PDA

View Full Version : Chợt Nhận Ra..



Anamit
10-07-2017, 03:23
Chợt Nhận Ra..


https://ci5.googleusercontent.com/proxy/rjjJ04STks0E4e7_iwkAQa3xipxaQuFSWWwwNaz-Xk_7Y3_xwE34tzMDH4exYQ8xWTz99qR54OyBJlGN9U3GQyJcn3 hsncENkIawMEYBQeT4qPHwmjfRuHeeIdqzvRI4e34KiOmSpK8V-2Qw-fJudJD9znCdDmq7VCzdUJAAxfc8xndZf2qXmxcK9NE3_0tv_4X VWZ4OjXyxSjzX1x3wvZn8QUwNmmND2Z0-=s0-d-e1-ft#https://scontent.fsyd4-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/19248130_10213458344592396_8708779264518046420_n.j pg?oh=83abc4b1a6e2ec6ecffff6b330697ef8&oe=59C32270


- Không kể bạn đã gặp phải ai, người đó đều sẽ phải xuất hiện trong cuộc đời của bạn. Mọi chuyện tuyệt đối không hề ngẫu nhiên. Người đó đến và sẽ mang cho bạn một bài học, một cảm nhận, một dấu ấn.

Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng; Khi đến đường cùng tự khắc sẽ mở ra một lối đi. Cũng như vậy, bất kể phải đi đến đâu thì đó cũng chính là nơi ta cần phải tới. Hãy trải nghiệm những gì cần phải trải nghiệm, gặp người nên gặp.

...- Cây tùng, cây bách chốn thâm u nào cần người thăm hỏi mà quanh năm vẫn tươi xanh màu lá? Cây mai giữa sương tuyết, gió rét không cần bè bạn vẫn đơm hoa đúng dịp Xuân về ?

Ai ai rồi cũng phải tự mình vượt qua một khoảng thời gian không có ai giúp đỡ, không người ủng hộ hay ân cần hỏi han. Nhưng chỉ có như vậy người ta mới có thể kiên cường vượt qua giông tố.

- Trên đời vốn không có chuyện bất bình, mà chỉ có cái tâm bất bình. Không trách móc, oán hận, hãy thản nhiên với hết thảy và xem mọi chuyện như khói mây. Rồi bạn sẽ nhận ra, đời người rốt cuộc rồi cũng như một cơn gió thoảng, khởi lên rồi tan biến, đến rồi đi, từ cát bụi sinh ra rồi lại hoà mình vào cát bụi.

- Lý tưởng đôi lúc giống như một ngọn đèn, thắp lên rồi vụt tắt. Tình cảm giống như một cơn mưa, mưa xuống rồi cũng khô đi. Bạn bè chính như một tầng mây, tụ hội rồi lại tan đi mất. Buồn khổ chính là một vò rượu, uống say rồi cũng tỉnh.

Cô đơn chính là một vì sao, sau khi lấp lánh rồi cũng vụt tắt. Lẻ loi tựa như một vầng trăng, mọc lên rồi lại lặn. Cái tuổi trăm năm cũng như giấc mộng, mệt mỏi vất vả trăm năm rồi cũng đến lúc phải ngủ quên thôi…

Namo Buddhaya