View Full Version : KHÍ ÂM THÁNG BẢY Tác giả: Đại Việt
Alo. Mày rảnh không?
Như kế hoạch nhá. Okee tối nay gặp.Sau cuốc điện thoại, vẻ mặt thằng Tèo phấn khởi lắm. Nó chạy nhanh vào phòng lụt lại cái gì đó chuẩn bị cho phi vụ tối nay cùng thằng Kiên xóm trên.
Nhà thằng Tèo nằm ngay trên con đường nhựa nối với quốc lộ hướng về Trà Vinh. Tuyến đường này dân còn thưa thớt lắm, xung quanh toàn đồng lúa, cách xa xa chừng vài trăm mét mới có nhà.
Ở đây cách thành phố Vĩnh Long ko xa, đi tầm 20 phút là tới.
Vốn rất tinh nghịch ở cái tuổi 16, nó hẹn với thằng Kiên nhà cách đó khoảng 2 cây số tối đêm nay đi ra cù lao chơi, tụi nó nghe nói ở ngoài đó nhiều ma (https://truyenmacothat.net/) lắm nên muốn tận mắt xem xem con ma ra sao. Đúng là tụi con nít ranh.
Do cha mẹ tụi này rất khó nên phải đợi đến khuya khi cả nhà ngủ hết thì chúng mới dám ra ngoài.
https://truyenmacothat.net/wp-content/uploads/2018/04/2-thang-be.jpgĐang tìm kiếm thứ gì đó trong cái thùng cũ kĩ của ông nội nó để lại, chợt thằng Tèo kéo ra một khúc cây quấn quanh bằng vải đỏ. Tháo lớp vải ra trên tay nó là một cây kiếm gỗ dài khoảng 3 gang. Nó cười khoái trí.– A đây rồi, làm bố mày tìm từ nảy giờ.Xem xong nó quấn lại cẩn thận rồi đem cây đèn pin đi sạc.
Đêm đó đúng như đã hẹn, 10 giờ khuya nó từ từ từng bước chậm chạp mở cửa phòng đi ra ngoài, tiến đến phòng cha mẹ hé cửa nhìn vào thì ổng bả đã ngủ từ bao giờ. Nó vội vàng chạy thẳng ra cửa, nhẹ nhàng mở khóa rồi lấy chiếc xe đạp phóng thẳng ra đường về phía bến sông đã hẹn.
Lúc này phía thằng Kiên cũng thế, nhưng nó gặp khó khăn hơn khi phải leo qua cái hàng rào cao hơn đầu người và phải qua mặt mấy con chó nhà hàng xóm.
Thằng Kiên đến trễ hẹn 5 phút, khi đến nơi Tèo đã ngồi dưới mé sông từ bao giờ.– Sao đến trễ vậy bây, làm tao tưởng mày cho tao leo cây rồi chứ.
Kiên vừa thở hổn hển vừa trả lời.– Bà mẹ, mày đi bằng xe, tao chạy bộ thế đéo nào ko trễ.Thằng Tèo gãi đầu phì cười– À hihi tao quên. Mà nè, mày có đem đồ nghề không?– Đồ nghề gì?– Thì ba cái đồ phòng thân ý. Chớ mày nghĩ coi đi tìm ma mà ko có gì phòng thân lỡ nó dắt mày theo về hầu nó luôn sao.Thằng Kiên cười khà khà– Không sao, tao có đeo lá bùa bà tư cho.– Bùa gì?– Chuyện là ngày xưa lúc tao vừa sanh, tối nào cũng giật mình khóc vỗ ko nính. Đi lại nhà bà thầy tư coi thì bã nói día tao nhẹ nên nhiều vong theo lắm, coi chừng chết yểu.– Thằng này láo, chẳng phải mày đang sống sờ sờ đây sao.– Mày chưa gì đã nhảy vô họng tao ngồi rồi, tao chưa kể hết mà.– Ừm ừm tao bậy, mày tiếp đi.– Lúc đó cha mẹ tao sợ lắm, mới nài nỉ cầu xin bã cứu giúp. Bã mới nhận lời nuôi tao, mà nuôi ở đây nghĩa là bã làm bùa cho đeo, cúng kiến nhờ tổ nghiệp của bã che chở cho tao tai qua nạn khỏi á. Lá bùa bã đeo cho tao giờ vẫn còn.– Ờm uk uk. Thôi đi lẹ lên, gần đến giờ rồi.Nói xong hai thằng nhanh chóng chạy ra bến đò, lấy một chiếc xuồng bơi ra cù lao.
Lúc này trời tối thui, con sông rất rộng, từ bờ ra đến cù lao độ khoảng 200 mét, nhưng may là tối nay không có gió nên mặt nước rất yên ả.
Hai thằng thay phiên nhau mà chèo. Chợt thằng Kiên nó hỏi.– Ê bây, sao không để vài ngày nữa hả đi, tao vừa hết bệnh mà mày đã lôi đầu tao đi phá rồi.– Mày thì biết cái gì. Tao nghe ông nội nói, đêm mùng 1 tháng 7 âm lịch là đêm âm khí rất nặng. Bởi vì đúng 12 giờ đêm thì quỷ môn sẽ mở. Lúc đó là lúc dễ nhìn thấy ma nhất.Thằng Kiên nghe có vẻ hồi hợp, nó lắp bắp hỏi.– Mà… mà…mà nếu có chuyện gì ko may thì… thì sao? Mày nghĩ cây kiếm củ mèm của ông nội mày có cứu nổi hai thằng không?Thằng Tèo quạo lên quát lớn.– Ơ hay cái thằng này, nếu mày nhát vậy thì ở nhà đi, đòi đi với tao làm gì.– Ờ….ờ…..thì thì tao lo thôi. Mày làm gì căn.Hai thằng tiếp tục bơi, cù lao cũng xuất hiện ra trước mắt. Độ gần đến bờ, chợt có tiếng động lạ vang lên. Cộc cộc cộc….Tèo ra hiệu dừng lại. Nó quay lại hỏi thằng Kiên.– Ê mậy, mày có nghe tiếng gì không.Kiên nó là thằng nhát nhất ở đây, nhưng cũng cố tỏ ra bình tĩnh như tự trấn an bản thân nó.– Ờ chắc là tiếng cây trôi va vô xuồng chứ gì đâu.Thằng Tèo cũng ko mấy quan tâm vì nghe có vẻ hợp lý. Nó tiếp tục bơi tiếp. Một lúc sau, khi chỉ cách cù lao tầm 15 mét thì tiếng động lạ nó lại xuất hiện. Nhưng lần này nó to hơn, rõ hơn và cả hai thằng đều cảm nhận được, nó, ngay bên dưới chiếc xuồng.
Kiên xanh mặt.– Ê ê hình hình như nó nó dưới này nè bây ơi.Thằng Tèo lúc này cũng hơi lo lắng, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.
Đột nhiên giữa sông một luồng gió lạnh thấu xương thổi đến làm hai thằng rùn mình.
Kiên run giọng nói.– Thôi thôi về. Về bây ơi, tao sợ quá rồi.Thằng Tèo cũng bắt đầu sợ– Ừ thì về, nhanh, bơi nhanh.Chưa kịp dứt lời, bất ngờ một vật gì đó từ dưới đâm thẳng vào chiếc xuồng, làm nó bị hất lên cao rồi úp xuống. Hai thằng bị văng xuống sông, cũng may là đứa nào cũng biết bơi nên nhanh chóng bơi hụt mạng vào cù lao. Cũng ko còn sự lựa chọn nào khác.
Đang bơi bỗng dưng thằng Tèo nghe giọng thằng Kiên la ơi ới phía sau.– Cứu…cứu tao. Tèo ơi…..Tèo quay lại, lúc này nó há hốc mồm khi nhìn thấy trước mắt là hình ảnh rất nhiều cánh tay ngoe nguẩy đang quấn lấy thằng Kiên lôi xuống.
Đột nhiên sợi dây trên cổ thằng Kiên phát sáng. Một tiếng hú trong ko gian vang lên ko biết từ đâu, các cái tay kia lặp tức buôn thằng Kiên ra rồi thục xuống nước.
Nhân cơ hội đó Tèo vụt nó.– Nhanh! Bơi nhanh!Thằng Kiên mới hoàn hồn bơi bỏ mạng vào bờ. Vừa lên được bờ đất hai thằng ngả ngan thở hồng hộc. Kiên vừa thở, vừa nói.– Chết…chết rồi. Lần này bỏ mẹ rồi con, mất xuồng rồi làm sao mà về được đây.Thằng Tèo lúc này cũng sợ xanh cả mặt.– Thôi tao dí mày tìm chổ nào đó nghỉ ngơi đi. Sáng mai tính tiếp, chứ tao mệt quá rồi.– Mày còn muốn nghỉ ngơi nữa à! Sắp 12 giờ khuya rồi kìa. Chưa tới giờ mà đã gặp cái thứ ghê gớm vậy rồi, đến lúc tụi nó tràn lên mày nhắm còn mạng qua đêm nay ko?– Vậy chứ mày nói đi tao phải làm sao đây! Chuyện này chắc tao muốn.Ngồi suy nghĩ trong tuyệt vọng, trời đã gần khuya nên sương bắt đầu xuống. Cả hai thằng đều đang ướt như chuột lột. Tụi nó run lên từng hồi.
Cù lao này ko lớn lắm, chừng vài km vuông nhưng rất hoang vu. Đang lo lắng ko biết phải làm sao thì chợt một giọng nói ồ ề phát ra.– Hay cho lũ nhóc này ko biết trời cao đất dày là gì. Lần này tởn chưa hả con.Hai thằng liền quay sang phía giọng nói.
Một bóng người đàn ông mặc bộ bà ba trắng đang đi lại chổ tụi nó, thằng Kiên hoản hốt lắp bắp.– Ma… ma nữa kìa bây ơi.Người đàn ông tiến lại gần, thằng Tèo vội lấy đèn pin rọi cho rõ.
Trước mặt tụi nó lúc này là một ông già độ ngoài 70. Nhưng còn vẻ cường tráng lắm, ông ấy để râu mép dài nhìn giống y chan Lâm Chánh Anh vậy. Đầu búi củ tỏi.
Thằng Tèo hỏi bằng cái giọng nghi ngờ.– Ông, ông là người hay ma. Tại sao xuất hiện ở đây?Ông già phì cười đưa tay vuốt vuốt hàm râu.– Kakaka… Nếu tao là ma, tụi bây có thấy con ma nào mà hút điếu cày như tao không.Mà đúng thật, trên tay ông ta đang cầm một cây điếu cày nghi ngút khói.– Vậy, vậy tại sao trời tối thui mà ông đi ko cần đèn đuốc gì hết vậy?– Kakaka… Chuyện chúng bây muốn làm tao còn biết, huống chi mấy việc đi đêm ko cần đèn này. Thôi muốn toàn mạng quay về thì theo tao, nếu ko con quỷ nước đó lại đến kéo dò hai đứa bây giờ.Ông già nói bằng cái giọng nghiêm túc. Hai thằng nhanh chóng đứng vậy mà chạy theo.
Vừa đi Kiên vừa hỏi.– Mà ông là ai vậy, sao lại biết tụi con ở đây?Ông già im lặng một hồi rồi mới bảo có gì về nhà nói, đi lẹ lên tụi nó gần đến rồi.
Như hiểu ông già đang ám chỉ điều gì, hai thằng cắm cổ chạy theo.
Đi được một lúc chừng 5 phút thì ngôi nhà của ông lão cũng hiện ra, không, nói đúng hơn chỉ là cái chòi nhỏ, nằm giữa cù lao.
Bước vào nhà chỉ có duy nhất một cây đèn dầu đang cháy nghi ngút mà ông già vừa thắp. Ổng cười nói.– Ở đây không có điện, sài tạm cây đèn dầu cho đỡ tốn. Mà có tụi bây tao mới đốt thôi, chứ tao cần gì ba cái quỷ này.Khi ánh đèn dầu hắt lên, không gian xung quanh trong căn chòi bắt đầu hiện ra. Cũng chẳng có gì đặt biệt ngoài cái võng rách với mấy bộ đồ bà ba treo trên vách.
Chánh giữa căn chòi là một ban thờ tam cấp với ba bát hương lớn. Đáng chú ý ở bát hương thấp nhất có đặt hai con kì lân vàng, chúng đang đứng thế đối đầu với nhau cùng nâng một vật gì đó dài cả thước nhưng cũng ko rõ là vật gì bởi vì nó đc che bằng một tấm vải đỏ.Hai thằng nhìn nhau cười cười, vì tụi nó cũng đoán được ông già này chắc chắn ko phải dạng vừa rồi, cũng có thể là một tay pháp sư ẩn danh nào đó.
Thằng Tèo ko còn đợi đc nữa, nó hỏi ngay.– Giờ ông cho tụi con biết ông là ai được chưa?Ông già thản nhiên cầm ấm trà rót ra hai ly mời hai thằng. Hớp một hơi thấm giọng rồi ông ta mới trả lời.– Tao tên Quách, tao về đây cũng được 30 năm rồi.
Còn tao làm nghề gì thì nó như hai đứa đang nghĩ đấy.Buồn ngủ gặp chiếu manh, vốn hai thằng có hứng thú với phim ma và thầy pháp rất lâu rồi, nay có dịp gặp ngoài đời thì chẳng còn gì để nói.
Thằng Kiên hỏi ngay.– Tại sao thầy Quách lại sống một mình trên cái cù lao hoang vu này, nhà thầy còn ai nữa ko?Thầy Quách cười cười lắc đầu– Không. Tao chỉ ở có một mình thôi, vốn làm cái nghiệp thập tử nhất sinh này thì tao cũng chẳng mặn mà gì với việc có gia đình, lỡ có gì vợ con ai lo, vả lại tiền ko đủ ăn nữa thì nuôi ai.Vừa nói thầy Quách vừa cười, xem có vẻ ông này hào sản lắm.– Ak hai đứa bây, giới thiệu đi chứ hả.– Dạ con tên Tèo, còn đây thằng Kiên. Ak mà con tưởng thầy biết hết chứ. Hihi…– Ầy tao cũng chỉ là người bình thường, có phải thánh thần đâu mà cái gì cũng biết.Kiên lặp tức hỏi ngay.– Vậy tại sao lúc nãy thầy biết tụi con đến đây làm gì rồi sao đi đêm ko cần đèn nữa chứ.– À kakaka…..tưởng chuyện gì, cái đó thì đơn giản thôi. Nữa đêm nữa hôm chèo xuồng ra cái cù lao hoang vu tụi bây ko đi kiếm ma vậy thì kiếm cái gì.
