diepkimphung
25-01-2021, 21:25
Thập tử nhất sinh, bệnh viện Vườn Tao Ngộ bó tay trả về, coi như ngày chầu trời chỉ c̣n chờ gánh ḥm về nữa là thăng.
Ấy thế mà lúc cô vợ Ngoclee đang đi làm thủ tục, cô điều dưỡng Thuỳ Dung nơn nuột sở hữu cặp "năm roi" núng nính vào thu xếp, Anamit vẫn thều thào:
- Xin cô cho tôi ngắm bưởi của cô tư trước khi tôi chết, lâu lắm rồi tôi toàn cắn cuống bí đao, nhạt lắm.
Nghĩ cũng thương Anamit, thôi th́ nghĩa tử là nghĩa tận, cô điều dưỡng Thuỳ Dung cũng vạch áo lôi bưởi ra cho Anamit ngắm, thấy Anamit cứ ực ực liên hồi. Thuỳ Dung mới hỏi:
- Anh sao thế?
Anamit phều phào:
- Cô cho tôi nếm tư chứ nh́n thế này tôi đi mất thôi.
Cô điều dưỡng Thuỳ Dung lại đút mồm cho Anamit cḥm chọp. Thế là tự nhiên Anamit tỉnh hẳn, đưa về nhà măi không chết.
Một thời gian sau có lẽ hết hơi bưởi của Thuỳ Dung, Anamit cứ lụi dần, Anamit lại muốn đi bệnh viện. Ngoclee thấy lạ mới thủ thỉ:
- Sao từ hôm bệnh viện đă trả về, tự nhiên anh khoẻ ra mà mấy hôm nay lụi nhanh thế, bệnh viện đă trả về rồi bây giờ có gánh đến người ta cũng chả nhận đâu.
Nghe cô vợ Ngoclee nói thế, Anamit mới phều phào kể lại sự t́nh với cô điều dưỡng Thuỳ Dung cho vợ nghe. Nghe xong, cô vợ Ngoclee lộn tiết bật áo xổ luôn:
- Th́ ra là thế, tại sao của tôi anh không thèm, sắp chết c̣n đổ đốn, đây anh làm cho chán đi.
Cặp bí đao xổ ra rơi bụp phát vào mặt Anamit làm gă trợn mắt há mồm ặc lên một tiếng rồi hai hàm răng cắn chặt, cắn luôn vào cuống một quả bí đao. Ngoclee đau quá nhưng tưởng chồng Anamit thích nên cũng thấy sướng mới mắng yêu:
- Ḱa anh, mút nhẹ thôi chứ cắn em đau thế à? Nỡm lắm.
Chờ măi không thấy Anamit nhả ra mới lần xuống th́ té ngửa là gă mát vong nhăn răng! Không lôi được cuống bí ra đành phải gọi người nhà lấy dao ghè răng Anamit mới gỡ ra được.
Khi đưa đám Anamit, người ta phải thuê một cặp "bưởi diễn" của nàng Yencao bung hàng lượn qua lượn lại trước linh sàng cho hồn Anamit siêu thoát, gọi là sống thích ǵ chết cúng nấy.
Chỉ có cô vợ Ngoclee của Anamit là vẫn xót xa thương ḿnh rằng:
- Ối anh Anamit ơi là anh ơi, ngày xưa tôi cũng bưởi đào, v́ anh nên mới bí đao thế này, anh ôi là anh ôi....hu...hu...
Ấy thế mà lúc cô vợ Ngoclee đang đi làm thủ tục, cô điều dưỡng Thuỳ Dung nơn nuột sở hữu cặp "năm roi" núng nính vào thu xếp, Anamit vẫn thều thào:
- Xin cô cho tôi ngắm bưởi của cô tư trước khi tôi chết, lâu lắm rồi tôi toàn cắn cuống bí đao, nhạt lắm.
Nghĩ cũng thương Anamit, thôi th́ nghĩa tử là nghĩa tận, cô điều dưỡng Thuỳ Dung cũng vạch áo lôi bưởi ra cho Anamit ngắm, thấy Anamit cứ ực ực liên hồi. Thuỳ Dung mới hỏi:
- Anh sao thế?
Anamit phều phào:
- Cô cho tôi nếm tư chứ nh́n thế này tôi đi mất thôi.
Cô điều dưỡng Thuỳ Dung lại đút mồm cho Anamit cḥm chọp. Thế là tự nhiên Anamit tỉnh hẳn, đưa về nhà măi không chết.
Một thời gian sau có lẽ hết hơi bưởi của Thuỳ Dung, Anamit cứ lụi dần, Anamit lại muốn đi bệnh viện. Ngoclee thấy lạ mới thủ thỉ:
- Sao từ hôm bệnh viện đă trả về, tự nhiên anh khoẻ ra mà mấy hôm nay lụi nhanh thế, bệnh viện đă trả về rồi bây giờ có gánh đến người ta cũng chả nhận đâu.
Nghe cô vợ Ngoclee nói thế, Anamit mới phều phào kể lại sự t́nh với cô điều dưỡng Thuỳ Dung cho vợ nghe. Nghe xong, cô vợ Ngoclee lộn tiết bật áo xổ luôn:
- Th́ ra là thế, tại sao của tôi anh không thèm, sắp chết c̣n đổ đốn, đây anh làm cho chán đi.
Cặp bí đao xổ ra rơi bụp phát vào mặt Anamit làm gă trợn mắt há mồm ặc lên một tiếng rồi hai hàm răng cắn chặt, cắn luôn vào cuống một quả bí đao. Ngoclee đau quá nhưng tưởng chồng Anamit thích nên cũng thấy sướng mới mắng yêu:
- Ḱa anh, mút nhẹ thôi chứ cắn em đau thế à? Nỡm lắm.
Chờ măi không thấy Anamit nhả ra mới lần xuống th́ té ngửa là gă mát vong nhăn răng! Không lôi được cuống bí ra đành phải gọi người nhà lấy dao ghè răng Anamit mới gỡ ra được.
Khi đưa đám Anamit, người ta phải thuê một cặp "bưởi diễn" của nàng Yencao bung hàng lượn qua lượn lại trước linh sàng cho hồn Anamit siêu thoát, gọi là sống thích ǵ chết cúng nấy.
Chỉ có cô vợ Ngoclee của Anamit là vẫn xót xa thương ḿnh rằng:
- Ối anh Anamit ơi là anh ơi, ngày xưa tôi cũng bưởi đào, v́ anh nên mới bí đao thế này, anh ôi là anh ôi....hu...hu...