. Tôi không tin vào tai ḿnh, tôi ngồi phịch xuống như người đă chết. Tôi đau đớn, kêu gào trong tuyệt vọng. Tại sao, tại sao căn bệnh quái ác đó lại đến với em. Ông trời ơi! sao ông lại quá bất công như vậy!
Ngay hôm đó tôi và mẹ em bắt chuyến xe liên tỉnh ra thành phố Huế. Thành phố hôm ấy mưa thật nhiều. Thành phố buồn, mưa buồn, ḷng người càng năo nề hơn. Khi tôi đến, em đă yếu lắm rồi. Em mở mắt nh́n tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra một nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, th́ thầm gọi tên em măi không thôi.
Tôi đă ở bên em suốt những ngày cuối cùng. Em bỏ tôi đi vào một buổi chiều mưa rơi rả rích khắp thành phố Huế. Tôi c̣n nhớ như in buổi chiều hôm ấy, em đ̣i tôi kể cho em nghe câu chuyện Mắt Biếc. Rồi Bỗng nhiên một giây lâu sau, khi tôi đang say sưa kể chuyện, em nói với tôi bằng giọng th́ thào và yếu ớt: “Anh ơi! em mệt rồi, có lẽ là em phải ngủ một lúc đây…” nói rồi đôi mắt em khép dần, khép dần như ch́m vào trong giấc ngủ, bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của em vẫn nằm trong ḷng bàn tay tôi và từ đó em đă không bao giờ thức dậy nữa.
Chiều hôm đó tôi đă t́m thấy một mẩu giấy dưới gối của em. Có lẽ em sợ rằng, lúc ra đi, em sẽ không thể nói được điều ǵ với tôi nên em đă để lại nó cho tôi. Trên mẩu giấy viết một ḍng chữ xanh với nét bút yếu ớt “Anh à, được yêu anh, được ở bên anh đến những phút giây cuối cùng của cuộc đời em, đối với em là một niềm hạnh phúc, cảm ơn anh. Anh đừng buồn nhiều nhé. Hứa với em là anh phải sống tối nghe anh… Em măi yêu anh.”. Cầm tờ giấy trên tay mà tôi không cầm được nước mắt, ḷng tôi ngậm ngùi, xót xa quá đỗi. Con đường em đi sao quá ngắn, c̣n đâu ước mơ trở thành cô giáo, c̣n đâu những ḍng thư tay hứa hẹn đủ điều,… C̣n đâu, c̣n đâu nữa, t́nh yêu của tôi. Tất cả đă tan vào khói mây cả rồi sao?… Ngày hôm đó em đă ra đi măi măi, để lại ḿnh tôi giữa thành phố mùa thu mưa tí tách rơi!
” Chiều nay thu chết phải không em
Hoàng hôn không nắng, lá rơi thềm
Hoa trắng tiễn đưa người viễn xứ
Ḷng tôi nức nở hạt lệ dư
Thu chết rồi em, hết rồi em
Hồn thu theo gió khuất sau đồi
Ngơ xưa hoang vắng mây giăng lối
Hiên pḥng lạc lơng nỗi niềm tôi
Chiều nay tôi khóc nỗi phân ly
Một đống tro tàn tiễn người đi
Đốt những ḍng thư, câu t́nh tự
Đốt bóng h́nh em, bóng h́nh thu”
(Thu chết)
***
Đă nhiều năm trôi qua rồi…nhưng tôi vẫn nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ mỗi khi em cười, nhớ những lần chúng tôi ngồi bên nhau dưới giàn hoa mướp vàng. Những kỷ niệm đă khắc sâu vào tiềm thức của tôi, chẳng thể nào quên được nữa. Đă có những đêm tôi thức trắng chỉ để nh́n em qua tấm ảnh cũ, để nghe đi nghe lại giọng nói của em văng vẳng bên tai từ miền kư ức xa xôi vọng về. Nhưng rồi thời gian cũng làm cho nỗi đau nguôi ngoai phần nào, tôi nhận ra ḿnh vẫn phải tiếp tục sống, phải sống tốt v́ em, v́ tôi và v́ những người thân thương c̣n lại của chúng tôi.