Còn chuyện đi đêm, chẳng qua tao sống lâu ở đất này, đi tới đi lui mà ko có đèn thì mắt nó quen thôi.– Sao thầy biết tụi con bị quỷ nước nó nhát mà ra đó?– Tao chỉ vô tình thôi, đêm nay tà khí mạnh, tao đi tuần vòng vòng chổ mấy hủ cốt tao chôn á mà. Đang đi thì nghe tiếng tụi bây la hơi hới tao mới đi lại xem sao.Nghe đến hai từ hủ cốt, thằng Tèo ko khỏi tò mò.– Hủ cốt, là sao thầy?Hai thằng nhìn trầm trầm vào thầy Quách.– Chuyện là mấy người bên bờ có mời tao đi cúng kiến trừ tà đồ, lâu lâu người ta qua rước. Mấy cái hủ ấy là tao nhốt vong ở trỏng, rồi đem chôn để đủ ngày cho chúng siêu thoát.– À à vậy nơi này nhiều ma lắm hả thầy?– Không, đó chỉ là tao sợ người ta đến đây làm động mấy cái hủ cốt để ma quỷ nó thoát ra thì khổ, nên mới tung tin đồn là ở đây nhiều ma cho người ta đừng có mò tới.
Còn tụi bây, hết chuyện chơi hay sao mà muốn đi tìm ma?Hai thằng cười cười rải rải đầu, thằng Kiên mới nói.– Tại tụi con muốn biết, trên đời này thật sự có ma quỷ hay ko, chứ từ nhỏ đến giờ chỉ nghe mà ko thấy.Thầy Quách lắc đầu.– Không phải muốn thấy ma là dễ, có người cả đời ko bao giờ thấy, và cũng có người ko muốn thấy nhưng vẫn bị nhát hoài.– Tại sao kì lạ vậy thầy?– Đó là vì vía mỗi người mỗi khác, có người nặng vía, người nhẹ vía. Phàm những người nặng vía họ sẽ ko bao giờ thấy ma, bởi vì cái vía đó giống như bức tường ngăn cách giữa hai thế giới siêu hình và hữu hình. Còn những người nhẹ vía, họ rất dễ thấy ma và bị tụi nó quấy phá.
Nên cái gì chưa thấy thì chưa chắc nó đã ko tồn tại.Hai thằng bắt đầu bị cuốn vào cách nói chuyện của thầy Quách, lần đầu tiên có người giải thích cho tụi nó hiểu về cái thế giới gọi là tâm linh ấy, chúng nó hào hứng hỏi tiếp.– Lúc nãy thầy có biết thứ gì phá tụi con ko?Thầy Quách cầm cái điếu cày kéo một hơi, xong ổng mới nói.– Nó là một loại ma da.– Sao ma da gì kì vậy thầy, con cứ tưởng nó như người mik chứ, sao toàn là tay ko vậy.– Kaka không, ma da có nhiều loại, khi người chết đuối lâu ngày ko ai hay, xá.c bị rã ra rồi bị các loài cá tôm cua ăn. Khi ăn phải xác chết thì nó bị nhiễm tử khí của cái xác. Rồi bị biến thành kích thước khủng lồ với rất nhiều hình thù kì quái. Có dạng thì như con cá lớn, có dạng nữa người nữa cá, hoặc chỉ là một đám rong, hoặc một đám bầy nhầy.– Chao ôi từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ con mới thấy cái thứ ghê vậy. Mà cũng may nhờ lá bùa bà tư cho, nếu ko con chết toi.Thầy Quách đưa tay cầm lá bùa lên coi thử. Ông chợt giật mình hỏi tới tấp.– Bây, bây lấy lá bùa này ở đâu?Kiên kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho thầy Quách nghe. Nghe xong đôi mắt ổng long lên sòng sọc, gương mặt đờ đẫn ra. Ông đứng vậy đi như người mất hồn tiến về phía ban thờ.
Thầy Quách lụt cái gì đó trong học tủ, một lúc sau ổng lấy ra một miếng ngọc đeo tay rồi cầm lên áp sát vào ngực.
Miệng ông nói rất nhỏ nhưng thằng Kiên thằng Tèo vẫn nghe được dăm ba chữ.– Liễu Hoa, ko ngờ em ở đây…..Hai thằng nhìn nhau đơ ra. Chợt thầy Quách quay lại bảo.– Sáng ngày mai con có thể nào đưa ta đi gặp bà tư ko?Biết có lẽ bà tư là một người rất quan trọng với thầy Quách nên thằng Kiên nó hứa ngay. Thằng Tèo mới hỏi vô.– Sao vậy thầy, người quen hả?Thầy Quách từ từ đi lại bàn nước, ngồi xuống uống một ly trà rồi thở dài.– Hazzz…. Hơn 30 năm về trước, lúc đó tao còn thanh niên, tao theo thầy học đạo pháp ở miệt Long Xuyên Châu Đốc. Tao có một sư muội, cổ mồ coi cha mẹ từ nhỏ nên thầy tao mới nhận nuôi rồi dạy đạo pháp cho.
Tao thì thân thế chỉ là một thằng đẩy xích lô nuôi mẹ già. Mẹ tao và ông thầy cũng chổ quen biết nên trước khi bà mất, bà đã nhờ ông nhận tao làm môn đồ.
Tao học đạo cũng đc mười năm, thời gian đó tao đã thằm yêu sư muội tao. Nhưng thời ấy loạn lắm, rồi sư phụ cũng tuổi cao sức yếu qua đời. Tao và sư muội bị thất lạc trong một lần chạy giặt.
Đây là miếng ngọc đeo tay mà thầy tao để lại, sư muội tao cũng có một cái.
Vừa nói thầy Quách vừa đưa tay ra. Thằng Kiên vừa thấy miếng ngọc thì nói ngay.– À hình như bà tư cũng có một miếng y chang vậy đó.– Vậy thì ko còn nghi ngờ gì nữa rồi. Bao năm qua tao vẫn cố công tìm kiếm, nghe ngóng khắp nơi. Ko ngờ sư muội tao lại ở gần tao như vậy, trái đất này tròn thật mà.Cả ba người ngồi im bặc, dưới ngọn đèn dầu yếu ớt, không gian xung quanh lúc này tiếng côn trùng kêu lên nghe mà rùn rợn. Lâu lâu lại có tiếng mấy con chim, con vượn gọi nhau. Nếu mà ko phải người có bản lĩnh thì chả ai dám ở một mình cái nơi này.
Thằng Tèo nhìn lên ban thờ, nó hỏi thầy Quách.– À thầy, ba cái bát hương đó thầy thờ ai vậy thầy?– Ờmm bát hương cao nhất là thờ phật, bát thứ hai kế đó là thờ thần, bát cuối cùng là thờ tổ nghiệp.– Còn hai con kì lân kia đang đỡ vật gì vậy thầy?– Nó là cây kiếm, được làm từ gỗ cây đào. Xưa sư phụ để lại cho tao, thấy vậy chứ ngót 40 năm rồi đó. Sát khí lớn lắm. Tao đi lm phép phải lun đem nó theo bên mình.Lúc này thằng Kiên nó suy nghĩ gì đó rồi hỏi.– Thầy cho con hỏi tại sao người ta nói tháng bảy là tháng cô hồn vậy thầy, nó có ghê góm như người ta đồn là xui xẻo hay bị ma quỷ quấy phá gì ko?– Chuyện là ngày xưa ko hề có tháng cô hồn. Tháng cô hồn bắt nguồn là do đức phật Thích Ca đề ra để cho dân chúng thí thực, cúng kiến cho những vong hồn tội lỗi chưa siêu thoát được.– Vậy đêm nay là đêm đầu tiên phải ko thầy?– Tương truyền là vào đúng 12 giờ đêm mùng 1 tháng 7 âm lịch, Diêm Vương sẽ cho mở 12 cửa ngục cho những vong hồn đang chịu tội được trở về nhân gian. Đa số chúng là ngạ quỷ, hay thế gian còn gọi là cô hồn, nghĩa là những vong hồn đơn độc lang thang chưa siêu thoát. Và đến đúng 12 giờ đêm 14 tháng 7 sẽ thâu hết chúng về.– Ngày thường mình cúng cho họ ko được hả thầy, sao lại phải cúng vào tháng cô hồn?– Không. Vì khi còn sống đã phạm quá nhiều tội lỗi, nghiệp quá nặng nên khi chết đi bị đày làm Ngạ quỷ, thân hình xấu xí hôi thối rẻ lở, bụng to cổ dài, miệng lúc nào cũng bốc cháy nên ko thể ăn đc gì hết. Chỉ duy nhất trong tháng bảy, chúng mới có thể mở miệng ăn được thôi, qua rồi lại trở lại như xưa, chịu phạt mãi mãi.– Vậy nó có xui ko thầy?– Ông bà ta nói có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Tốt nhất đừng phạm phải những điều cấm, còn lý do tại sao thôi đừng hỏi, biết vậy là được.
Tháng cô hồn với những ai yếu vía thì đừng đi đêm, dễ bị ma quỷ nó nhát thôi, còn nặng vía thì chả làm sao, nó cũng như tháng bình thường.
Làm ăn thì nên cúng trước cửa để tụi nó đừng quấy phá. Ăn thua là tâm mình thôi, chứ một cốc nước là tụi nó cũng mừng lắm rồi.Buộc miệng thằng Tèo hỏi ngay.– Thầy thầy, có cách nào để tụi con thấy được bọn đó ko thầy?Thầy Quách ngạc nhiên.– Tụi mày nói chơi hay nói dỡn vậy? Điên rồi hở con, cái người ta sợ ko muốn thấy thì tụi bây lại….Hai thằng nhìn nhau cười khà khà rải rải đầu. Tụi này ranh lắm, thằng Kiên biết vụ này khó nên nó đã giao ước với thầy Quách.– Nếu thầy ko giúp tụi con, tụi con ko dắt thầy tìm bà tư đâu.Ông thầy cứng họng ko nói nên lời, chỉ biết lắc lắc đầu chịu thua cái tụi quỷ nhỏ này.– Thôi được rồi, tao sợ hai đứa bây quá.
Muốn thấy thì dễ thôi, lát nữa quỷ môn sẽ mở, muốn thấy tao cho thấy.
Mà nè nhưng với điều kiện tao nói gì phải làm theo, ko thôi chết bỏ mạng nghe con.Được thầy Quách hứa thì hai thằng mừng quýnh lên, dạ vâng ko ngừng.
Thầy Quách lắc đầu thở dài một cái rồi đứng dậy đi về phía ban thờ.
Ông lấy ra một lọ mực gì đó đem lại rồi nói.– Hai đứa bôi thứ này lên mắt đi.Thằng Tèo nhìn thấy lọ nước màu vàng vàng thì liền hỏi.– Cái gì vậy thầy, bôi lên để làm gì?– Đây là nước ngải mà tao nấu, dùng nó bôi lên mắt sẽ thấy được những vong hồn.– Vi diệu vậy.Nói rồi hai thằng lặp tức cầm mà bôi lên hai mí mắt. Chợt tụi nó la lên.– A… rát quá….rát quá vậy thầy?Thầy Quách cười khà khà…– Nước ngải phải vậy chứ sao, nó phải thắm vào mắt tụi bây thì mới thấy ma được chứ.Thằng Kiên vừa nheo mắt vừa hỏi.– Vậy là xong hả thầy?– Chưa đâu, hai đứa phải nhớ câu chú này để khai nhãn.Thầy Quách kề tai hai đứa truyền lại câu chú. Hai thằng lầm bầm đọc theo. Lặp tức đôi mắt nóng lên như lửa đốt.
Phải nhắm nghiền chừng 5 phút tụi nó mới mở mắt ra được.
Thoạt đầu mọi thứ trước mắt đều mờ mờ ảo ảo. Xong rồi cũng thấy rõ, chợt thằng Tèo nhìn ra cửa rồi quay sang hỏi thầy Quách.– Ủa thầy, hai chú kia là ai vậy?– Là binh của tao.– Cái gì? Là âm binh sao?Hai thằng nhìn trầm trầm ra cửa, quả thật mắt của tụi nó đã khai nhãn thành công nên có thể nhìn thấy binh của thầy Quách.– Còn nhiều, tao chỉ cho hai thằng giữ nhà thôi.
Còn tụi bây muốn thấy quỷ không?Hai thằng ngạt nhiên hào hứng lắm.– Ở đây có quỷ luôn hả thầy?– Ờm bây giờ thì ko có, nhưng lát nữa quỷ môn sẽ mở, lúc đó xem bao nhiêu chả được.Thằng Kiên nhìn đồng hồ lúc này đã gần 12 giờ.– Sắp đến giờ rồi, mình đi được chưa thầy?Thầy Quách đưa tay lên bấm bấm gì đó, rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.– Tối nay trên cù lao này sẽ có một cửa, nằm ở cuối gò.
Mà tao dặn này, lát nữa ra đó nhớ ko được nói bất kì tiếng nào, kẻo làm kinh động tụi nó thì nguy.Hai thằng gật đầu lia lịa dạ vâng. Thằng Tèo mới hỏi.– Thầy ơi lũ quỷ đó lên đây bằng cách nào vậy thầy?– À thì khi 12 cửa ngụt mở, chúng sẽ mở những cánh cửa gọi là cửa âm để lên đây.
Thường thì cửa âm sẽ mở ở những nơi có âm khí nặng, ít người lui tới.
Ban nảy tao bói được đêm nay tại cù lao này sẽ có một cửa. Tụi bây hên rồi đó.– Vậy mình đi được chưa thầy?– Ừm đi.Nói rồi cả ba người đứng lên, thầy Quách lại ban thờ xá xá mấy cái. Đưa hai tay có vẻ cung kính lắm nâng cây kiếm lên gói lại cẩn thận rồi buộc sau lưng. Nhìn chẳng khác mấy cha thầy pháp trong phim mỗi khi tác nghiệp.
Bước ra khỏi nhà, thầy Quách quay lại nói.– Các ngươi cứ ở đây, ko cần đi theo ta.Nói rồi thầy Quách đưa tay lên kết ấn kiểu nhị dương chỉ, miệng đọc gì đó, tay ổng run lên rồi đạp mạnh một chân chỉ thẳng xuống đất.
Thấy ko hiểu gì hết thằng Tèo hỏi ngay.– Thầy làm gì vậy thầy Quách?– Tao làm phép che mắt quỷ. Nhà có nuôi binh, sợ một hồi có mấy con quỷ ăn vong hồn đi qua nó bắt hết binh của tao là khổ.– Quỷ ăn vong hồn, là gì vậy thầy?– Nó là một loại Ngạ quỷ rất dữ tợn. Thân hình to lớn, chuyên đi ăn xác người ở nghĩa địa và hút những vong hồn để tăng thêm sức mạnh.
