PDA

View Full Version : Đứa con dâu



Anamit
23-03-2020, 22:25
Đứa con Dâu


https://ci4.googleusercontent.com/proxy/0cDzl2yQ-kJ-fntpGAZVW72hW7-z07ENGV-HLqviYU-Fv__mQM8ESCRIUeZZoHNhK3ADF2WNPz_sNZuvJe6CzDxLIFHUz Xd2ki4fBNwyRKWBQ3-EsDHeGW2ewg-0qG_FZQiI5iol6kI=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/6e94a8b3dfa3445cbde0a454e7fde73c.jpg
Bà Năm rất hănh diện v́ Tâm, đứa con trai học hành chăm chỉ. Tâm tốt nghiệp bằng bác sĩ y khoa, thực tập tại bệnh viện sắp xong, và chuẩn bị đi làm việc.


Tâm thường ôm đàn, búng tưng tưng và hát nghêu ngao. Tâm thường lập đi lập lại những câu hát ca ngợi “người em gái” nào đó. Lời rất dịu dàng, êm ái. Bà Năm nghe Tâm hát măi, nói rằng:


– Em gái của anh, th́ anh la mắng, nạt nộ, sai làm chuyện này, bảo làm chuyện kia, c̣n bắt phạt, bắt quỳ. C̣n em gái người ta, th́ bốc lên thấu tận trời xanh.


Tâm trả lời yếu đuối:


– Bài hát mà má. Th́ rồi em Hương nhà ḿnh, cũng sẽ được mấy anh con trai dại dột khác, bốc lên thấu trời xanh thôi.


– Sao anh không bốc em của anh lên một chút, cho nó vui, sung sướng. Có hơn là đi bốc thiên hạ không?


Bà Năm thường làm hết mọi việc trong nhà ngoài ngơ. Anh con trai chưa bao giờ mó tay vào làm bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào trong gia đ́nh này, từ rửa chén bát, hút bụi nhà, sửa cái bóng đèn đứt dây, cắt cỏ, quét lá trong vườn. Anh như một người khách thuê khách sạn, trong ngoài, mọi sự đă có người khác lo.


Một buổi sáng chủ nhật, bà thấy Tâm đem máy ra, cắt cỏ sân trước nhà. Bà ngạc nhiên, há hốc miệng đứng nh́n đứa con trai đang h́ hục, vụng về đẩy chiếc xe cắt cỏ. Xưa nay, anh chưa hề đụng đến việc nhà. Anh đă quen thói. Có nhờ được anh cũng khó khăn, và chưa chắc đă làm.



Anh cứ lần khân măi, rồi quên việc người khác nhờ.. Hôm nay bà thấy Tâm cắt cỏ cẩn thận, cắt đi cắt lại, nghiêng đầu nh́n ngắm măi, cho đến khi vừa ḷng mới thôi. Bà Năm đứng chống nạnh, âu yếm nh́n con:



https://ci5.googleusercontent.com/proxy/SJlhvkK0j4pdwjci6za17s_4nRvYetBG9bgK11vPUOdoA3fmJ0 kZzgCVZe-P1Nr2Q89-WZmzYuXUpMhFii7R3fmenaAqr3Ycf139MbJh00vTQFy8sYy10g kodrRfoYpatpGIE7aHuHU=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/1ab6fdb531fa4a87b62071bb52c715dd.jpg
Note: h́nh trong bài là minh họa
– Sao hôm nay con giỏi thế? Cắt cỏ giúp cho bố mẹ. Lại cắt cẩn thận, cắt đẹp nữa!


Tâm nh́n mẹ cười, và nói tỉnh bơ:


– Tuần trước, Lam ghé đây chơi, thấy cỏ cao, bảo con sao không cắt cho đẹp vườn.


– Lam là ai?


– Là bạn gái của con.