Sáng nay chậu quỳnh trước thềm nắng lại ra hoa. Tôi lại nhớ lại h́nh dáng em năm nào, em đứng nơi đó vào những buổi sáng tinh khôi, lúc những giọt nắng vàng non buông xuống bậc thềm nhỏ. Tôi nghe như tiếng em gọi tôi năm xưa c̣n văng vẳng bên tai ḿnh. Tôi mỉm cười th́ thầm vào hư không “Em có cùng những giọt nắng vàng non về thăm anh đó không cô bé?”.
Đoàn Nguyên
3.4.2017
Tái bút: Bạn đọc thân mến à! Tôi không biết giữa sự sống và cái chết th́ điều ǵ sẽ khiến chúng ta đau đớn hơn, bởi nếu người chết chỉ trải qua duy nhất một lần đau về thể xác th́ người sống phải mất rất nhiều thời gian để vượt qua nỗi ám ảnh của sự chia ĺa. Sẽ thật khó để có thể chấp nhận, thật khó để vượt qua nỗi nhớ nhưng rồi vết thương, nỗi mất mát là tột cùng nhất, chỉ có thời gian mới có thể xoa dịu được. Hăy coi sự mất mát ấy là điểm dừng mang tên Hạnh Phúc và tiếp tục sống tốt v́ cuộc đời của cả người kia bạn nhé!…
Viết cho cô bé tuổi trăng tṛn đứng trước thềm nắng ngày xưa…
Cô bé ấy thường sang nhà tôi vào mỗi buổi sáng sớm, khi những giọt nắng vàng non bắt đầu buông trên bậc thềm nhỏ. Ngấp nghé bên chậu hoa quỳnh cô bé gọi tôi bằng giọng tinh nghịch:
– Thầy, thầy ơi, muộn giờ đi học rồi thầy ơi!
– C̣n sớm mà muộn học ǵ cái con bé này, sao hôm nào cũng thích đi học sớm thế hả em!
Tôi đáp rồi dắt xe ra đèo em vào thị trấn, kẻ đi dạy người đi học.
Khi ấy tôi vừa tốt nghiệp sư phạm văn ở đại học sư phạm Huế và được phân công về trường cấp 3 ở quê công tác. Trường ở thị trấn cách nhà tôi khoảng 7 cây số. Nhà khá xa trường nên mẹ em nhờ tôi chở em đi học mỗi buổi sáng.
Từ ngày về quê dạy học, tôi chỉ có mỗi cô bé bên nhà làm bạn. Xóm xưa vắng giờ càng buồn hơn, bạn bè ngày xưa mỗi người một ngả, người đi lính, kẻ đi làm xa tận đẩu tận đâu hết cả rồi. Người ta v́ mưu sinh, v́ không chấp nhận cuộc sống khốn khó nơi quê nghèo nên cứ phải mải miết tha hương cầu thực nơi xứ người, bỏ lại nơi xóm nhỏ bao nhiêu là nỗi nhớ, nỗi mong chờ. Ai cũng ra đi, chỉ có mỗi tôi là quay về. Tôi đă chọn nghề giáo để được nâng cánh ước mơ cho bao thế hệ tương lại, được góp phần xây dựng quê hương, được bên cạnh những người tôi yêu thương. Và cũng một phần v́ tôi muốn t́m về cuộc sống yên b́nh, an nhiên nơi quê nhà.
Làm giáo viên công việc cũng nhàn rỗi vậy nên ngoài thời gian dạy học ở trường, tối đến tôi c̣n dạy kèm thêm cho cô em bên nhà. Tuy là giáo viên ngữ văn, nhưng nhờ ngày xưa học lực của tôi cũng khá nên c̣n có thể giúp em học những môn toán lư hóa và anh văn. Em là một cô gái thông minh, sáng dạ nên việc dạy học cho em cũng không mấy khó khăn. Cứ vậy, ngày qua ngày 2 đứa tôi càng thân nhau hơn, em quư tôi và tôi cũng rất mến em.