Thường thì loại này chỉ tháng bảy chúng mới lên được đây. Còn ngày thường thì chúng ở tần địa ngục thứ 18 lận, ở đó để ăn các vong hồn tội lỗi bị đày.Nghe đến đây tụi này có vẻ ngán ngẫm, nhưng đã đến nước này rồi chẳng lẽ lại bỏ cuộc sao. Thế là cả ba lên đường tiến thẳng chổ cuối gò cù lao với bao điều bí ẩn và rùn rợn đang chờ ở đó. Và có khi đó lại là nơi mở đầu cho một bi kịch hãi hùng…Hết tập 1
KHÍ ÂM THÁNG BẢY – Tập 2Tác giả: Đại Việt************
Trên đường ra bờ đất cuối gò, vẻ mặt thằng nào thằng nấy ko giấu được sự hào hứng. Đi qua những chổ mà thầy Quách chôn cất mấy hủ vong thì chợt hai thằng khựng lại, thằng Tèo nuốt nước bọt, thằng Kiên xanh mặt.
Biết tụi này đã thấy cái gì rồi, thầy Quách liền hỏi ghẹo tụi nó.– Sao vậy bây? Mới bấy nhiêu thôi mà ngán rồi sao. Ha ha ha…Trước mặt tụi nó bây giờ là đám vong hồn, con thì khóc khúc khích, gương mặt trắng bệch, đôi mắt sâu hung húc như ko có trồng. Con thì tứ chi rơi vãi tùm lum, con mình mẩy chương phìn ướt át….
Tất cả chúng thấy thầy Quách đi tới thì có vẻ e dè lùi ra xa. Ở đây vong nhiều quá, thằng Tèo mới hỏi.– Các vong này sao hình thù kì quái quá vậy thầy?– Tụi này trước đây bị người ta hại chết, nên thân xác ko còn được nguyên vẹn. Rồi chúng tìm về báo thù, gia chủ mới mời tao đi trục về. Thấy đâu cũng là nhân quả vô thường nên tao ko thể xuống tay, mới đem chúng về đây chờ ngày siêu thoát cho chúng.Nói rồi lại tiếp tục lên đường, đi chừng độ 10 phút thì cũng ra đến nơi.
Bấm quẻ gì đó rồi thầy Quách chọn một gò đất cao trống trải kêu bọn thằng Tèo ngồi vào. Ổng chấp hai tay lại vận khí, thanh kiếm đeo sau lưng như có một lực vô hình hất văng lên trời rồi rơi xuống ngay tay thầy Quách.
Hai thằng há hốc mồm kinh ngạc.– Trời ơi sao giống trong phim quá zị?Thầy Quách cầm lấy thanh kiếm, chém thẳng xuống đất vẽ một vòng tròn lớn xung quanh chổ bọn thằng Tèo ngồi. Xong ổng cũng nhảy vào ngồi cùng tụi nó, ba người ngồi im lặng chờ đợi, thầy Quách nói nhỏ.
– Tụi bây tuyệt đối giữ im lặng, ko được bước ra khỏi vòng tròn này, nếu ko chúng sẽ phát hiện ra chúng ta ngay.Cảnh vật xung quanh chổ này rất u ám, khắp nơi đều là những cây bần, cây mắm, dây leo mọc um tùm. Mấy con khỉ trên cù lao dường như chúng cũng cảm nhận được điều gì đó bất thường nên đêm nay chúng gọi nhau inh ỏi, tiếng kêu hú….hú……hú………cứ vang dội khắp cù lao.– Nơi đây có vẻ âm khí nặng quá thầy nhỉ. Mà tại sao khắp nơi trên cù lao này con đều thấy vong hồn, riêng chổ này là ko có?Đấy là câu hỏi của thằng Kiên, thầy Quách mắt cứ nhìn trầm trầm ra chổ gò đất nơi tiếp giáp với sông cách chổ bọn họ ngồi chừng 20 thước. Ổng trả lời.– Tại vì chúng nó biết nơi này tối nay sẽ có quỷ dưới âm ti tràn lên nên đã lánh mặt.– Sao vậy thầy, chẳng phải chúng đều là ma (https://truyenmacothat.net/) quỷ với nhau sao?– Ma quỷ có cấp bậc của ma quỷ, cũng giống như con người. Thường thì ma quỷ dưới âm ti chúng dữ tợn hơn ở dương gian nhiều.Ngồi một lúc lâu sau thằng Kiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, cây kim ngắn vừa chỉ ngay số 12. Nó khiều nhẹ thằng Tèo ý đã đến giờ, hai thằng nuốt nước miếng chuẩn bị tinh thần.
Tức thì không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo vô cùng, cái lạnh như gió mùa đông tràn về. Cú lợn ko biết đã bay đến đây từ bao giờ, chúng đậu thành đàn hàng chục con trên mấy nhánh bần với cái mặt trắng bệch, đôi mắt vàng chói đang nhìn về hướng ba người.Thầy Quách nói nhỏ.– Tới rồi.Từ phía gò đất, một lỗ đen sâu hung húc xoay cuồn cuộn từ từ mở ra và to dần, tức thì từ trong đó phát ra muôn vàng tiếng cười khúc khích nhưng rất man rợn. Tiếng cười như có hàng trăm ngàn người phát ra cùng một lúc nghe chói cả tai khiến hai thằng phải che tai lại.
Âm khí lúc này trở nên dày đặc đến khó thở. Từ lỗ đen đó hàng vạn cái bóng trắng lao ra, tiếp đó là những hình thù kì quái đang bò ra khỏi miệng. Nhìn kĩ lại thì ra chúng là những Ngạ quỷ, thân hình có con to lớn, thân cao ba thước, có con thì thấp bé. Toàn thân rẻ lở bốc cháy, da thịt cứ xèo xèo nghi ngút khói, một mùi hôi thối kinh khủng phát ra từ phía các Ngạ quỷ.
Tất cả chúng nó đều mang cái mặt xấu xí dữ tợn, hai gò má cao, mắt to tròn, gương mặt đầy u nhọt trông khó coi với cái đầu vài ba cọng tóc. Cổ chúng rất nhỏ, tứ chi co quấp nhưng cái bụng lại phìn to ra vì thế chúng chỉ bò chứ ko đi được.Thấy cảnh tượng lúc này thằng Tèo và thằng Kiên chỉ biết há hốc mồm kinh tỏm. Thằng Tèo thì mồ hôi ra ướt đẫm, thằng Kiên đã muốn đái ra quần.
Lũ Ngạ quỷ đó đang tản ra đi khắp nơi, chúng nó ngày càng tiến lại gần chổ ba người đang ngồi.
Hai thằng nhìn sang thầy Quách, thấy ổng vẫn thản nhiên ngồi nhìn, cũng đúng thôi bởi vì ổng quá quen thuộc với mấy thứ này rồi.
Không khí lúc này ngày càng lạnh lẽo, chợt thằng Kiên nó hắc xì một cái bụm lại ko kịp. Thằng Tèo, thầy Quách hoảng hồn.– Bỏ mẹ rồi con.Cả ba nhìn xung quanh thì hỡi ôi, hàng trăm đôi mắt xanh lè lè đang hướng về chổ ba người ngồi.
Thằng Kiên sợ quá ôm chặt lấy thằng Tèo, thằng Tèo thì ôm cánh tay thầy Quách rồi nhìn ổng. Lúc này nó thấy vẻ mặt thầy Quách tái hẳn lại, nó hỏi bằng cái giọng lấp bấp.– Thầy… thầy….. thầy ơi…..sao đây thầy.Thầy Quách đưa tay lên miệng tỏ ý kêu nó im lặng rồi nói nhỏ.– Từ từ xem sao.Lúc đó một Ngạ quỷ đã bò đến rất gần, nó đưa cái mũi lên ngửi vòng vòng xung quanh, hình như nó bắt được mùi hơi người rồi. Không để nó tiến thêm bước nữa, thầy Quách rút kiếm chém thẳng vào đầu Ngạ quỷ, cái đầu văng ra lăng mấy vòng dưới đất rồi cất tiếng la hét chói tai, cái thân còn lại cứ dẫy đành đạch trên nền đất.
Ngay lặp tức thầy Quách đứng dậy cầm tay hai thằng mà quát lớn. Chạy nhanh!
Ba người tức thì lao ra khỏi vòng tròn mà chạy, bọn Ngạ quỷ nhanh chóng đuổi theo sau, nhưng bây giờ chúng bò rất nhanh, ko như tư thế chậm chạp lúc nãy nữa.
Thấy có vẻ ko ổn, hai thằng nhỏ cũng dần thắm mệt mà chậm lại. Thầy Quách mới rút trong túi ra hai lá bùa rồi đưa cho thằng Kiên thằng Tèo cầm lấy phòng thân, còn ổng một mình đứng đánh nhau với lũ Ngạ quỷ.Hai thằng nấp vào một bụi cây gần đó theo dõi, thầy Quách lúc này đứng hiên ngang, tay cầm chắc thanh kiếm gỗ. Thấy bọn ngạ quỷ kia đã đến gần, ông lặp tức vận khí, toàn thân sáng rực, đưa tay lên cắn cho ra máu và quét vào thanh kiếm. Tức thì thanh kiếm bay lên không trung sáng rực một màu vàng rồi phân thành hàng trăm cây kiếm nữa bay xung quanh thầy Quách.
Hai thằng nhỏ lại một phen há hốc mồm, chưa kịp định hình thì thầy Quách đã chỉ tay thẳng về phía lũ quỷ, các thanh kiếm ngay sau đó liền phóng thẳng vào chúng nhanh như chớp. Hàng loạt tiếng la hét thất thanh vang lên, lũ ngạ quỷ kia một phần bị trúng kiếm của thầy Quách mà tan xác, phần còn lại liền quay đầu bỏ chạy.
Thầy Quách thu lại thanh kiếm, đứng phủi tay, chợt thằng Tèo kêu lên.– Không xong rồi thầy Quách ơi, thằng Kiên.Thầy Quách nhìn sang phía thằng Kiên, lúc này một Ngạ quỷ đang túm lấy chân nó, thằng Kiên la hét dẫy dụa. Thầy Quách lao đến, tức thì ngạ quỷ bỏ chạy, nó lôi theo cả vía thằng Kiên. Thằng Kiên ngã gục xuống đất, thầy Quách đỡ nó lên lấy tay ấn lên giữa tam tinh của nó rồi phán lầm bầm gì đó, sau đó thằng Kiên tỉnh dậy nhưng có vẻ mơ màng yếu ớt lắm.
Thằng Tèo hốt hoảng hỏi thầy Quách.– Nó….nó có làm sao không thầy?Thầy Quách lắc lắc đầu thở dài.– Hazz…….định mệnh. Đúng là định mệnh thật mà.
Thằng này nó bị quỷ bắt mất vía rồi, cũng may phần hồn nó chưa kịp bắt chứ nếu ko thì coi như bỏ mạng.Nghe đến đây thằng Tèo mặt tái xanh– Trời ơi như vậy rồi làm sao bây giờ đây thầy?
Cha mẹ nó mà biết vụ này chắc con chết chắc. Thầy có cách nào cứu nó không.Thầy Quách lắc lắc đầu.– Tao cũng đành chịu thua, mấy vụ này tao ko biết đâu. Hiện tại tao đã làm phép trấn hồn thằng Kiên lại rồi, nếu ko trấn lại thì sẽ rất dễ lìa khỏi xác.Cả ba ngồi im bặc, không gian xung quanh lúc này vẫn còn văng vẳng tiếng hú của cô hồn. Thằng Kiên bây giờ chỉ ngồi đờ đẫn, nó cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bây giờ nó như một cái xác sống, ko nói chuyện được.
Chợt thầy Quách nhớ ra gì đó.– À đúng rồi, sư muội của tao làm được vụ này, may quá tao chợt nhớ ra.– Vậy còn chờ gì nữa nữa thầy, chúng ta lên đường ngay đi.– Không được, giờ này đã gần 1 h sáng, bọn yêu quỷ còn đang lộng hành, giờ này mà bơi ngan sông thì lành ít dữ nhiều con ạ. Thôi bây phụ tao cỗng nó về, sáng mai rồi tính tiếp.Ba người dìu nhau đi về phía chòi, đến nơi thầy Quách đặt thằng Kiên xuống giường. Rồi ổng đi lại ban thờ lấy một ít tro nhang bỏ vào cốc trà khuấy đều đút cho thằng Kiên uống.
Thằng Tèo thấy thầy Quách bước ra cửa, đưa tay lên vẻ mấy vòng tròn lên mặt đất, tức thì từ đó chui lên là những âm binh của ổng. Xong ổng bước vào nhà đóng cửa lại, thằng Tèo thấy lạ liền hỏi.– Thầy vừa làm gì vậy thầy Quách?– Ờm tao cho thêm binh canh nhà, tối nay sợ chúng nó lại đến phá thằng Kiên vì vía thằng này yếu quá, dễ bắt.– À à…– Thôi bây đi ngủ đi, để tao thức canh. Sáng sớm mai lên đường đưa thằng Kiên về nhà nói thật với gia đình nó rồi đi tìm bà tư ngay.Thằng Tèo lúc này có vẻ căn thẳng, bỏ nhà đi mất tích cả đêm rồi sáng sớm dậy cha mẹ ko thấy nó ở nhà họ sẽ ra sao. Chưa kể biết đến chuyện này nữa thì thôi có lẽ cả đời nó cũng ko còn được bước chân ra khỏi nhà. Lại còn lm sao ăn nói với cha mẹ thằng Kiên nữa.
Biết được thằng Tèo đang lo lắng cái gì, thầy Quách nói giọng an ủi nó.– Thôi bây yên tâm đi, dù sao tao cũng có chút tiếng tâm trong vùng này, để tao nói chuyện đàn hoàn với cha mẹ thằng Kiên chắc ko sao đâu.Cũng chẳng biết làm thế nào, thôi thì trông chờ cả vào thầy.
Đêm nay có lẽ là một đêm rất dài đối với thằng Tèo, nó ko thể nào chợp mắt được. Cứ nhắm mắt lại là những hình ảnh về bọn cô hồn ngạ quỷ kia lại xuất hiện ở trong đầu, kì này chắc chắn tụi nó sẽ ko còn muốn nhìn thấy ma thêm lần nào nữa.Ở đâu đó ngoài kia là hàng ngàn, hàng vạn vong hồn cứ lang thang khắp nơi ở đầu thôn cuối xóm, từ thành thị đến nông thôn, trên cây dưới nước….đâu đâu cũng có.Độ 5h sáng hôm sau, thầy Quách đã đánh thức thằng Tèo dậy rồi chuẩn bị đồ nghề lên đường, nó cỗng thằng Kiên ra bến nước cùng thầy Quách.
Đến nơi thấy có một chiếc ghe nhỏ củ kỉ, ấy là công cụ để mưu của thầy Quách, hằng ngày đã cùng ông xuôi ngược khắp dòng Hậu Giang kiếm từng con tôm, con tép. Đôi khi đưa ông du hành khắp các tỉnh miền tây sông nước, đến đâu nghe có tà ma quấy nhiễu thì neo lại bến đó để tác nghiệp.Ba người bước xuống chiếc ghe, thầy Quách cho nỗ cái máy củ mèn, coi bộ còn củ hơn cả con ghe này nữa. Tiếng động cơ dòn dã nổ lên đành đạch, chiếc ghe rời bến hướng thẳng bờ Nam sông Hậu mà chạy. Đi được một lúc độ chừng 10 phút thì cũng gần đến bờ.