Bà Năm hừ một tiếng nhỏ tức tối. Con của Bà sinh ra, nuôi nấng, thương yêu, bà nhờ không được, bà nói không nghe, thế mà cái con Lam nào đó, mới mở miệng một tiếng, th́ nó lại răm rắp làm. Trong ḷng bà, bỗng thấy không ưa cái con Lam kia. Bà cảm thấy hơi buồn.



https://ci3.googleusercontent.com/proxy/aiHp6Ut0HsB0HsSyM2iKjk61WeapEXNy3HS7pUDeuTtTuds29v po5ZLut9_wklhM9HTtJ8chg0tohvBtks3CgqIkm-8Vbv52bniQYorNCEZTkAx8tp-AYIidJT1jEwZTAvLsuDIesxI=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/dcfa186a69e44013a69fbdf8ce974753.jpg


Sáng chủ nhật, bà pha cà phê cho chồng, và pha luôn cho Tâm một ly. Bà biết hai bố con đều ghiền, buổi sáng không có ly cà phê th́ xem như mở mắt không ra. Thấy anh con trai không buồn động đến ly cà phê thơm, bà hỏi:


– Sao con không uống liền đi, để nguội mất ngon, hương cà phê bay đi hết.


– Thôi, con không uống cà phê nữa má à. Con đang tập bỏ cà phê.


– Sao vậy?


– Lam bảo con bỏ cà phê! Uống cà phê không tốt.


Nghe con nói mà bà điên tiết, muốn lộn máu lên. Lam là đứa nào, có quyền lực ǵ, mà làm cho thằng con trai cưng, thương yêu của bà răm rắp tuân lời? Bà thương con, muốn cho con vui, bà ra lệnh:


– Uống đi. Mẹ đă pha ra rồi. Đừng uống quá nhiều th́ thôi, chứ vừa phải, cà phê cũng tốt cho sức khỏe.


– Anh con trai cưng của bà, đánh trống lảng, rồi bỏ lên lầu, không đụng đến ly cà phê bà đă pha. Bà Năm bực bội, quậy ly cà phê và uống từng ngụm nhỏ. Bà nói với chồng:



https://ci5.googleusercontent.com/proxy/3ZNentPW0EWEqhTDZsf-EDLCpVFJi89j2yWshsa84zqPLzzu333w7-bXflfG5Fd5LfYeS6cY_FTN0MDenY78IKC2p6HJx6cyONhKwmUt TTNyoab2Ad19SwfxfBcuvVeABynPRq-DvVg=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/eddd47d3d5c84b6c8785e67df3742a7c.jpg

– Thằng Tâm nhà ḿnh thế mà dại gái. Cha mẹ nói cho rát họng, th́ không nghe, cái con nhỏ vất vơ nào đó, nói ra cái ǵ, th́ nó răm rắp nghe theo như kinh điển. Thiệt là bực. Con ḿnh sinh ra, dạy dỗ, nuôi nấng, mà nó không xem ḿnh bằng …


Ông chồng bà cắt ngang:


– Thôi bà ơi. Nó cũng đă lớn rồi, khi mới yêu, th́ ai cũng vậy, mai mốt sẽ khác. Bà có nhớ không, hồi xưa khi tôi mới yêu bà, tôi cũng nghe theo bà răm rắp …


– Bây giờ th́ ông không thèm nghe theo tôi bất cứ chuyện ǵ nữa. Lại c̣n nạt nộ, gầm gừ.


– Có chứ, khi nào bà nói đúng th́ tôi nghe theo, chứ bà sai, bắt tôi theo sao được? Ngay cả bà nội tôi, nếu nói sai, th́ tôi cũng phải thưa lại cho đúng, chứ huống chi là vợ?


– Ừ, bây giờ anh có tôi rồi, th́ xem thường nhé!


– Vẫn quư vợ như thường. Nhưng đúng sai, phải làm cho ra lẽ.


Mỗi lần bà thấy Tâm không hớt tóc theo kiểu cũ, lối tóc xửng ra như rễ tre, mà hớt lối mới trông gọn gàng, lịch sự hơn. Bà khen Tâm. Tâm nói rằng Lam không thích kiểu tóc cũ. Nghe mà bà giận, bực ḿnh. Nhưng bà công nhận kiểu tóc mới, con bà trông đàng hoàng hơn.


Mấy tuần sau, khi Hương đi chơi về, báo cho bà Năm biết:


– Mẹ ơi, Con gặp anh Tâm đang bưng thức ăn cho khách tại tiệm Hương B́nh. Anh c̣n cắt rau, nhặt tôm, phụ bếp nữa.


– Mẹ không hiểu con nói ǵ.