Theo đánh giá của tôi em là một cô bé khá dễ thương. À không! rất dễ thương. Tôi thích nhất là đôi mắt biết cười của em. Đôi mắt ấy đen huyền và long lanh như 2 giọt nước lại thêm hàng mi dài và cong vút với cái nh́n sâu vời vợi càng làm cho nó thêm mĩ miều. Tất cả những ǵ thuộc về đôi mắt đó cứ như một tuyệt tác của tạo hóa. Nhiều lúc đang say sưa giảng bài cho em tôi lại bắt gặp đôi mắt ấy âu yếm nh́n tôi, lúc đó tự nhiên ḷng tôi có một cảm giác nôn nao và tŕu mến đến lạ. Sự nôn nao và tŕu mến lạ lùng đó làm cho tôi có cảm tưởng như 2 người đang yêu nh́n vào mắt nhau, đang cố gắng thể hiện cho đối phương những cảm xúc yêu thương mănh liệt mà người này đang dành cho người kia. Có những lúc bất chợt tôi lại muốn được là cái ǵ đó của em, cái ǵ đó chưa định h́nh vượt quá giới hạn hiện tại, nhưng nó đă nhanh chóng được tôi dập tắt đi.
Có một dạo tôi và em thường ngồi bên nhau dưới giàn mướp trước nhà, bà tôi trồng ngày xưa – được mẹ tôi chăm rất kỹ. Giàn mướp cứ cần cù nở quanh năm. Đôi lúc ngắm những bông mướp vàng, tôi lại ngỡ như ḿnh là thầy giáo Ngạn trong truyện Mắt biếc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, một câu chuyện t́nh buồn. Ngạn về làng dạy học tṛ rồi yêu Trà Long để quên đi t́nh yêu đơn phương mà ḿnh đă dành cho Hà Lan – mẹ của Trà Long, người anh yêu từ thuở bé. Nhưng bỗng một ngày kia Ngạn nhận ra t́nh yêu anh dành cho Hà Lan vẫn nguyên vẹn, rốt cuộc rồi Hà Lan vẫn là Hà Lan và Trà Long vẫn là Trà Long, Trà Long chẳng thể nào thay thế được mẹ nó trong trái tim Anh. Ngạn đă chọn cách bỏ đi, chọn cách cô đơn một ḿnh mặc cho t́nh yêu mà Trà Long dành cho anh có sâu đậm đến đâu. Những lúc nhớ về câu chuyện đó ḷng tôi lại buồn man mác, đă có lúc tôi tự hỏi ḿnh: “Tôi là Ngạn vậy c̣n em là ai? Trà Long hay Hà Lan, người làm tôi hạnh phúc hay là kẻ bóp nát trái tim tôi?”.
Một lần nọ, khi tôi đang ngồi dưới giàn hoa mướp nở rộ, mải miết với những ḍng suy nghĩ vẩn vơ “Tôi là Ngạn c̣n em là ai?” của ḿnh, bất chợt em vỗ vai tôi tinh nghịch:
– Thầy đang nghĩ ǵ vậy?
Tôi nh́n em mỉm cười đáp.
– Nh́n những bông hoa mướp vàng này tự nhiên thầy lại nhớ tới truyện Mắt biếc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh em à! em đă đọc truyện đó chưa?
– Chưa thầy ạ, chắc hay lắm, thầy kể cho em nghe đi! ( Em nói giọng ṿi vĩnh).
Rồi tôi kể em nghe về câu chuyện Mắt biếc . Câu chuyện đó tôi đă đọc đi đọc lại cả chục lần đến thuộc làu làu nên câu chữ cứ thế tụt ra khỏi miệng tôi một cách tự nhiên và trơn tru. Đang say sưa với những câu văn buồn th́ từ bao giờ những giọt nước mắt đă lăn dài trên má em.
– Em sao vậy? Câu chuyện buồn quá hả em? (Tôi quay sang em mỉm cười).
Quẹt đi những giọt nước mắt em thút thít.
– Em thấy thương anh Ngạn quá thầy ạ!
Tôi mỉm cười lau đi những giọt nước mắt c̣n vương trên khóe mi em :
– Vậy nếu cho em được chọn là Hà Lan hay Trà Long em sẽ chọn ai?
Em trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
– Trà Long thầy ạ!
– Tại sao? chẳng phải là đến cuối cùng th́ Trà Long vẫn bị Ngạn bỏ rơi đó sao? Tôi thắc mắc.
Em mỉm cười đáp:
– Dù có bị bỏ rơi nhưng Trà Long và Ngạn cũng đă từng là của nhau, đă từng dành tất cả t́nh yêu cho nhau. Trà Long là một cô gái mạnh mẽ em thích điều đó. C̣n Hà Lan quá yếu đuối và mù quán, cô ấy cứ mải miết theo đuổi những thứ hư ảo mà không biết trân trọng những ǵ ḿnh đang có, không biết quư trọng mối chân t́nh của Ngạn.