Trời đã mờ sáng, khi ghe cập vào bến đò ba người lật đật đi về nhà thằng Kiên trước.
Đến nơi thì người nhà của nó đang nhốn nháo lên, có lẽ họ đã phát hiện ra thằng Kiên mất tích. Thấy thầy Quách và thằng Tèo bước vô trên lưng cỗng theo thằng Kiên, mọi người đều chưng hửng ko biết là đã xảy ra chuyện gì. Cha thằng Kiên mới chạy ra.– Trời ơi Kiên ơi, sao vậy con?Ổng sốc thằng Kiên lên tay, không quên hỏi thầy Quách.– Nó bị sao vậy nè thầy, sao nó lại ở chổ của thầy vậy? Rõ ràng đêm hôm qua nó còn nằm ngủ ở nhà kia mà?Bị hỏi dồn tới tấp, cũng may là người quen. Thầy Quách bình tĩnh mà trả lời.– Chuyện này dài lắm, thôi đem thằng nhỏ vô cho nó nghỉ ngơi trước đi rồi ra tôi sẽ nói chuyện với chú sau.Thằng Tèo lúc này có vẻ hơi sợ, nhưng im lặng cũng ko phải là cách, nói lấy hết can đảm ra nói đúng một câu.– Chú hai cho con xin lỗi gia đình chú, chú coi lo cho thằng Kiên đi, giờ con phải về nhà gấp, lát con qua chịu tội sao.Vừa nói dứt câu nó đã phi thẳng ra cổng với sự ngỡ ngàng của chú hai cha thằng Kiên.– Ê Tèo, khoan đã……ê…… Cái thằng này sao hôm nay lạ vậy cà.Thầy Quách chỉ biết lắc đầu với tụi nhỏ này.– Thôi vô nhà đi tôi nói đầu đuôi cho nghe.Nói xong mọi người bỏ đi vào nhà, mẹ thằng Kiên cứ ôm lấy nó khóc nức nở. Về phía thằng Tèo nó phóng xe đạp phi thẳng một mạch về nhà, đến cổng thì nó mới thở phào nhẹ nhõm.– May quá, nhà chưa thức nữa.Nói rồi nó lại âm thầm trở vào nhà y như cái cách hôm qua nó lẻn ra, chạy thẳng lên phòng thì chưa kịp mở cửa đã thấy chị nó bước ra.– Ủa Tèo, mới sáng sớm em đi đâu vậy?Thằng Tèo hoảng hồn lấp bấp.– À à em đi vệ sinh.– Ơ thằng này, trong phòng có nhà vệ sinh mà.– Ờ ờ thì em xuống bếp uống tí nước. Thôi em vào ngủ tiếp đây.Nói rồi nó phóng thẳng vào phòng đóng cửa lại, nhảy lên giường làm một giấc bù lại tối đêm qua. Chị của nó cứ đứng đờ ra không hiểu.– Thằng này sao hôm nay lạ vậy nhỉ!Trở lại nhà thằng Kiên lúc này thầy Quách đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho chú hai nghe. Chỉ trừ việc thầy Quách dắt hai thằng đi gặp quỷ. Ổng nghe xong chỉ biết lắc đầu thở dài.– Hazz….thiệt là hết nói nổi tụi này rồi. Cũng may là gặp được thầy cứu giúp chứ nếu không giờ này thằng Kiên nó ko biết ra sao.Thầy Quách có vẻ hơi ngượng một tí, nhưng biết làm sao, chẳng lẽ nói ra chuyện đó thì chắc chắn ko chỉ tụi nhỏ mà kể cả ông cũng bị một trận.– Ờm thì số tụi nó còn may, tạm thời tính mạng thằng Kiên chưa sao. Nhưng mà tôi phải đi tìm bà tư thầy pháp ngay, chỉ có bã mới giải quyết được mấy vụ này.Đang nói giữa chừng chợt một con bướm đen rất to bay từ ngoài sân vào nhà, nó lượn một vòng quanh thầy Quách. Ổng đưa tay lên tức thì con bướm bay lại đậu trên tay, nó nhẹ nhàn đập đập cánh. Lúc này thầy Quách cứ nhìn trầm trầm vào con bướm như là đang nghe xem nó nói cái gì đó, mặt ổng liền biến sắc, đôi chân mày đâu lại với nhau.Thấy thái độ kì lại của thầy Quách, cả nhà chú hai lúc này không khỏi hoan mang.– Sao sao vậy thầy? Lại chuyện gì nữa sao?Thầy Quách gật đầu, rồi nắm chặt con bướm trên tay lại, nó liền tan biến thành một luồng khói đen ảo diệu vô cùng.
Xong thầy nghiêm giọng– Chết thật rồi, lần này có vẻ thằng Kiên lành ít dữ nhiều rồi.Nghe đến đây chú hai ổng nhảy xổng lên.– Sao thầy nói sao? Rốt cuộc là chuyện gì?– Hazz, lúc nãy con bướm đó chính là một loại ngải mách tôi luyện, nó là một người tình báo rất hữu ích cho tôi trong việc đi nghe ngóng.
Nó bảo vía thằng Kiên lúc này hiện đang bị nhốt ở một nơi rất xa. Bọn ngạ quỷ kia đã đem nó dâng cho Chúa Động Ma Hoàng, tối đêm nay rất có thể con quỷ đó sẽ đến bắt đi phần hồn thằng nhỏ.Nghe đến đây chú hai ko còn giữ bình tĩnh đc nữa, ổng ngồi gục xuống ôm đầu.– Trời ơi nhà tôi có tội tình gì, sao con tôi lại gặp cảnh này đây.– Thầy làm ơn giúp dùm nhà tôi, cũng là chổ quen biết xin thầy thương tình, rồi tôi xin hậu tạ thầy sau, thầy muốn gì cũng được, thầy ơi…Thím hai mẹ thằng Kiên bã quỳ hụp xuống vừa nói vừa khóc. Thầy Quách lặp tức lại đỡ bã lên.– Thôi chị đừng làm như vậy, đây một phần cũng lỗi do tôi, tôi sẽ dóc hết sức bảo vệ thằng bé.Một lúc sau trời cũng xế trưa, không khí trong nhà chú hai vô cùng căn thẳng. Thằng Kiên thì nữa tỉnh nữa mê, cha mẹ nó lúc này lòng nóng như lửa đốt. Thầy Quách đang rối lắm, theo lời chú hai thì ổng đi tìm bà tư đã đi đâu rồi ko có nhà và cũng ko biết khi nào về.
Nếu thầy Quách đi tìm bà tư lúc này thì ở nhà ai canh chừng thằng Kiên, nhưng ko tìm được bà tư thì thằng Kiên trước sau cũng chết.
Đang suy nghĩ trong bế tắc thì chợt có tiếng thằng Tèo ngoài cửa vọng vô.-Thầy Quách ơi! Kiên nó sao rồi thầy?Ổng nhìn ra cửa thấy bóng thằng Tèo chạy vào, chợt ổng nghĩ ra gì đó.– Ừm nhỉ, có rồi.
Ê Tèo bây vào đây.Thằng Tèo bước vào, nó có vẻ sợ khi đối mặt với chú hai, thấy đc điều đó thầy Quách liền bảo.– Bây yên tâm đi, chú ko có la mày đâu, nhưng mà bây giờ là cơ hội để bây cứu thằng Kiên đây.Thằng Tèo không hiểu, nó hỏi….– Nhưng mà cụ thể là làm gì vậy thầy?– Bây giờ nhé, bà tư bã đi đâu rồi ko biết khi nào về, tối nay tao bói được thằng Kiên sẽ gặp nguy hiểm vì lũ quỷ kia có thể trở lại bắt phần hồn của nó nên tao ko thể đi. Bây giờ mày cùng với chú hai đi tìm bà tư về đây cho tao.Nói rồi thầy Quách lấy nữa miếng ngọc đeo tay còn lại đưa cho thằng Tèo và dặn là.– Bây có gặp bã thì đưa miếng ngọc này, bã thấy sẽ theo bây về ngay thôi.– Dạ vâng con sẽ đi, mà lát chú hai chở con về nhà xin phép cha mẹ con cái đã.Xong rồi thì hai chú cháu nó lặp tức lên đường, thời gian cũng ko còn nhiều, thầy Quách thì lụt đục chuẩn bị đồ nghề trấn cả cái nhà thằng Kiên lại mong là có thể cản bước được Chúa động Ma hoàng.
Ổng kêu người nhà đưa thằng Kiên lên phòng khách, nơi có ban thờ phật ở đó. Sau đó ông lấy tro nhang trong các bát hương rải thành vòng tròn xung quanh căn nhà.
Trước nhà có một cái cổng lớn, trên cánh cổng thầy Quách dán lên hai cái hình Môn Thần đứng oai vệ hai bên, rồi khai phép.
Ổng đưa cho người nhà một xấp bùa vàng, dặn là dán ở tất cả các cửa ra vào căn nhà. Xong ông lập một cái đàn lễ ngay trước cửa chính và ngồi ở đó canh.
Khi mọi thứ chuẩn bị đã xong thì trời cũng đã tối.
Mọi người đều tập chung ở phòng khách ngồi đó mà niệm phật.
Thầy Quách ngoài sân đang sắp xếp một đám hình nhân bằng giấy theo hình bát quái. Chánh giữa có đặt một bát máu gà tươi đã pha với mực để tránh nó đông lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã 11 h khuya, không khí lúc này ngày càng thêm lạnh lẽo giữa cái tiết trời tháng bảy. Thầy Quách vẫn ngồi đó ko chợp mắt, cứ nhìn trầm trầm vào cái la bàn cầm trên tay rồi ko ngừng đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Cái gì đến nó cũng đến, một luồng âm phong lạnh thấu xương thổi thẳng vào cổng, lúc này mấy con chó ở nhà hàng xóm cứ hướng thẳng ra đường lớn mà sủa inh ỏi.
Cái la bàn trên tay thầy Quách lúc này nó cứ quay mồng mồng. Ánh đèn ngoài cổng cứ chợp tắt chợp tắt.
Thầy Quách đứng lên thở dài, mắt nhìn thẳng ra cổng.– Đến rồi!Hết tập 2
KHÍ ÂM THÁNG BẢY – Tập 3Tác giả: Đại Việt**************Cây kim la bàn trên tay đột nhiên dừng lại chỉ ngay hướng cổng chính.
Thầy Quách đứng thủ thế, tay cầm một cây ngải khiển binh. Bất thình lình cái bóng đèn ngoài cổng nổ tan nát, không gian chìm trong bóng tối. Hai cái hình môn thần dán trước cổng bỗng nhiên rung lên, người ta nghe thấy tiếng hô la và đao kiếm va vào nhau như đang có một trận đánh trong gió nhưng chẳng thấy được gì cả.
Rồi bỗng nhiên tiếng hô la ấy thay bằng một tiếng hét đau đớn như bị một vật sắc nhọn chém vào người, tức thì hai cái hình môn thần bốc cháy.
Một bóng đen ẩn hiện ẩn hiện đang tiến lại gần phía đàn phép, nó dừng lại ngay trước mặt thầy Quách rồi hiện ra nguyên hình một con quỷ với đôi mắt rất to đỏ ngầu ngầu, cái miệng rộng ngoác ra để lộ hai cây răng nanh trắng xóa.
Thân hình to lớn, với bộ tóc vàng chấy, làn da xanh xì, bàn tay móng cợp. Ấy chính là Chúa Động Ma (https://truyenmacothat.net/) Hoàng.
Nó đứng cong hai chân, hơi cuối đầu nhưng đôi mắt vẫn trợn ngược lên nhìn trầm trầm thầy Quách một vẻ đầy gian ác, lổ mũi cứ phì khói liên tục.
Ma Hoàng cất cái giọng òm òm về phía thầy Quách.– Bản lĩnh cũng khá đấy, biết được đêm nay ta sẽ đến, dám thỉnh cả môn thần về đây trấn cửa. Hừm…..nhưng tiếc là tao đã tiễn chúng về thẳng âm ti rồi.
Khà khà kha kha kha…….Thầy Quách cười nhạt, giọng đầy hiên ngang.– Hừm! Bọn yêu ma quỷ quái các ngươi. Nếu ko có những thầy pháp như ta thì chắc trần gian này bị các ngươi làm cho đảo điên hết rồi. Hôm nay ta nhất định ko để ngươi đạt được mục đích đâu Ma Hoàng à…– Kha kha kha…..này người anh em! Ta với ngươi ko thù oán, cớ sao ngươi lại xen vào việc của ta thế này?
Chi bằng ngươi hãy để ta đạt được mục đích, ta sẽ cho ngươi tất cả những thứ mà ngươi cần.– Ta khinh! Tà và chánh vốn xưa nay đã phân định rạch ròi. Nếu ta biết mà ko can thiệp vào thì ta khác gì một lũ yêu ma các ngươi.– Hư……..! Ta chỉ còn thiếu mỗi phần hồn thằng nhóc này nữa là đã luyện thành Thất Tinh Ngũ Quỷ. Bằng mọi giá ta phải lấy cho bằng được!
Nói rồi Ma Hoàng xong thẳng tới với tốc độ chóng mặt. Thầy Quách nhanh tay cầm lấy cái bát đựng hạt gì đó rồi hất thẳng vào hắn.
Tức thì khi hạt châu chạm vào thân xác Ma Hoàng chúng liền phát nổ, khói bóc lên nghi ngút, Ma Hoàng bị hất văng ra lùi lại mấy bước.
Nhân cơ hội đó, thầy Quách cầm chén máu gà lên ngậm vào miệng rồi phung thẳng vào các hình nhân sắp xếp theo bát quái đặt trên bàn. Ông khỏ lên cái chuông ba tiếng, các hình nhân liền run lên như có người cầm chúng mà lắc, ngay sau đó chúng bốc cháy. Hàng loạt các bóng đen từ đó bay ra, chúng bay một vòng xung quanh Ma Hoàng rồi hiện ra một đám tầm mấy chục âm binh đứng bao vây hắn.
Thầy Quách cầm cây ngải khiển binh mà điều khiển lũ âm binh lao vào đánh nhau với Ma Hoàng.Một bên là âm binh luyện khá lâu, cho uống máu gà hằng tháng nên chúng rất mạnh. Một bên là Chúa Động Ma Hoàng, kẻ cai quản quỷ sai, ngự trị ở tầng Địa ngục của quỷ. Chúng nó đánh nhau rất kịch liệt, âm binh của thầy Quách được trang bị cho binh khí giống như là binh tướng thời xưa, bởi vì hầu hết binh của ông là những vong hồn quân lính chết trận qua các triều đại Đinh, Lý, Trần, Lê…..mà cho đến bây giờ vẫn chưa thể siêu thoát vì còn mang mối thù chưa trả.