– Tiệm của bố mẹ chị Lam ấy mà! Anh ấy đến đó làm việc, lấy điểm với ông bà già chị Lam.



https://ci3.googleusercontent.com/proxy/Z-cvO67eq4C5sCLO9W5VWZfDe62hLuFYvNSmeXNBKJS6OynpgwGq 7p0cyzhNTvYCLFo7R1OsJJf1dHuMuEZpss_49vF7XAFZqGEFxX 9Bc5ftOzBG2qL0WG2TOb15pSBc2w0NnfgV03Y=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/820b6889939841b8bdc0424bc85f8cec.jpg


Bà Năm mặt mày nhăn nhó, thở dài, thất vọng nói:


– Tiền bạc nó đâu có thiếu. Ở nhà th́ chưa bao giờ rửa cái bát. Chưa bao giờ nấu nồi nước sôi giúp mẹ. Chắc cũng làm không công. Thế mà, thế mà …


Ngay tức th́, bà kêu Hương lái xe cho bà đi xem mặt mũi cái con Lam kia ra thế nào, mà sai khiến được ông con cưng của bà như vậy.



https://ci3.googleusercontent.com/proxy/uzObwwXheRvl6QvyJW2sDm4rC2G-7-FH1Y1JAmypSK02YFJrFHSYaiIlE77Ugilr4pzubWvRCCR4rvaM qB_-XUGYZJWRLTXxH7Y6RUQZcbxyXjLou7xMV51fFvY1hyW9jgigbY BzsWg=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/1b788081592145baac1edc5d088288d7.jpg


Bà Năm hầm hầm đi theo con gái, miệng mím lại. Hương dặn bà đừng vào tiệm, đi ngang qua bên ngoài ḍm vô thôi. Hai mẹ con đi qua tiệm nhiều lần. Khi được nh́n thấy mặt đứa con gái tên Lam, bà càng giận hơn. Trở về nhà, bà bứt rứt, đi lui đi tới, chờ anh con trai cưng về; bà sẽ cho một trận tơi bời cho đă giận. Khi Tâm về nhà, chưa kịp thay áo, đă bị bà Năm gào to:


– Khôn nhà dại chợ, việc nhà th́ nhác, việc chú bác th́ siêng. Việc nhà không đụng móng tay vào, ra ngoài th́ làm mọi không công cho thiên hạ. Học hành cho giỏi, đỗ đạt bằng cấp này nọ, mà vẫn cứ ngu dại như thường.


– Thưa mẹ, mẹ nói ǵ?


– Thằng ngu! Cái con Lam đó, xấu xí, da ngăm, trán ngắn, mắt hí, mũi xẹp, miệng móm, ngực lép, mông teo. Đă ăn phải bùa mê thuốc lú của nó chưa, mà đi làm mọi cho gia đ́nh nó? Nếu nó đẹp đẽ, nghiêng nước nghiêng thành, mà mê nó, th́ không nói làm chi. Xấu xí như vậy, mà cũng mê muội, mới tức chứ. Cha mẹ nói th́ không nghe, lại nghe lời đứa con gái vất vơ đó. Tưởng cành vàng, lá ngọc, con vua, cháu chúa chi cho cam, con nhà tiệm ăn …


– Mẹ đừng kỳ thị. Mẹ từng nói với con, nghề nào cũng quư. Sao bây giờ mẹ chê nghề tiệm ăn? Mẹ thấy Lam xấu, mà con thấy đẹp th́ sao? Tùy theo khiếu thẩm mỹ của mỗi người.


Bà Năm cười chán nản, và chế nhạo. Lặp lại một lần nữa, cái nhận xét của bà về cô Lam:


– Ừ, cái khiếu thẩm mỹ của anh lạ lắm, đen điu, trán ngắn, mắt hí, mũi xẹp, miệng móm, người lép kẹp, là đẹp, đẹp lắm. Ha ha ha …


– Nhưng tổng hợp tất cả lại, th́ nh́n rất có duyên mẹ à. Con gái, có duyên th́ thu hút và hấp dẫn hơn đẹp. Con không cần vợ đẹp. Mấy cô đẹp, th́ kênh kiệu, vác cái mặt lên, đ̣i hỏi đủ điều, và tham vọng không bao giờ ngừng. Họ khó khăn, họ tưởng đâu có cái đẹp là có quyền hành như bà hoàng. Lấy mấy cô này làm vợ, mệt lắm, và chưa chắc đă được lâu bền.