– Cảm ơn em!
Tôi đáp, ḷng ngập tràn hạnh phúc.
– Cảm ơn ǵ hả thầy? (em hỏi tôi bằng giọng thắc mắc).
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười rồi đứng dậy, mặc cho dấu chấm hỏi to tướng đang hiện lên trong đầu em. “Cảm ơn em!” chắc có lẽ em không thể nào hiểu ư của tôi. Tôi cảm ơn em v́ em đă chọn Trà Long, người làm Ngạn và cũng là tôi lúc này hạnh phúc. Tôi tin vào điều đó, tôi tin em sẽ là cô gái mang lại hạnh phúc cho tôi. Và cũng ngay vào lúc đó, tôi nhận ra rằng ḿnh đă yêu em, yêu em từ rất lâu rồi, cô em gái hàng xóm tuổi trăng tṛn của tôi.
***
Thời gian cứ thế trôi qua thật mau. Mùa hạ năm ấy rồi cũng sang, mang tuổi học tṛ của em đi mất. Mỗi lần hè về, nh́n từng lớp học sinh rời mái trường ḷng tôi lại cảm thấy buồn man mác. Tôi bồi hồi nhớ về tuổi học tṛ, nhớ ngày học cuối cùng của ḿnh, ngày hôm ấy tôi đă khóc, lớp tôi đứa nào cũng khóc. Chúng tôi khóc cho tuổi hồn nhiên, những ngày tháng tươi đẹp yên b́nh nhất của cuộc đời đă hết, khóc cho cho cái ngày chia tay, chấm hết tuổi học tṛ, sẽ không bao giờ c̣n gặp lại nữa. 3 năm cấp 3 quả thực rất nhanh, nó nhanh như một giấc mơ vậy. Cũng như tôi ngày xưa, buồi học cuối cùng ngày hôm ấy của con bé cũng chang chứa nước mắt. Lúc tôi chở em về, ngồi sau lưng tôi mà em cứ rưng rức măi không thôi. Thời gian thật quá vô t́nh, dù con người ta có cố gắng trân trọng nhau đến đâu đi nữa cũng không thể tránh khỏi những phút giây đong đầy buồn nhớ và nuối tiếc.
Rồi tháng sáu mùa thi cũng đi qua. Em lại sắp bước vào kỳ thi đại học căng thẳng. Em cũng muốn trở thành một giáo viên, muốn được trở về với xóm nhỏ như tôi. Tôi vui lắm! Tôi đă thức cùng em suốt những đêm dài ôn thi, chuẩn bị thật kỹ càng cho kỳ thi đại học. Và rồi mọi nỗ lực của tôi và em cũng có kết quả, em đỗ vào khoa ngữ văn, đại học sư phạm Huế.
Từ ngày biết tin em đỗ đại học, tôi vui nhưng cũng thật buồn. Buồn v́ thời gian sắp tới tôi sẽ phải xa em. Trước nay có em bên cạnh, đưa đón em đi học, dạy em học mỗi buổi tối quen rồi, giờ cuộc sống tôi bỗng nhiên lại vắng em, chắc chắn là tôi sẽ rất buồn. Nhưng đó chưa phải là điều làm tôi buồn nhất. Ḷng tôi buồn năo ruột mỗi khi nghĩ đến t́nh yêu của tôi dành cho em, chưa một lần được nói ra. Nhiều đêm tôi cứ trằn trọc, chẳng biết là em có thương tôi không?!
Một ngày nọ, tôi lại ngồi dưới giàn mướp vàng, lại ôm đàn guitar hát vu vơ những t́nh khúc buồn và nghĩ đến “nỗi sầu” của tôi. Em sang chơi nhà tôi, thấy tôi đang say sưa ngân nga ca khúc Cô láng giềng của Hoàng Quư, em vỗ vai tôi giọng tinh nghịch:
– Thầy đang hát về em đấy à, ư đồ ǵ đây? h́ h́. Nói rồi em ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Thầy hát tiếp cho em nghe đi!
Em lay lay cánh tay tôi ṿi vĩnh.
Đàn tôi lại ngân nga những giai điệu buồn bă của ca khúc Phượng hồng.
