PDA

View Full Version : Tâm hồn thuần khiết



Anamit
22-01-2020, 02:43
https://ci3.googleusercontent.com/proxy/Tnj7mTLy0EaDouXeeIKv41jmN91wqab8MlQVb_te94XMasTp5U 03dFHS5cIA_83EVipDd_qyEQ7GlsIeoKquWMyKKeLz9VpIJRLZ Ob7ULJl8pWbNvlzPt4iQ9ekrGFaJNBVPFRx60Y3-C5n2Lt8eMHwsUSCBynnDIiJtEMK_zC6tvUmrpXR41PGawxJlO0 1ancYXw2CxaszjV1EmecET_lH9tqIzKKYYNIi3PEFPE2kqYJJG 1eqCF7c9-JREDbFDu4EB6Z82rjtgg52Pl3penE1KcjAqLeyjCarDUaOa2yc 1m6F0J-jO7tIvxvkcR_P0CoHpJFmtw5vq-3QxkPXYw4TQ8GjJ_OuCdmYvJz5pS4Vfh5X0Jw=s0-d-e1-ft#https://scontent-syd2-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-0/p235x350/81545824_156970928976269_3894074528900317184_n.jpg ?_nc_cat=100&_nc_ohc=EBrKmY24I4MAQmv0918Bah1iz2Pv-vlnSZ8dJbIDXzviW2QaO8AKWLfsA&_nc_ht=scontent-syd2-1.xx&oh=57327c5c6fb9e423949370b4d301b3a2&oe=5EA18BCF
(https://www.facebook.com/hieuvalangnghe/photos/a.103613810978648/156970925642936/?type=3&eid=ARB6zaV_-XQkuIqHQnDaLE-0Z4Y8UN-ufjWPHN19ExsM6OhAldzVtYsOYRX6y6AbBMv6rY72d4Rw1Sv9&__xts__%5B0%5D=68.ARCy4YcAwbwnZ3KXhF3mVdThqtq3seJ2 Is0GGzxhdl7TAuWMjt5was_2_DbSf4Tlft6_NUJm91wMfR3cJQ J8ZLbzNQPK9sQt-0mByifiExC4iDDBDwk9rZ7kzCwU8iU9xm97leeUfhclcJI2cC5 qVXAK6JShpfzpAoCUkt4uyM39NI_XSW-aLH3NpK-VVC0VwvWbpQhYFnHO8ZgGngqhAVFRZqF6Hr2Vq1WNMttZGrLC8 FdUadZXvrlWOPJk_2aWrd05Kc5-2tTB_dqmMVSzr1NgabeacaU_vrFdhuHCg-hgSnnSGAz96FYHLfQGEeJQgZDIQgJ6yTtGNEd_LzG_WOo_&__tn__=EHH-R)




Một lần, nhà từ thiện Kenneth Belling đi ngang qua khu vịnh San Francisco, Hoa Kỳ vào những năm 1990 của thế kỷ 20, đột nhiên ông thấy ḿnh đánh rơi chiếc ví khi nào không hay. Trợ lư của ông đă lo lắng nói: “Có lẽ chiếc ví đă bị rơi khi chúng ta đi bộ qua các khu nhà ổ chuột ở Berkeley vào buổi sáng, giờ chúng ta phải làm ǵ?” Belling miễn cưỡng nói: “Chỉ có thể chờ người nhặt được ví tiền gọi lại cho chúng ta mà thôi.”
Mấy giờ qua đi, người trợ lư thất vọng nói: “Thôi, chúng ta đừng chờ nữa, đừng hy vọng ǵ ở những người sống trong khu nhà ổ chuột.” Tuy nhiên, ông Belling lặng lẽ nói: “Không, tôi vẫn muốn chờ đợi xem thế nào.”
Người trợ lư nghe thấy vậy th́ rất ngạc nhiên: “Trong ví có danh thiếp của ngài, nếu muốn trả lại th́ họ đă gọi rồi, chỉ mất vài phút thôi. Tuy nhiên, chúng ta đă chờ đợi cả một buổi chiều mà vẫn không thấy tin tức ǵ. Dường như người nhặt được không có ư định trả lại.”
Tuy nhiên, Belling vẫn khăng khăng chờ đợi. Trời bắt đầu tối và điện thoại vang lên. Cuộc điện thoại này là của người nhặt được chiếc ví. Người đó nói là đợi ông trên đường Kata.
Thấy vậy, người trợ lư hét lên: “Hăy cẩn thận! Đây có phải là cái bẫy không? Liệu có phải họ muốn gơ cửa tống tiền?”
Belling vẫn bỏ qua lời cảnh báo và lái xe đi. Ông tới nơi thỏa thuận th́ một cậu bé mặc chiếc áo rách, trên tay cậu cầm chiếc ví tiến lại gần. Người trợ lư vội cầm lấy chiếc ví và kiểm tra, anh thấy bên trong vẫn c̣n nguyên số tiền. Chờ đợi một lát, cậu bé ấp úng nói: “Cháu có một lời cầu xin, các ngài có thể cho cháu một ít tiền không?”
Lúc này, người trợ lư cười lớn: “Biết ngay mà …” Belling vội ngắt lời trợ lư rồi mỉm cười hỏi cậu bé muốn bao nhiêu.
“Chỉ cần cho cháu xin 1 đô la thôi.” Cậu bé ngượng ngùng nói: “Cháu đă t́m kiếm rất lâu để đến được bốt điện thoại công cộng nhưng không có tiền, cháu phải vay 1 đô la để thực hiện cuộc gọi.”
Nh́n vào đôi mắt trong sáng ngây thơ của cậu bé, người trợ lư đă phải cúi đầu v́ cảm thấy xấu hổ. C̣n Belling đă vội ngồi xuống ôm cậu bé vào ḷng.
Hành động này của cậu bé đă khiến Belling thay đổi kế hoạch từ thiện. Ông quyết định xây mấy trường học ở Berkeley để các bé nghèo không có tiền đi học được đến trường.
Trong ngày khai giảng, Belling nói: “Chúng ta không nên tự phán xét về người khác. Chúng ta cần tạo ra không gian và cơ hội để đón tiếp học sinh có tâm hồn thuần khiết và tốt bụng. Điều này rất đáng để chúng ta đầu tư.”
Thanh Khiết