Bà Năm há miệng ra v́ ngạc nhiên, nh́n ông con trai của bà cḥng chọc. Bà nói:


– Khiếp, ăn nói như cụ già tám mươi. Ai dạy cho anh những điều đó? Thôi, anh đă khôn đến vậy, th́ mẹ chịu thua.


– Th́ ba mẹ vẫn thường nói vậy, và kinh nghiệm riêng của con cũng thấy thế.


Thương và cưng con, bà không muốn con bà thương ai hơn, nghe lời ai hơn là nghe lời bà. Cái ác cảm với cô Lam không làm sao vơi được trong ḷng bà.


…Những khi Tâm mời Lam về nhà chơi, bà Năm cố t́nh làm mặt lạnh nhạt, và để lộ ra rằng, bà không ưa cô. Bà c̣n nói bóng gió xa gần rằng, đàn bà không có ngực, sau này khó nuôi con. Đàn bà ṿng mông nhỏ, sinh con khó, hiếm muộn. Lam vẫn vui vẻ, b́nh thường, làm như không biết bà Năm đang ám chỉ cô. Thấy thái độ của mẹ, Tâm không dám đem Lam về thăm nhà thường xuyên. Ông Năm khuyên vợ rằng:



https://ci5.googleusercontent.com/proxy/5JR5s-Nb6QwTqfX-RBqgGaL7xbtKPs_D_y0oNP11jfMGK0zVz7rCgOWcNO9ywMrruG GuLTtGoRerDh-fC5LUUjdDgoj-eJc_93FISOUHzRpYlvrLrBcBp3GcJ86CCkoW4VIVkN3UHhU=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/fdc08038bb1c421fb5d80e32af2a5cd4.jpg

– Bà càng tỏ ra chống đối, th́ chúng nó càng khắng khít. T́nh yêu là một thứ kỳ cục, càng có nhiều trắc trở, th́ càng nhiều nồng nàn, cháy bỏng. T́nh yêu xuôi chèo thuận mái quá, th́ cũng không bền. Bà cứ để cho chúng nó tự do t́m hiểu nhau, đừng gây trắc trở, khó khăn, mà sau này có hậu quả không tốt, con dâu nó xa lánh gia đ́nh chồng, và ḿnh cũng mất con luôn.


Bà Năm cũng hiểu thế. Nhưng cái ghét bỏ cô Lam vẫn tiềm tàng trong ḷng bà. Có lẽ tại v́ Tâm nghe lời cô này răm rắp, mà không nghe lời bà, là người mẹ đă dành hết yêu thương cho con.


Nó coi người khác quan trọng hơn bà. Ông Năm nói rằng, việc chi mà ganh tị t́nh thương? Khi c̣n trẻ, th́ ganh với bà mẹ chồng, bây giờ thành bà mẹ chồng, th́ lại ganh với con dâu.


Cứ cái ṿng luẩn quẩn quay đi quay lại măi, không được ǵ, mà chỉ gây thêm sứt mẻ, lộn xộn.



https://ci4.googleusercontent.com/proxy/NIiwSWYg0BSZSS9qJqn08j0f8tKWXeWujGBSzbnH5JDoWEfqJg Vara-vovRHdjdX4VG4CWw6ESQMIblEdSSMIwZUweVumwHNBZAy-FAEt-UJaK5GkWwjstEL45ZVDTDmDSASnwdM2pA=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/038d1e165f6b421e9e363195c2598fc3.jpg

Dân Á đông, th́ mẹ chồng nàng dâu lục đục. Dân Âu Mỹ, th́ mẹ vợ và con rễ không ưa nhau. Có cả ngàn câu chuyện chế giễu bà mẹ vợ do các ông viết ra. Như chuyện diễu về ông Adam, thủy tổ loài người, bảo rằng ông này là người đàn ông sung sướng nhất, v́ ông không có một bà mẹ vợ.


Dù cho bà Năm có bóng gió, nói xấu cô Lam đến mấy, anh con trai cưng của bà vẫn không suy suyển cái t́nh si dành cho cô này. Bà mẹ có dàn cảnh, giới thiệu cho anh bao nhiêu cô gái khác, đẹp hơn, anh cũng không màng liếc mắt đến.