– Thầy hát hay mà buồn quá. Nhiều khi em thấy thầy thật giống với thầy Ngạn trong truyện Mắt biếc quá. Em âu yếm nh́n tôi.
Cảm giác xao xuyến lạ lùng lại trào dâng trong ḷng tôi. Bất giác tôi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của em thủ thỉ:
– Em à! mỗi lần ngồi dưới giàn mướp này, ôm ghita hát những ca khúc buồn, thầy lại nghĩ đến một cô bé, người mà thầy yêu rất nhiều, nhưng tầy không biết là cô bé đó có yêu thầy ko nữa?! Thầy giống Ngạn lắm phải không em, vừa ngốc, vừa si t́nh? Yêu mà không dám nói.
Em nh́n tôi, đôi mắt long lanh.
– Không đâu thầy, em chắc chắn là cô bé đó cũng thích thầy rất là nhiều.
Tôi nh́n thẳng vào mắt em, tay tôi siết chặt đôi tay nhỏ nhắn của em hơn.
– Thầy cũng tin là như vậy. Cảm ơn em!
Em vẫn nh́n tôi với đôi mắt long lanh đó, khẽ nói.
– Thầy thật ngốc!
Tôi không nói ǵ thêm nữa, chỉ nh́n em mỉm cười rồi lại ôm đàn ngân nga ca khúc Niệm khúc cuối của Ngô Thụy Miên.
“Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho băo tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
T́m môi nhau, cho nhau ră nát, ră nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu t́nh sầu
Nh́n em, nh́n em giây phút, muốn nói yêu em
….
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đă muộn rồi T́nh ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em”
Em khẽ gục đầu ḿnh vào vai tôi, chắc em hiểu ḷng tôi. Trên kia những cánh hoa mướp vẫn cứ khoe sắc vàng tươi giữa nền lá xanh biếc, dưới đây có 2 người đang yêu, cứ măi e ngại, chẳng dám nói ra những t́nh cảm chôn giấu của ḿnh chỉ biết mượn lời ca khúc để nói hộ ḷng nhau. Cũng từ ngày em đă gọi tôi bằng từ anh gần gũi thay cho từ thầy xa cách.
***
Thời gian trôi qua thật mau, ngày em lên đường nhập học rồi cũng đă tới. Tôi c̣n nhớ như in cái ngày ấy. Một buổi sáng đầu mùa thu, nắng giác vàng lên con đường làng dài ngoằng quen thuộc, tôi tiễn hai cha con em ra đường lộ để bắt kịp chuyến xe liên tỉnh ra TP Huế – chuyến xe tôi đă bao lần ngồi trên đó suốt những năm tháng sinh viên. Đôi chân hai chúng tôi đi bên nhau nặng trĩu. Nặng trĩu v́ mớ hành lư lềnh kềnh và cũng trĩu nặng v́ nỗi buồn ngày chia tay.
Lúc chia tay em đă năm chặt lấy tay tôi và nói.
– Anh có thích em không?
Ngay lúc đó, cả vùng không gian trước mắt tôi như mờ đi, một mớ cảm xúc hỗn độn đến với tôi, phải mất đến hàng mấy giây ư nghĩa của câu hỏi mới ngấm được vào trong đầu tôi. Tôi không nghĩ em lại hỏi tôi một câu như vậy trong lúc này.
– Có, anh thích em nhiều lắm!
Tôi xao xuyến đáp, ḷng ngập tràn yêu thương.
– Em biết là anh thích em. Em cứ chờ măi, sao anh không ngỏ lời với em? Thật sự em cũng thích anh rất là nhiều. Anh hứa với em đi! hứa là anh sẽ chờ em có được không?
Em nh́n tôi, đôi mắt long lanh ngấn lệ
Con tim tôi như đang cựa quậy trong lồng ngực trước những lời nói quá đỗi chân thành của em, tôi cảm nhận một ḍng suối bằng kem đang chảy qua ḷng ḿnh. Tôi choàng tay ôm em vào ḷng, nghe hồn ngập tràng hạnh phúc . Tôi thủ thỉ:
– Anh cũng sẽ nhớ em lắm! Anh hứa, nhất định anh sẽ chờ em. Anh thật có lỗi, anh xin lỗi, chỉ v́ anh rụt rè nên đă để em đợi quá lâu.
Em ôm chặt tôi hơn. Những giọt nước mắt đầu lăn dài trên má em, làm thấm ước cả vùng ngực áo tôi.