Những âm binh này theo phò thầy Quách để làm công đức, khi tích đủ đức rồi thì sẽ được thầy cầu xin cho đi luân hồi.Ma Hoàng tuy rất mạnh, nhưng khi rơi vào tình thế bị mấy chục âm binh của thầy Quách bao vây đánh liên tục thì cũng gặp ko ít khó khăn. Các âm binh thay phiên chém vào người Ma Hoàng, máu đen chảy ra ướt cả mặt đất. Sau một hồi đọa sức, tay không đánh nhau với âm binh thấy có vẻ không được ổn. Ma Hoàng liền hóa ra một cặp song đao, lao vào đánh trả.
Trận đánh càng thêm ác liệt, thầy Quách cố dùng sinh khí giữ cho ngọn đăng cháy bình thường, vì khi đăng tắt thì âm binh sẽ không còn lợi hại như lúc trước. Vốn âm binh mạnh nhất là vào đêm trăng sáng, nhưng đêm nay chưa có trăng nên phải dùng linh đăng tiếp sức cho chúng.
Tiếng đao kiếm va vào nhau, người trong nhà chạy ra cửa sổ xem xem có chuyện gì đang xảy ra nhưng chẳng thấy được gì ngoài đàn phép và thầy Quách.
Ông lúc này cũng thấm mệt, mồ hôi ướt cả áo. Ma Hoàng có lẽ đã nhìn thấy được tử huyệt của đám âm binh nên đã đánh thẳng vào ngọn linh đăng trên đàn phép. Thầy Quách bị té ngửa ra sau, cây linh đăng bị vỡ nát khiến ngọn lửa vụt tắt.
Thầy Quách trợn tròn mắt kinh hãi.– Thôi xong!Ma Hoàng cất giọng cười khoái trá.– Khá khá khá…..chúng mày hãy nhận lấy.Đám âm binh lúc này ko còn tỏa ra hắc khí mãnh liệt như trước nữa, chúng đã mờ nhạt đi nhiều. Tức thì Ma Hoàng lao vào tấn công tới tấp, âm binh chống cự không nổi nữa, lần lược từng âm binh bị chém tan biến thành khói.
Thấy có vẻ không ổn, thầy Quách lao vào nhà trước khi bọn âm binh bị tiêu diệt hết.
Ông kéo một tấm rèm treo trên cửa đã chuẩn bị từ trước cho nó phủ xuống, một chữ Vạn hiện ra vàng chói.
Cả nhà thím hai lúc này kéo lại đỡ thầy Quách lên, ai ai cũng sợ xanh mặt. Thầy Quách nói giọng bình tĩnh.– Không sao, cứ ở yên đây mà xem.Khi xử lý xong bọn âm binh, Ma Hoàng định lao vào nhà tấn công thì bị chữ Vạn trên tấm rèm cản lại, từ đó phát sáng một luồng hào quang phóng ra vô số chữ Vạn. Ma Hoàng dính trọn phép đó bị đánh văng ra xa.
Hắn lặp tức chuyển thế tấn công vào chữ Vạn bằng phép của hắn nhưng cũng thất bại. Bất chợt tiếng chuông đồng hồ treo tường vang lên, cây kim ngắn chỉ đúng số 12.
Thầy Quách nhìn lên đồng hồ mà mĩm cười nhẹ cả người.– Đúng là trời độ ta rồi.Ma Hoàng nghe thấy tiếng chuông thì người run lên, hắn đứng dậy vung vai rồi hóa thành một luồng khói đen bay thẳng ra cổng.
Mọi người lúc này mừng rỡ mà tung hô thầy Quách, thím hai cảm ơn lia lịa.– Cuối cùng thì nó cũng đi rồi, thầy Quách ơi con tôi được cứu rồi hả thầy?Thầy Quách thở dài.– Hazz….tạm thời là như vậy.– Là sao thầy? Tạm thời là sao?– Ngày nào chưa tìm được bà tư về đây và chưa tiêu diệt được Ma Hoàng thì mạng sống thằng Kiên vẫn bị đe doạ.
Lúc nãy chẳng qua đúng 12 giờ đêm, cửa địa ngục đống nên hắn ta phải lặp tức quay về thôi. Nó là quỷ dưới âm phủ, không phải quỷ ở dương gian nên rất khó trị.Gương mặt thím hai lúc này không khỏi lo lắng.– Vậy rồi khi nào nó lại đến nữa thầy Quách?– Nếu tôi đoán không sai thì có lẽ đúng vào đêm 14 này hắn sẽ trở lại, vì đây là đêm âm khí thịnh nhất, hắn sẽ mạnh lên rất nhiều. Vả lại nếu qua ngày này thì hắn ta phải chờ thêm 3 năm sau mới có cơ hội luyện thành Thất Tinh Ngũ Quỷ.Nghe đến đây thím hai bã thấp mắt hỏi.– Thất Tinh Ngũ Quỷ là sao? Chẳng lẽ nó có liên quan đến thằng Kiên con tôi?– Hazz. Chuyện này dài dòng lắm, đợi kiếm được bà tư về đây tôi sẽ nói rõ cho mọi người hiểu. Bây giờ để xem thằng Kiên nhà thím mạng nó có tận chưa đã.Nói rồi mọi người đều quay sang nhìn chổ thằng Kiên đang nằm dưới ban thờ phật.
Nó vẫn mê man, thím hai đỏ hoe đôi mắt, mấy anh em nó thì cứ hỏi mẹ ơi khi nào anh Kiên mới tỉnh.Thầy Quách đứng dậy tay cầm cái điều cày của ổng mà tuông một hơi để lấy lại tinh thần, đứng nhìn ra cửa sổ, mắt ông hướng lên bầu trời đầy sao, miệng cứ lầm bầm một câu.– Muội ơi….muội đang ở đâu!Lúc này ở Âm giới, một cánh cổng to khổng lồ cao chừng 10 thước đang dần dần khép lại. Tiếng ken két kêu lên nghe rợn người, hàng vạn bóng đen nối nhau bay vào bên trong.
Trên cánh cổng có để một cái bảng lớn ghi dòng chữ Âm Tào Địa Phủ, xung quanh là vô số gương mặt quỷ sai điêu khắc lên, lâu lâu từ mũi của các mặt quỷ ấy lại tuông ra hai hàng khói trắng trông rất dữ tợn.
Cánh cổng đống rầm lại, âm thanh như vang dội khắp chốn âm ti. Đứng trước cánh cổng là hai vị quỷ sai vô cùng to lớn, thân hình lực lưỡng, gương mặt dữ tợn chìa nanh ra trước, tay cầm ngọn giáo đứng canh hiên ngang.
Hai bên là hai chảo lửa được đốt bằng xương người, không gian xung quanh toàn khói trắng bay là đà, cảm giác vô cùng lạnh lẽo và rùn rợn.
Địa ngục có 18 tầng và thập điện, mỗi điện có một vị Diêm chúa cai quản hay còn gọi là Diêm La Vương. 18 tầng địa ngục mỗi tầng lại có một khung cảnh sát phạt khác nhau. Càng xuống gần tầng thấp nhất thì cảnh tượng tra tấn trừng phạt càng ghê gớm và thảm khóc.
Nhưng không phải khắp nơi địa ngục đều là cảnh máu me chém giết, có những nơi dành cho vong hồn ở chờ đợi đi luân hồi hay nơi bồ tát Địa Tạng Vương dạy đạo cho các vong hồn biết sám hối cảnh vật cũng như ở dương gian mà thôi.Lúc này ở tầng địa ngục thứ bảy, tầng dành cho vô số yêu ma quỷ quái cư ngụ. Một bóng đen rất to bay thẳng vào cái động lớn sâu hung húc.
Bóng đen ấy bay đến nơi thì hóa thành một con quỷ, gương mặt hằn học đang tức giận, đôi mắt đỏ ngầu ngầu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mọi vật trong tầm mắt của hắn.
Ấy không ai khác chính là Chúa Động Ma Hoàng, đây cũng là động quỷ của nó.
Ma Hoàng đi chầm chậm bước lên cái ghế to bằng đá đặt ở giữa động quỷ, xung quanh nó có vô số các quỷ sai, ngạ quỷ, cô hồn dã quỷ, âm binh, vệ binh,…..các loại ma quỷ hầu như đều có mặt ở đây.
Ma Hoàng đưa bàn tay móng cợp to lớn đập vào cái bàn đá, tức thì nó vỡ nát, âm thanh phát ra rền vang trấn động cả mặt đất. Nó cất cái giọng đầy giận dữ, quát vào lũ quỷ dưới chướng.– Hưm……! Tất cả chúng bây, một lũ vô lại!Bọn quỷ nghe xong liền hoản hồn mà quỳ sụp xuống xin tha mạng. Trong đó một quỷ sai to lớn tiến lại trước mặt Ma Hoàng mà kính cẩn thưa.– Chúa Động xin bớt giận, chẳng qua số của thằng nhóc này chưa tận nên chúng ta không thể bắt nó được. Chi bằng hãy để đến ngày 14 tháng này, ngày quỷ khí mạnh nhất, chúng ta xông lên cùng lúc chẳng lẽ thằng già kia nó còn chống đỡ nổi.Nghe quỷ sai nói có vẻ hợp lý, Ma Hoàng hạ giọng.– Hôm nay xém tí nữa là ta đã thành công rồi.
Đúng thật là mạng thằng nhóc này lớn quá.– Chúa Động ko nên nóng vội mà làm hỏng việc đại sự. Chỉ cần phần hồn thằng nhóc này nữa thôi là ngài có thể luyện thành Thất Tinh Ngũ Quỷ, là cảnh giới thượng thừa của Ma Đạo rồi, lúc đó ngài có thể vào ra khắp Tam Giới, xưng vương như thể thần tiên.– Phải! Nhà ngươi nói rất phải, đến lúc đó ta có thể xưng vương, không cần phải lẩn trốn nơi địa ngục tối tăm như thế này nữa. Khà khà kakaka…… Khá…kakakaka……Bọn quỷ trong động chúng cũng ùa theo như đang ca tụng Ma Hoàng.– Chúa động vạn tuế! Chúa động muôn năm….!Ở dương gian, lúc này có hàng trăm, hàng trăm cặp mắt xanh lè lè đang hướng thẳng về phía nhà thằng Kiên, chúng nó dường như đang dõi theo từng hoạt động của người trong nhà.
Từ những khoảng tối tăm nơi ruộng đồng gò bãi, các cặp mắt ấy chính là của những Ngạ quỷ như đang chờ đợi một cái gì đó sắp đến….Hết tập 3
KHÍ ÂM THÁNG BẢY – Tập cuốiTác giả: Đại Việt********
Ngồi trên con way cà tàng, hai chú cháu thằng Tèo phi thẳng lên miệt Châu Thành, Long An tìm bà tư theo lời kể của mấy người hàng xóm thì nghe đâu bà đi trừ tà gì cho nhà thằng cháu ở trển thì phải.
Từ Vĩnh Long mà đi thẳng lên tới Long An theo đường quốc lộ thì khoảng chừng 4 tiếng ngồi xe. Lúc này đã hơn 7 giờ tối mà chỉ mới qua cây cầu Mỹ Thuận, xe đã gần cạn bình xăng, hai chú cháu cũng thấm mệt nên tìm một quán trọ ở bên đường để nghỉ chân sáng mai đi tiếp.
Chạy vào quán ăn dĩa cơm rồi chú hai kêu hai ly cà phê ngồi uống dí thằng Tèo cho tỉnh táo, xong không quên móc điện thoại gọi về nhà xem tình hình ra sao.
Ngồi một lúc ổng hỏi thằng Tèo.– Hôm qua hai đứa bây đi dắt nào mà xuất quỷ nhập thần vậy?– Dạ con hẹn nó độ 10 giờ tối, đợi cha mẹ ngủ hết hẳn đi, tụi con định chỉ đi một lúc rồi về coi như ko có chuyện gì xảy ra, ai mà ngờ nó ra vụ này.Thằng Tèo nói mà nhìn nó có vẻ ngượng ngùng lắm, thấy trong ánh mắt nó đang lo sợ bị khiển trách nên chú hai cũng nhẹ giọng.– Hì…nếu trên đời này ai cũng biết trước được mọi chuyện thì chữ ‘ngờ’ nó đã không tồn tại rồi. Nhớ lúc hồi trẻ, chú cũng như tụi bây, rất năng động, hễ muốn biết cái gì đó là phải tìm hiểu cho bằng được. Có lần chú nhớ chú dí cha của bây tranh cải vụ con gà đẻ bằng đường nào, chú thì nói nó đẻ bằng cái lỗ ở phao câu, nhưng cha bây thì cải nó đẻ bằng bụng.
Thế là hai thằng bỏ cả ngày trời rìn con gà máy đẻ của ông bác hàng xóm xem xem nó đẻ bằng đường nào, kì đó về hai thằng mặt bị nổi lang beng hết.Vừa kể hai chú cháu ngồi cười sặc sụa, thấy tinh thần thoãi mái hơn nhiều, thằng Tèo liền kể lại vụ việc hôm đó cho chú hai nghe.– Đêm đó con với thằng Kiên hào hứng lắm, ban đầu định đi tìm ma (https://truyenmacothat.net/) coi nó ra sao thôi nhưng ko ngờ gặp nạn rồi được thầy Quách cứu. Rồi nói chuyện vòng vòng một hồi mới biết thầy Quách và bà tư là thân nhân thất lạc nên thằng Kiên mới giở trò uy hiếp, nó nói nếu ko giúp tụi con nhìn thấy được quỷ thì nó sẽ ko chỉ chổ bà tư.
Vậy là thầy Quách bắt buộc phải giúp thôi, nhưng thầy cũng nói trước là nó rất nguy hiểm, dặn gì tụi con phải nghe theo nấy. Mà xui cái thằng Kiên nó bị hắc xì nên mới bị lộ.
– À…ra là như vậy, hèn gì thầy Quách ổng ko kể vụ bà tư, chắc sợ chú trách đây.Hai chú cháu ngồi tâm sự một hồi cũng 8 h tối mới bắt đầu đi tìm phòng trọ ở qua đêm.
Sau khi chạy mấy vòng mà ko kiếm được chổ nghỉ thì cuối cùng cũng tìm được một nơi nhưng giá hơi cao, phòng chỉ có một giường mà 280k một đêm, biết bà chủ đang chém nhưng cũng trể rồi chẳng còn cách nào khác, thế là chấp nhận thuê phòng.
Dãy trọ này khá khang trang nằm sâu trong một con hẻm đấu với lộ lớn, chổ này đa phần là cho sinh viên thuê vì cũng gần trường đại học.
Ban đầu bước vô dãy trọ mọi thứ vẫn bình thường, giờ này mấy đứa sinh viên kéo nhau ra ngồi ghế đá dài dài trước cửa mà tán gẫu, không khí cũng vui lắm làm chú hai nhớ lại cái thời xưa của mấy ổng. Nhưng càng tiến lại cuối dãy trọ chừng 3 phòng thì càng ít người lui tới, không gian xung quanh đó có một cái ao đầy rác và một cây bàng to lắm chừng một ôm ko hết, tán nó rộng xè ra che mát cả một góc vườn.