Bà Năm cắn răng chấp nhận cho Tâm cưới cô Lam. Bà tiếc rằng, từ nay những bà bạn có con gái đến tuổi cặp kê, hết o bế bà , bớt nồng nàn, tử tế như xưa.



https://ci4.googleusercontent.com/proxy/Ah7c91kA7ARmi5gsLR_n_fpPlF9UvbHa9eehMTz1n6ar9-YEGTb_imFPI3JfNhN0WfZExXRy7U-2rOH3SPXtpHr-gGnPPh1Ac7AG26z8FUx0Cgpas_oh6pbnN5bM0hI5z4qPT_XjSD o=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/d76a957efdb244eeb312055f783580e7.jpg


Sau đám cưới, bà Năm xuống nước năn nỉ Tâm khoan dọn ra riêng. Anh con trai không trả lời dứt khoát, và cho biết tùy theo ư kiến của vợ. Bà Năm phải nói thẳng với cô con dâu rằng, nếu các con khoan dọn ra riêng, th́ sẽ tiết kiệm được một số tiền, mua nhà sớm hơn, và tốt hơn.


Cô con dâu vui vẻ trả lời rằng, nếu ba mẹ cho chúng con ở chung trong thời gian đầu, th́ chúng con mừng lắm, được ba mẹ cho ở, cho ăn, và gia đ́nh sum vầy, th́ vui hơn là tách biệt ra. Câu nói của đứa con dâu làm bà mát ruột. Sau thời gian đầu bỡ ngỡ, đứa con dâu dần dần thích nghi với sinh hoạt của gia đ́nh. Ban đầu, bà Năm nghĩ rằng, lại phải hầu hạ thêm một cô nương nữa. Bà không ngại, miễn sao giữ anh con trai cưng của bà lại trong gia đ́nh là được. Mỗi khi cô con dâu tự ư làm giúp cho ông bà việc ǵ, bà Năm nói nhỏ với chồng:


– Cô dâu này, ưa làm màu lắm.


Ông chồng bà trả lời:


– Thà có đứa con dâu làm màu, c̣n hơn là đứa ngang ngạnh, không coi ai ra ǵ.


Nhiều buổi sáng rất sớm, bà Năm nghe tiếng thở ph́ pḥ, tiếng huỳnh huỵch ngoài pḥng khách, bà tưởng hai vợ chồng anh con trai đang làm tṛ khỉ. Một lần bà hé cửa nh́n xuống lầu, thấy Tâm và Lam đang múa tay, múa chân tập thể dục. Bà lắc đầu. Con trai bà, chưa thấy tập thể dục bao giờ, nay v́ vợ mà tập. Bà cho rằng, con trai mà nghe lời vợ quá, cũng không tốt. Bà thử múa tay, uốn éo thân ḿnh theo các cử động của hai người, bà nghe khoái cảm trong bắp thịt, xương cốt, và tiêu tan bớt rất nhiều mỏi mệt. Không lâu sau đó, nhiều buổi sáng, bà tập thể dục theo con, và cả ông Năm cũng tham gia. Trong pḥng khách buổi sáng, theo tiếng hô của Lam, bốn người nhịp nhàng múa tay chân, hít thở trong ṿng hai mươi phút trước khi ăn điểm tâm và đi làm việc. Mỗi sáng thứ bảy, chủ nhật, Tâm lái xe ra công viên rất sớm, cùng cha mẹ và vợ, chạy bộ ṿng quanh sân cỏ, hít thở không khí trong lành, tập những động tác uyển chuyển.



https://ci6.googleusercontent.com/proxy/rbuoI_MLe1QjHgm8STsUmZnUUhqHXb8aUyewnRmR6szmaIqgbL HSCVDOyifB7XRCst1G8QXhk6tkG0MLkyDJ2KndIVVvkxqB0ivM vXu-DTIFXvvazlhzirIUZe8bJeLRkPWZB-rGgJw=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/96bddcf782194bf1b27e4814a0bafbe6.jpg

Sau đó, cùng đi ăn sáng. Bà Năm cảm thấy, nhờ có đứa con dâu mà t́nh mẹ con của bà gần gũi hơn, sau bao nhiêu năm gần như gián đoạn, kể từ ngày anh bước vào tuổi mười tám, hai mươi.