– Bốn năm đại học rồi sẽ qua nhanh thôi.Rồi em sẽ lại về với anh. Em hứa em sẽ luôn nhớ về anh!
Tôi cúi xuống quẹt đi những giọt nước mắt c̣n vương trên khóe mi của em, mỉm cười gật đầu.
Vậy là em đă ngỏ lời trước, em đă chọn cho 2 đứa tôi một t́nh yêu xa. Tôi c̣n nhớ ngày xưa cô giáo tôi từng nói ” Khi yêu xa, nếu t́nh yêu không đủ lớn th́ kết quả nhận được chỉ là sự chia ly. C̣n khi t́nh yêu đă đong đầy, th́ khoảng cách càng làm cho t́nh yêu thêm sâu đậm.”. Tôi đă nghĩ là ḿnh sẽ cố chôn giấu t́nh cảm của ḿnh, sẽ phải rất lâu về sau này tôi mới nói yêu em, ít nhất là ngày em ra trường. Bởi v́ tôi không muốn em cô đơn, không muốn em tủi thân nhớ về tôi mỗi khi nh́n thấy người ta tay trong tay ở nơi xứ người. Yêu xa, luôn mang theo những cảm giác nhớ nhung, bức rứt đến nhói ḷng – thứ cảm giác làm người ta cứ hoài lo lắng. Một loại t́nh yêu mà chẳng mấy ai muốn trải qua.
Phút chia tay bịn rịn ấy sao trôi qua nhanh quá, chuyến xe liên tỉnh cũng đă tới, 2 đứa tôi phải xa nhau rồi. Tôi đứng một ḿnh, lặng nh́n theo chuyến xe mang người con gái tôi yêu thương đi xa, xa dần rồi mất hút vào trong hư không. Tôi chợt thấy ḷng ḿnh trống vắng đến tê dại. Chắc là lúc đó những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má em rồi. Những giọt nước mắt kia ơi, xin mi đừng rơi nhiều nhé, đừng làm người ta yêu phải buồn buồn nữa.
***
Những cánh thư cứ thế cứ được đều đặn gửi trao nhau, trong thư biết bao nhiêu là lời thương, lời nhớ và cả những lời hứa hẹn. Quăng thời gian ấy tôi đă nhớ em rất nhiều. Rồi bỗng nhiên, bẵng đi một thời gian những cánh thư tay của em không c̣n được gửi về tôi đều đặn mỗi tuần như trước nữa. Tôi cảm thấy ḷng ḿnh lo lắng thật nhiều, có chuyện ǵ đă xảy ra với em ư?
Một buổi sáng nọ, mẹ em sang nhà tôi, báo tin dữ. Trong nước mắt, bà nói: “Em Thảo nó bị ung thư máu rồi cháu ạ, nó bệnh mà cứ giấu nhẹm, đến khi vào bệnh viện th́ đă quá trễ rồi. Cháu ra Huế thăm nó liền đi, kẻo không c̣n kịp nữa rồi!”. Trời ơi! Chuyện ǵ xăy đến với tôi thế này, người tôi yêu sắp chết rồi ư? Cả thế giới như đang sụp đổ trước mắt tôi. Tôi không tin vào tai ḿnh, tôi ngồi phịch xuống như người đă chết. Tôi đau đớn, kêu gào trong tuyệt vọng. Tại sao, tại sao căn bệnh quái ác đó lại đến với em. Ông trời ơi! sao ông lại quá bất công như vậy!
Ngay hôm đó tôi và mẹ em bắt chuyến xe liên tỉnh ra thành phố Huế. Thành phố hôm ấy mưa thật nhiều. Thành phố buồn, mưa buồn, ḷng người càng năo nề hơn. Khi tôi đến, em đă yếu lắm rồi. Em mở mắt nh́n tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra một nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, th́ thầm gọi tên em măi không thôi.
Tôi đă ở bên em suốt những ngày cuối cùng. Em bỏ tôi đi vào một buổi chiều mưa rơi rả rích khắp thành phố Huế. Tôi c̣n nhớ như in buổi chiều hôm ấy, em đ̣i tôi kể cho em nghe câu chuyện Mắt Biếc. Rồi Bỗng nhiên một giây lâu sau, khi tôi đang say sưa kể chuyện, em nói với tôi bằng giọng th́ thào và yếu ớt: “Anh ơi! em mệt rồi, có lẽ là em phải ngủ một lúc đây…” nói rồi đôi mắt em khép dần, khép dần như ch́m vào trong giấc ngủ, bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của em vẫn nằm trong ḷng bàn tay tôi và từ đó em đă không bao giờ thức dậy nữa.
