PDA

View Full Version : Cô Xin Lỗi Em!



diepkimphung
13-04-2022, 06:46
Cậu học tṛ BigBoy mọi ngày hoạt bát vui vẻ lắm, bỗng nhiên hôm nay ngồi ủ rũ không nói ǵ. Mặt buồn rười rượi. Trống đánh hết giờ học, BigBoy vẫn ngồi đó, không chạy ra về như mọi ngày. Cô giáo Bích Anh đến bên BigBoy hỏi thăm, BigBoy cũng không nói ǵ. Sau khi cho học sinh cả lớp ra về, Bích Anh vẫn thấy BigBoy ngồi đó. Cô giáo Bích Anh hỏi:
- BigBoy! Có chuyện ǵ nói cô nghe nè!
BigBoy giàn giụa nước mắt:
- Cô nói dối em!
Bích Anh hốt hoảng và bối rối. BigBoy nói:
- Cô nói em học giỏi, phụ ba việc làm giày, phụ mẹ làm việc nhà, chăm sóc em phụ mẹ, th́ ba mẹ sẽ huề lại không ly dị nữa. Hic...hic...hic...
- Hôm nay mẹ ẳm em về quê rồi. Ngày mai ba sẽ về ngoải ra toà ly dị đó cô! Em cũng theo ba về quê, sau này em ở với ông bà nội.
Một cái ǵ nghèn nghẹn. Bích Anh khóc theo đứa học tṛ của ḿnh. Cô giáo Bích Anh nói:
- Cô xin lỗi em. Cô đă cố gắng nói chuyện với ba mẹ của em.
Một cô giáo mới ra trường và một cậu học tṛ nhỏ mới 8 tuổi. Bích Anh đă nghĩ rằng hành động hàn gắn của con cái sẽ làm người lớn nghĩ lại, thật buồn v́ điều đó đă không xảy ra.
Bích Anh đă tṛ chuyện với BigBoy khá lâu. Bích Anh tặng Bigboy một quyển sổ nhỏ có trang b́a là vạc hoa cúc dại. Bích Anh nói với BigBoy:
- Cô thích hoa cúc dại trắng này lắm v́ mẹ cô nói rằng hoa không được chăm sóc nhưng vẫn cố vươn lên nở hoa làm đẹp cho đời. Cô cũng mong em hăy cố gắng sống tốt. Trong sổ có địa chỉ của cô, nếu c̣n tin cô th́ viết thư cho cô nhé.
Thời gian sau, Bích Anh nhận được một lá thư có vẽ một băi cỏ xanh và những bông hoa trắng. Nét chữ của BigBoy, Bích Anh bật khóc. BigBoy báo vẫn đi học và đang ở với ông bà nội. Năm sau BigBoy vào lớp 6 rồi.
Một năm sau nữa, Bích Anh nhận được thư Bigboy báo là ông em mất rồi.BigBoy và Bích Anh viết thư qua lại thăm nhau.. Bích Anh động viên BigBoy. BigBoy nói một ngày nào đó BigBoy sẽ về trường thăm Bích Anh. Sau đó, Bích Anh không nhận được thư Bigboy nữa. Bích Anh vẫn dạy ở trường không chuyển đi nơi khác. Vẫn mong một ngày BigBoy về thăm. Bích Anh luôn cảm thấy có lỗi với BigBoy.
Rồi vào một ngày cuối năm học, có một cậu thanh niên, dong dỏng cao đến lớp Bích Anh. BigBoy nh́n Bích Anh mỉm cười. Bích Anh đang ngờ ngợ định hỏi. BigBoy lấy trong túi giấy ra một chậu hoa h́nh chiếc giày, những bông hoa cúc dại trắng tinh.
- Em chào cô! Em là BigBoy. Em tặng cô.
BigBoy nắm chặt tay Bích Anh. Bích Anh xúc động lắm.
- Cô xin lỗi em chuyện ngày xưa.
Bích Anh chưa nói hết câu, BigBoy cười.
- Em hiểu rồi cô à. Em vẫn theo nghề làm giày của ba. Giơèm vô đại học rồi. Em vui lắm v́ cô vẫn dạy ở đây. Cảm ơn cô đă giúp em có suy nghĩ tích cực.
Cô tṛ nói chuyện một lúc rồi BigBoy đi. Bích Anh thầm cầu mong cho BigBoy luôn gặp nhiều may mắn và hạnh phúc.