Hai ông bà Năm trở nên mê cái món cháo gạo lứt, nấu đặc rền, ăn với cá nục kho khô, mặn, có tiêu ớt. Ăn vào buổi sáng, do cô con dâu nấu. Ban đầu bà Năm cười cái món ăn này của người nhà quê. Nhưng cô dâu nói rằng, đây là món ăn vua chúa, chứ không phải món nhà quê. Sử sách có chép rơ, các ông vua triều Nguyễn rất khoái ăn cháo trắng buổi sáng. Ông bà Năm cũng phải công nhận ăn cháo vừa ngon, vừa tốt cho sức khỏe, bớt được chất béo, chất đường.



https://ci4.googleusercontent.com/proxy/1N-sjKYVAYUIJ7aEVwiuBSLZHT-RMyTGrGbPqBGyzlOwG_xYYCP9IELl3pR3A1kcpAuig4d4ifuAo Rq31wa1zdtl9S3iT_YbmlEjwKYyN3-nN1_WmDsQMhd8qCejDM9KGBqgDgh6d3A=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/b228a98cf8964e49bd37bedbbe437c53.jpg


Mỗi buổi chiều, bà Năm về nhà trước con dâu chừng nửa giờ. Bà vào bếp chuẩn bị, cắt rau, cắt thịt. Cô con dâu vất xong cái cặp vào pḥng, chạy vội xuống bếp, phụ mẹ chồng sửa soạn cơm tối. Thời gian đầu, cô phụ làm các việt lặt vặt, chỉ làm những chuyện mẹ chồng sai bảo. Cô con dâu phụ bếp, dù không phụ được ǵ nhiều, nhưng bà Năm thấy vui, tự ái của bà không bị tổn thương. Bà có thể hầu chồng, hầu con, chứ không muốn mang tiếng làm mọi cho cả con dâu.


Nh́n thấy cô con dâu vui vẻ, hát ḥ trong khi làm bếp, bà cũng vui lây. Th́ ra, cô làm với tấm ḷng, với sự chia xẻ, chứ không phải miễn cưỡng. Cô con dâu múa dao lia lịa, cắt hành, cắt rau, ớt, nhanh như các anh đầu bếp Tàu chiếu trên truyền h́nh. Thỉnh thoảng, cô con dâu đề nghị bà Năm nấu món ngon cho cả nhà, ăn chơi cho vui, ăn chơi ngon hơn ăn thật, cô lảnh trách nhiệm nấu các món này. Cô nấu phở, bún ḅ, cháo ḷng, hủ tiếu, bánh canh, bún riêu, mỗi chiều ăn một món thay cơm. Cả nhà vui vẻ hơn, ông Năm nói rằng, nấu ở nhà ngon như thế này, th́ đi tiệm làm ǵ. Bà Năm học thêm được những bí quyết nấu ăn của cô dâu, và cộng thêm kinh nghiệm cũ, bà nấu càng ngon hơn. Bà mời bạn bè chồng đến, trổ tài nấu nướng.



https://ci6.googleusercontent.com/proxy/QwRXWc9F_I7j8CreQS5YOQhmWpYp8CzETVy-xQWRdBfiV0AYUW046jMW53ZnlxoXR6kN9halvGCWSEejGLNVZ_ 7EJ6IfszGzD4xX-UA81YbRYDqJ4eIQRFPHGsxCKtYTWeYGMTk-hyc=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/62c2d7f104ad46efa8b9ef6d94d26600.jpg

Nhiều người khen và khuyến khích bà ra mở tiệm ăn. Bà con, bạn bè đ̣i hùn vốn mở tiệm. Bà Năm sung sướng và quyết định thôi việc, ra làm kinh doanh. Trong một bữa ăn, cô con dâu nói với ông bà:


