PDA

View Full Version : Cái chết của Khái Hưng



BigBoy
26-01-2021, 05:24
“Phải giết chứ! Nó là đại phản động! Nó là một lănh tụ của Việt Nam Quốc Dân Đảng”


Trong một số trước đây chúng tôi đă đăng tin đồn rằng ông Trần Khánh Giư, biệt hiệu Khái Hưng h́nh như đă bị Việt Minh xử tử ở vùng xuôi ngay từ khi khởi đầu cuộc tác chiến. Tuy nhiên vẫn chỉ là một tin đồn, và cái chết của nhà văn Khái Hưng vẫn c̣n là một dấu hỏi.


Chúng tôi vừa gặp một người tản cư ở vùng xuôi mới tới Hà Thành. Người ấy có thuật lại như sau này:

“Nhà văn Khái Hưng! Tôi biết lắm và tôi chắc chắn rằng ông ấy đă bị Việt Minh xử tử rồi. Lúc khởi cuộc chiến tranh ông ấy chạy về quê vợ ở Nam Trực hay Nghĩa Hưng, thuộc tỉnh Nam Định. Ông ấy bị bắt ngay và bị giam với bạn tôi, ông Lưu Ngọc Văn, dạy học và tác giả một cuốn sách cho trẻ em do “Đời Nay” xuất bản. Hai người bị giam cùng nhiều người khác ở Lạc Quần (Nam Định), là nơi tập trung một số lớn các người bị t́nh nghi về chính trị và bị bắt ở vùng xuôi.


V́ hồi đó tôi vận động cho một người bà con cũng bị giam ở Lạc Quần nên có liên lạc với bọn công an Việt Minh phụ trách về công việc trong toàn tỉnh Nam Định.


Một buổi tối kia vào khoảng đầu tháng Chạp ta, em ruột viên công an trưởng Nam Định có tới nhà tôi, kể chuyện với tôi:


- Hôm qua, tôi phải vất vả suốt đêm.

- V́ công tác ǵ vậy?

- Tôi cùng mấy anh em công an phải đưa tên Khái Hưng xuống tận Văn Lư, xử bắn y ở đấy.

- Khái Hưng! Theo tôi chỉ là một nhà văn. Ông ta có tội ǵ mà phải đến nỗi bị xử tử?


Người em ruột viên công an trưởng dơng dạc nói: “Phải giết chứ! Nó là đại phản động! Nó là một lănh tụ của Việt Nam Quốc Dân Đảng. Để cho sống thế nào được?”


Người ấy lại nói tiếp: “Tôi chắc ông Khái Hưng bị giết rồi, v́ người em viên công an trưởng Nam Định nói với tôi không phải với một giọng đùa. Không những thế, ít ngày sau, bạn tôi, ông Lưu Ngọc Văn bị đưa đi giam ở Đầm Đùn, cách Nho Quan 7 cây số, trên đường đi Chi Nê thế mà không thấy có ông Khái Hưng”.


Cách đó ít lâu đến ông Văn cũng bị chúng giết chết v́ tội phản động: chúng không bắn, có lẽ sợ mang tiếng, mà đẩy tường cho đổ vào người và chôn sống”.






Báo Ngày Mới

24-1-1948

Nguồn: Báo Ngày Mới số 142 ngày 24 tháng 1 năm 1948