Bà chủ trọ dắt hai chú cháu đến phòng số 13, còn hai phòng cuối là 14 và 15 thì tối đèn, có lẽ chưa có ai vào ở, ổ khóa vẫn treo trên cửa.
Khi cánh cửa phòng mở ra thì bên trong có một cái giường chừng 2 thước vuông có để niệm sẵn, một tivi, một cái máy lạnh, một cây quạt và các vật dụng khác….
Chú hai nói thầm trong bụng chà chổ này sạch sẽ thoáng mát đầy đủ tiện nghi hết hèn gì giá lại cao đến vậy. Bà chủ trọ này tuổi tác có vẻ ngoài 50, hình như là đàn bà góa, thân hình mập ù, bàn tay sơn đỏ chét đeo vàng khúc khúc, tay thì cầm quạt nói cái giọng tru tróe vô.– Ở đây phòng óc đều víp hết, chỉ trừ mấy phòng cho sinh viên là hông có gì. Hai chú cháu cứ ở đây, muốn ăn uống gì gọi cho số dán trên tường thì sẽ có người đem tới. Wifi cũng có luôn, nước nóng lạnh đàn hoàn.Vào phòng nghỉ ngơi được một lúc thì hai người đi tắm rửa sạch sẽ, xong lội vài vòng hóng mát rồi trở về phòng lên giường ngủ.
Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi qua 11 giờ đêm.
Lúc đó tất cả các phòng đều tối đèn, sinh viên đã ngủ hết, không khí dãy trọ tĩnh mịch vô cùng. Chợt đang ngủ thằng Tèo nghe thấy tiếng gì đó khúc khích như tiếng một người con gái, tiếng rên như đau đớn thê thảm vô cùng từ phía ngoài vọng vô.
Nó lồm cồm ngồi vậy và bước ra cửa ngóng coi chuyện gì. Nhẹ nhàn mở cửa phòng rồi bước ra ngoài, nhìn dãy trọ lúc này chìm trong bóng tối, xa xa một số phòng có ánh đèn ngủ yếu ớt vọt ra.
Không hiểu tại sao không khí lúc này lại u ám vô cùng, không như sự náo nhiệt lúc họ mới bước vào.
Thằng Tèo nó ngóng lổ tai lên nghe thử âm thanh đó phát ra từ đâu, đứng ngoài này coi bộ nghe rõ hơn, nó đi theo tiếng rên kì lạ đó đến trước phòng 11 thì dừng lại, nó nhìn qua khe cửa thì thấy bên trong có ánh đèn để bàn đang sáng, úp tai vào nghe thì phát giác tiếng rên ư ử, tiếng niệm xột xoạt.
Thì ra là một cặp đôi sinh viên nào đó đang múa đường quyền. Trông có vẻ hứng thú, thằng Tèo tìm cách nhìn vào bên trong xem xem tụi kia làm như thế nào, thanh niên mới lớn mà tò mò cũng là lẽ thường tình.
Chợt đang nhìn say mê thì một tiếng rên khác lại phát ra, lần này tiếng rên đó ko phải từ phòng thằng Tèo đang hóng mà từ phòng số 14, cái phòng mà ổ khóa treo trên cửa chưa có ai thuê.
Thằng Tèo hoản hồn nhìn sang thì thấy phòng vẫn tối đèn, nó nghĩ thầm trong đầu kì lạ nhỉ, lẽ nào có người vừa mới thuê phòng.
Tò mò đi từ từ sang phòng 14 xem thử, càng đến gần nó chợt rợn tóc gáy vì cái tiếng rên phát ra bên trong nó y hệt như tiếng nó nghe hồi nãy lúc còn nằm trên giường.
Nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh, nó từ từ tiến lại gần, áp sát lổ tai vào cánh cửa phòng mà nghe cho kĩ. Xong nó hoản hồn lùi lại mấy bước xanh cả mặt rồi phóng thẳng vào phòng kêu chú hai dậy.– Chú hai, chú hai ơi chú hai….
Dậy nhanh lên chú hai ơi. Có….có……có biến rồi!Chú hai đang ngủ ngon lành sau mấy tiếng đồng hồ chạy xe đường dài, ổng giật mình ngồi phắt dậy.– Gì gì…cái gì đâu?Không nói gì thêm nó lôi cả ổng ra ngoài, hai chú cháu ra đứng trước cửa phòng, tiếng rên rỉ vẫn còn đó nghe ai oán lắm. Chú hai chợt tỉnh móc điện thoại ra bật đèn pin lên gọi vào qua cửa sổ. Lượn một vòng quanh phòng nhưng chẳng thấy gì kì lạ, nhưng lạ ở chổ khi ánh đèn điện thoại vừa chiếu vào lặp tức tiếng rên đó tắt hẳn.
Chú hai nói nhỏ.– Kì lạ vậy nhỉ, chẳng lẽ có….Vừa nói ổng vừa nhìn sang thằng Tèo, nó nuốt nước bọt rồi cầm lấy cái điện thoại chú hai rọi vào kiểm tra lại lần nữa.
Nó hoản hồn rụt lại khi ánh đèn vừa lia tới trước cửa phòng tắm thì thấy có bóng một người con gái đang đứng ở đó, gương mặt hốc hác vô hồn, tay chân tím đen, đầu tóc bù xù. Người cô ấy đang run run giống như đang khóc.
Thấy thái độ kì lạ của thằng Tèo, chú hai giựt lấy điện thoại coi lại thì cũng chẳng thấy gì.
Thằng Tèo chợt nhớ ra gì đó rồi nói với chú hai.– Có lẽ phép của thầy Quách vẫn còn công dụng nên con có thể nhìn thấy mấy thứ đó.Chú hai nghe nổi hết gai óc.– Thui thui tao đi ngủ à, mày ở đây chơi với nó đi.– Ơ chú hai, chú.
Hì. Cha này coi bộ vậy mà nhát.Nói xong nó cũng định đi vào phòng ngủ nhưng chợt khựng lại. Nó không hiểu tại sao nó không có cảm giác sợ cô gái này mà ngược lại còn thấy có chút gì đó thương sót.
Nghĩ thầm trong bụng tại sao lại có vong hồn cô gái ở đây? Sao cổ lại khóc uất ức như thế?
Mình có thể nhìn thấy ma quỷ thì liệu có nói chuyện với họ được không?
Nghĩ là làm, thằng Tèo lấy hết can đảm tiến lại trước cửa phòng 14 gõ cửa mà giọng lấp bấp lắm.– Cô cô cô gái ơi! Tôi biết cô đang ở ở đó, cô có oan ức gì sao, ra ra đây tâm sự với với tôi đi được không?Nói dứt lời, thằng Tèo nhìn qua khe cửa, bên trong tối thui chẳng thấy được gì, chợt nó thấy một cái bóng trắng đang tiến từ từ lại phía cửa phòng rồi bước xuyên qua cánh cửa.
Vong hồn cô gái ấy đã bước ra, thằng Tèo nó sợ muốn đái ra quần nhưng vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh. Nó nhìn trầm trầm vào gương mặt trắng bệch của cô gái đang cuối xuống, một cơn gió nhẹ thoáng qua làm bay vài cọng tóc để lộ ra một gương mặt xinh đẹp (https://khanhyenshop.com/bong-tai-dep-nu-gia-re) vô cùng.
Thằng Tèo nhìn thấy thì nó không còn cảm giác gì nữa, chữ sợ trong đầu nó đã biến đi đâu mất. Vong hồn cô gái kia khẽ chuyển động đôi môi nhỏ nhắn phát ra tiếng nói rất dịu dàng.– Cậu có thể nhìn thấy tôi sao?Thằng Tèo choàng tỉnh, nó gật gật đầu.– À ờm à thấy, thấy chứ.– Cậu không sợ tôi?– À thì sợ, nhưng mà….– Sao?– Mà thôi, tại sao cậu lại khóc?Vẻ mặt cô gái trầm ngâm, đôi mắt lại ửng đỏ lên, cô ấy nói bằng cái giọng nức nở.– Chuyện dài dòng lắm, cậu có muốn nghe.– Nghe, nghe chứ, cậu cứ tâm sự với tôi.Vong nữ (https://khanhyenshop.com/bong-tai-dep-nu-gia-re) ngồi vào ghế đá trước cửa phòng, thằng Tèo cũng ngồi kế bên mà nói chuyện, lúc này nó ko còn biết sợ nữa, chỉ là ngồi bên vong nữ thì hơi lạnh.
Thằng Tèo hỏi.– Cậu tên gì?– Tôi tên Hoa.– Hoa sinh năm mấy? Quê Hoa ở đâu?– Hoa sinh năm 96, quê ở Sóc Trăng lên đây học đại học, năm nay lẽ ra Hoa là sinh viên năm hai rồi.– Vậy tại sao Hoa lại chết? Rồi sao Hoa ko về với gia đình đi mà còn luẩn quẩn ở nơi đây?Nghe câu hỏi của thằng Tèo, vong nữ lại òa lên khóc khúc khích, cô gái bắt đầu kể lại câu chuyện oan nghiệt của cuộc đời mình trong nước mắt.– Ngày ấy Hoa đậu vào kế toán ngân hàng, ba mẹ dưới quê mừng lắm, tuy nhà nghèo nhưng cũng gáng chạy đôn chạy đáo để lo cho Hoa ăn học. Hoa lên đây thuê được cái phòng này rồi ở chung với nhỏ bạn đồng hương, nó cũng học ngành luật trên này.
Mọi việc cũng từ đó mà ra khi nhỏ bạn Hoa nó có người yêu và thường xuyên dắt cậu kia về phòng. Cậu ta là một tên háo sắc lắm, sau nhiều lần đến chơi thì lại mê mẩn Hoa, Hoa cũng cảm nhận được điều đó nên nói với nhỏ bạn nhưng nó ko quan tâm lắm, nó đặt trọn niềm tin vào kẻ ấy.
Hôm đó như thường lệ cứ tối thứ 7 là hắn ta lại đến chơi, Hoa thì đang ngồi giặt đồ trong phòng tắm ấy, nhỏ bạn thì lúc đó hình như đi ra ngoài mua quần áo gì đó.
Hắn ta bước vào phòng nhưng ko gõ cửa rồi nhẹ nhàng khóa cửa lại, sau đó tiến thẳng vào nhà tắm thấy Hoa ngồi đó giặt đồ mà cửa ko đóng, vậy là hắn xong vào ôm lấy Hoa rồi khóa cửa phòng tắm lại.
Sức một thằng thanh niên thì làm sao Hoa chống cự nổi, vậy là hắn đè Hoa xuống nền phòng tắm, lấy khăn nhét vào họng khiến Hoa ko thể la hét gì được rồi dùng dây nịch trói tay Hoa lại.
Hoa đau lắm, sợ nữa, cố gắng dẫy dụa trong đau đớn và tuyệt vọng, còn hắn thì hã hê với thân xác của Hoa. Khi làm xong rồi hắn đứng lên cười thõa mãn, nhân lúc đó Hoa ngồi dậy quơ lấy cái khăn quấn thân lại rồi phóng ra ngoài kêu cứu. Nhưng không ngờ hắn sợ bị phát hiện nên đã lôi Hoa trở lại vào phòng tắm mà nhấn nước Hoa cho đến chết rồi bỏ chốn.
Khi nhỏ bạn Hoa trở về thì thấy Hoa đã chết và nằm lỏa lồ trong phòng tắm, nó hét lên, mọi người kéo lại rồi báo cảnh sát. Hoa chết trong uất ức và nhụt nhã nên bây giờ vẫn ko thể siêu thoát được. Công an họ đưa xác Hoa đi về trụ sở để khám tử thi nhưng họ không cúng kiến trục hồn Hoa theo, rồi người nhà cũng quên mất việc đó nên cho đến bây giờ Hoa không thể ra khỏi đây mà về nhà được.Nghe kể đến đây thằng Tèo đôi mắt ửng đỏ, còn vong nữ thì vừa kể vừa khóc, nhìn mà ai cầm lòng cho được.
Nó đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của vong nữ, thật kì lạ, phép của thầy Quách ko chỉ giúp thằng Tèo nhìn thấy được người âm mà còn có thể nói chuyện và chạm được vào người họ.
Vong nữ cũng ngạc nhiên nhìn nó.– Sao, sao cậu có thể chạm được Hoa?– Chuyện dài dòng lắm, chút mình kể Hoa nghe. Nhưng mà nghe câu chuyện của Hoa mình cảm thấy thương xót cho cậu quá. Một người con gái xinh đẹp, giỏi dang ấy vậy mà ông trời lại an bày số phận nghiệt ngã như vậy. Tôi có thể giúp gì được cho Hoa bây giờ, Hoa nói đi tôi sẽ làm mọi cách để giúp Hoa siêu thoát.Vong nữ lắc lắc đầu, vẻ mặt vô hồn buồn bã lắm. Cổ nói bằng cái giọng nhẹ hửng.– Thôi….số của Hoa nó đã định sẵn vậy rồi, suốt 4 năm qua Hoa vẫn ở đây, vẫn một mình khóc lóc hàng đêm, người ta nói phòng này có ma nên mấy năm nay ko ai vào thuê, Hoa cô đơn lắm. Mỗi năm gia đình đều cúng giỗ cho Hoa nhưng Hoa có về ăn được đâu, từ lúc nằm xuống đến bây giờ một bữa cơm cũng không có.
Chủ trọ thì hàng tháng có cúng cho Hoa vài nén hương và ít trái cây vậy thôi.– Hoa yên tâm, nhất định mình sẽ tìm mọi cách để giúp Hoa. Kì này mình đi tìm thầy Tư về cứu mạng thằng bạn thân của mình, nó bị quỷ bắt mất vía. Xong chuyện này mình sẽ nhờ thầy Quách đến đây, chắc chắn thầy Quách sẽ có cách giúp Hoa siêu thoát, mình có thể nhìn thấy và chạm vào Hoa là do phép của thầy hết đó.Nghe đến đây vong nữ đôi mắt sáng lên một tia hy vọng, cô ấy đưa ánh mắt long lanh về phía thằng Tèo.– Nếu được như vậy, kiếp sau Hoa nguyện được báo đáp ơn của cậu. Hoa cảm ơn cậu nhiều lắm.Nói rồi hai người ôm lấy nhau, thằng Tèo đưa bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc của vong nữ, tay kia vẫn tay trong tay. Lúc này thấy thằng Tèo lâu quá không vào phòng, chú hai bước ra kiếm coi nó đâu thì chợt thấy nó đang ngồi một mình, đưa tay ra như đang ôm lấy ai đó.