– D́ Chính bảo rằng, nếu ḿnh ghét ai thậm tệ, muốn trả thù, th́ cứ đem tiền cho mượn, xúi họ mở tiệm ăn, cho họ khổ, bỏ ghét. Làm tiệm ăn, khách ít th́ lo, khách đông th́ khổ, làm một ngày mười sáu, mười tám giờ cũng không hết việc. Nắng cũng lo, mưa cũng lo. Cực lắm, đầu bếp cũng cực, phụ bếp cũng cực, chủ tiệm c̣n cực hơn. D́ Thu bạn của mẹ con mở tiệm phở, bị ông đầu bếp bóp cổ, phải kêu cảnh sát can thiệp. Ông đầu bếp mệt và cực quá, mà D́ th́ quá lo lắng, thúc hối, hỏi han. Ông nổi khùng, bóp cổ D́. Bố mẹ con, lỡ mở tiệm, không lui được nữa, cực lắm lắm, ông bà mệt quá, gây gỗ nhau hoài. Nếu mẹ muốn mở tiệm ăn, th́ hăy suy nghĩ cho kỹ lại. Ít nhất cũng giả vờ đi làm công cho thiên hạ, phụ bếp hoặc làm đầu bếp vài ba tháng cho biết đá biết vàng. Rồi quyết định.


Nghe con dâu nói bà hoảng hồn. Không dám ra làm kinh doanh nữa.



https://ci4.googleusercontent.com/proxy/PjhcUAlciLcFv1oeWLbVd-2w5h77uhPA5qcD74VXj2Hl48xM7xb1qA62hBeQe9cE-Gy2hmLGFB0BYzmkvP_6IhonBHkAY41RIfFhOhiUUsO2v5Aep8r NhyH5j5uBkCzllxheZoK1Pas=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/e1ce7a6f98414d3c80d8b98234ce2c19.jpg


Nhiều hôm, cô con dâu hớt hải chạy về kêu bà Năm thay áo quần ra xe đi gấp, ra phố mua hàng với cô. V́ hàng hạ giá, chỉ c̣n một hôm nữa là hết hạn. Cô ríu rít khoe rằng có người mách cho biết, hàng hạ xuống trên bảy mươi lăm phần trăm, không mua uổng lắm.


Bà vui vẻ ngồi bên đứa con dâu, cô vừa lái xe vun vút trên xa lộ, vừa nói chuyện vui vẻ. Khi vào tiệm, cô ép bà thử áo này, thử váy kia, tíu tít. Rồi cô con dâu dành trả tiền mua áo quần cho mẹ chồng. Để bà khỏi thắc mắc, cô nói:


– Tiền này do anh Tâm làm ra, mẹ có quyến xài. Anh Tâm sẽ rất vui, khi biết mẹ dùng tiền này.


Sau đó, hai mẹ con rủ nhau đi ăn, ngồi nói chuyện trong quán, và mua thức ăn về cho cả nhà.


Có lần bà Năm giận ông chồng, ngồi khóc. Cô con dâu đến ôm bà, vuốt ve và hôn lên trán bà mà an ủi. Cô kéo bà đứng dậy, đi rủ bà lên San Francisco chơi.


Hai mẹ con đi bộ long rong qua chợ Tàu. Khi đă mỏi chân, cô con dâu cùng bà vào quán cà phê, ngồi ở dăy bàn dọn lấn ra trên lề đường cùng uống trà, ăn kem. Ngồi nh́n thiên hạ qua lại, cô con dâu nói với bà:



https://ci5.googleusercontent.com/proxy/_CORi0uslze-GyxKjPcbuT7ERzYU1_7zDIyDh69a-pFBlYSFX_67amlR5Si3nk8MIYFPhJaZe6XRhRB7X-7CIXdzEZQTlqLHRzfSu-ASeyv3Ec-7sQPAvT2Z2gC48pefGSqZrL_Npeg=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/e00b52be534a4cd4b3739b83d6c7ea79.jpg (https://baomai.blogspot.com/)

– Ngồi đây, đôi khi cũng thấy tâm hồn thư giản. Nh́n cái tất bật của thiên hạ, thấy cái nhàn nhă của ḿnh, rồi biết quư cái hạnh phúc đơn sơ mà ḿnh đang có.


Bà Năm cũng thấy vui vui, và quên bớt đi cái giận hờn ông chồng. Cô dâu nói với bà:


– Trời có khi nắng khi mưa, vợ chồng có khi vui khi buồn. Rồi mọi sự đều qua. Khi nào buồn, con đem mẹ đi chơi, giải trí. Hôm nào hai mẹ con ḿnh rủ nhau đi xem chớp bóng, khuya mới về, để cho các ông ở nhà chờ, và đói một bửa chơi. Như vậy, các ông mới biết quư cái không khí ấm áp của bữa cơm b́nh thường mỗi ngày trong gia đ́nh.