Chiều hôm đó tôi đă t́m thấy một mẩu giấy dưới gối của em. Có lẽ em sợ rằng, lúc ra đi, em sẽ không thể nói được điều ǵ với tôi nên em đă để lại nó cho tôi. Trên mẩu giấy viết một ḍng chữ xanh với nét bút yếu ớt “Anh à, được yêu anh, được ở bên anh đến những phút giây cuối cùng của cuộc đời em, đối với em là một niềm hạnh phúc, cảm ơn anh. Anh đừng buồn nhiều nhé. Hứa với em là anh phải sống tối nghe anh… Em măi yêu anh.”. Cầm tờ giấy trên tay mà tôi không cầm được nước mắt, ḷng tôi ngậm ngùi, xót xa quá đỗi. Con đường em đi sao quá ngắn, c̣n đâu ước mơ trở thành cô giáo, c̣n đâu những ḍng thư tay hứa hẹn đủ điều,… C̣n đâu, c̣n đâu nữa, t́nh yêu của tôi. Tất cả đă tan vào khói mây cả rồi sao?… Ngày hôm đó em đă ra đi măi măi, để lại ḿnh tôi giữa thành phố mùa thu mưa tí tách rơi!
” Chiều nay thu chết phải không em
Hoàng hôn không nắng, lá rơi thềm
Hoa trắng tiễn đưa người viễn xứ
Ḷng tôi nức nở hạt lệ dư
Thu chết rồi em, hết rồi em
Hồn thu theo gió khuất sau đồi
Ngơ xưa hoang vắng mây giăng lối
Hiên pḥng lạc lơng nỗi niềm tôi
Chiều nay tôi khóc nỗi phân ly
Một đống tro tàn tiễn người đi
Đốt những ḍng thư, câu t́nh tự
Đốt bóng h́nh em, bóng h́nh thu”
(Thu chết)
***
Đă nhiều năm trôi qua rồi…nhưng tôi vẫn nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ mỗi khi em cười, nhớ những lần chúng tôi ngồi bên nhau dưới giàn hoa mướp vàng. Những kỷ niệm đă khắc sâu vào tiềm thức của tôi, chẳng thể nào quên được nữa. Đă có những đêm tôi thức trắng chỉ để nh́n em qua tấm ảnh cũ, để nghe đi nghe lại giọng nói của em văng vẳng bên tai từ miền kư ức xa xôi vọng về. Nhưng rồi thời gian cũng làm cho nỗi đau nguôi ngoai phần nào, tôi nhận ra ḿnh vẫn phải tiếp tục sống, phải sống tốt v́ em, v́ tôi và v́ những người thân thương c̣n lại của chúng tôi.
Sáng nay chậu quỳnh trước thềm nắng lại ra hoa. Tôi lại nhớ lại h́nh dáng em năm nào, em đứng nơi đó vào những buổi sáng tinh khôi, lúc những giọt nắng vàng non buông xuống bậc thềm nhỏ. Tôi nghe như tiếng em gọi tôi năm xưa c̣n văng vẳng bên tai ḿnh. Tôi mỉm cười th́ thầm vào hư không “Em có cùng những giọt nắng vàng non về thăm anh đó không cô bé?”.
Đoàn Nguyên
3.4.2017
Tái bút: Bạn đọc thân mến à! Tôi không biết giữa sự sống và cái chết th́ điều ǵ sẽ khiến chúng ta đau đớn hơn, bởi nếu người chết chỉ trải qua duy nhất một lần đau về thể xác th́ người sống phải mất rất nhiều thời gian để vượt qua nỗi ám ảnh của sự chia ĺa. Sẽ thật khó để có thể chấp nhận, thật khó để vượt qua nỗi nhớ nhưng rồi vết thương, nỗi mất mát là tột cùng nhất, chỉ có thời gian mới có thể xoa dịu được. Hăy coi sự mất mát ấy là điểm dừng mang tên Hạnh Phúc và tiếp tục sống tốt v́ cuộc đời của cả người kia bạn nhé!…