Ổng hỏi bằng cái giọng khó hiểu.– Ê Tèo, bây làm trò gì vậy, sao ko vào phòng ngủ đi mai còn lên đường.Biết chú hai không thể nhìn thấy được người âm nên thằng Tèo cũng dạ dạ cho qua rồi đứng lên về phòng ngủ, không quên quay lại chào tạm biệt vong nữ.– Hoa cứ ở đây chờ mình, mình nhất định sẽ quay lại cứu Hoa sau.Vong nữ mĩm cười đưa tay lên chào tạm biệt nó, chú hai ổng lẩm bẩm.– Thằng này bây làm gì như nói chuyện với ma vậy bây.Thằng Tèo nhìn sang chú hai, nó cười cười nói.– Vậy chứ còn ai nữa chú.Nói rồi nó lủi vào phòng, chú hai nghe xong thì nhìn láo liên ko thấy ai, ổng chợt rùn mình một cái rồi lắc đầu đóng nhanh cánh cửa phòng lại.Tối hôm đó thằng Tèo ko thể nào ngủ được, cứ nhắm mắt là hình ảnh của Hoa, một cô gái xinh đẹp nhưng phải chịu số phận đắng cay nơi đất khách quê người lại hiện ra trong đầu nó. Không biết ở ngoài kia còn có bao nhiêu oan hồn cô gái phải chịu cảnh đọa đày như thế này. Nó ước giá như nó có đủ bản lĩnh như thầy Quách thì nó sẽ đi khắp nơi để cứu vớt tất cả họ.Chằn chọc cả đêm, sáng hôm sau trả phòng lại cho bà chủ trọ, hai chú cháu nó lại tiếp tục lên đường. Bước ra khỏi phòng thằng Tèo nhìn về phía phòng 14 mà lưu luyến ko nở, chú hai phải lôi nó theo nó mới chịu đi.
Cuộc hành trình tiếp tục trên con way hướng thẳng về phía Long An, đi độ 2 tiếng đồng hồ thì cũng đến nơi, chú hai rẽ vào hướng huyện Châu Thành theo cái bảng chỉ đường.
Đi được vài km đã vào trung tâm huyện, hai chú cháu ghé vào quán cơm dằn bụng rồi chú hai móc trong túi ra một tờ giấy có ghi rõ địa chỉ nhà thằng cháu bà tư. Thằng Tèo thấy thì ngạc nhiên, nói hỏi.– Ở đâu chú có hay vậy?– Ờm của nhỏ hàng xóm bà tư nó cho, cũng hên là ngày xưa nó mê thằng cháu bã, có lên nhà chơi mấy lần nên biết.– Có dụ này luôn hả.Chạy thêm khoảng 30 phút thì cũng đến nơi, ở đây là một vùng quê thanh bình, cách xa thành phố Long An.
Bốn bề là đồng lúa bát ngát có con lộ nhỏ đâm thẳng qua cánh đồng. Chiếc xe dừng lại trước cửa một căn nhà có vẻ khang trang, xung quanh có cổng rào, chú hai xuống xe bấm chuông cửa đợi một hồi tầm 2 phút thì trong nhà có một người đàn ông bước ra.
Ông ấy mở cửa nhìn hai chú cháu rồi hỏi.– Nhìn ông anh hình như là người nơi khác tới phải hông?– Không giấu gì anh, tôi ở dưới Vĩnh Long lên đây tìm bà tư để cứu người.– À à….thôi vô nhà đi mình nói chuyện, bà tư bã mới lội lên cái miếu bà cúng kiến gì đó.Ba người đi vào nhà, ông chủ nhà rót trà mời rồi tự giới thiệu.– Tôi tên Bình, tôi kêu bà tư bằng chị dâu. Nay nhà có việc nên mời bã lên đây giúp.– Có chuyện gì ông anh?– Cũng hông giấu gì ông anh đây, thằng con trai cả của tôi nó mua miếng đất ở ngoài lộ lớn, cất nhà cũng giáp năm nhưng mà dạo gần đây thằng con nó nói thấy ma đi lòng vòng nhà hoài. Lúc đầu vợ chồng nó đâu có tin, nhưng mấy chuyện kì lạ cứ xảy ra, ban đêm bật đèn thì thôi, hễ tắt đèn đi ngủ thì không bao lâu dưới bếp phát ra tiếng động lạ, đi xuống xem thì thấy nồi chảo gì bị xốc lên lộn xộn hết, đồ ăn thì rơi vãi tùm lum. Nhà thì kính cổng cao tường làm sao mà có mèo chuột gì được, thấy lạ tụi nó mới mở camara xem thì mới tá hỏa, không có ai hết nhưng mấy cái đồ vật trong bếp như là tự bay lên.
Vợ chồng nó mới bắt đầu sợ rồi qua thưa với tôi kêu nhờ dì tư lên xem xem coi sao.– À dụ này tôi cũng từng nghe qua nhiều rồi. Sợ lúc mua đất mua phải miếng có mồ mã người ta ở đó, nên cất nhà ở trễn người ta phá.– Tụi mình thì lớn tuổi hết rồi, làm gì làm cũng tính trước coi sau, còn tụi nhỏ thì tụi nó có tin ba cái chuyện liên quan đến phần âm đâu. Đi coi thấy được giá thì mua liền, có coi thầy bà gì.Nói chuyện qua lại một hồi chú hai cũng kể hết chuyện ở nhà cho ông Bình nghe, nghe xong ổng nhìn thằng Tèo mà lắc đầu.– Hazz…tuổi trẻ bồng bột vậy bây, lần này tởn nghe con.Đột nhiên bà tư từ ngoài sân bước vào, vừa đi bã vừa cầm cây quạt, giọng nói có vẻ cũng vui tánh lắm.– Heyy ta nói gì mà cúng cô hồn còn hơn đi quánh ghen nữa bây.Thấy bóng bà tư bước vào, chú hai mừng quýnh lên.– Thầy tư ui, cuối cùng cũng tìm được thầy rồi.– Ủa đứa nào vậy bây?
Ak thằng hai đó hả, sao chuyện gì mà bây lặn lội lên tới trên đây vậy, ko đợi tư về được sao?– Dạ không thầy tư ơi, việc cấp bách lắm, thằng Kiên nó bị quỷ bắt mất vía, giờ chỉ còn phần hồn đang mê mang ở nhà kìa.Nghe chú hai kể bà tư bã quýnh lên.– Mèn đét ơi thiệt hả bây. Tao đã dặn rồi à, sao để cho nó đi đêm cái tháng này chi dị!– Chuyện dài dòng lắm, thầy về nhanh cứu nó thầy ơi, rồi trên đường về con kể cho nghe.– Rồi rồi tư biết rồi, bây đợi tư vô gom đồ.– Bà Tư!Nghe thằng Tèo gọi, bà tư liền quay lại. Nhìn thấy nữa miếng ngọc thằng Tèo cầm trên tay đưa lên, bã lặp tức trợn tròn đôi mắt rồi long lên sòng sọc, chạy lại giựt miếng ngọc cầm trên tay mà run run.– Ở đâu, ở đâu con có miếng ngọc này?– Dạ là của thầy Quách đưa cho con, nhờ con cho bà xem.– Thầy Quách, là huynh đây sao! Huynh còn sống sao!– Dạ thầy vẫn còn khỏe lắm, sống trên cù lao cũng gần nhà con. Hiện giờ thầy đang ở nhà lo cho thằng Kiên, chính thầy kêu con với chú hai lên đây rước bà tư về liền, chỉ có bà mới cứu được thằng Kiên.Ngồi nâng niu miếng ngọc một hồi hình như là bà tư đang rất mừng, bã vừa khóc nhưng miệng mĩm cười hạnh phúc lắm, chợt bà tư nhớ lại đứng dậy chạy vào nhà gom đồ về ngay.Trong lúc đợi bà tư vô gom đồ, thằng Tèo tranh thủ lội đi mua mấy viên kẹo nhai cho tỉnh ngủ, đêm qua nó có chợp mắt được đâu.
Đi đến một cửa hàng tạp hóa gần đó thì ngay lúc chủ nhà đang bày đàn lễ rất thịnh soạn để cúng cô hồn, nào là heo quay, gà, vịt, trái cây, bánh kẹo có đủ. Xung quanh là một nhóm thanh niên kể cả mấy đứa con nít đang trầu trực ở đó.
Mọi thứ vẫn bình thường không có gì, cho đến khi chủ nhà cầm ném hương lên khấn, thằng Tèo lặp tức sởn gai óc khi thấy hàng trăm cô hồn không biết từ đâu đã tụ hợp lại đây rất nhanh chóng. Chúng nó đang chờ chủ nhà khấn xong để có thể ăn, nhưng thật xui xẻo cho chúng nó, chết rồi mà vẫn còn đen. Khi nén nhang vừa cậm xuống thì cảm đám cô hồn sống kia nó ào tới nhanh như gió gom sạch không còn một thứ trên bàn.
Thằng Tèo để ý nhìn thấy trên gương mặt của đám cô hồn lúc này hiện rõ một vẻ đầy giận dữ rồi tụi nó chia ra bám theo những thằng giựt đồ cúng bỏ chạy.Trở về nhà bà tư đã chuẩn bị xong, bã có con Ablack Thái còn xịn lắm nhưng mà cho thằng cháu chở chứ bã cũng có tuổi rồi chạy xe đường dài ko ổn, vậy là cả bốn nhanh chóng lên đường trở về Vĩnh Long cứu thằng Kiên.Lúc này ở nhà thằng Kiên vẫn còn nằm mê man, thím hai bã khóc bụp cả mắt, thầy Quách thì cứ thả ra thả vô, lâu lâu lại lấy một ít nước phép đút cho thằng Kiên uống để giữ phần hồn nó lại.
Thầy Quách bây giờ có lẽ ổng nóng ruột lắm, cứ đứng ngóng ra lộ không biết là trông để cứu thằng Kiên hay là mong gặp lại cố nhân năm xưa.
Đang ngồi kéo điếu thì chợt nghe tiếng xe ngoài cổng, ổng chạy ra xem thấy dáng một người đàn bà bước xuống xe trông có vẻ vội vã lắm. Hai ánh mắt bắt gặp nhau, hai người như chết đứng tại chổ, thầy Quách đỏ hoe đôi mắt rồi chạy ôm lấy bà tư.– Tư ơi…muội đi đâu mà huynh tìm mấy chục năm nay ko ra vậy?– Muội cũng ở gần chổ này thôi, mèn ơi muội cũng tìm huynh bao năm nay vậy có nghe tung tích gì đâu. Muội về Long Xuyên không dưới chục quận nhưng mà không nghe ngóng được gì hết, ngày đó chạy giặc muội theo Việt Minh chạy về vùng này.– Năm đó giặt đến đột ngột quá, huynh với mấy chú chạy lên núi Sam lánh nạn, xong xuống núi thì ko tìm thấy muội, hỏi cũng ko ai biết.
Dân mình chết nhiều lắm, cũng ko còn ai quen hết nên huynh mới về cù lao dưới này ở, hồi đó nhà cậu ruột huynh ở đây.Hai người tay bắt mặt mừng một hồi nói chuyện cũng khá lâu, chủ yếu là hỏi thăm nhau bây giờ sống ra sao. Quên cả thằng Kiên đang nằm đó mê man, thằng Tèo đi lại nắm áo thầy Quách nói nhỏ.– Thầy Quách, cứu người cái đã, mình còn nhiều thời gian mà.– À ừm, hơ tao quên luôn thằng Kiên.
Muội vào coi coi nó sao rồi, huynh đã cho uống bùa giữ phần hồn nó lại rồi.Nói rồi mọi người đi vào nhà tiến lại chổ thằng Kiên đang nằm, bà tư đi lại đặt tay lên đầu nó rồi bã mĩm cười.
Bà tiến lại ban thờ phật thắp ba cây nhang khấn gì đó rồi quay lại mới nói.– Cũng may là trời phật thương, chứ thường thì nó bắt là bắt cả hồn lẫn día, hồn đi trước día đi sau. Nhưng ko hiểu sao ba hồn thằng Kiên vẫn còn đó, chỉ mất bảy día thôi.– Thằng nhỏ này mạng nó lớn lắm, yếu día nhưng bổn mạng nó vững.– Rồi có cách nào cứu nó được không thầy tư?Chú hai hỏi bằng cái giọng lo lắng.
Bà tư cười gật đầu.– Được, cứu được. Vợ chồng bây đừng lo quá, mất hồn phải đi tìm về còn mất día thì đơn giản thôi. Bây ra vườn kiếm cho tư lá của 7 cây có rai rồi 7 loại hoa khác nhau bẻ đem vô đây.Chú hai với mấy đứa em thằng Kiên liền chạy đi tìm hái về, một lúc sau thì có đủ. Cũng may là ở quê cây cối nhiều chứ nếu ở thành thị thì thôi thua.
Bà tư kêu đem rửa sạch bằng rượu trắng rồi bỏ vào nồi nấu chừng ba chén nước cho sắc lại.
Sau đó đem ra bà tư cầm chén thuốc bằng hai tay mà đưa lên đầu quay về phía ban thờ phật khấn gì đó trong miệng, xong mới đút cho thằng Kiên uống. Có lẽ như loại hỗn hợp này còn khó uống hơn cả thuốc bắc nên thằng Kiên nó nhăn mặt rồi nhợn ra hai ba cái mới uống cạn chén nước.
Sau khi cho nó uống xong, bà tư móc trong vỏ ra bảy cái hình nhân nhỏ đã chuẩn bị sẵn, rồi lấy một cây kim đâm xiên qua bảy cái hình nhân đó.
Xung quang chổ thằng Kiên nằm lúc này là năm cây đèn cầy đang cháy, một cây trên đỉnh đầu, hai cây ở hai tay và hai cây ở dưới hai chân. Bà tư nhét vào miệng nó một đồng tiền cổ bằng đồng đen có khắc một chữ cái gì đó nhìn ko hiểu.
Xong bà tư lấy cây kim đang xiên qua các hình nhân lúc nãy quơ xung quanh cây đèn cầy trên đỉnh đầu thằng Kiên rồi ghim thẳng lên trán của nó.
Bà lấy chai rượu ra tuông một hơi rồi phun lên khắp người thằng Kiên, khi giọt rượu vừa chạm vào các hình nhân trên chán nó thì lặp tức bốc cháy. Bà tư kêu mọi người lại đè hai tay hai chân thằng Kiên lại bởi vì nó lúc này dẫy dụa như đau đớn lắm.
Khi ngọn lửa vừa tắt là lúc thằng Kiên duỗi thẳng người ra không còn dẫy nữa. Xong rồi bà tư kêu mọi người ra ngoài rồi nói.– Vậy là xong rồi đó, mọi người đi chổ khác để cho nó nghỉ ngơi đi, 1 giờ sau nó sẽ tỉnh.Chú thím hai quỳ xuống cảm ơn ráo riết, khiến bà tư hoản hồn đỡ lên ko kịp.
Thầy Quách ngồi đó lấy điếu cày ra kéo một hơi rồi thở ra một cách nhẹ nhàng, nhẹ như trong người ông bây giờ.