Mỗi buổi sáng, ông Năm đều nhắc rằng, nhờ có cái máy cà phê áp suất do cô con dâu mua tặng, nên ông có cà phê ngon mà uống. Đến sở khỏi phải tốn tiền mua cà phê áp suất bên góc đường. Nhiều hôm cô con dâu mua thức ăn ngon bên ngoài đem về. Ríu rít nói là cô ăn ngon quá, mua về cho cả nhà ăn cho vui. Không cần ăn ngon hay dở, nghe thế là bà Năm đă cảm động. Xưa nay, con bà, chồng bà, chưa hề thấy ngon mà mua về cho bà.


Sau một thời gian ở chung với cô con dâu, đi đâu, bà Năm cũng khoe là bà có thêm một đứa con gái, có thêm một người bạn thân để tâm sự khi vui buồn. Bà nói thêm, từ ngày anh con trai có vợ, gia đ́nh thấy vui vẻ, hạnh phúc và thương yêu nhau hơn. Bà khen anh con trai khôn ngoan và khéo chọn bạn trăm năm. Bà không c̣n chê cô dâu là trán ngắn, mắt hí, miệng móm nữa.



https://ci6.googleusercontent.com/proxy/ajl2Z0DGC6HIaQVO_5Gdu0ZjlqXncymixIC7RnwhMwHnumAT57 dTPGT0Ao0a560yw5xaAnPRPEd4THcx8l7Y95VoV_gwqckG5AD-GJXEzC_oeXRmuwZXZjQV4cX3y-YJZy-Dv8Jq_FQ=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/5c0dacf7750040688ff898dce4afe277.jpg (https://baomai.blogspot.com/)


( Th́ ra , Cái ǵ phát xuất từ trái tim , từ ḷng yêu thương chân thật, nó ảnh hưởng tốt đẹp đến như thế ! ) Tràm cà Mâu viết chuyện nào cũng hay và có ư nghĩa, cảm ơn bạn .


Một hôm đă khuya, bà Năm thức giấc xuống lầu uống nước, thấy có bóng người thấp thoáng ở sân sau nhà, bà ghé mắt nh́n. Trăng vằng vặc trải ánh vàng xuống khắp vườn. Bà thấy Tâm quàng tay qua vai vợ ngồi tựa ngữa, chân gác lên ghế. Bà nghe tiếng th́ thầm:


– Đôi khi thấy mẹ anh thương, và bênh em, làm anh phát ghen lên. Em làm ǵ mà mê hoặc được mẹ anh đến thế?


Tiếng cô con dâu trong trẻo đáp lại:


– Thương yêu và thông cảm. Đem hết tấm ḷng ḿnh ra mà đăi người, rồi sẽ được đáp lại bằng tấm ḷng. Nhờ em biết thương yêu ba mẹ anh như ba mẹ ruột, th́ ông bà mới thương yêu em như con ruột. Em có thêm một ông bố, một bà mẹ, một cô em, có thêm nhiều t́nh thương. Từ đó, vợ chồng ḿnh ḥa thuận hơn, thương yêu nhau hơn, và lâu bền hơn, hạnh phúc hơn.



https://ci4.googleusercontent.com/proxy/xnF8Z6o5POjNUDjwY-eO7k1Pux2NkPyKI4xCIIZf70Fb__Sj19FF0dVhTn9bwYQUAuXe OR0HWDNJb08WggakGS9a8NTmwdfYsZLH49Ovdgo1UumeQA6Lrb AqqgDaP5lJJaCdbu6aKFI=s0-d-e1-ft#http://pppre.s3.amazonaws.com/3374793288e5880f/b/60e5a8a90a17460a9f9839b731729bdb.jpg


Bà Năm len lén trở lại pḥng, chíp miệng và nghĩ rằng, bà đă già một đời mà c̣n ngu dại, cứ ganh ghét với gia đ́nh chồng, ganh ghét với con dâu. Bọn trẻ con ngày nay, có nhiều đứa khôn nứt hạt.








Tràm Cà Mau




















https://ssl.gstatic.com/ui/v1/icons/mail/no_photo.png
ReplyReply allForward