Bà tư lại ngồi xuống, thầy Quách rót ly trà ra mời bã rồi cười cười nói.– Muội ta vẫn cao tay như ngày nào.Bà tư cũng cười có vẻ hơi ngại ngùng.– Huynh nói sao chứ muội chỉ giỏi ba cái cúng kiến trấn trạch gỡ yếm này kia thôi, còn trừ ma sát quỷ sao mà bằng huynh cho được.– Hừm, nói chứ có nhằm vụ nó khiến huynh điêu đứng đó chứ. Chẳng hạn như vụ này đây, thấy vậy chứ chưa xong đâu muội.Bà tư nghe thầy Quách nói thì khó hiểu, sau đó thầy cũng kể lại hết đầu đuôi câu chuyện từ lúc hai thằng nhỏ ra cù lao rồi trận đánh với Chúa Động Ma Hoàng cho bà tư nghe, rồi chuyện thầy đoán đêm 14 sắp tới là ngày âm khí nặng nhất có thể Ma Hoàng sẽ trở lại lần nữa.
Nghe tới đây bà tư có vẻ lo lắng.– Huynh có liệu gì chưa, chứ lần sau nó đến chắc gì đã đi một mình, nhắm sức của huynh muội chúng ta có chống lại nó nổi ko?– Hazz…thì đó cũng là lý do huynh tìm muội về đây để giúp huynh một tay, hôm bữa cũng may là đến giờ cửa ngục đóng nên nó mới ko làm gì được huynh.– Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây huynh?– Muội đừng lo, đã mời được muội về đây thì đương nhiên huynh có cách.
À mà ban nãy muội làm vậy là gì?– À muội tạo lại día cho nó.– Được sao?– Được huynh, nếu mất hồn thì phải tìm phần hồn về, còn día chẳng qua là bước tường ngăn cách giữa cõi âm với thế giới chúng ta nên dùng hình nhân có thể tạo lại bảy día mới cho thằng nhỏ. Bây giờ día nó vững rồi đó, khỏi phải lo. Ngày xưa muội định thay día cho nó rồi nhưng mà mình ko có cách trục día của nó ra khỏi xác, làm bậy bạ mất mạng như chơi.Đúng một giờ sau, thằng Kiên nó tỉnh lại ăn uống bình thường. Vợ chồng chú hai mừng dữ lắm.
Nói chuyện qua lại một hồi thì bà tư từ giã ra về, thầy Quách dặn dò một số việc gì đó rồi cũng về luôn. Hai người ấy đã lên kế hoạch rất kĩ càng, rằng là hẹn rằm tháng bảy này sẽ có một cuộc đại chiến tại nhà chú hai. Bây giờ ai về nhà nấy chuẩn bị theo kế hoạch.Ngày qua ngày thoáng cái rất nhanh, đêm đó là ngày 14 âm lịch, mới 4 giờ chiều mà thầy Quách và bà tư đã có mặt tại nhà chú hai để chuẩn bị.
Thầy Quách cho lập một đàn phép trước cửa y như lần trước, nhưng lần này có vẻ tương tất hơn nhiều, số lượng hình nhân tăng lên, lại xuất hiện thêm hai cái hình Thanh Long và Bạch Hổ của bà tư làm cho đội quân thêm hùng hậu.
Người trong nhà vẫn được ưu tiên bảo vệ hàng đầu, nhất là thằng Kiên. Đêm nay nó ko ở phòng thờ nữa mà được đưa lên sân thượng ở trễn với người nhà. Bà tư làm một hình nhân thế mạng rồi lấy quần áo thằng Kiên khoát lên đặt ở giữa phòng thờ.
Tất cả cửa ra vào lần này được dán kính bùa chú kèm theo một hình phật.
Thầy Quách đặt một thao nước lớn trên bàn phép, sau đó để vào một hoa sen. Kì lạ thay khi ông nhắm mắt đọc chú thì hoa sen ấy cứ quay vòng tròn tại chổ rất linh diệu.
Xung quanh là một hàng gồm 49 cây đèn cầy chưa thắp, một bát hương lớn đặt chính giữa.
Trước cổng lần này bà tư treo một cái chuông gió lớn đặt ngay đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã 10 giờ khuya, lúc này hầu như nhà nào cũng đóng cửa lại ngủ cả rồi, cái chuông gió cứ đung đưa kêu lên những âm thanh nghe rợn người.
Hai người vẫn ngồi đó chờ đợi, chợt thầy Quách quay sang bà tư nói.– Chắc cũng sắp đến rồi, chúng chỉ còn 2 tiếng để hành động nên nếu chúng ta cầm cự được đến 12 giờ là thành công.Bà tư gật đầu hiểu ý thầy Quách. Không khí càng ngày càng căn thẳng, đột nhiên cái chuông gió treo trước cửa run lên kêu leng keng kiểu như có người cầm nó mà lắc. Mấy con chó cảm nhận được tà khí bắt đầu chen nhau sủa inh ỏi.
Hai người lặp tức khai nhãn nhìn ra phía con lộ ngoài cổng, lúc này một làn khói đen kéo ngang qua, sau làn khói ấy là hàng trăm vong quỷ xuất hiện, đi kèm theo chúng nó là hàng chục con chó to lớn như sư tử, miệng đầy răng nanh sắc nhọn thè cái lưỡi đầy vải ra ngoài, đôi mắt đỏ ngầu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.Bà tư nhìn thấy mấy con chó này thì thấy lạ quay sang hỏi thầy Quách.– Thứ gì vậy huynh? Muội chưa từng thấy loại này.– Là Hắc cẩu quỷ trong truyền thuyết, tụi nó là chó dưới địa phủ, chuyên canh cổng và xé xác vong hồn.Đứng đầu là Chúa Động Ma Hoàng, hắn lướt thẳng vào phía cổng rồi dừng lại trước đàn phép. Hắn cất cái giọng cười man rợn.– Khà khà khà….chào thầy Quách! Hôm nay thầy lại đón được ta sẽ đến mà tìm cứu viện sao?Thầy Quách chỉ thẳng vào mặt Ma Hoàng mà quát.– Ma Hoàng! Ngày hôm nay bất kể thế nào thì hai ta cũng phải giết được ngươi. Nhất định không để ngươi đạt được mục đích!– Hửm…! Ngươi nói sao…? Lần trước là ngươi may mắn, để xem lần này ngươi có chết dưới tay ta ko mà còn mạnh miệng!Nói xong Ma Hoàng vung tay ra lệnh cho đám quỷ phía sau lao vào tấn công. Thầy Quách cầm đám hình nhân trên tay đọc thần chú, tức thì 49 cây đèn cầy phát nổ rồi cháy lên, sau đó hình nhân cũng bốc cháy, ông hất tung chúng lên không trung rồi từ đó hóa ra vô số âm binh đứng trước đàn phép dàn trận.
Lần này số âm binh còn nhiều hơn lần trước, bà tư cũng hai tay cầm hình thần thú lên mà chấp lại vừa đọc chú vừa sá, tức thì chúng cũng bốc cháy rồi hóa thành Thanh long Bạch Hổ lao vút về phía trước tấn công đám Hắc cẩu quỷ.
Thanh long phun lửa, Bạch hổ cắn xé, đám Hắc cẩu quỷ chống đỡ không nổi, con nào cũng kiên dè hai con thần thú này mà ko dám tấn công.
Lũ âm binh của thầy Quách lúc này cũng lao vào đánh nhau với quỷ sai và Ma Hoàng, trận chiến cực kì kinh hãi.
Bọn quỷ sai chúng nó rất dữ tợn, đánh nhau với âm binh bằng tay không nhưng cũng làm binh của thầy Quách điêu đứng.
Thấy có vẻ không ổn, lũ âm binh ko chống nổi quỷ sai dưới âm nên bà từ lệnh cho Thanh long Bạch hổ lao vào trợ giúp. Quỷ sai thấy chúng thì cũng e dè, bị hai con thần thú đánh tan hồn lạt phách rất nhiều.
Ma Hoàng thấy yếu thế liền tức giận đùn đùn, thời gian cũng không còn nhiều. Nó tung chiêu cuối khiến ai cũng bất ngờ kinh ngạc.
Ma Hoàng gầm lên một tiếng vang dội, tiếng gầm lớn như cợp góng khiến bọn quỷ sai và âm binh nghe thấy đều sợ run người.
Nó há họng to ra hút tất cả các quỷ sai, ngạ quỷ và âm binh của thầy Quách vào.Bà tư thấy khó hiểu thì liền hỏi thầy Quách.– Nó làm gì vậy huynh?Thầy Quách trợn tròn đôi mắt, mặt kinh hãi, miệng lấp bấp.– Không không phải chứ….lẽ nào nó muốn hóa Quỷ Vương.– Quỷ Vương là sao?– Là một cấp bật cao nhất của ma đạo, chỉ khi vào những ngày âm khí nặng như rằm tháng bảy này, các chúa quỷ sẽ hấp thu âm khí mà hóa quỷ Vương, lúc đó gần như không bùa phép nào trị được nó.
Ma Hoàng chưa đủ mạnh để hóa quỷ Vương, nhưng nó liều đến mức ăn cả quỷ sai để tăng thêm tà khí. Lần này xem ra chúng ta gặp rắc rối lớn rồi.Ma Hoàng lúc này ăn quá nhiều vong quỷ nên hắn biến hóa to dần, toàn thân tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, đôi mắt to ra và càng thêm đỏ rực, hàm nanh cũng bắt đầu dài thêm, nhìn bộ dạng của hắn lúc này vô cùng kinh dị.Hai con thần thú lao tới tấn công, Bạch hổ trèo lên lưng mà quật nó xuống, Thanh Long quấn quanh người mà phun lửa vào đầu. Đánh nhau một lúc Ma Hoàng cũng thương tích đầy người, dù sao thì đây cũng là thần thú của tiên giới nên đâu dễ đánh bại.
Chợt hắn nắm được đuôi của Thanh long rồi quật mạnh xuống, Thanh long mất đà bị té xuống đất nằm dài. Ma Hoàng liền đè lên lưng nắm lấy đầu Thanh Long mà đấm tới tấp, xong nó dùng đôi tay to lớn đầy vuốt xé toạt miệng rồng ra, Thanh long liền tan biến thành một làn khói.
Bà tư lúc này liền phun ra một họng máu đỏ tươi. Thầy Quách hoản hồn đở bã lên.– Muội sao vậy?Bà tư giọng yếu ớt trả lời.– Thanh long Bạch hổ là hai con thần thú hộ thân của muội, nên khi chúng bị tiêu diệt thì ít nhiều muội cũng bị ảnh hưởng.Vừa dứt lời, Bạch Hổ gầm lên một tiếng đầy giận dữ. Nó lao thẳng vào Ma Hoàng mà cào cấu, sơ hở bị dính một chưởng của Ma Hoàng văng ra xa nằm đó. Lúc này Ma Hoàng đắc trí cười lên man rợ, hắn đưa cái gương mặt quỷ đầy nanh ác lên trời cười thật to rồi quay phắc lại nhìn trầm trầm thầy Quách rằn giọng.– Để xem lần này mày có thoát được không….!Nói rồi hắn ta đưa bàn tay đầy móng sắc như móng cợp lao về phía thầy Quách. Thấy đã đến lúc dùng chiêu cuối, bà tư nhìn sang thầy Quách gật gật đầu như hiểu ý nhau.
Hai người lặp tức đứng phắc dậy, lấy hai miếng ngọc ra ghép lại với nhau. Năm xưa sư phụ có để lại cho hai đệ tử mỗi người nữa miếng ngọc, căn dặn là sau này khi gặp lúc thập tử nhất sinh thì hãy ghép chúng lại.Thật bất ngờ khi hai miếng ngọc vừa chạm vào nhau thì phát ra một thứ ánh sáng vàng rực như ánh mặt trời chói cả mắt. Ma Hoàng đang lao tới thì bị thứ ánh sáng đó hất văng về phía sau.
Nó khụy xuống chóng tay lên nền đất giữ thăng bằng. Lúc này miếng ngọc bay lơ lửng lên không trung trên cái thao nước có đựng đóa hoa sen lúc nãy, bây giờ hoa sen ấy hóa thành một đóa sen vàng rực xoay mòng mòng. Nhân ảnh sư phụ của hai người hiện ra trước mặt họ là một vị tiên gia mặt áo bào vàng chói, hai tay bắt ấn trước ngực, gương mặt hồng hào tỏa ánh hào quang.
Thầy Quách và bà tư ngạc nhiên giọng lấp bấp.– Sư phụ, là người đây sao?Vị tiên gia ấy không trả lời, mắt nhìn thẳng vào Ma Hoàng.
Ma Hoàng thấy vị tiên gia thì tỏ vẻ khinh thường, hắn còn mạnh miệng lắm.– Hư! Mời cả thần tiên đến đây à. Ta bây giờ đã hóa quỷ Vương, để xem ngươi làm gì được ta!Vừa dứt lời Ma Hoàng lao đến, vị tiên gia cũng lao ra đánh nhau với Ma Hoàng. Hai người tay không đấu võ, nhìn khung cảnh lúc này chả khác một bộ phim tiên hiệp, trận đánh vô cùng nảy lửa, những tiếng đùng đùng liên tục phát ra. Hai người nhào lộn khắp nơi, trên không dưới đất, lúc ẩn hiện chổ này, lúc chổ kia.
Ma Hoàng bị dính một chưởng của vị tiên gia thì lùi lại mấy bước, chưa kịp tỉnh táo thì lúc này vị tiên gia kia đã đưa tay lên kết ấn rồi hô lớn một tiếng.
Càng Khôn Địa Cửu Vĩ Tiên Hồ! Khai….!
Lặp tức một vòng tròn thái cực khổng lồ bắn ra lao nhanh về phía Ma Hoàng như trời nháng. Ma Hoàng dính trọn phép nó kêu la đau đớn dẫy dụa rồi toàn thân phát nổ.Vị tiên gia lúc này hóa trở lại thành hai miếng ngọc rơi xuống đất. Giọng nói của ông ta trên không trung vang xuống.– Các con không làm ta thất vọng, hãy cố gắng tu luyện sẽ được trở về với ta…..ta….ta…….Mọi chuyện kết thúc trong im đẹp, Thằng Kiên bây giờ nó đã sống cuộc sống bình thường mà ko cần phải sợ người âm quấy phá nữa.
Về phần vong nữ Hoa mà thằng Tèo đã gặp ở dãy trọ, sau khi đánh bại Ma Hoàng vài ngày nghỉ ngơi cho khỏe thì thầy Quách đã cùng với thằng Tèo đi Tiền Giang một chuyến để siêu thoát cho vong nữ.
Chuyện này cũng đơn giản thôi ko gì khó khăn đối với thầy Quách, ông chỉ cần lập một đàn lễ trục vong rồi xin phép thổ thần cho vong hồn của Hoa được rời khỏi chổ này và được binh của thầy đưa về quê hương Sóc Trăng để nhập mộ là có thể đi xuống hoàng tuyền để luân hồi.The end.